Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Chương 25




Hải Nhã đột nhiên thức giấc dậy, trời còn chưa sáng, trong phòng có lẽ là đang mở máy điều hòa không khí, nhiệt độ vừa vặn. Cả người cô nằm ở trên người Tô Vĩ, tư thế cũng không hơn gì, cổ giống như là muốn đứt ra vậy, cô thử thoáng ngẩng đầu, lập tức cảm giác được cánh tay anh động đậy, ngón tay vùi vào trong tóc cô, chậm rãi vuốt ve.

"Ngủ không ngon?" Tô Vĩ nhỏ giọng hỏi.

Hải Nhã lắc đầu: "Đã tỉnh rồi."

Lỗ tai của cô áp vào trước ngực anh, trong phòng yên tĩnh như vậy, cô có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập vững vàng và hữu lực của anh, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng xẹt qua đường cong trên chiếc cằm xinh đẹp của anh, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác thỏa mãn, Anh giống như là bức hình phản chiếu của ánh trăng ở trên mặt biển, chiếu rõ lên người cô, ánh trăng lạnh giá gào thét, bởi vì không chiếm được. Nhưng bây giờ anh đang ở dưới người cô, ở trên đầu ngón tay cô — Hải Nhã không nhịn được đem mặt mình cọ qua cọ lại trước ngực trần ấm áp của anh, nhẹ nhàng, chậm rãi, cái loại cảm giác choáng váng thỏa mãn này làm người ta si mê.

Trên cằm anh mới xuất hiện một ít râu có chút cộm tay, đàn ông thật là thần kỳ, cằm đã cạo sạch sẽ râu trong một đêm có thể mọc ra. Hải Nhã dùng ngón tay nhẹ nhàng chà xát một lát, anh chợt há mồm cắn một cái ở trên ngón tay cô, sức lực rất nhẹ, vừa nhột vừa tê, cô cười ra tiếng, vội vàng muốn rụt ngón tay lại, anh nhả ra, nhẹ nhàng hôn trong lòng bàn tay cô.

"Em có nặng hay không?" Hải Nhã nhỏ giọng hỏi.

cô không phải là loại con gái vóc dáng xinh xắn lanh lợi, Đàm Thư Lâm cũng vậy, nhưng bạn nam trong trường đại học cũng vậy, mọi người đều thích cái gì quá một trăm, giống như các cô gái cân nặng quá 100 cân chính là tội không thể tha. Nhưng chiều cao cô khoảng 1m7, lúc gầy nhất cũng không có cách nào xuống dưới 100 cân, chiều cao chân dài như thế này, đè ở trên người anh cũng không biết có cảm thụ như thế nào nữa.

Tô Vĩ cười khe khẽ: "Nặng chết đi được."

Hải Nhã dùng sức đấm anh một cái: "Em sẽ không xuống dưới."

"Tuân lệnh."

Rất hiếm khi anh thoải mái mà nói giỡn, hai cánh tay vòng thật chặt quanh người cô, giống như vuốt ve một con mèo, sờ từ đầu đến thắt lưng, phục vụ cho cô phát ra tiếng thở dài sung sướng. Ngón tay của anh theo từng đường cong xinh đẹp trên sống lưng cô từng tấc dời lên trên, cuối cùng nắm được vành tai cô, nhỏ giọng cười: "Tiểu nữ vương."

Cô lại đấm anh một cái: "Nói em giống như một người ngang ngạnh vậy."

Anh đem mái tóc dài của cô đẩy sang một bên, ở trên gò má nóng lên của cô nhẹ nhàng hôn: "Khi đó ở 7-11 nhìn thấy em, quả thật anh nghĩ em chính là người ngang ngược đanh đá."

Hải Nhã kinh ngạc, cô hình như chưa làm chuyện gì dễ bị người ta trông thấy? Ngang ngược đanh đá? Ngoại trừ việc cô không thể nào cũng người xa lạ nói chuyện, không thể nào cười đáng yêu ở bên ngoài, rốt cuộc thì tại sao lại nhìn ra cô ngang ngược chứ?

“Ở gần 7-11 có một quán bar ngầm, khoảng thời gian đó bọn anh có chuyện cần xử lý ở gần đó, dường như mỗi ngày đều trông giữ ở đó. Tiểu Minh trước đó có nhắc với anh rằng mỗi ngày vào đúng 5 giờ đều có một cô gái siêu đẹp đến 7-11 mua đồ, cậu ta thích nhất đánh cuộc, cùng mấy người khác đánh cuộc em nhất định là một cô gái có tấm lòng lương thiện. Cậu ta tốn tiền thuê một tên ăn xin gần đó đi theo em vào siêu thị, sau đó bọn anh ở ngoài siêu thị nhìn, em móc cho tên ăn xin đó 50 tệ, anh ta vẫn chưa hài lòng, túm chặt lấy em không chịu đi. Tiểu Minh nói em sẽ khóc, tất cả mọi người đoán em sẽ tiếp tục đưa tiền, chỉ là không ngờ lá gan của em rất lớn, một đá một phát vào trên người tên ăn xin, xoay người rời đi mất."

Tô vĩ giống như là nhớ đến chuyện thú vị, trong giọng nói còn mang theo nụ cười: "Em hại tiểu Minh thua 2 ngàn tệ, cậu ta tức giận ba ngày, không ngờ người đẹp này lại là một tiểu thư ngang ngạnh đánh đá. Cách nửa năm gặp lại em, thiếu chút nữa anh không nhận ra, so với người trong ấn tượng của anh hoàn toàn khác biệt."

Hải Nhã đấm anh cái thứ ba: "Thì ra là các anh giở trò quỷ! Để cho anh thất vọng rồi thật ngại ngùng quá ."

Tô Vĩ tiếp được quả đấm của cô, đẩy ra ngón tay cô ra cùng năm ngón tay quấn quít, giọng nói trở nên trầm thấp: "Ở quán Internet gặp em, anh nghĩ cậu nhóc đó là bạn trai em."

Tim đập của bỗng nhiên đập nhanh hơn, Hải Nhã lo lắng bỗng nhúc nhích, lẩm bẩm: "Làm sao có thể. . . . . ."

Anh vòng cánh tay qua người cô dần dần ôm chặt hơn, cúi đầu phủ lên môi của cô, tại trong môi cô mơ hồ nói nhỏ: "Cũng không sao. . . . . . Há miệng. . . . . ."

Hải Nhã hé mở đôi môi, để cho môi lưỡi của anh xâm nhập, hôn kịch liệt. bàn tay nóng bỏng của anh vân vê nhào nặn, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào chỗ cô vẫn còn thấy đau ở giữa hai chân, từ trong khoang mũi Hải Nhã phát ra tiếng rên rỉ run rẩy, thân thể không tự chủ được co lại, nhịp điệu hô hấp lại biến loạn.

Ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, nó như đường mật ngọt ngào, nhưng nếu có thể kéo dài cả đời, thật là tốt biết bao.

Nơi này không có thiếu nợ gia đình thông gia, không có ánh mắt thất vọng cầu xin của cha mẹ, cũng không có Đàm Thư Lâm, cô đã đem hết những chuyện này buông xuôi rồi. Cả đời còn rất dài? Tốt nhất thời gian cứ ngắn ngủi như hôm nay đến mai, không cần đến đến lúc già đầu bạc, khi bọn họ trẻ tuổi xinh đẹp nhất mất đi, như vậy thật tốt.

Hải Nhã vừa đi thì đã hai ngày không trở về nhà, Dương Tiểu Oánh không có ý tứ gọi điện thoại cho cô, thật ra thì chính là muốn liên lạc mà liên lạc không được, điên thoại di động của cô vẫn luôn tắt máy. Hải Nhã cô gái này, bình thường là một dịu dàng thục nữ, nhưng ở phương diện khác lá gan lại rất lớn, điểm này Dương Tiểu Oánh cũng cảm thấy không bằng.

Trên thực tế, cô cũng không có tâm tư đi quản chuyện của Hải Nhã, hôm nay cô cùng tiểu Trần ở trong điện thoại lại cãi nhau một trận, gần đây số lần bọn họ gây gổ càng ngày càng nhiều, mâu thuẫn đơn giản vẫn là những vấn đề cũ kia: Cô khăng khăng muốn độc lập, vì đi làm có thể hy sinh thời gian gặp mặt, anh trách cô căn bản không hề thật lòng, ghét bỏ mình là nghèo rớt mồng tơi.

Cùng một vấn đề mà cái nhau mấy tháng liền, ai cũng muốn mình thắng, một lúc nào đó, cô càng muốn duy trạng thái cân bằng, ngược lại càng không tốt.

Dương Tiểu Oánh mở ra hộp thư dưới tầng để nhận tạp chí đã đặt hàng, dưới tạp chí đè lên bốn năm bức thư, tất cả đều là của cha mẹ của Hải Nhã gửi đến, nhà cô lại xảy ra chuyện gì nữa à? Mỗi ngày hai lá thư cứ điên cuồng gửi như vậy?

Thang máy vẫn treo bảng sửa chữa như cũ, cũng đã sửa ba ngày còn chưa sửa xong. Cô đành phải đi bộ lên lầu, mới vừa lên tầng một, đã thấy cầu thang bên kia người đàn ông đang ngồi một góc tối đen, Dương Tiểu Oánh giật mình, vội vàng né tránh đi vòng qua, đi vài bước quay đầu lại từ từ nhìn, người này khá quen, mặt mũi rất cân xứng, là một anh chàng trẻ tuổi bộ dáng vô cùng đẹp trai, cô a một tiếng, quay lại chào hỏi: "Là cậu à! Tìm đến Hải Nhã?"

Người này hình như là hàng xóm của Hải Nhã? Tên gọi là Đàm cái gì đó?

Đàm Thư Lâm do dự gật đầu, anh đối với những người con gái không quá đẹp chưa từng nhớ, láng máng nhớ Hải Nhã có một bạn cùng phòng, anh trực tiếp hỏi: "Chúc Hải Nhã đâu rồi?"

Dương Tiểu Oánh suy nghĩ một chút: "Cô ấy còn chưa về."

Đàm Thư Lâm không nhịn được cau mày: "Lúc nào thì trở về? Tại sao cô ấy lại không mở máy?"

Cậu ta hỏi rất không khách khí, cũng không hề lễ phép, Dương Tiểu Oánh đối với cậu ta trong nháy mắt không có chút thiện cảm nào, lạnh lùng trả lời: "Tôi không biết."

Nói xong xoay người rời đi, đi đến tầng năm, cố ý nhìn lại xem, cậu ta vẫn đứng sững sờ ở đó, bộ dáng hờn dỗi chỉ chờ phát tiết. Không hiểu chuyện như vậy, không trách được Hải Nhã luôn né tránh, Dương Tiểu Oánh lắc đầu đi vào nhà, mặc kệ cậu ta.

Mới vừa đóng cửa lại, đã nghe thấy tiếng động từ trong nhà, Dương Tiểu Oánh hơi giật mình, ghé đầu vào nhìn, Hải Nhã không biết lúc nào đã trở về, đang ngồi trên ghế sofa vọc máy vi tính.

"Hazz? Cậu về lúc nào vậy?" Dương Tiểu Oánh cảm giác không thể tin được, "Ngươi hàng xóm của cậu tìm cậu dưới tầng ấy, không thấy sao?"

Hải Nhã cười cười: "Buổi trưa đã trở về rồi, từ cửa sau đi vào, không nhìn thấy cậu ta."

"Hazz. . . . . ." Dương Tiểu Oánh không biết nên nói gì nữa, nhìn bộ dáng của cô, một chút ý định ra ngoài gặp cũng không có, cứ như vậy bắt tên nhóc kia chờ, được không?

"Đúng rồi, đây là thư của người nhà cậu gửi đến." cô từ trong túi lấy bốn, năm lá thư lấy ra, đặt trên khay trà, “Rất nhiều, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hải Nhã cuối cùng cũng dời tay khỏi con chuột, nhìn chằm chằm vào những bức thư kia, vẻ mặt nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ tâm sự gì. Dương Tiểu Oánh vừa uống nước vừa lặng lẽ quan sát cô. thấy cô ngây ngốc một lúc lâu, đột nhiên giống như quyết định, từ từ mở thư ra, nhìn kỹ từng bức một.

Hải Nhã nghiêm túc chăm chú xem từng bức thư một, thật ra thì nội dung trong thư so với những gì cô đoán không khác nhau mấy, lúc bắt đầu thì nghiêm nghị sau đó chuyển sang dịu dàng cầu khẩn, đều không muốn cô tùy hứng làm bậy.

Vẻ mặt cô không thay đổi bỏ thư về chỗ cũ, bỗng nhiên ngẩng đầu nở nụ cười: "Tớ rất đói bụng, hôm nay đi ra ngoài ăn cơm đi?"

Thang máy sửa chữa, hai người không thể làm gì khác hơn là đi bộ xuống tầng, Dương Tiểu Oánh nhỏ giọng nói: "Cậu hàng xóm của cậu có thể vẫn đang ngồi đợi ở dưới đó, nãy tớ nhìn thấy bộ dáng của cậu ta rất tức giận."

Hải Nhã không thèm để ý nhướng nhướng lông mày: "Không có việc gì."

Ai ngờ khi ra khỏi chung cư cũng không còn gặp lại Đàm Thư Lâm nữa, có lẽ là cậu ta không có kiên nhẫn chờ đợi, cho nên đi rồi. Gần đây có mở một cửa hàng ngoài trời, buôn bán rất được, Hải Nhã hôm nay hình như rấy hào hứng, cánh gà nướng mì xào hải sản đầy một bàn, cô bé phục vụ vẻ mặt tươi cười đề cử với cô mấy món ăn: "Cô uống với bia lạnh chứ? Cánh gà nướng ở cửa hàng chúng tôi uống với bia lạnh là món nổi tiếng nhất .”

Dương Tiểu Oánh gật đầu: "Vậy thì lấy cho chúng tôi."

Hải Nhã không có phản đối, cô bình thường không bao giờ uống rượu, nhưng mà hôm nay hình như cả hai người đều có chút tâm sự, bia được mang đến rất nhanh, thoáng cái đã hết một lượt.

Dương Tiểu Oánh uống bia mới mạnh mẽ nói ra, trên mặt ửng hồng, đỡ cằm chậm rãi gọi cô: "Hải Nhã này . . . . ."

Cô vốn muốn mượn rượu để nói mấy câu an ủi cô ấy, hoặc thổ lộ một ít buồn phiền của mình gần đây, mặc dù bạn của cô rất nhiều, nhưng đều là bạn nhậu, người suy nhất cô có thể tâm sự đó là Hải Nhã, nhưng mà quan hệ các cô lại chưa đến mức không thể không nói chuyện này, người trưởng thành, sẽ không giống lúc học cấp hai, cấp ba, chuyện gì cũng có thể tâm sự cùng bạn bè, hơn nữa lại là người giống như các cô, không phải chuyện gì cũng có thể nói ra được.

Cho nên sau khi nói lên câu đó cũng không nói thêm cái gì nữa, Hải Nhã cười rót rượu cho cô, hai cô uống chừng ba chai bia ướp lạnh, khi về nhà cảm giác cả người dường như bay bổng. Dương Tiểu Oánh lấy chân đá ngã lăn thùng rác, hét to: "Aaa! Dứt khoát chia tay thôi!"

Hải Nhã cũng bổ sung thêm một câu, hét to: "Mẹ nó! Chúc Hải Nhã hôm nay đã làm được rồi!"

Dương Tiểu Oánh cười ha ha: "Cậu nói lỗi nhé! Lúc học Tiểu học ngữ văn khẳng định rất kém! Cậu làm được cái gì chứ?"

Hải Nhã đem thùng rác đáng thương còn lại đá cho lăn tròn, chuyện này vô cùng thất đức, ảnh hưởng đến công cộng, nhưng cô cảm thấy rất sung sướng, bắt chước động tác của một cầu thủ nổi tiếng sút bóng, đem chân nâng thật cao, đang chuẩn bị đá vào giữa thì nghe thấy có người gào thét: "Chúc Hải Nhã!"

Hải Nhã đá mạnh vào thùng rác, âm thanh vang lên bùm một tiếng, nó nhanh chóng lăn xa, vừa đúng lúc dừng ở dưới chân đối phương, cô cười hai tiếng, vỗ vỗ tay, bình tĩnh nhìn Đàm Thư Lâm vẻ mặt âm trầm đi về phía mình .

Đàm Thư Lâm cảm giác mình giống một trái bóng cao su tràn đầy khí, đã kiềm chế đến cực hạn, sắp nổ tung. Chính cậu ta cũng không nhớ được Chúc Hải Nhã đã tắt máy từ lúc nào, dù sao thì trong thời gian này vẫn không liên lạc được, nhà họ Chúc bên kia cũng hốt hoảng lo sợ, Mẹ Hải Nhã mỗi ngày gọi điện thoại cho cậu ta khóc lóc xin lỗi, mẹ cậu ta mỗi ngày đều bắt cậu ta xin lỗi Hải Nhã, làm cho cậu đau cả đầu, hơi nóng không có chỗ phát.

Cậu vốn đã quyết định sẽ không tìm Chúc Hải Nhã, cậu ta không quên được ánh mắt ngày đó của cô, nhìn cậu ta giống như người xa lạ không liên quan. Cậu bình thường mặc dù tự cao, nhưng là không đến nỗi muốn mỗi người đều coi cậu ta như mặt trời, nhưng bất kể như thế nào, nhưng ánh mắt này không nên xuất hiện trên người Chúc Hải Nhã, cô càng phải làm… phải làm hơn cái gì? Cậu ta cũng không nhớ nữa.

Đàm Thư Lâm thật sự không biết Chúc Hải Nhã cảm thấy cậu ta ra sao, cậu cũng chưa bao giờ chú ý tới, cô cũng chỉ là một người luôn đi nịnh bợ người khác, làm cản trở cuộc sống tự do của cậu. Cậu buồn bực, cậu nổi giận, nhưng có lẽ trong lòng cậu ta mà nói, cậu ta cũng đã tiếp nhận cái kết cục này, giống như rất nhiều con cái gia đình giàu có khác, cưới một người vợ, sau đó cả đời ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, kết hôn với một cô gái mình yêu sống cả đời là cái gì, đối với bọn họ mà nói giống như một chuyện cười xa xăm.

Anh đi thẳng đến trước mặt Hải Nhã, hận không thể giống như giáo mục xách cô lên rồi ném xuống, nhưng trong ánh mắt cô lại rất bình tĩnh khiến cậu ta mất hết ý chí, lời nói dỗi ngập tràn phổi mà không nói nên lời, cuối cùng chỉ nói ra mấy từ: ". . . . . . Tại sao tắt máy?"

Hải Nhã cười cười: "Có liên quan gì đến cậu?"

Cậu cười lạnh: "Không liên quan? Nhưng người nhà cậu ngày nào cũng làm phiền tôi!"

Cô cũng cười lạnh: "Cậu có thể gào thét lại, không ai dám trách cậu."

Cậu không thể tưởng tượng nổi cúi đầu nhìn cô: "Đầu óc cậu bị rượu ngâm đến hỗn loạn rồi à?"

Sắc mặt Hải Nhã không đổi: "Chẳng qua chỉ là gợi ý."

Đàm Thư Lâm không nói hai lời túm tay cô lôi đi: "Bớt nói lung tung đi, lập tức mua cái mới cho tôi! không có tiền phải không? Vậy để tôi mua!”

Hải Nhã giống như là mệt mỏi, thở dài một hơi: "Cho dù mua mới, tớ cũng không thể dùng."

Cậu ta giận dữ: "Cậu rốt cuộc có ý gì? !"

Cô bình tĩnh ngoài dự đoán của cậu: "Ý của tớ là chuyện kết hôn của chúng ta không cần tính nữa, tớ có thể tự lo lắng cho bản thân, cậu được tự do rồi.”