Đứng ở bên đường, cách nhà cô không tới mười mấy mét. Cô nói đợi thêm hai phút. Sau hai phút cô sẽ trở về.
Từ Phẩm Vũ dựa lên xe anh, ngửa đầu, chân trời đen như mực nước. Ánh sao mờ nhạt càng làm bầu trời đêm trở nên gần hơn, giống như miếng vải đen khổng lồ che trước mắt.
Không ai nói chuyện, một lúc sau, Từ Phẩm Vũ hiếu kỳ hỏi, “Anh là chòm sao gì?”
Anh nhíu mày lại, lắc đầu.
Cô lại hỏi, “Sinh nhật anh ngày nào?”
Thẩm Hữu Bạch không chút nghĩ ngợi nói, “29 tháng này.”
Từ Phẩm Vũ hơi ngạc nhiên, “Vậy không phải là…”
Cô tính nhẩm trong bụng, mở to hai mắt nói, “Thứ sáu tuần sau.”
Thẩm Hữu Bạch gật đầu.
Từ Phẩm Vũ trừng mắt nhìn, “Muốn quà gì?”
“Em.” Anh lập tức trả lời.
Cô sửng sốt một chút rồi cụp mắt, “Không được đâu.”
Lạnh đến thấu xương. Vẻ mặt anh từ từ sầm xuống.
Cô chợt ghé sát vào tai anh, “Nghỉ lễ của em không dài, chắc chắn chưa tới tuần sau đã hết rồi.” Giọng cô có ý cười, “Quà sinh nhật sao tặng sớm được.”
Nói xong, Từ Phẩm Vũ đột nhiên hôn môi anh.
Chỉ chạm nhẹ một cái rồi lập tức đứng thẳng người.
Thẩm Hữu Bạch nhìn cô.
Sợi tóc cô quấn quanh thành độc dược sền sệt. Đôi mắt là lọ đựng.
Lấy đi lục phủ ngũ tạng của anh ngâm vào trong dễ như trở bàn tay.
Cô không nhịn được bật cười.
Thẩm Hữu Bạch nghĩ, đại khái là chính anh tự đào trái tim ra rồi dâng lên, cô chẳng cần làm gì cả.
Anh dịu dàng hỏi, “Cười cái gì?”
Từ Phẩm Vũ chỉ vào áo khoác trên người mình, “Lừa được một cái áo.”
Trước khi vào trong nhà, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Hữu Bạch đã đi chưa. Phất tay với anh, ra hiệu anh mau chóng trở về, hiện giờ đã rất lạnh.
Từ Phẩm Vũ đứng ở huyền quan, nghe thấy tiếng ti vi, cởi áo khoác treo lên giá. Cô đi vào phòng khách, lập tức nhào lên sô pha, ôm lấy Trần Thu Nha, “Người đặt hoa là bạn học con, hôm nay bọn họ tổ chức sinh nhật, con ở lại ăn bánh ga tô.”
Trần Thu Nha vỗ lên lưng cô, khoa tay, ý nói nghỉ ngơi sớm đi.
Từ Phẩm Vũ cọ người bà, hỏi, “Chè đậu đỏ đâu?”
Trần Thu Nha liếc cô một cái, tiếp tục ra hiệu, đã ăn bánh ga tô rồi còn muốn ăn chè đậu đỏ, muộn rồi, ăn nhiều sẽ không tốt cho tiêu hóa, đi ngủ đi.
Bắt đầu từ hôm qua, nhiệt độ đã giảm xuống. Bầu trời sáng sớm bị che khuất bởi màu xám xịt.
Đóng cửa nhà. Từ Phẩm Vũ lấy ống hút trên thân hộp sữa ra, nhắm vào lỗ tròn, xuyên thấu giấy bác. Cô giương mắt nhìn Ngụy Dịch Tuần đi tới.
Từ Phẩm Vũ cắn ống hút, hỏi: “Khỏi bệnh rồi à?”
Cậu khụt khịt mũi, trả lời, “Gần khỏi rồi.”
Lúc sắp đến cổng chính học viện Đức Trí, các học sinh dần dần nhiều lên. Cô chợt nghĩ tới một chuyện, mặt lộ vẻ lúng túng, “Đợi lúc nữa, bất kể bọn họ có nói gì cậu cũng không thể trách mình, mình cũng là người bị hại.”
Ngụy Dịch Tuần khó hiểu nhìn cô.
Nhưng rất nhanh sau thì cậu đã biết.
Gần đây, nhân vật trở thành đề tài bàn tán trong học viện có thêm Từ Phẩm Vũ, sự tích là cô đã chạy tới nhà vệ sinh nam để bày tỏ với hội trưởng hội học sinh.
Mà bấy lâu nay, Ngụy Dịch Tuần bị mọi người ngầm thừa nhận là một đôi với cô. Giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, cậu đã có một trang nổi bật trong tin bát quái.
Không khéo là cậu xin nghỉ đúng lúc xảy ra chuyện, khiến vụ scandal này có thểm tình tiết ngược luyến.
Ngụy Dịch Tuần vì tình mà tổn thương, mắc bệnh.
Giải thích thế nào đây, càng nói càng đen.
Chuông tan học vang lên.
Cậu ra khỏi phòng học, đi về phía Từ Phẩm Vũ và Trần Tử Huyên đang tắm nắng ở hành lang.
Ngụy Dịch Tuần nói, “Hiện giờ bọn họ đều nhìn mình bằng ánh mắt thương cảm.”
Từ Phẩm Vũ lại nhắc lại, “Không thể trách mình!”
Cậu lại hỏi, “Thế cậu thật sự chạy tới tận wc nam để bày tỏ à?”
Từ Phẩm Vũ hỏi ngược lại, “Cậu nhìn mình giống như người sẽ làm chuyện như thế à?”
Ngụy Dịch Tuần liếc mắt, “Cậu muốn nghe lời thật sao?”
Cô giơ tay ngăn cản, “Đừng nói!”
Tổ trưởng tổ Sinh nhô ra khỏi cửa phòng học, đưa một chồng vở, “Vũ, đem chỗ bài tập này tới phòng làm việc.”
“Em đi đây.” Từ Phẩm Vũ lập tức trả lời.
Cô ai oán, “Xin thầy đó, thầy chủ nhiệm.” Từ Phẩm Vũ vừa đi vừa suy nghĩ. Văn phòng của tổ bộ môn ở tầng 1, nhưng cô vẫn cố đi qua hành lang lớp A. Mỗi lần đều đi con đường này, nhưng hôm nay không được may lắm, cửa nào cũng đóng chặt, không có người.
Từ Phẩm Vũ cong môi, nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi văn phòng, cô đóng cửa lại. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng giảng bài từ xa vọng tới.
Đã gần trưa, ánh mặt trời chói mắt. Cô đi một lúc, đang nghĩ xem có phải lớp A có giờ thể dục không, hay là cô đi sân tập xem.
“Xoảng!”
Đột nhiên có thứ gì đó bay tới, đập vỡ cửa sổ, xẹt qua ngay trước mặt Từ Phẩm Vũ.
Cô sợ tới mức ngã ngồi trên đất.
Mảnh kính vỡ rơi leng keng xuống đất, giống như mưa sao giữa ban ngày. Một quả bóng rổ lăn tới góc tường rồi dội lại.
Ánh sáng xuyên qua hành lang.
Có người nhảy lên trước cửa sổ.
Cô dùng tay che bớt ánh sáng, híp mắt lại, chỉ thấy bóng dáng. Một nam sinh tiến vào, chân đạp lên thủy tinh tạo thành tiếng vỡ vụn.
Hạ Tầm nhìn người ngồi dưới đất, hơi choáng váng. Hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Cậu chỉ vào Từ Phẩm Vũ, há miệng, “A, quần lót!”
Cô sửng sốt một chút, một giây sau gập tức khép đầu gối, kéo váy xuống.
Từ Phẩm Vũ vừa định mở miệng trách cậu ta thì một nam sinh khác đã nhảy từ cửa sổ vào, vội vàng nhặt quả bóng lên.
Cậu ta kéo Hạ Tầm, “Chạy mau, đừng có tán gái nữa, giáo viên sắp tới rồi!”
Quả nhiên, bọn họ vừa chạy chưa được mấy giây thì giáo viên đã tới.
Từ Phẩm Vũ còn chưa hết kinh sợ, cẩn thận đứng lên giữa một đống mảnh vụn thủy tinh.
Giáo viên thấy mặt đất tơi tả cũng sững sờ, “Em… luyện công à?”
Cô vội vàng xua tay, “Không phải, không phải là em!”
Giáo viên ra hiệu cho cô đừng sợ, “Được rồi được rồi, biết em không có khả năng phá hoại thế này rồi, đi xử lý vết thương trên mặt đi.”
“Mặt em?”
Từ Phẩm Vũ đưa tay lên mặt, chạm vào vết thương thì thấy nhói lên, lập tức rút tay về, ngón tay dính máu.
May mà vết cắt không lớn, chỉ giống như một sợi dây nhỏ.
Ở trong phòng cứu thương, dán miếng băng cá nhân xong liền tới phòng chủ nhiệm.
Lúc cô đi vào, thấy một giáo viên nam đang quát, “Còn ngụy biện, còn có người thấy đấy…”
Ông ta thấy Từ Phầm Vũ liền nói, “Em tới thật đúng lúc, nhìn xem có phải hai bạn này không?” Theo hướng tay ông chỉ, Từ Phẩm Vũ nhìn hai nam sinh đang đứng dựa vào tường.
Một người tỏ vẻ đáng thương nhìn cô.
Một người khác thì không hề hoảng sợ, vẻ mặt còn chút trẻ con, nghiêng đầu nhìn cô. Giáo viên tức giận lắc đầu, “Không cần phải hỏi, hai cậu này đều là lớp K…”
Một cái khác, ngã: cũng không hoảng hốt, có chút mặt con nít, nghiêng đại đầu nhìn nàng.
Từ Phẩm Vũ nuốt mấy lời muốn nói xuống, đổi thành, “Xin lỗi thầy, vừa rồi em sợ quá nên không thấy rõ là ai.”
Không ai ngờ cô sẽ nói vậy, nhất thời đều yên tĩnh.
Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên, có vẻ uy nghiêm hơn giáo viên nam kia. Bà đi ra khỏi bàn làm việc, liếc nhìn hai nam sinh, “Các em không chịu nhận.” Rồi lại nhìn Từ Phẩm Vũ, “Em thì không biết.”
Cuối cùng nói, “Vậy thì cả ba người đều đi quét sạch hành lang đi.”
Ra khỏi văn phòng, Hạ Tầm gọi cô lại. Cậu nói, “Cảm ơn.”
Dừng môt chút, nó thêm, “Xin lỗi.”
Từ Phẩm Vũ mang bộ mặt vô cảm, “Không muốn nói ‘không sao’ có được không?”
Không nghĩ cô lại nói thẳng như vậy, Hạ Tầm ngẩn người, sau đó gật đầu, “Cũng được.”
Cô nói thêm, “Vậy hai cậu ở lại dọn dẹp, tôi đi được chứ?”
“… Cũng được.”
Cuối cùng Từ Phẩm Vũ mỉm cười, “Vất vả rồi, tạm biệt.”
Phất tay một cái, thật sự xoay người bỏ đi.
Một trong hai người gây chuyện là Vi Chiêu Minh, đột nhiên cười nói, “Học tỷ này thật đáng yêu.”
Hạ Tầm nhìn theo phía cô rời đi, im lặng vài giây, sau đó quay đầu nói với Vi Chiêu Minh, rồi vội vàng đuổi theo bóng lưng Từ Phẩm Vũ.
“Học tỷ.”
Từ Phẩm Vũ nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên. Thiếu niên chống người trên tay vịn, gương mặt đầy nụ cười, ánh mắt trong suốt, có vẻ trẻ con. Cậu hỏi, “Chị có bạn trai chưa?”
Từ Phẩm Vũ ngẩn người, giương cằm lên nói, “Học đệ, không ai bảo với em là trường cấm yêu đương sao?”
Vi Chiêu Minh còn đang đứng đờ người ở hành lang, bên tai còn phảng phất tiếng của Hạ Tầm. Cậu ta nói, “Chị ấy là của tôi.”
Dưới ánh sáng hiện lên những hạt bụi chìm nổi. Vi Chiêu Minh tỉnh táo lại, “Haiz, đi hết cả chỉ còn mình tôi quét sao?”