Ghế sô pha mềm mại bằng da có lực đàn hồi rất tốt, cả người Mạnh Kiều chìm xuống rồi nhanh chóng nẩy lên, ma sát qua lại trên lớp da phát ra tiếng va chạm nặng nề, Mạnh Kiều chợt nghĩ đến ngày đó Dư Thiên Thiên hỏi cô:
"Làm ở trên này có phải sẽ rất ồn ào không?"
Nhịp tim cô bỗng nhiên chậm nửa nhịp.
Có lẽ vậy.
Chút suy nghĩ ái muội của Mạnh Kiều chưa kịp bay cao bay xa thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía trên đầu cô:
"Không phải sợ sao?"
Đêm đó, không phải em rất sợ sao?
Hai tay Mạnh Kiều chống nửa người trên ghế sô pha, Chu Minh Xuyên đứng ở trước mặt cô vẻ mặt khó đoán, thân hình cao lớn của người đàn ông che hơn phân nửa ánh sáng làm Mạnh Kiều cảm thấy mình bị bao phủ trong lòng anh.
Rõ ràng đêm đó cách đây không lâu nhưng Mạnh Kiều đã không còn nhớ rõ mình đã từng sợ hãi như thế nào nữa.
Hoặc có thể cô sinh ra đã là một người dễ quên cơn đau của vết sẹo, chưa ăn đủ khổ thì vẫn bất chấp tất cả để đâm đầu vào bức tường lần thứ hai.
Huống chi bức tường này rõ ràng đã bị cô đụng ra một vết nứt.
Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Minh Xuyên, trong đôi mắt ấy tối đen, nhấp nhô cảm xúc khó chịu. Lời nói vừa rồi của Trần Vũ hiển nhiên có tác dụng nhất định với anh.
Mặc dù Mạnh Kiều không nghe rõ hai người ở trong phòng nghỉ ngơi nói những gì, nhưng nhất định không phải chuyện gì rất vui vẻ. Nếu không vừa rồi anh cũng sẽ không nặng nề ném cô như vậy, đến bây giờ sau lưng cô vẫn còn hơi đau.
"Chu Minh Xuyên." Mạnh Kiều nhẹ nhàng gọi tên anh, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc tức giận của người đàn ông. "Tôi đau."
Cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Chu Minh Xuyên, không nói thêm gì nữa. Trong xưởng sửa xe trống không chợt sinh ra hơi nóng kỳ lạ, từ từ chậm rãi, như có như không tràn từ trong con ngươi Mạnh Kiều tràn ra ngoài.
Người phụ nữ được cưng chiều từ nhỏ, quả thực hiểu rõ ưu thế của bản thân. Chu Minh Xuyên tức giận thì thế nào, chỉ cần coi thường tất cả tức giận của anh, tỏ ra yếu đuối trước anh.
Cuối cùng anh cũng không nỡ.
Chu Minh Xuyên cụp mắt im lặng một lát, thấp giọng hỏi: "Lần trước làm em bị thương à?"
Mạnh Kiều còn duy trì tư thế nửa ngồi, không nhúc nhích.
Chu Minh Xuyên biết ngày đó là ngày giỗ của Kiều Vũ cộng thêm việc Mạnh Kiều phấn đấu quên mình khiến anh mất khống chế. Anh giống như một linh hồn bị cơn cuồng loạn làm tê liệt, một nửa đọa ở trong địa ngục vô biên, một lại bị kéo lên nhân gian.
Nhưng ngay cả bản thân anh cũng không biết đêm đó anh đang trừng phạt Mạnh Kiều hay đang trừng phạt bản thân.
Lúc cô nói sợ, trong lòng anh cũng không hề dễ chịu.
"Không có." Mạnh Kiều nhẹ nhàng nói, "Anh không làm tôi bị thương."
Cô vịn vào tay cầm của ghế để dứng lên, giữa hai người chỉ có một khoảng cách rất nhỏ nhưng không ai chịu lùi lại. Mạnh Kiều ở quá gần, cô nhìn rõ gương mặt lạnh lùng lãnh đạm của Chu Minh Xuyên, khiến cho người ta không nhịn được mà tới gần.
Bởi vì chỉ có Mạnh Kiều biết nội tâm của người đàn ông này giống như lửa. Cô thử một chút thì dừng lại, thoáng cảm nhận rồi thôi, nhưng cũng không có cách nào tự kiềm chế.
"Tôi đau bụng kinh." Mạnh Kiều nghiêm túc nói ra ba chữ, sau đó mỉm cười. "Vừa rồi anh ném tôi xuống, eo của tôi bị cong, cho nên có chút đau."
Chu Minh Xuyên nhìn người phụ nữ đang cười với thần sắc phức tạp, anh thậm chí không thể nói một câu nặng lời với cô nữa.
"Cần đi bệnh viện không?" Anh nói chậm rãi,
Giọng nói dịu dàng của người đàn ông thổi qua lồ ng ngực Mạnh Kiều, trong lòng cô lén lút cười. "Không nghiêm trọng như vậy, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát là được."
Mạnh Kiều lại ngồi xuống ghế sô pha, cô ngồi khoanh chân lại sau đó lấy áo khoác Chu Minh Xuyên vừa ném cho cô che đi nửa người dưới của bản thân.
"Tôi ở chỗ anh nghỉ ngơi một lát, được không?" Cô nâng gương mặt nghiêm túc hỏi, giống như tất cả không vui vừa phát sinh không liên quan đến cô.
Chu Minh Xuyên nhìn cô, "Tùy em."
Anh nói xong liền xoay người đi đến phòng nghỉ ngơi, lúc ra ngoài thì ném cho Mạnh Kiều một cái chăn nhỏ.
Hai bàn tay Mạnh Kiều từ từ m ơn trớn mặt ngoài của chăn, trong lòng vui vẻ giống như pháo hoa nổ.
Rốt cuộc là không nỡ.
-
Gần tới trưa, xưởng sửa xe bỗng nhiên có một vị khách lạ không ngừng đập cửa, lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện không biết từ khi nào mà cửa lớn đã bị Chu Minh Xuyên đóng lại.
Cô nhìn Chu Minh Xuyên vẫn đang bận rộn dưới gầm một chiếc xe trắng bị lệch phần đuôi, thuận tay vén chăn lên, thả chân xuống đeo giày cao gót.
Nhưng Mạnh Kiều còn chưa đi được hai bước thì cánh tay bỗng bị kéo nhẹ.
Mạnh Kiều quay đầu liền thấy Chu Minh Xuyên đang nắm cánh tay của cô.
"Tôi đi mở cửa." Mạnh Kiều vươn tay chỉ vào cửa lớn.
"Em vào phòng nghỉ ngơi đi." Chu Minh Xuyên không để ý lời cô nói, kéo cô quay lại phòng.
"Tại sao vậy? Có người tới lấy xe sao?" Mạnh Kiều khó hiểu, "Vì sao không để cho tôi gặp mặt?"
Chu Minh Xuyên không nói chuyện mà đẩy cô tới phòng nghỉ: "Tí nữa tôi gọi thì em hẵng đi ra." Anh nói xong bèn đóng cửa lại.
"Chờ đã!" Mạnh Kiều kéo cánh tay anh, ánh mắt mang theo sự tra hỏi: "Có phải là phụ nữ không?"
Chu Minh Xuyên kéo tay cô ra, giọng điệu nghiêm túc nói: "Một lát em ngồi ở trong, dù nghe thấy gì cũng đừng đi ra."
"Rốt cuộc là ai?" Ban đầu Mạnh Kiều vốn không cảm thấy chuyện này có gì nghiêm trọng nhưng giọng điệu của Chu Minh Xuyên khiến cho cô trở nên căng thẳng.
Tiếng đập cửa bên ngoài vang lên không ngừng nghỉ, Mạnh Kiều cũng không có tâm tư cười đùa nữa: "Nếu không thì báo cảnh sát?"
"Báo cảnh sát cũng vô dụng." Chu Minh Xuyên không nói nhiều nữa, xoay người đóng cửa thật chặt.
Phòng nghỉ ngơi chìm vào bóng tối, Mạnh Kiều không dám mở đèn, chỉ đành dán sát người vào cánh cửa để nghe âm thanh bên ngoài.
Một tiếng "Soạt ——", cửa lớn mở ra.
Trong bóng tối, mọi giác quan trở nên nhạy cảm dị thường, Mạnh Kiều nín thở, hai tay nắm chốt cửa thật chặt.
Hình như không chỉ có một người đến.
Bên ngoài rất nhanh vang lên giọng nói tục tằng của đám người kia, vừa la hét vừa mắng mỏ, nghe thôi cũng thấy không phải dạng hiền lành.
Nhưng vừa rồi Chu Minh Xuyên nhiều lần nhấn mạnh không cho cô đi ra ngoài, trong lòng Mạnh Kiều lo lắng không yên nhưng đành đứng im tại chỗ. Cô quả thực không nghĩ ra Chu Minh Xuyên có thể kết thù với người nào.
"Loảng xoảng ——" Một tiếng vang lớn xuyên qua cửa phòng đâm vào màng nhĩ Mạnh Kiều, lòng cô căng thẳng, âm thanh kia giống như thứ gì đó bị đập vỡ.
Tại sao lại có chuyện này?
Cô còn cho rằng chỉ là tranh chấp đơn giản, sao đột nhiên lại bắt đầu đập đồ vật?
Mạnh Kiều sờ điện thoại di động, màn hình sáng lên trong bóng tối, cô nhanh chóng nhấn 110, sau đó dừng ở giao diện gọi đi bất cứ lúc nào.
"Keng ——" lại là một tiếng kim loại va chạm, còn kèm theo tiếng một người đàn ông gào thét tràn đầy uy hiếp: "Mày bảo vệ chiếc ghế sô pha rách nát này hay ho nhỉ! Đập nát cho tao!"
Ghế sô pha!
Trong lòng Mạnh Kiều run rẩy, cô cắn môi răng thật chặt, cả người căng thẳng.
"Tôi đã báo cảnh sát ——!"
Cánh cửa phòng nghỉ ngơi bỗng nhiên bị người ta đẩy mạnh, một người phụ nữ giơ điện thoại di động đang kết nối lên. Hai con mắt cô ửng đỏ, hung hãn trừng mắt nhìn người đàn ông đang làm loạn trong xưởng sửa xe, giọng nói vang vọng kinh người.
Chu Minh Xuyên đang một cước đá vào mặt người đàn ông mập, nghe thấy giọng nói của cô bèn lập tức quay đầu.
"Thì ra còn có một ả đàn bà ở trong nữa, chẳng trách lần này mày lại chịu im hơi lặng tiếng như vậy!" Một người đàn ông nhìn trông giống kẻ dẫn đầu bỗng nhiên quái gở nói. Anh ta mặc một cái quần da bó sát người, đeo một sợi dây chuyền vàng to đến mức lố lăng, xem chừng là lưu manh chính gốc.
Còn có năm sáu người đàn ông có vẻ ngoài hung ác đứng bên cạnh anh ta, trên tay bọn họ đều cầm ống thép, chờ đợi mệnh lệnh của kẻ đứng đầu.
Trong mắt Chu Minh Xuyên thoáng qua một chút lo lắng, lập tức đi đến bên cạnh Mạnh Kiều, anh kéo Mạnh Kiều ra sau lưng, nghiêm nghị nói với người đối diện: "Chúng tôi đã báo cảnh sát."
"Đúng, tôi đã báo cảnh sát!" Mạnh Kiều ôm thật chặt cánh tay của Chu Minh Xuyên rồi hét lớn với đám người đối diện, "Cảnh sát sắp đến rồi, có bản lĩnh thì các anh đừng đi!"
Trái tim cô rõ ràng đã sợ đến mức điên cuồng nhảy loạn, nhưng chỉ trong nháy mắt Chu Minh Xuyên chắn trước mặt cô, Mạnh Kiều liền cảm thấy không sợ gì nữa, cả người cứng rắn giống như một tấm thép đứng sau lưng Chu Minh Xuyên.
Người đàn ông dẫn đầu đối diện hiển nhiên không ngờ Mạnh Kiều báo cảnh sát, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ nham hiểm, bỗng nhiên để lộ hàm răng vàng khè, cười khẩy mấy tiếng, hung tợn chỉ vào Chu Minh Xuyên nói: "Giỏi đấy, xem ra lần trước còn chưa ăn đủ dạy dỗ khi báo cảnh sát!"
"Tao cho mày thêm một cơ hội, lần tiếp theo khi tao trở lại, nếu nhà xưởng tồi tàn này vẫn còn, tao cmn sẽ không chỉ đập đống xe tàn này nữa đâu!"
"Có nghe chưa hả?!" Hắn nhướng mày gào lên, sau đó vươn tay ra hiệu cho mấy tên khác. "Chúng ta đi!"
Hai mắt đỏ bừng của Mạnh Kiều vẫn luôn trừng mắt nhìn đám người kia từ lúc chúng còn đứng trong xưởng sửa xe cho đến khi bóng người biến mất, cô mới như thể bị rút hết sức lực, cả người mềm nhũn.
Chu Minh Xuyên vừa quay đầu lại liền phát hiện cô lại muốn khóc.
"Không sao —— "
Nhưng anh còn chưa nói hết, Mạnh Kiều đã ôm cổ của anh thật chặt, nước mắt nhanh chóng rơi xuống: "Chu Minh Xuyên." Giọng nói cô nghe ra được nỗi kinh hoảng, nhưng sau khi kêu ba chữ Chu Minh Xuyên thì không nói thêm gì nữa.
Người phụ nữ không ngừng co rút trước ngực anh, tiếng kêu vang dội "Tôi báo cảnh sát rồi" của cô còn văng vẳng bên tai, rõ ràng sợ muốn chết nhưng lại siết chặt cánh tay của anh như một đấu sĩ.
Sau này Chu Minh Xuyên mới hiểu, người phụ nữ gặp phải chuyện gì cũng khóc này thật ra lại càng dũng cảm hơn anh.
Máu tươi nóng hổi chảy dọc đầu ngón tay lạnh như băng của anh, từng giọt rơi trên xi măng màu xám tro. Rất nhiều lúc, Chu Minh Xuyên muốn chết.
Ngày Kiều Vũ gặp chuyện, rồi những ngày giãy giụa ở trong ICU, một ngày trước khi bỏ thi cuộc thi F1, còn có vô số ngày ở trong xưởng sửa xe hoang vắng.
Nhưng anh không chết, cho nên chấp niệm này càng ngày càng sâu, càng kéo anh đi xa.
Rốt cuộc là vì sao không chết đi?
Chu Minh Xuyên không biết.
Có lẽ là vì để thực hiện nguyện vọng của Kiều Vũ lúc còn sống, để cho bản thân một cơ hội chuộc tội, hoặc là để cho anh ôm một chút kỳ vọng, nếu anh còn có thể...
Nhưng cũng chính trong vô số đêm kéo dài hơi tàn ham sống, vào buổi tối không thể chợp mắt, hành hạ anh đến chết đi đến sống lại, cho đến khi Mạnh Kiều xuất hiện.
Chu Minh Xuyên cúi đầu nhìn người phụ nữ vùi đầu ở trước ngực anh, màu sắc thâm trầm trong đôi mắt hiện lên một loại cảm xúc phức tạp, anh khẽ nhúc nhích bàn tay không bị thương, sau đó, chậm rãi vỗ sau lưng cô.
"Đừng sợ, không sao rồi."
"Đừng sợ, không sao rồi."