Mạnh Kiều rời đi không được bao lâu thì Chu Minh Xuyên quay về xưởng sửa xe.
"Làm một điếu." Ông Lưu híp mắt nằm trên ghế sô pha, chỉ nghe tiếng động cũng biết anh đã quay về..
Ông thích ý đưa tay trái ra, ngoắc ngoắc ngón trỏ.
Không quá hai giây, một điếu thuốc được ném qua.
Ông Lưu khép hờ mi mắt nhìn sang, không khỏi nhịn cười: "Úi chà, mất hai điếu rồi, cũng đã lâu không hút, sao đột nhiên lại nhớ đến nó?"
Chu Minh Xuyên tựa vào bức tường đối diện ông Lưu, không nói chuyện, đầu ngón tay anh còn một ít tàn thuốc vừa cháy hết, đang thong thả tản ra khắp xưởng sửa xe trống trải.
"Đi rồi?" Anh hỏi, giọng trầm thấp.
"Sao tôi biết?" Ông Lưu cố ý lạnh nhạt với anh.
Ánh mắt âm trầm của Chu Minh Xuyên quét một vòng phòng nghỉ ngơi không người, cúi đầu im lặng.
"Lúc rời khỏi đây con bé còn đang khóc." Ông Lưu thấy anh không vui, chậc một tiếng, "Một cô gái tốt biết bao, cậu không nhìn trúng thì tôi thử nhé. Tôi đã một mình mười mấy năm, không chừng cũng có thể gặp gỡ mùa xuân thứ hai của đời người!"
Ông Lưu có chút vui vẻ nhướng mày, đút tay vào túi quần lần mò bật lửa, chuẩn bị hút thuốc.
Ông bật lửa hai cái, ngọn lửa yếu ớt nhảy lên.
Nhưng còn chưa kịp đến gần điếu thuốc, hai ngón tay của người kia trong phút chốc đã kẹp mất điếu thuốc của ông.
Ông Lưu: "..."
Ông nâng tầm mắt nhìn Chu Minh Xuyên kẹp điếu thuốc của ông đi về phòng nghỉ ngơi, sau đó " Ầm" một tiếng đóng cửa.
"Thật mẹ nó bủn xỉn!" Ông Lưu nhỏ giọng mắng.
Ông nằm trên ghế sô pha, buồn bực chà xát ngón tay trống huơ trống hoác, đứng dậy đi đến phòng nghỉ ngơi.
Vừa mở cửa ra đã bị mùi thuốc tím xộc vào mặt. Phòng nghỉ ngơi vốn nhỏ hẹp nên lại càng khiến mùi vị nặng hơn.
"Không mở cửa, cậu muốn ngộp chết hả?!" Một tay ông Lưu đoạt lấy que gòn trên tay Chu Minh Xuyên.
Người đàn ông trước mặt đưa lưng trần về phía ông, phô bày tấm lưng rắn chắc.
Cơ bắp chắc nịch và vết rãnh hoàn mỹ hòa vào nhau trên phần lưng Chu Minh Xuyên, một đường dọc theo bả vai rộng cho đến phần eo hẹp.
Từ phía sau có thể loáng thoáng nhìn thấy vết sẹo dữ tợn của anh.
Ông Lưu nhíu mày, chuyển tầm mắt qua vết sẹo không dài nhưng khá sâu sau lưng anh.
Màu sắc đỏ thẫm, có hơi trắng bệch.
"Đã sớm bảo cậu đi bệnh viện xử lý, hiện tại là ngày hè, cứ nhiễm trùng tái lại như thế này thì thể nào cậu cũng chịu đủ."
Ông Lưu vừa mắng vừa thoa thuốc giúp anh, cũng không biết vết thương này của Chu Minh Xuyên từ đâu ra, biến mất mấy ngày rồi quay về đã thấy anh vừa gãy tay vừa có vết thương bị nhiễm trùng.
"Cậu còn đi làm thêm việc kia hả?" Ông Lưu nhìn thấy dáng vẻ không nói không rằng của Chu Minh Xuyên thì tức giận.
"Ừm."
"Nếu không thì đừng làm nữa."
Ông Lưu nói xong, trái tim cũng hốt hoảng đập lệch hai nhịp.
Chu Minh Xuyên quả nhiên không đoái hoài lời ông nói.
Lưu Bính Sinh biết anh cứng đầu, nhưng có một số việc chẳng qua là người chết giày vò người sống.
Nhưng suy cho cùng thì người sống vẫn phải tiếp tục cuộc đời của chính mình, cứ luôn như vậy thì sao được.
Chu Minh Xuyên cảm giác que gòn trên lưng biến mất, đưa tay cầm áo tay ngắn của bản thân rồi mặc vào, sau đó rút chìa khóa xe của bản thân trong ngăn kéo ra.
"Đi đây."
"Cậu lại đi làm hả?" Ông Lưu bất mãn nói, "Cậu không thể dừng lại nghỉ ngơi một chút à, đừng dày vò bản thân nữa được không?"
Giọng nói ông bỗng nhiên lớn hơn, vang vọng trong phòng nghỉ ngơi nhỏ khiến cho người ta không thể xem thường.
Chu Minh Xuyên xoay người, thần sắc nhàn nhạt nhìn ông, "Lưu Bính Sinh."
"Cậu đừng kêu tên tôi!" Ông Lưu bỗng nhiên tức giận, ông nhìn ra khoảng thời gian này Chu Minh Xuyên có chỗ không đúng, cũng không muốn anh sống mà giống như một người chết.
"Chu Minh Xuyên, rốt cuộc cậu tự hành hạ bản thân như vậy đã đủ chưa? Ba năm rồi, cậu có thể tha cho chính mình một mạng không, quan tâm bản thân cậu nhiều hơn đi!" Gân xanh trên cổ ông Lưu thỉnh thoảng hiện lên, ông rất sợ bỏ qua cơ hội này rồi, Chu Minh Xuyên sẽ không đợi được người kế tiếp nữa.
"Trong lòng cậu nghĩ thế nào, bản thân cậu biết rõ." Ông Lưu ép sát từng bước, ông không muốn Chu Minh Xuyên mở miệng thừa nhận, nhưng nhất định phải khiến cho lòng anh hiểu ra.
"Cậu không nợ ai cả!"
Chu Minh Xuyên hơi híp mắt, nhìn ông Lưu điên cuồng hét lên, không trả lời ông một câu nào.
Cho đến khi ông Lưu hết giận, anh mới nhẹ nhàng hít vào một hơi, "Tôi đi đây."
Sau đó xoay người mở cửa rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Xe phóng vùn vụt trên đường đi vắng vẻ, cái nắng như thiêu như đốt soi rọi con đường nhựa xám xịt, nhìn thoáng qua đều thấy tất cả hình ảnh đều tốt giống như đang tan chảy.
Chu Minh Xuyên mở cửa sổ, ngay lập tức có một làn sóng nhiệt cuồn cuộn tràn vào bao phủ trái tim đang phiền loạn của anh.
Trong đầu anh không ngừng hồi tưởng dáng vẻ Mạnh Kiều ngồi trên giường, cô cúi đầu nhẹ nhàng khóc, đỏ mắt hỏi anh người phụ nữ đó là ai.
Cô ngây thơ mang theo mục tiêu như vậy mà đi vào cuộc sống của anh.
Từ lúc vừa bắt đầu Chu Minh Xuyên cũng biết anh không được chạm vào người phụ nữ như Mạnh Kiều.
Nhưng chẳng biết vì sao mọi chuyện lại không diễn ra đúng theo quy luật của nó.
"Tích tích tích —— "
Chiếc túi trên tay anh bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo từ điện thoại, Chu Minh Xuyên bấm nút nghe trên xe, anh không biết ai sẽ gọi điện thoại cho mình.
"Chu Minh Xuyên."
Trong điện thoại truyền tới một giọng nói thận trọng và ngắn gọn, kéo theo hàng loạt kí ức hiện lên trong đầu.
Trái tim Chu Minh Xuyên thoáng chốc ngừng đập rồi lại khôi phục bình tĩnh như cũ, anh đáp lại một tiếng: "Ừm."
"Có phải chìa khóa của tôi để quên ở chỗ anh không?"
"Chìa khóa gì?" Chu Minh Xuyên thả chậm tốc độ xe, đóng cửa sổ lại.
"...Tôi bị bỏ lại giữa đường, anh có thể tới đón tôi không?" Mạnh Kiều bỗng nhiên đổi đề tài.
Hai tay Chu Minh Xuyên siết chặt bánh lái, hình ảnh ở phía trước trở nên mông lung, giống như đồng thời hòa tan tâm trí của anh.
"Không phải cô có tài xế sao?" Anh hỏi.
"Nửa đường ông ấy có việc, đi trước rồi."
Chu Minh Xuyên nghe được giọng cô trong điện thoại càng nói càng nhỏ, nội tâm bỗng nhiên nhói lên.
Anh có một loại dự cảm mãnh liệt, người trong điện thoại rất nhanh sẽ mất đi tự tin bịa chuyện.
"Ở đâu?" Anh thấp giọng hỏi.
Đầu kia điện thoại im lặng một lúc lâu mới trả lời: "Trước cửa nhà anh."
-
Mạnh Kiều về nhà thay một chiếc quần đùi và áo tay ngắn màu trắng, mái tóc dài xoăn nhẹ như thác xõa sau người.
Một mảng trên đầu gối trắng như tuyết thoa thuốc màu tím nhìn rõ ra hình vuông, nhìn thế nào cũng thấy gai mắt.
"Chú Lý, chú về trước đi, buổi tối đến đón con là được."
Mạnh Kiều đứng dưới lầu khu dân cứ cũ kỹ, vừa đóng cửa xe vừa dặn chú Lý.
Cửa sổ cầu thang thấp bé, cho dù ánh nắng rực rỡ bên ngoài cũng không thể lọt vào tòa nhà mờ tối.
Cô chậm rãi bước tới tầng năm, sau đó đứng đợi một lúc ở chỗ quen thuộc.
Vết thương trên đùi vẫn đau âm ỉ, Mạnh Kiều nhìn trái nhìn phải, ngồi xuống một bậc thang bên cạnh.
Cô dựa sát một bên tường, hơi lạnh thuận theo bề mặt gạch thấm vào người cô. Mạnh Kiều vùi đầu vào cánh tay, lẳng lặng chờ người.
Người đó vừa nói đồng ý ở trong điện thoại.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Kiều thậm chí đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó lẳng lặng dừng ở trước mặt cô.
Mạnh Kiều từ từ ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Minh Xuyên đang đứng ở trước mặt, im lặng không nói chuyện.
Chiếc áo sơ mi tối màu và cầu thang mờ ảo hợp làm một thể, thân hình cao lớn của người đàn ông che đi hơn phân nửa ánh sáng.
Đôi mắt của anh đen nhánh như ánh sao màn đêm, lúc nhìn cô sẽ tỏa sáng lấp lánh.
Mạnh Kiều nhất thời ngẩn ra, ngồi trên mặt đất thật lâu không nói chuyện.
"Đưa em về nhà." Chu Minh Xuyên mở miệng.
Mạnh Kiều chớp mắt cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ giống như con kiến: "Tôi đói bụng, có thể ăn cơm ở nhà anh không?"
Mạnh Kiều không dám ngẩng đầu lên vì không muốn nhìn thấy dáng vẻ của Chu Minh Xuyên khi từ chối cô.
Bầu không khí trong cầu thang chợt ngừng lại, trong lòng hai người trở nên nhộn nhạo, nhịp tim cũng chậm mất nửa nhịp.
"Két." Là âm thanh cửa mở ra.
Mạnh Kiều một lần nữa ngẩng đầu nhìn sang, Chu Minh Xuyên đã chuẩn bị đi vào cửa, mặc kệ cô ngồi đó.
Chóp mũi cô cay cay, chấp nhận quyết định này.
Từ đầu tới đuôi, Chu Minh Xuyên chưa bao giờ động tâm. Vẫn luôn là cô tình nguyện.
Mạnh Kiều đ è xuống hụt hẫng và thương tâm trong lòng, đứng lên muốn đi xuống lầu nhưng lại nghe thấy một giọng nói truyền tới từ cửa:
"Không phải em kêu đói rồi à?"
-
Chu Minh Xuyên nấu cho cô một chén mì rất đơn giản, bên trong có một miếng trứng chiên rất đẹp.
Trên mặt nước mì màu vàng nhạt là mấy cánh hoa váng dầu, đi theo đôi đũa xuống bụng Mạnh Kiều.
Cô cúi đầu ăn từng sợi mì, lặng lẽ nâng tầm mắt muốn nhìn xem Chu Minh Xuyên đang làm gì trong phòng ngủ.
Cánh cửa phòng ngủ ở sát bên trong, cô ngồi ở bàn ăn thì khó khăn lắm mới nhìn được một nửa.
May mà Chu Minh Xuyên rất nhanh đã đi ra, anh lại thay áo tay ngắn màu trắng.
Mạnh Kiều vội vàng thu lại tầm mắt, vùi đầu ăn mì sợi, tâm tư của cô lại bay đi, tự hỏi không biết vì sao anh lại thay quần áo.
"Ăn không nổi à?"
Mạnh Kiều vội vàng lắc đầu, nhìn thấy Chu Minh Xuyên cầm một ly nước đẩy tới trước mặt cô.
Chén mì của Mạnh Kiều nhỏ, cô đã ăn hai mười phút nhưng còn dư lại hơn nửa.
"Không, ăn rất ngon." Mạnh Kiều vội vàng nói "Tôi chỉ ăn chậm thôi."
Chu Minh Xuyên nhìn cô một cái, không truy cứu, anh bưng ly nước của bản thân lên uống một hớp.
Trong lòng Mạnh Kiều hoang mang, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cái kia..." Cô mở miệng "Có phải anh rất thích xem cuộc thi đua xe không?"
Tay phải cô khẩn trương cầm đôi đũa chờ Chu Minh Xuyên trả lời. Người đàn ông tựa lưng vào ghế ngồi, im lặng hai giây.
"Không thích."
Mạnh Kiều sửng sốt một lúc, không biết tại sao anh lại nói không thích. Vừa rồi cô về nhà cố tình gọi cho Mạnh Thiên, bảo cậu ấy đặt cho cô mấy vé thi đua xe, ai biết... Chu Minh Xuyên thế mà nói anh không thích xem.
Cũng không biết anh đang dối gạt bản thân hay có ý gì khác.
Mạnh Kiều lấy đũa khuấy mì trong chén mấy cái "Vậy, anh rất thích tập thể hình sao?"
Chu Minh Xuyên nhìn xà đơn ngay cửa phòng ngủ, giọng điệu bình thản, "Không."
Lại phủ nhận.
Hơi thở của Mạnh Kiều lại yếu đi mấy phần, thật ra cô đã chuẩn bị hết mấy đề tài muốn trò chuyện với anh, ai biết lần nào cũng bị chặn ngay câu đầu tiên.
Bầu không khí chỉ trong nháy mắt trở nên lúng túng, Mạnh Kiều lại vùi đầu ăn mì sợi.
"Tôi ăn xong rồi." Chưa được một lúc, cô cầm chén đi vào nhà bếp "Để tôi rửa."
Đây là lần đầu tiên cô vào nhà bếp của Chu Minh Xuyên, chỉ có miêu tả nó bằng hai từ rất nhỏ.
Nhỏ như thể chỉ có thể chứa hai người, nhỏ như thể vừa quay người là có thể đi lướt qua người kia.
Nhưng cũng rất khô ráo, đồ vật không nhiều, sắp xếp gọn gàng.
Mạnh Kiều mở vòi nước nghiêm túc rửa chén, nhớ đến lần trước rửa chén vẫn còn là lúc sống và đi học ở nước ngoài, đảo mắt đã quay về lâu như vậy rồi.
Đóng vòi nước, Mạnh Kiều muốn bỏ chén vào tủ nhưng phát hiện chẳng biết tại sao cái tủ kia cao một cách quá đáng.
Cô cố gắng nhón chân, cố gắng lắm cũng chỉ đến mép tủ, ngay cả cánh cửa cũng không mở được.
"Cạch." Cửa tủ bị Mạnh Kiều nỗ lực mở ra một khe hở rồi tự động đóng lại, cô đang chuẩn bị nhảy lên thử lại thì phát hiện Chu Minh Xuyên đã tới trước cửa.
"Để tôi." Anh đi vào phòng bếp chật hẹp, bầu không khí lập tức có chút mập mờ.
Mạnh Kiều ngẩn ra, đứng ngay tại chỗ ngoan ngoãn đưa chén trong tay cho anh.
Chu Minh Xuyên đứng đằng sau cô, tay phải lướt ngang qua Mạnh Kiều, khẽ đè lên tủ chén, tay trái nâng lên, dễ dàng bỏ chén vào tủ.
Người đàn ông cách Mạnh Kiều vài cm, cô thậm chí có thể ngửi được mùi thơm cơ thể rõ rệt trên người anh xen lẫn chút mùi thuốc nước hòa vào hơi thở của cô.
Nhiệt độ cơ thể như có như không từ từ bao bọc phần da thịt người phụ nữ để hở ra ngoài, nhẹ nhàng mà ngứa ngứa khiến cho người ta không thể động đậy.
Hai bàn tay Mạnh Kiều vịn sát bồn rửa trước người, không dám nhúc nhích dù chỉ là nửa phần.
Một tiếng vang nhỏ, cửa tủ đóng lại.
Trái tim Mạnh Kiều cũng đập mạnh theo, hơi nóng bao phủ cô từ từ tan đi, Chu Minh Xuyên thu hồi tay phải.
Người đàn ông không nói chuyện, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Bỗng nhiên cảm giác được một góc áo quần bị người ta nhẹ nhàng kéo kéo.
"Chu Minh Xuyên."
Chu Minh Xuyên quay đầu, nhìn thấy Mạnh Kiều cong mi cười với anh:
"Mì ăn rất ngon."