Tặng Em 180 Dặm

Chương 20: C20: Chương 20




Buổi tối Mạnh Kiều ra ngoài ăn cơm nhưng không thay quần áo, vẫn mặc áo khoác gió mỏng manh như cũ.

Lục Hoành lái xe chở mọi người đến một nhà hàng chay nổi danh ở núi Bắc Hương.

Vừa vào cửa đã có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt lan tỏa trong không gian. Trong các phòng nhỏ đều có một tấm mành trúc treo ở cửa, không khí yên tĩnh như thể nói thêm một câu cũng sẽ quấy nhiễu sự thanh tịnh của phật gia.

Một người đàn ông mặc đồ nhà sư đứng ở cửa, hơi cúi người xá một cái: "Mời đi theo tôi."

Sau đó dẫn bốn người đi vào một phòng bao ở tận cùng bên trong.

Mạnh Kiều ngửi mùi hương khói, chợt có cảm giác lòng được bình yên. Mùi vị đó cực kỳ nhạt, nhưng lại không cách nào khinh thường sự tồn tại của nó.

Dư Thiên Thiên rất không có tình người ngồi xuống cạnh Mạnh Thiên, Lục Hoành tự nhiên có một chỗ ngồi cạnh Mạnh Kiều.

Thân hình anh ta cao lớn, che hơn phân nửa ánh sáng, Mạnh Kiều cảm thấy bản thân hoàn toàn ngồi trong cái bóng của anh ta, không còn sức đánh trả.

"Kiều Kiều, em xem thử thích ăn gì?" Lục Hoành đưa thực đơn tới trước mặt cô. Thật ra thì Mạnh Kiều không thèm ăn, vừa định nói không muốn ăn nhưng ánh mắt động một cái, đột nhiên nuốt lời nói xuống.

"Vậy, mì trứng đi." Cô chỉ vào chén mì trứng trông có vẻ chỉ là canh suông, chỉ có một miếng trứng chiên thả bên trên trong thực đơn.

"Không phải cậu không thích ăn mì sao?" Dư Thiên Thiên ngó qua, khó hiểu hỏi: "Dù ckhông có món mặn nhưng mì này trông cũng rất bình thường mà?"

"Hôm nay tớ muốn ăn cái này."

"Vậy ăn cái này." Lục Hoành cười nói, sau đó trả thực đơn cho Dư Thiên Thiên, "Các em xem trước đi."

Anh ta tựa lưng vào ghế ngồi, đặt tay phải lên ghế Mạnh Kiều, nhìn người phụ nữ bên phải đang lơ đãng lướt vòng bạn bè.

"Tôi biết làm mì, rất ngon, lần sau đến nhà tôi thử xem." Lục Hoành cúi đầu từ từ đến gần Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều cảm thấy hơi thở của người đàn ông không ngừng ép tới gần, ngón tay lướt điện thoại di động bỗng nhiên cứng ngắc.

"A... Cũng không phải rất thích ăn, hôm nay tôi đổi khẩu vị thôi." Cô không ngẩng đầu, giả vờ đang xem điện thoại di động.

Lục Hoành im lặng cong môi, ngón tay khi có khi không lướt trên ghế dựa của cô, phía dưới chiếc cổ thon dài của người phụ nữ là xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa là eo thon yêu kiều có thê nắm bằng một tay.

Lục Hoành ở Mỹ đã từng qua lại với rất nhiều người phụ nữ nhưng chẳng qua cũng chỉ là vui đùa một chút thôi, trước giờ trong lòng anh ta không cảm thấy đám phụ nữ kia xứng với anh ta.


Nhưng Mạnh Kiều không giống, cô với anh ta đều đứng trên cùng một tầng mây.

Huống chi, cô là gu của anh ta, từ sợi tóc đến đầu ngón tay, chỗ nào của người phụ nữ này cũng hợp ý Lục Hoành.

Thậm chí Lục Hoành có chút không kịp chờ đợi mà muốn nuốt chửng người phụ nữ khiến anh ta ưng ý này, để xem rốt cuộc cô sẽ khiến cho anh ta động tâm như thế nào.

"Không sao, tôi còn biết rất nhiều thứ, sẽ có thứ em thích thôi." Giọng nói trầm thấp của anh ta lướt qua trái tim Mạnh Kiều khiến cho cô không khỏi rùng mình.

Người đàn ông này giống như một con báo săn mồi đang tích trữ sức lực chờ đợi, con ngươi sáng rực phong tỏa con cừu nhỏ là cô đang mặc cho người ta làm thịt.

Mạnh Kiều thấp thỏm, tắt điện thoại di động quay đầu lại nói:

"Lần sau đi, chắc chắc Dư Thiên Thiên rất hứng thú."

"Được." Lục Hoành nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô, vui vẻ gật đầu một cái, sau đó lui về.

Mạnh Kiều ăn một bữa cơm mà trong lòng không yên, mùi vị trứng chiên này khác một trời một vực với miếng trứng người đó làm.

Mạnh Kiều thậm chí cảm thấy phòng bao yên tĩnh thanh nhã này kém xa phòng khách nhỏ trong nhà Chu Minh Xuyên.

Nơi đó có chiếc quạt gió nhỏ thổi phần phật và bàn ăn hình vuông.

Người đàn ông ngồi ở đối diện nửa khép mi mắt, gương mặt nhuộm ánh chiều tà hoàng kim, khi có khi không trả lời câu hỏi của Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều khuấy đũa lung tung trong bát mì, mạch suy nghĩ đắm chìm trong hồi ức thật lâu.

"Bé goá phụ?"

"Bé goá phụ?"

"Bé goá phụ ——! " Dư Thiên Thiên hô to một tiếng, cuối cùng kêu được hồn của Mạnh Kiều quay về.

"Sao thế?" Mạnh Kiều cả kinh.

Dư Thiên Thiên nhìn cô đầy ẩn ý: "Điện thoại di động của cậu reo kìa."

"À," Lúc này Mạnh Kiều mới nhìn điện thoại di động, ba chữ sáng ngời hiển thị trên màn hình: [Chu Minh Xuyên.]


Một khắc nhìn thấy cái tên đó, Mạnh Kiều bỗng nhiên không thèm để ý gì nữa, cô vội vàng bỏ lại một câu "tớ đi ra ngoài nghe điện thoại" rồi cầm điện thoại rời phòng bao.

Căn phòng lại lần nữa khôi phục yên lặng, chỉ là không khí lúc này lại có một chút lúng túng không thể nói rõ, âm thầm lơ lửng.

"Đó là bạn của Kiều Kiều ư?" Lục Hoành mở miệng hỏi.

"Không biết, sao em chưa bao giờ nghe nói người này nhỉ?" Mạnh Thiên cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì, mấu chốt là phản ứng của Mạnh Kiều quá kỳ lạ.

Sắc mặt Dư Thiên Thiên không dễ coi, cô ấy không biết tại sao Mạnh Kiều vẫn dính dáng đến Chu Minh Xuyên. Nhìn phản ứng của Mạnh Kiều rất dễ dàng đoán được hai người còn chưa cắt đứt.

Không chỉ chưa cắt đứt, Chu Minh Xuyên thậm chí còn gọi điện thoại cho cô.

"Thiên Thiên, em biết người này không?" Lục Hoành nhìn sang.

Dư Thiên Thiên ngẩn người, nói: "Là một thợ sửa xe."

"Thợ sửa xe?" Lục Hoành hiển nhiên không ngờ tới câu trả lời này.

"Ừ, khoảng thời gian trước Mạnh Kiều lái xe tông vào xưởng của một thợ sửa xe đó, hiện tại chắc hẳn gọi điện thoại đến để lấy xe."

Lục Hoành nhướng mày, không tiếp tục hỏi thăm nữa.

Ba người trò chuyện câu được câu không, trong lòng đều có chuyện.

"Xin lỗi, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại." Lục Hoành khẽ gật đầu nhìn hai người, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng bao.

Nhà hàng chay nằm trên con đường tĩnh lặng, đi ra khỏi sảnh lớn là khoảng trống rộng rãi. Lúc này đã là tám giờ tối, trên đường phố chỉ có một hàng đèn đường mờ vàng.

Phía dưới ngọn đèn đường cách đó không xa, một người phụ nữ đang vừa nhẹ nhàng đá vào cột vừa nói chuyện qua điện thoại.

Trên gương mặt kia không cầm được nụ cười, nào giống như đang nói chuyện với một người không liên quan.

Chu Minh Xuyên gọi đến hỏi chuyện mua vé.


Lần trước Mạnh Kiều chia sẻ liên lạc của người kia đúng là rất rành chuyện mua bán vé, nhưng có vẻ Mạnh Kiều chưa nói qua với anh ấy nên người đó muốn Mạnh Kiều liên lạc lại một lần nữa thì mới có thể bán vé cho Chu Minh Xuyên.

Chu Minh Xuyên gửi mấy tin nhắn cho Mạnh Kiều đều không nhận được câu trả lời nên mới gọi đến.

"Lần trước tôi quên nói với tiểu Vương," Mạnh Kiều giả vờ áy náy nói, "Anh cũng biết nếu không phải nể mặt bạn bè mà giữ giúp tôi thì anh ấy đã sớm tăng giá mấy vé đó gấp mấy lần rồi bán đi."

"Ừm." Giọng nói đầu kia điện thoại nhàn nhạt.

Nhưng Mạnh Kiều thầm nở hoa trong lòng, dùng sức nén lại, cười tươi nói, "Anh biết tôi ở đâu không?"

"Không biết."

"Tôi ở núi Bắc Hương." Mạnh Kiều nhỏ giọng nói, ánh đèn dịu dàng chiếu lên góc nghiêng của cô, mơ hồ vì cô mà ngăn cách, tạo thành một thế giới không người quấy rầy.

"Ừm."

Mặc dù chỉ là một câu đáp lại đơn giản, nhưng Mạnh Kiều như được khích lệ: "Chu Minh Xuyên, tối hôm nay tôi ăn mì trứng, nhưng không ngon bằng anh làm ăn."

"Nếu có lần sau," Mạnh Kiều thoáng tạm dừng, lấy dũng khí đề nghị: "Lần sau vẫn được ăn mì anh làm thì tốt rồi."

Đầu bên kia điện thoại rất lâu không đáp lại, trong lòng Mạnh Kiều tự dưng hốt hoảng, cô nhẹ nhàng nhấc chân đá đèn đường trước mắt, chờ người kia trả lời.

"Còn chuyện gì không?"

"..."

Mạnh Kiều không vui nhưng trong lòng lại không chán nản bởi vì nếu anh nói được thì cô mới sợ.

"Cánh tay của anh hồi phục chưa?"

"Ổn rồi."

"À."

Mạnh Kiều thấp giọng đáp lại một tiếng, không mở miệng nữa.

Thật ra thì cô còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng không phải biết nói gì nữa. Cô cảm giác được Chu Minh Xuyên đã từ từ có một vết rách nhưng anh vẫn luôn có thể quay lại con người anh trước kia chỉ trong nháy mắt.

Cảm giác dày vò bất lực đong đưa qua lại, từ từ gặm nhấm trái tim Mạnh Kiều, trái tim cô cứ rơi mãi mà không có điểm dừng.

Chu Minh Xuyên cũng không cúp điện thoại.

Trong micro không nghe thấy tiếng động, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người, Mạnh Kiều kề sát điện thoại di động vào lỗ tai, nụ cười ngay khóe miệng lộ vẻ thỏa mãn.


"Chu Minh Xuyên." Mạnh Kiều bỗng nhiên nhẹ giọng gọi tên anh.

"Ừm."

"Anh có biết không, anh rất khó theo đuổi."

Mạnh Kiều nói xong thì cười một tiếng: "Được rồi, tôi phải cúp máy đây."

Cô cũng không biết rốt cuộc mình chột dạ cái gì nhưng lời cô vừa nói Chu Minh Xuyên nhất định nghe hiểu.

Nhưng cô không muốn nghe câu trả lời của Chu Minh Xuyên, chỉ cần anh biết, vậy thì tốt rồi.

"Tôi cúp máy đây, tạm biệt."

Mạnh Kiều không chờ Chu Minh Xuyên nói nữa, vội vã cúp điện thoại. Nụ cười ngượng ngùng nhức mắt của cô rơi vào mắt người đàn ông đã đứng rất lâu ở con phố đối diện.

Người đàn ông hút xong một điếu thuốc, nhấc chân đạp tắt ánh lửa, sau đó nhìn thấy Mạnh Kiều ở đối diện đang vô cùng kinh ngạc.

Lục Hoành cười một tiếng, đi đến chỗ cô đang đứng.

"Thấy em đi lâu như vậy, có chút lo lắng." Lục Hoành đi tới bên cạnh Mạnh Kiều rồi xoa đầu cô.

"À, xin lỗi," Mạnh Kiều không biết Lục Hoành đi ra theo từ bao giờ. "Hiện tại tôi quay về đây."

"Cuộc gọi của bạn à?" Lục Hoành lại không có ý muốn quay về ngay.

"Ừm." Mạnh Kiều gật đầu một cái.

"Bạn trai?"

"Không phải." Mạnh Kiều trả lời.

"Vậy là được."

"Ý anh là gì?" Mạnh Kiều nhìn thấy vẻ nghiền ngẫm sâu xa trong mắt Lục Hoành thì không khỏi hốt hoảng.

Lục Hoành nhìn thấy ánh mắt người phụ nữ né tránh, bỗng nhiên khom người, trầm giọng nói: "Vậy tôi còn có cơ hội, có phải không, Kiều Kiều?"

Mạnh Kiều rất muốn giả vờ không hiểu rõ ý tứ của Lục Hoành, nhưng bây giờ anh ta đã đoán được mưu kế của cô nên vội vã xé rách lớp ngụy trang.

"Mạnh Kiều" Lục Hoành gọi tên cô: "Làm bạn gái tôi có được không?"