Mạnh Kiều cảm thấy tình bạn hai mươi mấy năm giữa bản thân và Dư Thiên Thiên có thể kết thúc vào lúc này.
Khi cô nhìn Dư Thiên Thiên không chút suy nghĩ mà đã nói ra câu kia, cách không xa ngoài cửa sổ ghế phụ, người đàn ông rõ ràng dừng một chút, sau đó dứt khoát đứng lên nhìn sang.
Mạnh Kiều chỉ nhìn một giây đã sợ hãi tránh né.
Sợ cái gì thì Mạnh Kiều không dám thừa nhận.
Cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Chu Minh Xuyên.
Cô biết Dư Thiên Thiên giỏi ăn nói, nhưng Chu Minh Xuyên thì không biết.
Mạnh Kiều hoảng hốt lái xe cả đường đi, còn may là lái một đường không gặp chuyện gì. Nhưng Dư Thiên Thiên nhìn ra Mạnh Kiều có vẻ không đúng, vừa xuống xe đã theo Mạnh Kiều quay về nhà cô.
Mạnh Kiều quay lại phòng thì mềm nhũn nằm trên giường, sau đó trở mình chôn gương mặt thật sâu ở trong chăn.
Sắc mặt cười đùa vừa rồi của Dư Thiên Thiên biến mất, cô ấy đứng ở đầu giường nhìn Mạnh Kiều rất lâu, lâu đến mức cô ấy đã ôn lại đoạn tình yêu thối giống như cứt chó một lần.
Đần độn dâng hiến sự chân thành, tự cho rằng đã gặp được chân ái của đời mình, hai năm liên tục gọi điện thoại ra nước ngoài, cuối cùng vì anh ta mà buông bỏ sự nghiệp học hành.
Dư Thiên Thiên thậm chí đã quyết định muốn cùng anh ta chống đối với người nhà, ai biết chưa cần đi tới bước đó người đàn ông kia đã thoái lui trước.
Cô ấy giống như người điên, chạy đến căn nhà mà cô ấy mua cho tên đàn ông kia khóc la, mới biết vốn dĩ từ lúc vừa bắt đầu anh ta đã không định đi cùng cô ấy lâu dài.
—— "Cô hưởng thụ vui vẻ, tôi hưởng thụ tiền bạc, không phải đôi bên cùng có lợi sao?"
—— "Vả lại cô lớn hơn tôi ba tuổi, nhà tôi không thể nào đồng ý."
—— "Tôi cũng không có ý định cùng cô chống đối người nhà."
—— "Nếu ba mẹ cô không cho cô tiền, tôi dựa vào cái gì còn ở bên cô?"
—— "Cô cũng là một đứa con nhà giàu, sao nghĩ không ra như vậy chứ?"
Hồi ức nặng nề đau khổ hiện lên làm cho người ta không cách nào nhịn được chán ghét, chúng lăn lộn kịch liệt trong dạ dày Dư Thiên Thiên. Cô ấy cố nén cơn khó chịu trong lòng, đảo mắt nhìn Mạnh Kiều buồn rầu nằm bò trên giường.
Cô ấy không muốn Mạnh Kiều cũng phải trải qua một lần như vậy.
Chu Minh Xuyên rất tuấn tú nhưng anh không phải gu của Dư Thiên Thiên.
Mà cô gái tên Mạnh Kiều đã nghiêm túc đến mức tinh thần không tỉnh táo, cô chưa chịu khổ nên không biết đau đớn.
Cô ở ven đường nhìn thấy trái cây ngon liền không nhịn được tiến lên nếm thử. Dư Thiên Thiên thừa nhận Chu Minh Xuyên là một loại quả đem đến chỗ nào cũng không thua kém, nhưng Mạnh Kiều không biết trái cây ven đường có ngon hơn nữa thì cũng không thể hái.
Bởi vì đại khái là không chỉ có độc, còn phải phung phí sự chân thành của cô.
Lớn lên tốt đẹp như vậy nhưng lại làm việc trong một xưởng sửa xe không có hy vọng, rõ ràng đã nhìn ra tâm tư của Mạnh Kiều nhưng lại không vạch trần.
Ở trong mắt Mạnh Kiều, người đàn ông kia là câu đố sâu không lường được, nhưng ở chỗ Dư Thiên Thiên lại là phiền phức không thể đụng vào.
Cô ấy hít vào một hơi thật dài, nhẹ giọng gọi: "Bé goá phụ —— "
Không ai đoái hoài.
"Bé —— goá —— phụ —— "
"Bé —— goá —— phụ —— "
"Bé —— goá —— phụ —— "
Mạnh Kiều xoay mình, thở phì phò trừng mắt nhìn cô ấy, "Cậu muốn nói gì, bé độc phụ?"
"Không có gì." Hai chân Dư Thiên Thiên đá dép rồi nhào lên giường, "Muốn ngủ chung với cậu!"
-
Mạnh Kiều vẫn không thể tàn nhẫn trách cứ Dư Thiên Thiên, cô ôm eo cô ấy rồi mơ màng ngủ.
Cô còn mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Chu Minh Xuyên cùng đi xem phim với cô.
Mạnh Kiều vui vẻ kéo cánh tay anh đi đến rạp chiếu phim.
Ai biết lúc qua đường, một chiếc xe nhỏ không có mắt xông tới hai người.
Mạnh Kiều một người một ngựa vọt tới trước người Chu Minh Xuyên, "Anh chạy mau!"
Sau đó nghe thấy Chu Minh Xuyên hô to một câu: "Đi chết đi!" Rồi đẩy Mạnh Kiều về phía chiếc xe!
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, Mạnh Kiều thăng thiên.
...
Mạnh Kiều bị dọa run run tỉnh lại, lúc mở mắt vẫn còn cảm giác sau lưng lạnh căm.
Máy điều hòa không khí dồn hết sức mà thổi hơi lạnh, da thịt trắng như tuyết của cô nổi một tầng da gà.
Dư Thiên Thiên đang ngủ say, hơi thở đều đều, Mạnh Kiều cũng không dậy ngay mà chỉnh chăn cho Dư Thiên Thiên và bản thân rồi sau đó một mình ngẩn ngơ.
Chắc Chu Minh Xuyên đã nghe thấy lời nói đó.
Cũng chưa chắc, có thể anh không nghe thấy thì sao?
Vậy vì sao anh ngẩn người, rõ ràng là nghe thấy rồi.
Cũng chưa chắc, nếu anh đột nhiên choáng váng thì sao?
Vậy vì sao anh không tức giận?
Làm sao cô biết lý do anh không tức giận chứ?
Mạnh Kiều suy nghĩ một chút, vùi gương mặt vào trong chăn.
Cô có cảm giác lồ ng ngực bị nghẹn, không thể hít thở thông suốt.
Chu Minh Xuyên tức giận, thế thì sao?
Chẳng sao cả, anh ấy và mình cũng không liên quan gì tới nhau.
Trong lòng Mạnh Kiều tự an ủi bản thân, cô thò đầu ra chăn chớp mắt một cái, sau đó không cầm lòng được mà mở điện thoại di động ra.
Một tiếng "tạch" mở khóa.
Mạnh Kiều bấm vào khung đối thoại của Chu Minh Xuyên.
Anh còn chưa nhận khoản tiền kia.
Vì sao không nhận?
Chẳng lẽ tức giận rồi?
Tức giận rồi ngay cả tiền cũng không muốn?
Cô nhìn bao lì xì lớn vàng tươi không ai mở ra, ngọn lửa trong lòng bùng lên.
Nhưng sau khi mở bàn phím lại không biết phải gửi đi cái gì, nếu không thì gửi một biểu cảm thúc giục anh thu tiền?
Thôi vậy, vẫn là thôi đi.
Một tên đầu gỗ có thể khiến cho cô phiền muộn đến hiện tại, đây còn là phong cách của Mạnh Kiều cô sao?
Quá không phải rồi!
Mạnh Kiều nhất thời nghĩ thông, quyết định không thèm nghĩ nữa. Cô vừa mới chuẩn bị tắt điện thoại di động, Dư Thiên Thiên bỗng nhiên động đậy.
Đẩy ngón tay Mạnh Kiều, vô tình đụng vào màn hình điện thoại.
...
Mạnh Kiều đột nhiên có một loại dự cảm không may.
Cô cúi đầu nhìn, một người phụ nữ quyến rũ đang phong tình vạn chủng sờ đùi ném ánh mắt quyến rũ ở giữa khung đối thoại của cô và Chu Minh Xuyên.
Mạnh Kiều: "..."
Đó là biểu cảm trước đó Dư Thiên Thiên chụp cho cô.
Phía trên còn viết năm chữ to.
"Đến đi ~ sung sướng đi ~ "
Mạnh Kiều giống như bị sét đánh chỉ trong nháy mắt, ngẩn ra ngay tại chỗ.
Đến khi cô phản ứng lại thì tin nhắn đã không thể thu hồi.
Trong vòng mười phút, Mạnh Kiều tìm kiếm cách giết người không để lại dấu vết trên điện thoại di động, cuối cùng cảm thấy chi bằng tự sát còn dễ dàng hơn.
Lúc cơm tối Dư Thiên Thiên mới tỉnh ngủ, vốn là ngủ với Mạnh Kiều, kết quả cô ấy lại ngủ ngon nhất.
"Vậy tớ đi trước, đừng nhớ tớ quá đấy." Dư Thiên Thiên rất thiếu đánh mà ngoắc ngoắc cằm Mạnh Kiều.
"Làm phiền đi nhanh đi, cảm ơn!" Hiện tại Mạnh Kiều y hệt như đã mất trí, đôi chân dài của cô rõ ràng luôn lắc lư trong cô.
Đến đi ~ sung sướng đi ~
Người phụ nữ Dư Thiên Thiên này lúc đó nghĩ như thế nào mà tự chụp để làm sticker vậy? Mà sao lúc đó mình lại bị ma quỷ ám ảnh, cảm thấy khá đẹp rồi lưu lại chứ?
Hối hận, hiện tại Mạnh Kiều cực kỳ hối hận.
-
Buổi sáng ngày thứ hai, Mạnh Kiều mở đôi mắt thâm quầng, đưa ra một quyết định.
Cô phải đi giải thích với Chu Minh Xuyên.
Mặc kệ giải thích thế nào, mặc kệ anh có tin hay không, Mạnh Kiều chỉ biết là nếu không làm như vậy thì cô sẽ sống trong sự bứt rứt của bản thân.
Cô xoay mình ngồi dậy, nhanh chóng rửa mặt sau đó ngồi trước bàn cẩn thận trang điểm, là kiểu trong veo đáng yêu, nhìn một cái là có thể tha thứ tất cả sai lầm.
Sau khi trang điểm, Mạnh Kiều mở tủ quần áo, chọn một chiếc váy thuần trắng, cả người trông có vẻ dịu dàng lại vô tội. Chu Minh Xuyên có nhẫn tâm hơn nữa thì cũng sẽ không nổi nóng với mình nhỉ?
Mạnh Kiều nhẹ nhàng lướt ngón tay qua một hàng chai nước hoa, rồi dừng lại trên chai "Sương mù dày đặc" mà cô thích nhất. Mùi hương tạo cảm giác lạnh lùng xen lẫn một chút mát lạnh sáng sớm khiến toàn thân cô hiện lên vẻ lười biếng, dễ chịu.
"Chú Lý," Mạnh Kiều chuẩn bị xong mọi thứ thì đi xuống lầu, "Con cần dùng xe!"
-
Mạnh Kiều vốn định đi đến xưởng sửa xe của Chu Minh Xuyên để nói rõ ràng với anh, ai biết chú Lý vừa đưa cô đến xưởng thì thấy cửa lớn nơi đó đóng chặt.
Mạnh Kiều cho rằng mình tới quá sớm bèn cho chú Lý về trước, một mình cô đứng ở cửa chờ một lát.
Ai biết đến mười hai giờ trưa vẫn không có người nào.
Mạnh Kiều bất đắc dĩ mở khung trò chuyện của Chu Minh Xuyên, bao lì xì bên trong vẫn không có người thu nhận, sau vài giờ nữa sẽ tự động trả lại cô.
Mà người phụ nữ trong sticker còn đang ra sức sờ bắp đùi, Mạnh Kiều chỉ biết hi vọng mắt Chu Minh Xuyên bị mù tạm thời.
Cô quả thực không nhịn được, lại gửi tin nhắn cho Chu Minh Xuyên.
Mạnh Kiều: [Hôm nay anh tới làm không?]
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn vừa gửi đi một lát, không ai đáp lại.
Cũng đúng, Chu Minh Xuyên xuyên không trở về từ cổ đại, căn bản không phải lúc nào cũng xem điện thoại di động, Mạnh Kiều đứng quá lâu, chân không chịu nổi nữa. Hôm nay nắng vô cùng gay gắt, cô phải dựa sát vào vách tường, đứng ở chỗ có một chút bóng mát.
Lại một tiếng trôi qua, Mạnh Kiều từ bỏ.
Cô quyết định —— đến nhà Chu Minh Xuyên.
Chỉ là Mạnh Kiều không ngờ, đến nhà Chu Minh Xuyên cũng chỉ là đổi một chỗ phạt đứng mà thôi.
Cầu thang mờ tối chật hẹp, thi thoảng có người lên xuống, Mạnh Kiều ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, đứng ở cửa nhà một người đàn ông độc thân, quả thực khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.
Buổi chiều oi bức khiến mùi mốc trên vách tường từ từ lan ra, Mạnh Kiều không chịu nổi nữa.
Cô đã đứng một ngày, cầm điện thoại di động lên xem, bao lì xì đã tự động trả lại, Chu Minh Xuyên cũng không trả lời tin nhắn.
Rốt cuộc anh đi đâu, làm gì?
Mạnh Kiều thật sự không nghĩ ra Chu Minh Xuyên có thể có hoạt động giải trí gì khiến cho anh không đi làm ở xưởng sửa xe vào ngày làm việc, cô không cam lòng, nhẹ nhàng đá cửa lớn nhà anh hai cái.
Cửa lập tức rung rung, một tầng bụi mỏng rơi xuống dọa cho Mạnh Kiều phút chốc lui mấy bước, sợ phá hư lớp trang điểm hoàn mỹ của cô.
Trên cửa sổ nho nhỏ ngay cầu thang, ánh nắng nhức mắt từ từ biến mất theo thời gian, màu đỏ hiện lên giữa bầu trời, sau đó là từng tầng màu chàm nồng đậm.
Lúc trăng sáng lên cao, Mạnh Kiều đã ôm đầu gối ngồi xổm ở cửa rất lâu.
Người xuống cầu thang đã quen, không ai nhìn cô nữa.
Đèn cảm ứng cầu thang sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng, Mạnh Kiều cầm điện thoại di động lên xem, đã tám giờ rưỡi rồi.
Cô từ từ vịn tường đứng lên, hai bắp chân tê dại giống như kim đâm, mất một lát mới có thể đi lại bình thường.
Thôi vậy, cô từ bỏ rồi.
Mạnh Kiều chậm chạp đi xuống dưới lầu, tiểu khu trong đêm tối biến thành dáng vẻ cô không quen biết, đầu óc Mạnh Kiều có chút suy tư, đi dọc theo con đường cô cảm thấy quen thuộc.
Bất lực nhất là tiểu khu này đã rất cũ, trừ mấy ngọn đèn đường ít ỏi thì chỗ còn lại đều là bóng tối.
Mạnh Kiều đi rồi mới phát hiện bản thân lạc vào một con hẻm nhỏ.
Trong lòng cô sợ hãi, đang chuẩn bị đi vòng trở về, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói có mấy phần trêu đùa vang lên ở phía sau:
"Cô gái, lạc đường rồi hả?"