Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc

Chương 4: Ngọn lửa trắng




Edit: Qing Yun

Ôn Đông thuê phòng khách sạn ở trước hôn lễ một ngày, đáng tiếc vẫn không gặp được cô dâu, nghe nói khăn trùm đầu bị lỗi nên cô dâu đã đi nhìn chằm chằm người ta sửa đồ rồi.

Khách sạn ở lưng chừng núi, phong cảnh và không khí rất tốt, hôn lễ được tổ chức ở sân cỏ gần đó. Chu Lâm gả cho giáo viên dạy dương cầm, cho nên hôn lễ tổ chức theo kiểu Tây, sau khi tuyên thệ sẽ có một vũ hội, tiệc trong khách sạn, buổi tối có thể đến suối nước nóng.

Ôn Đông thật sự quá thoải mái, cô ngủ rất sớm, hẹn giờ 7 giờ rưỡi sẽ dậy, kết quả trời còn chưa sáng đã bị Tô Nhiễm gõ cửa đánh thức. Rõ ràng không phải mình kết hôn nhưng Tô Nhiễm còn khẩn trương hơn cả nhân vật chính, lôi kéo cô đến nơi tổ chức xem mọi người sắp xếp trang trí, có lẽ là bệnh nghề nghiệp.

Chờ 8 giờ rưỡi, cô dâu đi đến. Ba người bị chuyên viên trang điểm tra tấn gần một giờ. Ôn Đông cảm thấy mình thức dậy quá sơm, thật không có tinh thần, liền cầm ly cà phê nghe Tô Nhiễm và Chu Lâm vừa ríu rít vui vẻ còn mang theo chút khần trương.

Ban ngày không có việc gì, hôn lễ chính thức bắt đầu vào ba giờ chiều, Ôn Đông thật sự nghĩ không ra: "Vì cái gì mà chúng ta phải dậy sớm như vậy?"

Tô Nhiễm nghiêm mặt giáo dục cô: "Lão Tiểu, tớ cho rằng cậu hiểu rõ đạo lý này. Hôm nay là ngày quan trọng của Chu Lâm, chẳng lẽ chúng ta không nên rời giường sớm, chuẩn bị thật tốt sao?"

Cô đi học sớm, nhỏ hơn Tô Nhiễm và Chu Lâm 3 tuổi, hai người đều gọi cô là Lão Tiểu.

Ôn Đông cạn lời: "Cho nên hai người liền ở phòng trang điểm uống trà nói chuyện?"

Chu Lâm vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Cậu là nhân tài của ngành tâm lý, không nên nói như vậy, tới, nói một chút để điều tiết bầu không khí."

Ôn Đông vẻ mặt hờ hững: "Một giờ 2000, chiết khấu cho cậu một chút, thế nào?"

Tới giữa trưa, ba người kiếm chút đồ ăn, Ôn Đông vừa buồn ngủ vừa mệt, ăn cơm xong cũng không có cơ hội ngủ trưa, đi theo bọ họ khắp nơi kiểm tra hiện trường, chỉ có thể điên cuồng uống cà phê. Chu Lâm cơ hồ không ăn gì cả, dù sao cũng là người mặc váy cưới, cô đã khống chế lượng ăn uống hai tháng nay rồi.

Chu Lâm làm bên truyện thông, tiên sinh nhà cô là nhà diễn tấu dương cầm rất nổi tiếng, tên là Tạ Lâm Tầm. Ôn Đông đã gặp qua vài lần, khí chất rất thoải mái nho nhã.

Vòng giao thiệp của hai vợ chồng khá rộng nhưng mời khách không nhiều, ngoài người thân thì cũng chỉ có mấy người bạn có quan hệ tốt, không tổ chức lớn, đơn giản mà chất lượng.

Ôn Đông và Tô Nhiễm làm phù dâu, công việc của hai người chẳng liên quan gì đến nhau, Ôn Đông cảm thấy mình giống như linh vật, một con linh vật không phù hợp. Dù sao công việc cả Chu Lâm và Tô Nhiễm cũng có một ít giao nhau, nhưng vòng quan hệ của Ôn Đông thật sự quá nhỏ, hoàn toàn không chạm chút nào vào đường biên của hai người kia, căn bản không có khả năng quen biết mấy người.

Cô u oán nhìn Tô Nhiễm đi nói chuyện khắp nơi, bớt thời gian nói với cô ấy vài câu: "Tớ cảm thấy một phù dâu là đủ rồi, tớ thật dư thừa."

"Muốn chết sao? Chu Lâm nghe thấy sẽ muốn đánh cậu. Ba người một nhóm không thể thiếu, một người kết hôn, hai người trấn ải, chúng ta đã nói cả rồi." Tô Nhiễm liếc cô một cái: "Có mệt không, chúng ta đi nghỉ một lát?"

Đứng rất lâu, thật mệt mỏi, cô gật đầu: "Đi uống nước đi."

Cô cẩn thận kéo váy, đi cùng Tô Nhiễm đến sau giá tháp champagne, Ông Đông lấy bình giữ nhiệt của mình ra uống mấy ngụm nước.

"...." Tô Nhiễm cạn lời mà uống champagne bỏ thêm đá của mình, "Cậu không cần phải vậy chứ, chị gái, bên trong có cẩu kỷ* à?"

(Cây kỉ tử là vị thuốc bổ huyết thuộc loại tốt nhất theo Đông Y. Rượu kỷ tử tác dụng bổ huyết, sáng mắc, chống lão hóa còn trà câu kỷ tử với hoa cúc tác dụng giảm cân, mỡ máu.)

Ôn Đông tức giận nhìn cô ấy: "Tớ đau họng. Cậu không đau sao, nói nhiều như vậy."

"Vẫn ổn, quen rồi, mỗi ngày ở phim trường đều hô to gọi nhỏ." Cô nói, mắt quét đến bên cửa, ánh mắt liền sáng lên, "Ai da, người nổi tiếng cũng tới rồi. Ai, tớ quên mất, Tạ Lâm Tầm và cậu ấy khá thân."

Ôn Đông không ngẩng đầu, cũng không phải cảm thấy rất hứng thú, thuận miệng hỏi: "Minh tinh nào? Hồng sao?"

"Hồng chứ, Chu Bạch Diễm hiện tại rất nổi, sao cậu lại không xem tin tức giải trí, phim điện ảnh có xem qua chưa?"

Ôn Đông không trả lời, Tô Nhiễm đã nói tiếp, "Chỉ là cậu không biết cậu ấy cũng là bình thường. Cậu ấy xuất đạo bên Hàn, thời kỳ đỉnh cao thì cậu lại đang ở Mỹ. Sau chuyển sang đóng phim điện ảnh, ở trong nước tuy cũng nổi tiếng nhưng chuyển hình nên không ở trong giớ lưu lượng, tin tức không nhiều, cậu ấy lại không nhận tống nghệ với phim truyền hình, tính tình thì năm này xấu hơn năm trước."

Ôn Đông nhìn cái ly của mình, có chút thất thần: ".....Tính tình không tốt?"

"Cũng không phải không tốt, chính là quái gở hơn trước kia rất nhiều, có lẽ trong nhà xảy ra chuyện? Không rõ lắm, nhưng vẫn ở chung được, người rất chuyên nghiệp, xuất đạo bên Hàn thì chuyên nghiệp là tất nhiên. Cậu đừng nói, giới giải trí ấy mà, thật ra chúng ta vẫn kém bên kia." Tô Nhiễm xa xa đánh giá Chu Bạch Diễm, "Người này nếu cứ ở lại nhóm thì tuyệt đối vinh quang tột đỉnh, đáng tiếc."

Ôn Đông không đáp lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Tô Nhiễm thao thao bất tuyệt, "Trước kia lúc chưa gặp cậu ấy đã cảm thấy đẹp, lần đầu tiên thấy tớ thiếu chút nữa thét chói tai, thật là hít thở không thông, qua đẹp..... Ông trời nhìn mặt thưởng cơm, cái mũi của cậu ấy của thực là.... ai."

Cô uống champagne, "Lẽ ra làm ngành này gặp qua không ít tuấn nam mỹ nữ, có đôi khi nhìn cậu ấy vẫn cảm thấy không trời không công bằng...tớ cũng không biết nên nói thế nào. Lão Tiểu, tớ đi qua chào hỏi một cái, cậu muốn đi cùng không, nhìn no mắt."

Ôn Đông đóng nắp bình giữ nhiệt, chỉ cảm thấy có chút lạnh, tay cũng run run. "Cậu quen?"

Cô sờ cổ tay trái của mình theo bản nnăg.

"Quen chứ, lúc trước không phải đã nói với cậu công ty muốn tìm cố vấn tâm lý sao, chính là công ty cậu ấy thiếu." Tô Nhiễm quay đầu nhìn, thấy sắc mặt cô đặc biệt kém, "Làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như thế? Mệt à?"

Ôn Đông hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không có việc gì, có lẽ uống nhiều nước quá. Cậu đi chào hỏi đi, tớ vào WC."

Tô Nhiễm thấy cô có chút mệt, gật đầu: "Cậu vào trong nghỉ ngơi một lát đi, chờ lát nữa hôn lễ liền bắt đầu, đi ăn hai miếng chocolate, sắc mặt cậu kém quá."

Ôn Đông đồng ý, lập tức xoay người, vội vã đi vào phòng nghỉ, cô không dám quay đầu lại nhìn.

Lúc ở trong WC, cô suy nghĩ một loạt lý do thoái thác để rời đi nhưng không cái nào khả thi. Chờ đến khi chân tê rần do ngồi xổm thì Tô Nhiễm gọi đến đây, thúc giục cô mau chóng đi ra, hôn lễ lập tức bắt đầu rồi.

Cô chậm rì rì mà đứng lên, chờ chân thoải mái hơn mới đi ra ngoài.

Cửa có rất nhiều người, ngồi, đứng đang nói chuyện nói chuyện phiếm. Nhìn nhìn đám người, cô tính toán vòng qua cửa hông bên cạnh, vòng qua dòng người. Mới đi cô liền ngây ngẩn cả người, cảm thấy mọi việc hôm nay đều không thuận.

Chu Bạch Diễm đứng một mình ở trước cửa kính, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá. Chung quanh anh không có người, có lẽ là tìm nơi yên tỉnh để hút thuốc, sợ có người chụp được.

Anh bây giờ và trong trí nhớ có chút không giống nhau, nhưng lại xác xác thật thật là anh. Gầy hơn ngày trước một ít, dường như cao hơn, còn trắng hơn nữa. Không giống trên TV, chân thật đến mức làm Ôn Đông cảm thấy hít thở không thông.

Tô Nhiễm nói mũi anh đẹp, nhưng kỳ thật cô cảm thấy bộ phận đẹp nhất của anh là đôi mắt. Bình thường anh luôn cụp mắt xuống, nói dễ nghe là lười biếng, nói không dễ nghe chính là uể oải ỉu xìu, nhưng rất có đặc sắc, dùng ngôn ngữ trong nghề của bọn họ chính là lớn lên thật "cao cấp."

Cô cảm thấy Chu Bạch Diễm híp mắt nìn người khác thực sự rất gợi cảm.

Cô theo bản năng muốn quay người đi hướng khác, Chu Bạch Diễm lại vừa vặn nghiêng người, đã thấy được cô. Lúc này còn quay đi thì liền biết rõ là cố tình, Ôn Đông hít sâu một hơi, căng da đầu đi qua người anh.

Không có việc gì, hiện tại anh lại không quen mình, Ôn Đông tự an ủi chính mình.

Cô cẩn thận kéo váy, trấn định bước qua cửa hông, mắt nhìn thẳng đi qua người anh, lúc sắp đi qua, đột nhiên nghe thấy tiếng anh kêu cô.

"Chào cô." Anh dập tắt điếu thuốc, cười nói với cô một câu.

Ôn Đông có chút ngoài ý muốn, không nghĩ anh sẽ chào hỏi mình, cô theo bản năng muốn giấu tay đi, nhưng động tác quá rõ ràng, váy của cô không có tay, cô chỉ có thể căng mặt cười với anh: "Chào anh."

"Chúng ta đã từng gặp nhau, cô còn nhớ không?" Chu Bạch Diễm cười một cái, "Không nghĩ tới chúng ta sẽ còn gặp lại."

Tôi cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại anh. Ôn Đông thầm nghĩ.

"Tôi không có ấn tượng." Thanh âm của Ôn Đông thật nhẹ, "Tôi đi trước, hôn lễ sắp bắt đầu rồi."

Cô xoay người chuẩn bị đi, lại không đi cô sẽ không thở nổi.

Mới bước được một bước, Chu Bạch Diễm đột nhiên... kéo váy cô.

Thân mình Ôn Đông cứng lại... lễ phục là váy cup ngực, cô rất gầy, cái váy này mặc trên người cô có chút miễn cưỡng, Chu Bạch Diễm lôi kéo không đàng hoàng, cô cảm giác...

Không phải đi?

Chu Bạch Diễm vươn tay ra rồi mới nhận thấy hành vi này có chút thất lễ, vội vàng rút tay lại.

Ôn Đông cúi đầu nhìn, may mắn không bị kéo xuống, cô vẫn cẩn thận kéo lên một chút.

Lúc này Chu Bạch Diễm lấy một cái khăn tay từ âu phục ra, đưa cho cô, chỉ chỉ cổ tay cô, "Thật xin lỗi, tôi muôn nói cho cô, nơi này có vết bẩn."

Tầm mắt cô trượt xuống, thì ra là cánh tay không biết cọ vào đâu mà dính màu đỏ sậm, không biết là mứt trái cây hay là rượu vang.

Ôn Đông tiếp nhận khăn tay, nhưng không lau, "Cảm ơn anh."

Chu Bạch Diễm gật đầu, chỉ hình xăm trên cổ tay cô, "Hình xăm rất đẹp, là hình gì?"

Ôn Đông vừa muốn nói chuyện thì ngửi thấy một mùi hương theo gió mang đến, sau đó bả vai bị người vỗ nhẹ: "Lão Tiểu, tìm cậu khắp nơi."

Mùi hương ấy phát ra từ người Tô Nhiễm, cô ấy nhìn Chu Bạch Diễm, hài hước nói: "Làm gì mà đến gần bạn tôi, cẩn thận tôi nói cho Kim Mạch." Mới nói xong thì có người kêu cô ấy, Tô Nhiễm đáp lại người ở xa.

"Bên kia kêu tớ, tớ đi lấy hoa trước, hai người mau vào đi." Nói xong lại dẫm giày cao gót chạy đi.

Ôn Đông cũng đi theo sau cô ấy, suy nghĩ giây lát, vẫn quay đầu nhìn Chu Bạch Diễm, nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh kia.

Cô chỉ vào cánh tay của mình: "Là một ngọn lửa."