Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc

Chương 1: Mân Côi trắng




(Mân côi là hoa hồng)

Edit: Qing Yun

Chu Bạch Diễm buồn chán chơi di động, lướt xem bình luận trên weibo, nhìn một lát lại thoát ra ngoài, ngẩng đầu nhìn hai người ngồi phía đối diện rồi lại tiếp tục buồn chán cúi đầu.

Đạo diễn Lưu ngồi bên cạnh cũng có chút mất kiên nhẫn, anh ta đã uống liên tiếp mấy cốc nước và nhìn thời gian rất nhiều lần rồi.

Chu Bạch Diễm cầm di động nghĩ nghĩ, vẫy tay gọi A Long tới: "Cậu nói bọn họ tạm nghỉ 15 phút rồi mang áo khoác vào đây cho tôi."

A Long gật đầu đi lấy áo khoác, Chu Bạch Diễm lại quay đầu: "Đạo diễn Lưu, nghỉ ngơi chứ?"

"Được, đi hút điếu thuốc đây."

Lưu Sâm đứng lên, kêu mọi người tạm dừng.

Chu Bạch Diễm nhận áo khoác mà A Long đưa tới, tùy tiện khoác lên người, hai người sóng vai đi đến quán cà phê bên cạnh.

Quán cà phê rất an tĩnh, chỉ có hai nhân viên công tác cầm văn kiện đang nói gì đó, nhìn qua giống như mới tới. Chu Bạch Diễm nhìn thoáng qua, hai người kia vội vàng đứng lên, đi đến chỗ bọn họ chào hỏi: "Thầy Chu, đạo diễn Lưu."

Nói xong lại vỗ vỗ cô gái phía sau, ý bảo cô ta khom lưng.

Chu Bạch Diễm gật đầu rồi đi qua hai người bọn họ.

Anh và Lưu Sâm chọn một bàn gần cửa sổ, "Mấy diễn viên hiện tại, mười người thì có đến tám người phẫu thuật thẩm mỹ, nhìn không có điểm nổi bật, lại càng không có linh khí." Lưu Sâm cảm khái, "Lúc tôi mới đóng phim điện ảnh, đi theo đạo diễn Kim chọn diễn viên, mỗi người đều rất ưu tú, không lo diễn không được, đâu giống hiện tại... Cũng không biết phải làm thế nào."

Hôm nay Lưu Sâm tuyển diễn viên cho phim điện ảnh "Trường thành".

Chu Bạch Diễn không nhận xét gì về mấy người mập ốm cao gầy, nghĩ nghĩ, "Kỳ thật diện mạo chỉ là thứ yếu, mấu chốt là nữ số 2 này rất khí chất, diễn viên gạo cội không thích hợp, muốn chọn người mới thì không dễ tìm."

Lưu Sâm thở ngắn than dài, "Thật là đau đầu."

Chu Bạch Diễm nhướng mày, chỉ vào chính mình: "Thật sự không tìm được người diễn Tống Nhai thì tôi có thể thì anh mà giả nữ, thù lao đóng phim tăng lên một chút là được rồi."

Lưu Sâm cạn lời mà nhìn anh, "Còn tăng thù lao đóng phim? Cậu có phải đã quên mình cũng ở bên nhà sản xuất? Còn há mồm đòi thù lao."

Chu Bạch Diễn biết Lưu Sâm sốt ruột, phụ họa trấn an anh ta hai câu, làm anh ta không nên nóng vội, casting cũng không phải chỉ một lần là xong. Đang nói thì hai người phát hiện bên ngoài của sổ có bóng người tiến lại gần.

Bởi vì ít người nên bóng người dựa sát vào càng rõ nét.

Công ty vì đề phòng bị chụp lén nên đã làm cửa sổ chỉ có thể nhìn từ bên trong ra, bên ngoài không thể nhìn vào được. Bên ngoài cửa sổ sát đất là một cái hoa viên, ngày thường Chu Bạch Diễm đều thích đến đây uống cà phê, nơi này gần như một phòng nghỉ khác của anh, rất ít có người ngoài đến đây.

Đề tài mà hai người đang nói đột nhiên bị đánh gãy bởi bóng người bên ngoài, Lưu Sâm dụi tắt tàn thuốc, nhìn người bên ngoài quay đầu lại, nhận ra đó là ai, "À, là Tô Nhiễm, vừa rồi còn muốn nói chuyện với cô ấy về kịch bản mà không tìm được người, chạy sang bên này làm gì không biết."

Chu Bạch Diễm không tiếp lời, cũng không nhìn người bên ngoài, anh uống một ngụm ca phê, day nhẹ ấn đường.

Giấc ngủ của anh ngày càng kém, tinh thần cũng ngày càng không tốt.

Lưu Sâm quay mặt đi, tay chống cằm, lại bắt đầu phiền muộn vì nữ số 2: "Thật ra nhân vật nữ 2 Tống Nhai này là nhân vật tôi đặc biệt thích. Là người rất có khí chất, có sức hút. Tôi nghĩ người này không cần quá xinh đẹp, tốt nhất là diện mạo bình thường một chút, nhưng đôi mắt nhất định phải có cái gì đó, cậu nhìn cô ấy liền cảm thấy rất có tinh thần, ánh mắt như có ngọn lửa, cuối cùng cảm tình thăng hoa lên---- bộp-----"

Lưu Sâm giơ ngón tay ra, "Lúc ấy, hình ảnh đẹp nhất của cô ấy sẽ xuất hiện. Kỳ thật một bộ phim chỉ cần một hình ảnh đấy là đủ rồi."

Chu Bạch Diễm cười cười. Anh nghĩ thầm, theo như đạo diễn Lưu miêu tả, dường như anh đã từng gặp qua người như thế. Trong đầu anh hiện lên bóng dáng mơ hồ, sau đó hình ảnh dừng ở một khuôn mặt...

Nhưng gương mặt kia có chút mơ hồ, anh nghĩ không ra.

Lúc ấy, bên ngoài cửa sổ sát đất lại có một bóng người đi tới, không nghiêng không lệch mà ngừng ngay trước cửa sổ của bọn họ. Lực chú ý của Lưu Sâm bị hấp dẫn đi.

Vừa nhìn thấy liền không dời mắt được.

Anh ta vuốt cằm đánh giá một lát, kinh hỉ mà vỗ đầu gối Chu Bạch Diễm: "Bạch Diễm, cậu nhìn xem, cô gái đang nói chuyện với Tô Nhiễm...."

Chu Bạch Diễm búng nhẹ điếu thuốc, ngẩng đầu lên nhìn qua.

Tóc quăn màu vàng, Tô Nhiễm thực rất dễ nhận ra. Lưu Sâm nói đương nhiên không phải cô ấy, là người ngồi trước mặt Tô Nhiễm.

Một cô gái trẻ cao gầy, cô mặc một cái áo gió màu đen, trong tay cầm một bó mân côi trắng, trên mặt không có biểu cảm gì. Ngũ quan không thể nói là đẹp, thậm chí còn có chút lãnh đạm, thần sắc cũng nhàn nhạt. Làn da rất trắng, mặt rất nhỏ, tướng mạo cũng non nớt, nhưng khí chất lại là một người rất thành thục.

Chu Bạch Diễm đã lăn lộn trong giới giải trí rất lâu rồi, khuôn mặt kiểu gì cũng đã gặp qua, liếc mắt một cái liền nhìn ra được khuôn mặt ấy có ưu nhược điểm gì, hoặc là dao động nhỏ nào đó xuất hiện trên mặt người nọ. Người ở trước mặt này, chỉ nói về diện mạo, đặt trong giới giải trí thì đại khái sẽ bị che lấp, không chút nổi bật.

Nhưng cô lại rất đặc biệt, nhìn cả người cô sẽ cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, rất thoải mái, rất hấp dẫn.

Rất giống cảm giác Lưu Sâm muốn có ở Tống Nhai.

Hai người trầm mặc không lên tiếng mà đánh giá cô gái kia nửa ngày, Chu Bạch Diễm nhìn đôi mắt của cô, nhìn chằm chằm đôi môi khép mở khi cô nói chuyện với Tô Nhiễm, cảm thấy người mà Lưu Sâm vừa nói đang đứng ngay trước mặt bọn họ.

Lưu Sâm cực kỳ hưng phấn: "Thế nào, không sai đi?"

Chu Bạch Diễm nhìn một lúc lâu, cũng khó được gật gật đầu: "Rất giống Tống Nhai."

"Đi uống cà phê cùng cậu mà còn gặp được chuyện tốt này?" Lưu Sâm hưng phấn xoa tay, lấy di động ra muốn gọi cho Tô Nhiễm ngay lập tức, Chu Bạch Diễm cười cười, không nói gì cả, bỏ thêm một túi đường nâu vào cốc cà phê.

Anh khuấy cốc cà phê, không chút để ý mà đánh giá cô gái bên ngoài cửa sổ.

Lưu Sâm là kiểu người làm việc như sấm rền gió cuốn, điện thoại nói gọi là gọi. Cô gái tóc vàng ngoài cửa cũng cùng lúc lấy điện thoại ra, nói với cô gái ngồi đối diện câu gì đó rồi tiếp điện thoại.

"Alo, Tiểu Tô, cô đang làm gì?"

.....

"Phía biên kịch bọn cô, mấy cảnh diễn phía sau sửa thế nào rồi?"

......

Lưu Sâm hỏi hai câu, giả vờ giả vịt mà đi vào vấn đề chính: "À... kịch bản nói sau đi, hôm nay tuyển nữ 2 mà mãi không tìm được, cô có người nào đề cử cho tôi không?"

"Trời ạ, đạo diễn Lưu, tôi chỉ là một biên kịch nho nhỏ, nhân mạch đâu ra mà nhiều như vậy. Huống chi lần anh anh còn muốn người mới, hỏi tôi còn không bằng hỏi Jude, không phải hôm nay hai người đi cùng nhau sao, hậu bối của anh ta rất nhiều đấy." Tô Nhiễm ở bên ngoài cửa sổ bật cười.

"Cái này khó nói lắm, hôm nay tôi có dự cảm cô sẽ mang người đến cho tôi..."

Chu Bạch Diễm không chú ý cuộc trò chuyện của Lưu Sâm và Tô Nhiễm, lực chú ý của anh đặt trên người cô gái xa lạ kia.

Tô Nhiễm gọi điện thoại, cô ấy không lấy điện thoại ra chơi, cũng không mất kiên nhẫn. Cô chỉ nhìn chằm chằm cửa kính trước mặt, an an tĩnh tĩnh chờ đợi.

Bời vì ngồi gần nên Chu Bạch Diễm có thể nhìn thấy cô rõ ràng, một loại bí ẩn, cảm giác nhìn trộm ai đó khiến anh cảm thấy khá thú vị.

Nhìn qua là một người rất sạch sẽ, toàn thân một trang sức nhỏ cũng không có. Đôi mắt đặc biệt đẹp, rất linh động. Trang điểm hay không trang điểm anh chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra, gương mặt của người trước mặt này vậy mà trời sinh rất tốt, lông mày cũng không vẽ, nhưng thẳng tự nhiên, nhìn rất thoải mái.

Khóe mắt trái có một nốt ruồi lệ màu đỏ. Bởi vì trắng nên nhìn rất rõ ràng.

Anh ngồi đánh giá, người trước mặt phảng phất như cảm giác được nên hơi hơi nghiêng đầu, mặt chậm rãi xoay một góc rất nhỏ_____

Ánh mắt của cô dừng lại đúng vị trí anh đang ngồi, hơi nhíu mày.

Như là cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm.

Chu Bạch Diễm giống như bị người bắt được, có chút hoảng sợ như có như không____

Nhưng cô gái kia chỉ nhìn thoáng qua, như là cảm thấy mình suy nghĩ nhiều nên thu hồi tầm mắt. Cô đặt bó mân côi sang bên trái, sửa sửa tóc, sau đó quay người, chừa cho Chu Bạch Diễm một bóng lưng.

Lâm Sâm cúp điện thoại, Tô Nhiễm bên kia cũng vỗ vỗ vai người trước mặt, hai người sóng vai rời đi.

Chu Bạch Diễm còn có hoảng thần.

Anh nhìn bóng dáng chậm rãi rời đi xa kia, cảm giác có chút buồn bã mất mát, trong lòng trở nên vắng vẻ, như là đã bỏ mất thứ gì quan trọng.

Anh bị ý nghĩ của mình làm cả kinh, gõ gõ vào đầu mình rồi uống một ngụm cà phê.

***

"Ôn đại bác sĩ, gặp cậu một lần cũng quá khó khăn đi." Tô Nhiễm cúp điện thoại, lại tiếp tục oán giận, "Ở nước Mỹ mấy năm cuối cùng cũng chịu quay về, cơ bản cũng ở cùng một thành phố, vậy mà một tháng muốn gặp một lần cũng không được, này có thể chấp nhận được sao?"

"Đừng gọi tớ là bác sĩ, tớ đã nói tớ nghỉ việc rồi" Ôn Đông cười cười, "Rốt cuộc là tớ bận hay cậu bận, thấy cậu gọi điện thoại không ngừng."

"Được được được, không nói cái này." Tô Nhiễm xua tay, "Đưa đồ cho tớ đi, đừng ngồi một lúc đã quên đến đây để làm gì."

Ôn Đông lấy một cái thiệp cưới từ trong áo khoác đưa cho Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm thổn thức lật xem thiệp cưới: "Thật đáng sợ, lời thề son sắc nói chính mình là người theo chủ nghĩa độc thân không cưới gả vậy mà lại là người kết hôn sớm nhất."

Ôn Đông cũng cảm thấy buồn cười: "Kỳ thật A Lâm cũng chỉ nói miệng là giỏi thôi, ai lại không muốn yên bề gia thất. Vị kia đối xử tốt với cô ấy như vậy, đổi lại là tớ thì cũng muốn nhanh chóng kết hôn."

Chu Lâm là bạn cùng phòng đại học của bọn họ, lúc ấy phòng ký túc xá của bọn họ có một người bị ốm không đi học được nên trong phòng chỉ còn ba người, quan hệ của ba người vẫn luôn rất tốt.

"Cậu kết hôn?" Tô Nhiễm cười ra tiếng, "Nữ tiến sĩ hận không thể gả? Như thế nào, lần này đi công tác thuận tiện muốn gả ra ngoài luôn?"

Ôn Đông phối hợp với cô: "Đúng thế, nếu cậu có đối tượng thích hợp thì đừng quên giới thiệu cho tớ, điều kiện kém cũng không sao."

"Người tớ quen đâu cùng đường với cậu, giới giải trí và giới học thuật của cậu một chút cũng không liên quan." Tô Nhiễm chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Không nói cái này tớ còn nhớ không ra, tớ có thể giới thiệu việc cho cậu đấy, tiến sĩ Ôn."

"Công việc?" Ôn Đông cười cô, "Đi bưng trà rót nước cho các minh tinh, hay là đi khiêng thiết bị ở phim trường?"

"Sao có thể dùng công việc như vậy để mai một nhân tài chỉ số thông minh cao!" Tô Nhiễm chọc trán Ôn Đông, chỉ chỉ tòa nhà phía sau, "Đây là công ty điện ảnh, thiếu một cố vấn tâm lý. Không phải cậu vừa vặn thôi việc ở bệnh viện sao, công việc này rất đơn giản, một tháng chỉ đi ba bốn lần, có hoạt động lớn hoặc tình huống đặc biệt gì thì cậu đến cố vấn cho bọn họ, nhẹ nhàng nhiều tiền, thế nào?"

Ôn Đông không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Không được đâu. Tớ chỉ nói tớ không làm ở bệnh viện chứ không nói không có việc mới, việc này có lẽ không làm được."

Tô Nhiễm hỏi: "Lại là việc gì? Lần này cần đi viện nghiên cứu? Sao cậu không cho bản thân nghỉ ngơi một thời gian?"

"Không phải viện nghiên cứu, lần này có lẽ cậu sẽ ngạc nhiên đấy." Ôn Đông cười cười, "Giáo sư Dương mời tớ đi dạy một học kỳ ở đại học C, tớ đồng ý rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong, buổi chiều tớ sẽ đi dạy tiết đầu tiên."

Tô Nhiễm: "..."

Tô Nhiễm chấn kinh một lúc cũng không nói nên lời, Ôn Đông cảm thấy buồn cười, hỏi cô: "Thế nào, tớ không giống giáo viên sao? Không tiếp thu được như vậy?"

Tô Nhiễm gật đầu, lại lắc đầu: "Cậu đấy, ngoài cái khuôn mặt giống học sinh, khí chất lời nói rồi cả phong cách ăn mặc đều giống giáo viên. Tớ cảm thấy chuyện này khá hợp lý, nhưng nhìn qua thì không tưởng tượng nổi, có chút cảm khái, tốt nghiệp nhiều năm như vậy, cậu thế mà lại ở đây làm cái nghề này."

Ôn Đông gật đầu: "Tớ cũng cảm khái, tớ nghĩ, nếu tớ cảm thấy ổn thì sẽ không về Mỹ nữa, ở lại đây dưỡng lão."

Tô Nhiễm nghiến răng nghiến lợi: "Cậu nói tổ quốc non sông gấm vóc sao lại không giữ được cậu? Nếu không phải năm ấy thầy Dương Ứng Đông không bị bệnh thì có lẽ cả đời cậu cũng không định trở về đúng không?"

"Trong nước là nơi tớ thương tâm, cậu không phải không biết." Ôn Đông vỗ vai cô, "Hơn nữa tớ thích ánh mặt trời ở California."

Tô Nhiễm đầy mặt ghét bỏ, "Được rồi, không nói cái này nữa. Cậu vào cùng tớ đi, tớ đưa chìa khóa nhà cho cậu, lát nữa tớ đi Thượng Hải, cậu giúp tớ mang mèo đến cửa hàng thú cưng."

"Được, buổi tối tớ sẽ đi." Ôn Đông đồng ý, đi theo cô ấy vào công ty.

Cô đứng ở hành lang, tay ôm một bó hoa, lúc đứng chờ Tô Nhiễm thì muốn đi toilet. Cô nhìn phương hướng, khi đi đến chỗ ngoặt thì chẳng may đụng phải một người.

Vốn dĩ chỉ đụng nhẹ cũng không có gì, chỉ là cô suýt chút nữa thì đạp phải bình hoa bên cạnh. Cô sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh, sau đó mới ngẩng đầu nhìn xem ai mà đi đường không cẩn thận như vậy.

Vừa ngẩng đầu liền ngây ngẩn cả người, thậm chí giật mình đến hơi hé miệng.

Nháy mắt kia, cô cảm thấy tim mình như thắt lại, cô có chút không thở nổi.

Người đàn ông trước mặt cứ để cô nhìn như vậy, thấy cô nửa ngày không có phản ứng mới nhíu mày nhặt bó hoa rơi trên đất lên.

Khuôn mặt anh vừa tái nhợt lại anh tuấn, đôi mắt hơi híp, vươn tay với cô, "Hoa của cô."

Ôn Đông chậm nửa nhịp mới duỗi tay nhận hoa.

Cô cảm thấy mình hơi thất lễ, chỉ có thể cúi thấp người, dứt khoát không nhìn anh, "Rất xin lỗi.... cảm ơn."

"Không sao." Chu Bạch Diễm cảm thấy cô gái trước mặt có chút kỳ quái, anh cảm thấy mình cần phải đi, anh đi được hai bước lại do dự quay trở về, "Cô... muốn xin chữ ký sao?"

Lúng túng như vậy có lẽ là fans. Chu Bạch Diễm nghĩ như lẽ đương nhiên.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh chủ động ký tên cho người khác.

Ôn Đông ngẩng đầu nhìn anh, vẫn thất thần, Chu Bạch Diễm cảm thấy dáng vẻ này của cô vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Nhìn như vậy, anh nghĩ không có cửa kính ngăn cách còn xinh đẹp hơn.

"Không...tôi không cần." Ôn Đông cười miễn cưỡng, sau đó thở hắt ra rồi rời đi.

Chu Bạch Diễm nhìn bóng dáng của cô, có chút không thể hiểu được, cô nhìn qua giống như rất khiếp sợ, rốt cuộc là có ý gì?

Anh suy nghĩ, thậm chí còn rất muốn đuổi theo để hỏi rõ ràng, nhưng đã sớm không thấy bóng dáng cô nữa rồi.

Tự mình đa tình, không phải fans.

Chu Bạch Diễm nhìn bàn tay của mình, có một vết máu rất nhỏ. Lúc nãy không phát hiện, bây giờ mới cảm thấy hơi đau.

Vừa rồi khi nhặt bó mân côi đã không cẩn thận bị gai quét qua.

***

Tô Nhiễm tiễn Ôn Đông đi rồi, lúc quay lại công ty thì gặp Lưu Sâm, Chu Bạch Diễm và mấy trợ lý khác ở phòng trà nước.

Lưu Sâm tinh mắt, vừa nhìn thấy cô liền chạy ra đón: "Nửa ngày không thấy cô quay về, tôi còn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô đấy, sao cô chỉ đi một mình?"

"Đạo diễn Lưu, anh nói gì sao tôi nghe không hiểu, tôi không đi một mình thì còn có thể đi cùng ai?" Tô Nhiễm không thể hiểu được.

Chu Bạch Diễm cầm chén nước chậm rãi uống, cũng không xen vào cuộc trò chuyện của họ.

"Còn có thể là ai, chúng ta không phải đang tìm Tống Nhai sao? Nữ 2 đấy."

"Cái gì?" Tô Nhiễm càng không hiểu, "Anh và Jude không phải người tuyển chính à?"

Lưu Sâm vuốt cằm nhìn cô, "Đừng giấu nữa, Tiểu Tô, mau dẫn cô ấy đến để tôi xem cô ấy diễn thử."

"???" Tô Nhiễm không hiểu ra sao, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết?"

Chu Bạch Diễm không nghe nổi nữa, "Vừa rồi tôi và đạo diễn Lưu ngồi ở quán cà phê bên kia, nhìn thấy cô nói chuyện với một cô gái, người dạo diễn Lưu nói chính là cô ấy."

Tô Nhiễm nghe vậy thì trợn trắng mắt: "Anh nói cô ấy sao?"

Lưu Sâm tủm tỉm gặng hỏi: "Người đâu? Công ty nào?"

"Công ty của ai cũng không phải, người của quốc gia." Tô Nhiễm đỡ trán, "Đó là bạn tôi, không phải người giới giải trí, đạo diễn Lưu, người này không có khả năng, đừng nghĩ nữa."

Lưu Sâm tiếp tục ép hỏi: "Không phải nghệ sĩ? Tôi nhìn qua còn rất nhỏ, học cái gì, em gái cô? Người thân? Có muốn làm diễn viên không? Cô đừng làm mất một diễn viên tài năng, cô ấy rất giống Tống Nhai, nếu nguyện ý thì tìm giáo viên cho cô ấy, một bên quay phim một bên học cũng không vấn đề, có đôi khi chuyên nghiệp mà không có khí chất cũng không được."

Tô Nhiễm liên tục lắc đầu: "Cái gì mà em gái, người ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa... ai, không đúng, cô ấy nhỏ hơn tôi hai, ba tuổi, kia cũng không phải trẻ! Chỉ là mặt cô ấy khá non thôi, nhân tài phần tử tri thức, mỗi ngày vội vàng cống hiến trí tuệ cho nhân loại, anh để nhà khoa học tới đóng phim, thích hợp sao?"

Tô Nhiễm cố ý khoa trương, cũng khoe khoang vài câu, muốn cắt đứt vọng tưởng của anh ta, đừng cả ngày đánh chủ ý lên người Ôn Đông.

Lưu Sâm nghe xong có chút ngượng ngùng, vẫn cố biện giải cho bản thân: "Cô nói lời này tôi không thích nghe, chúng ta làm nghệ thuật cũng là cống hiến trí tuệ cho nhân loại..."

"Dù sao cũng không có khả năng..."

Chu Bạch Diễm nghe bọn họ nói chuyện, không nhịn được suy nghĩ trong lòng, không biết là ngành khoa học gì sẽ có khí chất đặc biệt như vậy.

Cảm giác còn rất trẻ.

Anh hơi lắc đầu, cảm thấy có chút tiếc nuối.