Người đàn ông kia mặc áo khoác màu đen, kéo dây khóa kín đến cằm, môi lạnh lùng nhếch lên, cả người tản ra hơi thở xa cách.
Anh xuống xe, nói nhỏ vài câu với Lý Vũ Thành, đại khái bàn về chuyện tiền bạc.
Trong đêm đen, quanh thân Chu Minh Xuyên giống như đang phát sáng, Mạnh Kiều kinh ngạc ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
"Chị Mạnh Kiều, chị Mạnh Kiều!" Mỹ Kỳ ở một bên nhìn thấy thì vui vẻ, cô ấy thuận theo ánh mắt Mạnh Kiều nhìn sang, cũng biết cô đang nhìn Kiều Xuyên, "Có phải người đàn ông đó rất tuấn tú không?"
Trái tim Mạnh Kiều chìm xuống, cô thu hồi ánh mắt: "Anh ấy tên gì?"
Mỹ Kỳ bày ra vẻ mặt hiểu rõ, gian xảo nhỏ giọng nói: "Kiều Xuyên, anh ấy thường đến chỗ này lái xe kiếm tiền, phần lớn thời gian đều lái cho Mạnh Thiên."
"Em nói anh ấy tên Kiều Xuyên?" Mạnh Kiều có chút không tin, vội vàng hỏi.
Cô không phải không đoán được Kiều Xuyên là Chu Minh Xuyên thật, cô chỉ là không dám tin thế mà cô thật sự gặp anh!
"Đúng rồi" Mỹ Kỳ nói, "Chỗ này rất nhiều cô gái muốn hẹn hò với anh ấy, bỏ tiền cũng có, nhưng người đàn ông kia ấy à, rất khó theo đuổi."
Trong lòng Mạnh Kiều lại chùng xuống, người đàn ông kia rất khó theo đuổi, cô biết.
Chỉ là bây giờ cô mới biết, chẳng trách khó theo đuổi như vậy, thì ra là một tay đua.
"Chị Mạnh Kiều, em cảm thấy chị chắc chắn được, chị xinh đẹp như vậy, nói không chừng anh ấy sẽ động tâm!" Mỹ Kỳ ở một bên khuyến khích, cô ấy vốn chỉ thuận miệng nói.
Ai biết Mạnh Kiều nghe thấy, lập tức đứng lên đi đến chỗ Chu Minh Xuyên.
Bởi vì Mạnh Kiều phát hiện, nếu cô không đuổi theo thì người đàn ông kia sẽ lái xe đi mất.
Mạnh Kiều mang đôi giày cao gót bảy cm, một đường chạy chậm đến xe Chu Minh Xuyên, cô vừa đến cạnh chiếc xe kia thì Lục Hoành bỗng nhiên không biết đi từ đâu ra.
"Kiều Kiều, chúng ta về thôi." Lục Hoành vươn tay muốn ôm eo Mạnh Kiều, lại bị Mạnh Kiều tránh đi.
"Tôi không đi cùng anh."
Lục Hoành đang muốn nói chuyện, Mạnh Kiều bỗng nhiên mở cửa ghế phụ Chu Minh Xuyên.
"Tôi bắt xe rồi."
Lúc này người đàn ông trong xe mới ngẩng đầu nhìn lên.
Hai tay Mạnh Kiều nắm chốt cửa thật chặt, không dám quay đầu nhìn vào ánh mắt Chu Minh Xuyên, cô quật cường đứng ngay tại chỗ, không chịu đi cùng Lục Hoành.
"Tôi nghĩ trễ như vậy rồi, cũng không làm phiền anh đưa tôi về nữa, cho nên kêu xe rồi." Mạnh Kiều chột dạ nói, cô cũng không dám nhìn vào mắt Lục Hoành, cũng không dám nhìn vào mắt Chu Minh Xuyên.
Cô cảm thấy hiện tại bản thân giống như một con dê con trên thớt, bước lên trước là chết, bước ra sau cũng chết.
"Nhưng không phải người này vừa lái xe giúp Lý Vũ Thành sao? Sao còn cho đi nhờ xe nữa?"
Ánh mắt nghi ngờ của Lục Hoành rơi trên người người đàn ông trong xe.
Tướng mạo người đàn ông kia không thua kém anh ta, thậm chí vừa rồi lúc đua xe, Lục Hoành cũng biết đây tuyệt không phải chỉ là một người có trình độ đua xe giỏi.
Mạnh Kiều thấy Lục Hoành còn không chịu bỏ qua, đành ném cho Chu Minh Xuyên một ánh mắt cầu cứu, cô thấy chết không sờn nhìn Chu Minh Xuyên, một góc môi đỏ mọng bị răng cắn chặt.
Cả người ngâm ở trong bóng đêm, đẹp đến kinh tâm động phách.
"Là xe cô ấy gọi."
Chu Minh Xuyên thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói, "Bây giờ cô còn đi không?"
"Đi, tôi đi!" Trong lòng Mạnh Kiều mừng rỡ, vội vàng nói sau đó lanh lẹ ngồi lên xe, xuyên qua cửa sổ nói với Lục Hoành: "Không làm phiền anh đưa tôi về nhà nữa, tôi đi trước, cảm ơn!"
Mạnh Kiều cảm thấy kiếp này bản thân chưa bao giờ vui vẻ nói chuyện với Lục Hoành như vậy, cô vừa dứt lời, Chu Minh Xuyên đã lái xe đi, từ từ đóng cửa sổ xe.
Cửa sổ xe đóng lại, ngăn cách tuyệt đối hơi lạnh của ban đêm, lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện cánh tay của bản thân lạnh như băng.
Nhưng hiện giờ thứ khiến cho người ta xoắn xuýt nhất không phải hơi lạnh thấu xương mà là Chu Minh Xuyên.
Mạnh Kiều đã phá vỡ bí mật của Chu Minh Xuyên.
Đôi môi người đàn ông kia đóng kín, không hề muốn nói chuyện với Mạnh Kiều, Mạnh Kiều dè dặt nhìn qua, thậm chí có thể phát giác anh tức giận.
Không khí yên tĩnh giống như một bàn tay to vô hình, bóp thật chặt cổ họng Mạnh Kiều, đến hít thở cũng phải dè đặt.
Xe chạy thật nhanh trong bóng tối không nhìn thấy điểm dừng, tốc độ nhanh đến mức khiến Mạnh Kiều sợ hãi.
Cô vốn dĩ không nhìn thấy rõ những khúc cua và chiếc xe bị vượt qua ở phía trước, nhưng Chu Minh Xuyên giống như có thể biết trước tương lai, dễ dàng lái qua mỗi một lối rẽ.
Hết lần này đến lần khác, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Mỗi khi đến một lần ôm cua, Mạnh Kiều đều không thể không nắm chặt dây an toàn, cắn chặt hàm răng, mỗi một lần tăng tốc đều có thể khiến cho Mạnh Kiều dán sát vào lưng ghế, không thể động đậy.
Nhưng Chu Minh Xuyên cố ý không giống như bình thường, một khắc cũng không chịu dừng lại.
Sương mù đêm tối dày đặc, người mạo hiểm không sợ hãi.
Xe cộ mạo hiểm lao qua mỗi một cái ôm cua đi xuống vách núi, mang theo lực ly tâm to lớn, bay vùn vụt về phía không gian tối tăm, mù mịt phía trước.
Đó không phải là con đường về nhà Mạnh Kiều.
Xe một đường lao nhanh, lúc vững vàng dừng lại, trái tim Mạnh Kiều đã điên cuồng đập loạn trong lồ ng ngực hai mươi phút.
Gương mặt nhỏ của cô bị dọa trắng bệch, hai bàn tay bắt lấy dây an toàn thật chặt, không dám thả ra.
Chu Minh Xuyên nhìn cô, mở cửa xuống xe.
"Ầm." Cửa xe đóng lại.
Bên trong xe không có âm thanh nữa.
Nhịp tim của Mạnh Kiều rốt cuộc cũng từ từ đập chậm rãi, đầu óc dần dần hồi máu, cô tháo dây an toàn, hơi cúi người xuống khiến cho cơn buồn nôn của bản thân lui đi.
Người đàn ông ngoài cửa sổ tựa nghiêng vào cửa xe, không nói một lời.
Mạnh Kiều mở cửa xe đi ra, lúc này cô mới biết Chu Minh Xuyên dẫn cô đến chỗ nào.
Không khí ẩm ướt đập vào mặt, xâm nhập vào mỗi một sợi tóc của Mạnh Kiều, sóng ngầm mãnh liệt vỗ vào đá lớn bên bờ. Thủy triều liên miên không dứt dâng lên rồi lại, đây là một con đường ven biển.
Chu Minh Xuyên nâng tầm mắt nhìn người phụ nữ đi tới bên người anh, gương mặt cỡ chừng một bàn tay rõ ràng đã bị dọa cho ảm đạm, nhưng giờ phút này không rơi một giọt nước mắt nào.
Anh nhỡ rõ Mạnh Kiều rất thích khóc.
Nhưng Chu Minh Xuyên không biết, có người nhẫn tâm đuổi khách, có người cắn răng không đi.
Mạnh Kiều nhìn nước biển vô tận trong bóng đêm, gió biển triền miên ẩm ướt thổi bay tóc tai của cô, cô quay đầu nhìn Chu Minh Xuyên, nở một nụ cười khiến anh đau lòng, nói với anh:
"Chu Minh Xuyên, tôi lạnh."
Sau này Chu Minh Xuyên vẫn nhớ hình ảnh của Mạnh Kiều vào đêm đó rất lâu.
Cô đứng ở bờ biển đen, toàn thân phát sáng, rạng rỡ cười với anh.
Trái tim phủ bụi tĩnh lặng của anh như bị đánh thức, cả người không cầm lòng được bắt đầu sa vào đó.
Ban đầu chỉ là một vụ tai nạn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa.
Một ánh mắt của Chu Minh Xuyên đã nhìn thấu tâm tư của người phụ nữ này, nhiều năm như vậy, thật sự là không có một chút ý tứ mới mẻ nào cả.
Nhưng sau này, cô hết lần này đến lần khác tìm tới cửa.
Chu Minh Xuyên lui từng bước, Mạnh Kiều bước gần từng bước.
Anh biết chỉ cần mình nhẫn tâm liền có thể tổn thương lục phủ ngũ tạng của cô, nhưng nước mắt của người phụ nữ kia giống như dính độc, Chu Minh Xuyên bắt đầu không nỡ.
Một bước sai, từng bước sai.
Sai đến hiện tại, Chu Minh Xuyên kéo dây kéo áo khoác, khoác lên người Mạnh Kiều.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông bốn phương tám hướng thấm vào da thịt Mạnh Kiều, cô chậm rãi kéo dây kéo, học Chu Minh Xuyên kéo đến cằm.
Áo khoác rộng dài tới bắp đùi, Mạnh Kiều đi tới bên cạnh Chu Minh Xuyên, tựa vào bên cạnh xe giống anh.
Ống tay áo như có như không cọ vào cánh tay Chu Minh Xuyên, người đàn ông không hề lui ra sau.
Mạnh Kiều cúi đầu che đi khóe miệng đang cười, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh chỉ còn lại một chiếc áo tay ngắn màu trắng mỏng bay trong gió đêm. Tóc trước trán có hơi dài che đi mi mắt, nhưng Mạnh Kiều phát hiện cái đẹp của Chu Minh Xuyên sẽ thu hút tâm hồn người ta, là cái đẹp thích hợp với đêm tối.
Lông mi dài của anh rũ xuống, trong đôi mắt đều là đêm tối khiến cho người ta sa vào đó.
"Chu Minh Xuyên, lần sau đua xe, gọi tôi đến xem có được không?" Mạnh Kiều nhìn ra biển khơi phương xa, nhẹ giọng nói.
Thủy triều không biết mệt mỏi đến rồi lại đi, ban đêm yên tĩnh, tiếng lòng trào dâng quấy phá.
"Tôi không sợ." Mạnh Kiều xoay đầu liền nhìn thấy Chu Minh Xuyên cũng đang nhìn ra biển khơi: "Ngồi trong xe anh, tôi không sợ."
Chu Minh Xuyên thoáng gập ngón tay, nghiêng đầu nhìn cô.
Mạnh Kiều không nói dối, anh một ánh mắt đã nhìn ra.
"Tôi không đáng."
Chu Minh Xuyên nhàn nhạt nói.
Lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện, cảm xúc trong mắt anh không phải là sự lạnh nhạt với những người khác, là tự anh lạnh nhạt với bản thân.
Trong lòng Chu Minh Xuyên, bản thân anh chẳng qua là một cái xác biết đi.
"Chu Minh Xuyên, anh biết, anh đáng giá." Mạnh Kiều xoay người, nhìn người đàn ông đã bắt đầu có vẻ sa sút tinh thần: "Tôi không biết rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì, nhưng Chu Minh Xuyên, đừng từ bỏ bản thân anh, được không?"
Chu Minh Xuyên không nói chuyện, im lặng nhìn Mạnh Kiều.
"Chờ khi nào anh bằng lòng nói với tôi thì nói, được không?" Mạnh Kiều nghiêm túc đề nghị.
Mạnh Kiều chưa bao giờ cảm thấy hai mươi mấy năm trong đời lại có một khắc nghiêm túc giống như hiện tại, cô đưa ra một lời hứa với Chu Minh Xuyên, lời hứa không hạn chế thời gian.
Khi nào anh muốn nói, khi đó tôi sẽ ở bên cạnh anh.
Nhưng cô không hề bị thời gian của lời hứa này hù dọa.
Trăng thanh gió mát, biển sao lấp lánh trong đêm tối. Chỉ cần anh nghe được lời nói tối nay của tôi, vậy thì mọi chuyện đều được tính.
"Tôi không lừa gạt anh, Chu Minh Xuyên."
-
Đêm đó, hai người ngồi ở bờ biển đến khi trời sáng.
Màu xanh nồng đậm bao phủ bờ biển trùng điệp, Mạnh Kiều gắng gượng hơn nửa đêm, trên dưới mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô mơ màng ngã vào bên cạnh người nào đó.
Mới bắt đầu là đập đầu vào đầu vai anh, sau đó lắc lư mấy lần suýt bị té.
Sau đó nữa, Mạnh Kiều không nhớ nữa.
Cô chỉ cảm thấy mọi thứ yên ổn, ấm áp có lực.
Ánh sáng ban mai màu cam đâm thủng tầng mây nồng đậm, vô số ánh sáng loang lổ rơi trên biển khơi.
Từng cơn gió biển ẩm ướt và ấm áp lướt qua gương mặt Mạnh Kiều, lúc cô thức dậy, sắc trời vừa sáng, mọi thứ đều là vẻ dịu dàng vừa đúng lúc.
Mạnh Kiều thoáng vươn vai, cô phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Chu Minh Xuyên.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hu hu hu, Chu Minh Xuyên dịu dàng quá!