Edit: Mộc
Đèn xanh sáng lên, không có đám người nối liền không dứt, cũng chẳng có chiếc xe nào đi qua. Mặt đường yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng đập phá, gõ tường xây nhà. Có tiếng nhạc êm dịu, cách đấy không xa, một đôi tình nhân trẻ tuổi đang ôm nhau, chia sẻ những tin tức trên điện thoại.
Hiện tại còn đang là giờ học, nhưng lại có một cô gái mặc đồng phục nữ sinh ngồi trong tiệm cà phê. Trước mặt cô, tách cà phê nóng không hề được động tới.
Giản Nguyệt nhìn cô, “Có chuyện này, cô muốn hỏi cháu trước.”
Nhìn vẻ mặt không hiểu của cô, Giản Nguyệt lại không nói ngay. Từ Phẩm Vũ nhớ tới giáo viên dạy diễn thuyết từng nói, khi dừng lại càng lâu, thì có nghĩa là câu tiếp theo càng quan trọng.
Một lúc lâu sau, Giản Nguyệt mới hỏi, “Vì sao cháu lại mang họ Từ?”
Từ Phẩm Vũ sửng sốt một chút, cười gượng gạo, “Cô hỏi chuyện này thật kì lạ, sao lại vì sao? Cha cháu họ Từ, đương nhiên cháu cũng họ Từ.” Khi trả lời, ánh mắt cô phập phù không yên như đang chống cự điều gì.
Giản Nguyệt lại hỏi, “Vậy…” Giọng bà ta trở nên cẩn trọng, “Cha cháu bây giờ có sống cùng mẹ con cháu không?”
Từ Phẩm Vũ nhìn chăm chú vào bàn tay mình, mím chặt môi, trầm mặc một lúc rồi lắc đầu. Giản Nguyệt nhận ra dường như cô không hề muốn nhắc tới việc này.
Đôi tay bà ta không thô ráp như những phụ nữ trung niên khác mà nhẵn nhụi bóng loáng. Móng tay đều tô đỏ chót, bà ta cầm cái thìa lên, khuấy nhẹ lớp cà phê nâu đen. Giản Nguyệt thả chiếc thìa ra, nói, “Cô thật sự có việc cần thương lượng với cháu.”
Nghe được câu này, Từ Phẩm Vũ lại nhìn bà ta.
“Cháu còn ít tuổi, những gì cô sắp nói, chắc cháu sẽ cảm thấy cuộc đời không công bằng.” Giản Nguyệt cười khẽ, “Nếu như Hữu Bạch là đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình thường, có thể tìm được bạn gái xinh đẹp trong sáng như cháu, cô sẽ rất vui mừng.” Nụ cười biến mất trên gương mặt Giản Nguyệt, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, “Nhưng nó sinh ra ở Thẩm gia, tương lai sẽ qua lại rồi kết hôn với cô gái như thế nào không phải là chuyện nó có thể tự quyết định. Điểm này nó biết rõ, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn hiểu rõ.”
Thẩm Văn Tụng sao có thể cam lòng khuất phục Thẩm gia, nhưng cuối cùng cũng đành chấp nhập lựa chọn kết hôn với Giản Nguyệt, trở thành vật hy sinh của mối thông gia thương mại.
Dù vậy, bi kịch vẫn cứ phát sinh. May mắn là cho tới lúc này, Thẩm Hữu Bạch vẫn luôn nghe lời, đồng thời cũng xa cách cha mẹ.
Anh trưởng thành nhanh đến đáng sợ, không có thời kì phản nghịch, dường như chỉ trong một đêm đã trở nên bình tĩnh lại quái gở.
Giản Nguyệt thường mơ tới tay dắt một đứa bé đến tầng cao, tận mắt nhìn nó nhảy xuống. Thằng bé nằm trên mặt đất, máu thịt be bét, màu đỏ của máu thật đẹp, lan tràn ra như tấm lụa tơ yêu diễm.
Sau khi tỉnh dậy, bà ta luôn run rẩy không ngừng.
Giản Nguyệt nhíu chặt mày, “Cho nên bây giờ nếu nó quyết định chọn cháu, có nghĩa là nó từ bỏ hôn sự giữa Thẩm gia với gia tộc khác. Nó đi cùng cháu thì sẽ không có bất cứ thứ gì.”
Từ Phẩm Vũ ngẩn ra, nhìn thẳng vào bà ta. Giọng Giản Nguyệt trở nên khẩn thiết, “Chỉ cần cháu rời xa Hữu Bạch, cô sẽ cho cháu đi học đại học tốt nhất, thậm chí có thể ra nước ngoài, dù gặp vấn đề gì cô cũng sẽ giải quyết cho cháu.”
Bà biết Thẩm Hữu Bạch nghe lời, mặc kệ bọn họ chi phối đều là vì hờ hững. Hoàn toàn không để trong lòng thì sẽ không phản kháng. Người như vậy, đáng sợ nhất không phải là để nó gặp được thứ mà nó thèm khát, mà là để nó nắm được thứ đó trong tay.
Nếu Từ Phẩm Vũ là một cành hồng, sợ rằng cho dù đâm rách cổ tay, trở thành tàn tật thì nó vẫn sẽ giữ chặt không buông.
Chỉ có hoa hồng lựa chọn héo tàn, mọi thứ mới có thể kết thúc.
Khi bà ta nói những lời này, Từ Phẩm Vũ đều im lặng. Giản Nguyệt thở dài, “Cháu là đứa trẻ hiểu chuyện, cô hi vọng cháu sẽ suy nghĩ thật kĩ.”
Đến giờ tan học, bầu trời nặng nề như sắp sập xuống. Dấu hiệu của mùa đông, ngày ngắn đêm dài.
Trần Từ Huyên liếc mắt một cái, từ lúc về lớp tới giờ, Từ Phẩm Vũ vẫn gục xuống bàn, chôn mặt lên tay ngủ. Cô ấy suy nghĩ một chút, quyết định không gọi cô dậy.
Từ Phẩm Vũ vẫn tỉnh táo, còn cảm thấy hơi lạnh nhưng lại lười dậy đóng cửa sổ. Bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện ầm mĩ, sau khi bọn họ đi hết, chỉ còn lại không gian trống vắng.
Điện thoại di động trong ngăn bàn vang lên rất lâu, cô không buồn để ý đến. Người đã đi hết, phòng học yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng gió gõ nhẹ lên khung cửa.
Thẩm Hữu Bạch đi tới cửa lớp K, nhìn vào trong, thấy Từ Phẩm Vũ gục trên bàn.
Anh nhíu mày lại. Phòng học trống rỗng im lặng làm Từ Phẩm Vũ thiếp đi một lúc. Tiếng cửa ma sát làm cô tỉnh dậy, ngẩng đầu lên nhìn. Là Thẩm Hữu Bạch đang kéo cửa sổ, chốt chặt lại. Anh mặc áo khoác dạ màu xanh đen. Từ Phẩm Vũ liếc một cái rồi lại chôn mặt xuống, nhỏ giọng, “Lúc chiều mẹ anh có tới tìm em.” Cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thẩm Hữu Bạch, chỉ nghe thấy tiếng bước chân tới gần mình.
Từ Phẩm Vũ nhếch miệng, “Cô ấy khuyên em nên chia tay với anh, là vì tốt cho anh. Nhưng em luôn thấy có gì đó không đúng mà không nghĩ ra được.” Cô nghiêng đầu theo dõi Thẩm Hữu Bạch, hỏi, “Có phải em nghĩ quá nhiều rồi không?”
Đôi mắt cô càng trong sạch thì ánh mắt anh càng u ám. Thẩm Hữu Bạch hỏi, “Mẹ em có từng nhắc tới một người tên là Thẩm Văn Tụng không?” Từ Phẩm Vũ nhíu mày suy nghĩ, sau đó chợt nhớ ra một chuyện, rồi lại càng thấy khó hiểu hơn, “Nhưng đó không phải là cha anh…”
Cha của anh.
“Có thể chúng ta có liên hệ máu mủ với nhau.” Thái độ của Thẩm Hữu Bạch bình thản như thể đang nói chuyện thời tiết khiến cho đại não Từ Phẩm Vũ phải tuần hoàn tự động mấy lần mới hiểu rõ mọi chuyện. Cô thẳng lưng, trợn to mắt, “Anh và em…là anh em?”
Khi cô dường như vẫn không thể tin nổi thì Thẩm Hữu Bạch lại vô cùng hờ hững. Hình như đối với anh mà nói, chuyện này còn chẳng quan trọng bằng tối nay nhiệt độ hạ xuống. Giọng cô run rẩy, “Vì sao anh lại tỏ ra không quan tâm gì?”
Ánh mắt Thẩm Hữu Bạch trở nên âm u, Từ Phẩm Vũ thấy anh di chuyển thì cúi đầu kêu lên, “Đừng tới đây?”
Tiếng kêu the thé của cô vang lên hòa với tiếng máy bay ầm ì xẹt qua bầu trời. Từ Phẩm Vũ ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt ảm đạm, “…Thật buồn nôn.”
Một giây sau, Thẩm Hữu Bạch đột nhiên đạp đổ ghế cô đang ngồi. Bỗng nhiên bị mất điểm tựa làm Từ Phẩm Vũ đổ xuống, lại bị Thẩm Hữu Bạch túm lấy cổ áo, xách cô cách mặt đất gần nửa mét.
Ầm một tiếng, cái ghế va xuống đất. Cô kinh hoảng ôm chặt lấy tay anh như đang bám lấy nhánh cỏ cứu mạng. Thẩm Hữu Bạch cúi người, khớp xương tay nắm cổ áo cô trở nên trắng bệch, “Không phải thấy kinh tởm sao, kinh tởm thì buông ra!”
Từ Phẩm Vũ bị dọa đến sửng sốt, tỉnh táo lại mới khóc nức nở xin tha thứ, “Xin lỗi, em sai rồi, em không dám đùa với anh nữa.”
Anh kéo cô lên, Từ Phẩm Vũ theo đà lao vào lòng anh, ôm chặt lấy hông anh.
Từ lúc đầu Thẩm Hữu Bạch đã cảm thấy cô không thể phản ứng như vậy. Chỉ là cô nói thật chói tai. Từ Phẩm Vũ dán sát vào ngực anh, hơi thở có mùi thuốc lá nhàn nhạt, thẹn quá thành giận nói, “Nếu em bị ngã hỏng đầu thì anh có đền được không!”
Thẩm Hữu Bạch lại nói, “Nếu em biến thành người thực vật anh sẽ thấy thoải mái hơn.”
Từ Phẩm Vũ nhất thời giận dữ, đẩy anh ra, còn chưa kịp mở miệng đã bị anh ôm chặt vào lòng. Cô giãy dụa vài lần rồi đành từ bỏ. Chóp mũi lướt qua áo anh, cuối cùng tựa cằm lên ngực anh, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hữu Bạch, “Mẹ em chưa từng sinh con, em được mẹ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.”
Thẩm Hữu Bạch khẽ run, không sợ hãi, cũng không mừng rỡ. Dù có liên hệ máu mủ anh cũng chẳng để ý, vậy nên càng không để ý chuyện Từ Phẩm Vũ có chấp nhận hay không.
Kẻ bệnh trạng cực đoan như anh, hoặc là cô cứu vớt anh, hoặc là bị anh dằn vặt.
Khó khăn lắm mới thấy anh hoảng hốt một lần, Từ Phẩm Vũ đưa tay lên sờ tai anh, lẩm bẩm, “Nhưng mà cứ coi như chúng ta là anh em, kể cả cùng nhau lớn lên, sớm muộn gì…” Ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, “…cũng sẽ loạn luân.”
Từ Phẩm Vũ đang cười, dường như ngửi được mùi vị thân thể cô, anh trở nên nôn nóng. Thẩm Hữu Bạch nắm lấy cằm cô, cảnh cáo, “Em bớt gây chuyện đi.” Sau đó hôn xuống. Nụ hôn nóng bỏng ướt át làm cô phải nhón chân lên nghênh đón anh. Nước bọt hòa lẫn nhau như mê dược, cô uống đến chóng mặt, anh ôm cô ngồi lên mặt bàn.
Vấn đề là, sao tay anh lại chạm tới quần cô chứ.