Edit: Qing Yun
"Chu Bạch Diễm, em trả lời câu hỏi này."
Vu Giai đẩy nhẹ Chu Bạch Diễm đang ngủ bên cạnh, cậu lại không có chút phản ứng.
Chủ nhiệm lớp hơi nghẹn lại, tiếp theo là nói với âm lượng cao hơn: "Chu Bạch Diễm!"
Vẫn không có phản ứng.
Vu Gia nghẹn đến đỏ bừng mặt, cô nhéo tay Chu Bạch Diễm một cái—
"Á—- cậu làm gì?"
Chu Bạch Diễm bị đau tỉnh, mắt nhập nhèm mở ra, nhìn quanh bốn phía— nhận thấy mọi người đều cúi đầu, chỉ có chủ nhiệm lớp ôm tay đứng trên bục giảng nhẹ lạnh lùng nhìn cậu.
Cả lớp có lẽ chỉ mình Chu Bạch Diễm dám ngủ như vậy.
Chỉ là ai bảo cậu là học sinh năng khiếu duy nhất trong lớp làm gì, vốn định nói mình không biết làm, kết quả vừa thấy đề—-
Tuần trước Ôn Đông đã giảng cho cậu, đề giống nhau như đúc, giảng ba lần.
Chu Bạch Diễm lập tức thay đổi vẻ mặt cà lơ phất phơ: "Thầy Dương, bài này rất đơn giản..."
Chờ cậu nói xong, chủ nhiệm lớp nhướng mày, chưa nói đúng hay sai mà chỉ nhìn Vu Giai bên cạnh—
Vu Giai nhận được ánh mắt kia, lập tức đỏ mặt nói: "Thầy Dương, chính em cũng không biết làm bài này! Em không dạy cậu ấy...."
Cả lớp đều cười, chỉ có mình Chu Bạch Diễm không cười, sắc mặt không quá đẹp.
Vu Giai cũng không dám cười.
Các nữa bạn nữ trong lớp không thích cô, chỉ vì cô là bạn cùng bàn của Chu Bạch Diễm.
Cho nên cô biết Chu Bạch Diễm rất ghét có người lấy chuyện này ra trêu cậu.
Chủ nhiệm lớp hừ một tiếng rồi tiếp tục giảng bài. Chu Bạch Diễm đắc ý ngồi xuống, xoa xoa trán, bắt đầu tỉnh ngủ.
Cậu sờ sờ túi tiền ở đồng phục, không thấy đồ cần lấy, hơi thè lưỡi rồi cầm nước uống một ngụm.
Vu Giai nhìn cậu, do dự thật lâu.
Mặt cô ửng đỏ, sau một lúc lâu mới đưa một viên chocolate từ dưới bàn sang chỗ cậu, lấy sách che mặt, nói: "Này... Chocolate."
Chu Bạch Diễm cũng không quay đầu sang.
"Không cần," Cậu mở quyển sách trước mặt ra, "Cậu ăn đi."
Khương Minh Tuyền ngồi bàn sau thấy thế thì cười, thấp giọng nói: "Chu soái không ăn đồ của con gái cho, Vu Giai, hôm nay cậu mới biết à?"
"Cậu câm miệng!" Với Giai đỏ mặt, "Ai mượn cậu nói."
Thật lâu mới chờ được chuông reo hết tiết, Chu Bạch Diễm xách ba lô ra ngoài. Mấy bạn nữ đứng ngoài thấy cậu đi ra thì nhỏ giọng bàn tán.
Có mấy bạn nữ đẩy một cô gái sắc mặt hồng hồng lên trước, một đám hi hi ha ha cười, cô gái bị đẩy ra kia lập tức tiến lên ngăn Chu Bạch Diễm lại.
Khương Minh Tuyền đứng sau Chu Bạch Diễm nhìn thấy cảnh này lại không nhịn được cười.
"Sao cậu tan học hay đi học cũng đều có đào hoa thế? Tớ mà là cậu thì tớ cũng sẽ sợ vì bị theo đuổi đấy." Khương Minh Tuyền tấm tắc cảm thán.
Cô gái kia đỏ bừng mặt, nhìn như là sợ hãi, một lúc sau mới nói: "Đàn... Đàn anh Chu Bạch Diễm...."
Chu Bạch Diễm gật đầu: "Cô chặn tôi ở đây làm gì? Có chuyện gì?"
Vẻ mặt cậu đứng đắn, không có chút ý trêu đùa.
"Không....Không có chuyện gì...." Cô gái kia lập tức tránh ra.
Lúc này Chu Bạch Diễm mới cười: "Đi học đi, cảm ơn."
Cô gái kia thấy cậu cười thì hơi hoảng, lại nổi lên dũng khí: "Đàn anh... có thể.... cho em số điện thoại...của anh không?"
Khương Minh Tuyền mỉm cười tiến đến ôm lấy vai Chu Bạch Diễm: "Chu Bạch Diễm của bọn anh không dùng điện thoại, thích đến mức chặn đường người ta thế này mà cũng không hỏi thăm được chuyện này à?"
Hai người nói cười liền đi rồi.
"Tớ nói cậu thật là..." Khương Minh Tuyền cười đánh vai cậu, "Khuôn mặt đại diện cho cả trường, lúc nào cũng thấy cậu bị con gái quấn lấy."
Chu Bạch Diễm cười cười: "Lại chơi không vui."
"Nhưng mà cậu cũng thật kỳ quái, sao không yêu đương đi? Cậu lại không vội học?"
"Sao lại nói tớ không vội họ?"
"......Cả lớp chúng ta chỉ có mình cậu không có áp lực thi đại học có được không? Cậu chỉ cần thi nghệ thuật là có thể học đại học rồi....Suốt ngày ngủ, cậu sốt ruột chỗ nào?" Khương Minh Tuyền hâm mộ không thôi, "Người nhà cậu thật là biết đoán trước, biết cậu không phải người có chí học tập, sớm đưa cậu đi học âm nhạc...."
"Rõ ràng là tớ có thiên phú học âm nhạc có được không?" Chu Bạch Diễm đấm cậu một cái, "Không phải tớ chỉ học kém môn toán thôi sao, nghệ thuật gia sao có thể giỏi toán?"
"Còn nghệ thuật gia, nghệ thuật gia còn đa tình đấy, cậu thì giống y hòa thượng..."
Khương Minh Tuyền đánh giá cậu, "Vu Giai cũng rất xinh đẹp, người khiêu vũ lần trước, chính là Khâu Oánh Oánh của lớp 6, cậu cũng từ chối người ta. Nói đi, yêu cầu của cậu cao như thế nào?"
"Không thích, không có cảm giác." Chu Bạch Diễm nhún vai, "Tớ không thích xinh đẹp."
"Vậy cậu thích cái gì?" Khương Minh Tuyền kinh ngạc, "Chẳng lẽ cậu thích xấu giá? Sao cậu đặc biệt như vậy?"
Chu Bạch Diễm cười: "Là thích thích hợp."
Ra cổng trường, Chu Bạch Diễm và Khương Minh Tuyền tách ra. Cậu đẩy xe đạp, đi qua một cửa hàng bán hoa thì ghé vào mua một bó sao đầy trời.
—
Bởi vì tuần này Chu Bạch Diễm học kín tuần cho nên buổi tối Ôn Đông mới đến dạy thêm cho cậu.
Cô đến khá sớm, nhưng lại ngại không đi lên, bèn ngồi ở sân bóng rổ gần nhà Chu Bạch Diễm, nhìn mấy nam sinh chơi bóng rổ.
Sau đó cô thấy Chu Bạch Diễm mặc đồng phục màu lam đi từ bên kia sân tới.
Trong giỏ xe của cậu có một bó sao đầy trời, có lẽ là mua cho Tần Ích Thâm.
Dáng vẻ cậu đẩy xe nghiễm nhiên trở thành cảnh trong phim thần tượng thanh xuân, Ôn Đông nhìn, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Người phần lớn đều không thể chống đỡ cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ.
Cô hơi ngồi thẳng lưng lên.
Chu Bạch Diễm cũng thấy được cô, bèn đẩy ra lại đây: "Cô giáo nhỏ, cô ngồi ở đây làm gì?"
"Nghỉ ngơi một lát."
Chu Bạch Diễm nhìn cô, dừng xe lại. Sau đó ngồi xuống cạnh cô, cứ nhìn cô chằm chằm rồi cười: "Cô ngại không đi lên chứ gì?"
Bị cậu nhìn thấu tâm tư, Ôn Đông đỏ mặt.
Chu Bạch Diễm như là nhìn thấy đồ vật mới lạ: "Sao tôi vừa nói cô liền đỏ mặt, cô giáo nhỏ, cô dễ thẹn thùng như vậy sao?"
Ôn Đông miễn cưỡng mở miệng: "Không phải."
Chu Bạch Diễm cười rộ lên, hoàn toàn không bận tâm Ôn Đông, nhìn khuôn mặt và thân hình tròn vo của cô, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Không giống với bạn nữ trong trường cậu, tuy rằng không được đẹp cho lắm nhưng lại không nói nhiều, không ồn ào, hiểu chuyện, Chu Bạch Diễm còn khá thích chị gái dạy thêm này.
Cô khiến cho người ta cảm thấy rất đáng tin cậy. Hơn nữa mỗi lần cậu trêu cô, hoặc là cô không có phản ứng, hoặc chính là nhíu mày không nói lời nào, rất ít khi đỏ mặt, tỷ như khi Tần Ích Thâm lôi kéo cô ăn cơm cùng, phản ứng khác hoàn toàn những bạn nữ khác.
Chu Bạch Diễm cảm thấy thú vị vô cùng.
Cậu ha ha cười rồi lại trêu Ôn Đông một lát, sau đó mới yên lặng cùng xem đánh bóng rổ với cô. Ngồi một hồi cậu lại không ngồi được, đứng dậy đi nói vài ba câu với mấy người kia, hỏa tốc gia nhận cuộc chiến.
Ôn Đông nâng đầu xem, Chu Bạch Diễm cởi đồng phục, cậu mặc một cái áo lót bên trong, ném cặp sách cho cô, cậu đi tới, rất tự nhiên nhét áo vào ngực cô: "Cô giáo nhỏ, cầm giúp tôi, tôi đi giết bọn họ."
Ôn Đông ôm quần áo có mùi mặt trời, cặp sách rất nhẹ, có lẽ một quyển sách cũng không có. Mùi hương của sao đầy trời cọ nhẹ qua mũi cô, cô ôm đồ của cậu, sửng sốt nửa ngày.
Ngẩng đầu lần nữa, Chu Bạch Diễm đã hi hi ha ha bắt đầu chơi với ba người kia. Cậu thường xuyên vận động, đánh bóng, ném rổ, động tác đều rất thành thạo.
Mỗi lần Chu Bạch Diễm ném bóng vào rổ đều tự mình say mê la lên: "Đẹp trai!"
Ôn Đông thấy thế thì không nhịn được cười.
"Cô giáo nhỏ! Thấy không!"
Cô chỉ gật gật đầu, nhưng trong lòng thầm nói.
Thấy.
Đôi mắt cô không thể rời khỏi cậu, một khắc kia hoàng hôn buông xuống, như là thứ đẹp nhất trên thế gian, cậu quá lóa mắt.
Chờ Chu Bạch Diễm đánh xong, lại đây lấy cặp sách từ trong tay Chu Bạch Diễm, đầu cậu đầy mồ hôi: "Cô giáo nhỏ, cô cầm quần áo giúp tôi đi, tay tôi bị bẩn."
Chu Bạch Diễm có thói sạch sẽ.
Cô gật gật đầu, hai người sóng vai bước đi, cảm nhận được mùi mồ hôi tươi mát trên người Chu Bạch Diễm, cô hơi đỏ mặt.
Cô cảm thấy có chút hoảng loạn.
"Mẹ cậu không biết tối nay tôi đến?" Cô vội vàng tìm đề tài, "Hai lần trước tới cũng không gặp mẹ cậu."
Vốn đêm nay Chu Bạch Diễm có tiết tự học buổi tối, nhưng bởi vì giáo viên có việc cho nghỉ nên tiết học hôm nay được đổi sang cuối tuần.
Chủ nhật cậu muốn đi xem phim, lười biếng một ngày. Gần đây Tần Ích Thâm không ở nhà, cho nên cậu tự chủ trương làm Ôn Đông đấy dạy thêm, sau đó ngày mai có thể đi xem phim với bạn, chơi thoảng mái một ngày.
"Ừ, gần đây mẹ khá bận, hai ngày nay đều không ở nhà." Chu Bạch Diễm xoa mồ hôi, "Không có việc gì, tôi tự quyết cũng được, lại không phải cô dạy thêm cho mẹ tôi."
"Quan hệ của cậu và mẹ khá tối." Ôn Đông chỉ bó hoa sao đầy trời trên tay cậu.
Cậu cười cười: "Đương nhiên rồi, một mình mẹ vất vả nuôi tôi nhiều năm như vậy."
"Lúc trước cậu có nhắc đến ba..." Cô nói xong liền hối hận, cảm thấy mình không nên nói nhiều như vậy.
"Ba tôi?" Chu Bạch Diễm cười một cái, cực kỳ tự nhiên, không khiến cô xấu hổ, "Ba tôi là ngư dân, nói không sợ cô cười. Ba mẹ tôi ly hôn rất sớm, nhưng mà ông ấy hay gọi điện cho tôi, hai người ly hôn cũng không ảnh hưởng gì đến tôi. Ông ấy còn rất đáng yêu, cô xem—-"
Chu Bạch Diễm dùng khăn giấy lau khô tay, móc ví tiền ra, rút một tấm ảnh nhỏ bằng lòng bàn tay, "Nếu tôi giống ba thì xong đời, cô xem ba tôi như vậy ha ha ha— ông rất đáng yêu, thường gửi cá khô cho tôi."
Ôn Đông thò lại gần nhìn, trên ảnh là một người đàn ông trung niên bình thường, gầy nhưng rắn chắc, tóc có chút bạc, trọng điểm là— không có điểm nào giống Chu Bạch Diễm.
Ba ruột?
Vậy người cô nhìn thấy ở sân bay là ai?
Một đống dấu chấm hỏi xuất hiện, cảm thấy có cái gì đó nhưng lại không thể nói rõ.
Cô có dự cảm không tốt lắm.
Chu Bạch Diễm cầm lấy bó hoa, sửa sang lại một chút, lại dùng khăn giấy bao ở bên ngoài, sợ mồ hôi tay dính lại trên hoa.
Ôn Đông cảm thấy hơi ngưỡng mộ.
Hai người đi lên tầng, Chu Bạch Diễm móc chìa khóa ra mở cửa, cậu đang cúi đầu đổi giày thì khựng lại.
Ôn Đông cảm thấy kỳ quái, nghiêng người nhìn vào, lập tức cứng lại rồi.
Bên cạnh là một đôi giày cao gót, Ôn Đông từng thấy Tần Ích Thâm dùng nó.
Tần Ích Thâm có rất nhiều giày cao gót, nhưng Ôn Đông có ấn tượng sâu với đôi giày này, ngày thường Tần Ích Thâm trang điểm tương đối nhã, ngẫu nhiên đi một đôi giày diễm lệ, có nên ấn tượng rất sâu.
Lúc ấy cô còn cảm thấy Tần Ích Thâm rất hợp với màu đỏ.
Không khí an tĩnh thật lâu, hai người họ đều đứng ngoài cửa, giống như trong nhà có hồng thủy mãnh thú, không ai dám bước vào.
Cửa lớn đối diện với phòng ngủ của Tần Ích Thâm. Cửa phòng không đóng, hơi hé mở, hiện tại là hoàng hôn, trời còn chưa tối hẳn nhưng trong nhà lại tối om, chỉ có phòng Tần Ích Thâm sáng đèn.
Bọn họ mở cửa, có lẽ là nghe được động tĩnh, bên trong có người bước ra.
Tần Ích Thâm mặc váy ngủ bằng lụa, tóc xõa tung, vẻ mặt vốn đang vui vẻ đầy ý xuân, nhưng vừa nhìn thấy Chu Bạch Diễm thì đột ngột lạnh xuống.
Trở nên có chút hoảng loạn.
"Ai vậy?"
Ba người nhìn nhau, ai cũng chưa mở miệng, lúc này, lại có một người từ phòng ngủ đi ra.
Là người đàn ông Ôn Đông gặp ở sân bay. Ông ta đang cài khuy áo, nhìn thấy người ngoài cửa thì nhíu mày.
Ôn Đông vốn luôn bình tĩnh, lúc này lại hoảng loạn đến tay chân đều mềm, cô nhìn cả người Chu Bạch Diễm run lên, bó hoa trong tay kia.
Bởi vì dùng sức, hoa trong tay đã bị bóp gãy.
Cô chưa từng thấy Chu Bạch Diễm như thế này, cả người đều ngốc.
Cô ép chính mình phải bình tĩnh lại, dường như là 7 phần phản ứng của ý thức, cô duỗi tay chạm vào tay Chu Bạch Diễm, muốn kéo cậu đi trước, rốt cuộc hiện tại cậu thế này, giống như giây tiếp theo sẽ xông lên giết người.
Mang cậu đi trước, giấu đi, không để cho cậu nhìn thấy cảnh này.
Thế mà ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô lại là cái này.
Lúc này Chu Bạch Diễm như bị kích thích quá mức, hai mắt dại ra, đỏ bừng.
Cô đang suy nghĩ, Chu Bạch Diễm lại như bình tĩnh lại, cậu xoay người, hai tay đặt lên vai Ôn Đông, đẩy Ôn Đông ra cửa, giọng nói nghẹn kỳ cục, "Cô giáo nhỏ, hôm khác lại học thêm."
Ôn Đông nhìn đôi mắt đỏ bừng của cậu, còn chưa kịp nói gì đã bị cậu đóng cửa lại.
Bắt đầu từ ngày đó, rất nhiều chuyện đã thay đổi.