Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 1: Hoa hồng (1)




Edit: Mộc

Sáng sớm, nồi bị cháy.

Từ Phẩm Vũ đang đi giày thì ngửi được mùi khét, không để ý chân đã xỏ vào một chiếc giày, cô vội vàng chạy vào nhà bếp.

Tắt lửa, mở vung, phả vào mặt là luồng khói gay mũi.

Từ Phẩm Vũ bị khói sộc vào cổ, ho một tràng dài, cái cổ trắng nõn cũng bị nhuộm thành màu hồng. Đáy nồi có vẻ vô cùng thê thảm, thứ bên trong biến thành một đám màu đen, không thể nhìn ra được hình dáng ban đầu. Cô vội vàng lấy một cốc nước để làm dịu cổ họng khô khốc.

Cô ra khỏi nhà liền ho hai tiếng.

“Bị cảm à?”

Từ Phẩm Vũ nhìn về phía phát ra âm thanh.

Hai tay cậu đút trong túi quần, khung cảnh là bầu trời trong sáng, ánh nắng buổi sớm dịu dàng phác họa bóng người cậu.

Ngụy Dịch Tuần có vẻ bề ngoài điển trai khiến nữ sinh liên tiếp quay đầu lại.

Cô mím môi, cổ họng dịu đi mới nói, “Không, mẹ mình quên tắt bếp, mình bị sặc khói.”

Nhà Ngụy Dịch Tuần và nhà cô cách nhau khoảng sáu trăm mét.

Nhưng sáu trăm mét này cũng là khoảng cách giữa khu dân cư cao cấp và bình dân. Gia cảnh của Ngụy Dịch Tuần khá tốt, có điều thế cũng không gây trở ngại quan hệ giữa hai người, đại khái coi như là thanh mai trúc mã.

Khả năng là vì vậy nên Từ Phẩm Vũ không cảm thấy cậu bạn này có điểm gì khiến người ta thích. Đương nhiên, điểm thích ở đây là chỉ sự động lòng giữa người khác phái.

Là bạn bè, không thể không nói rằng cô vô cùng cảm tạ Ngụy Dịch Tuần đã nhiều năm nay không rời không bỏ.

Vì không để cô bị trừ điểm đi muộn trong học kỳ này, Ngụy Dịch Tuần đã làm hết trách nhiệm, trở thành đồng hồ báo thức người cho cô.

Nhưng cuối cùng Tử Phẩm Vũ cũng biết hôm nay người đứng ở cửa trường kiểm tra đồng phục là Thẩm Hữu Bạch.

Đáng lẽ cô không nên đi sớm, trời ạ.

Hiếm khi thấy hội trưởng hội học sinh tự đi kiểm tra kỉ luật, nếu không ghi lại tên mình trong sổ của anh thì cô cũng thấy không xứng với bản thân.

Càng tới gần cổng trường, càng có thể nhìn rõ anh.

Cao, gầy, áo sơ mi trắng tinh, áo khoác xanh đen.

Từ Phẩm Vũ cảm thấy đây là người mặc đồng phục học sinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.

Mặc dù anh không hất cằm nhưng vẫn cao ngạo như sông băng, ngay cả ánh mặt trời cũng biến thành lạnh.

Từ giờ đến lúc chuông vào học vang lên còn nửa tiếng.

Lúc nữa là phải đi vào, Từ Phẩm Vũ chợt có ý tưởng. Cô lặng lẽ lùi ra sau, dựa vào Ngụy Dịch Tuần. Từ Phẩm Vũ kéo váy lên, lộ ra bắp đùi thon dài trắng nõn.

Cô cố ý đi bên trái Ngụy Dịch Tuần, khiến giáo viên đứng trực càng dễ phát hiện ra mình. Không có gì bất ngờ, quả nhiên mong muốn được đền bù.

Giáo viên nam trung niên, đeo kính, gọi cô lại, “Em kia, váy quá ngắn rồi đấy.”

Từ Phẩm Vũ ngoan ngoãn đứng lại, “Thưa thầy, em đã sửa lại váy rồi, không thể kéo thêm được nữa.”

Giáo viên cao giọng, nghiêm nghị nói, “Ra ghi tên đi!”

Từ Phẩm Vũ xoay người lè lưỡi với Ngụy Dịch Tuần, cố gắng giữ vẻ mặt bất đắc dĩ để che giấu sự vui sướng của mình.

Đi tới trước mặt Thẩm Hữu Bạch, sau lưng còn truyền tới giọng nói của giáo viên, thái độ không cho phản bác, “Tôi không cần biết em dùng cách gì, trước cuối tuần nhất định phải mặc váy có độ dài như cũ.”

Thẩm Hữu Bạch cụp mắt, đảo qua làn váy của cô.

Từ Phẩm Vũ ảo tưởng anh đang vuốt ve chân cô một cách vô hình, liền cảm thấy lâng lâng.

Anh đưa vở và bút ra, mười ngón tay với những khớp xương rõ ràng.

Cặp lông mày xinh đẹp của Thẩm Hữu Bạch nhíu lại, dường như chán ghét kiểu nữ sinh tùy tiện như cô. Có điều cô không để ý chút nào, khoảng cách quá gần, có thể cảm nhận được hơi thở của anh ngay trên đỉnh đầu cô.

Đây là chuyện tốt thứ nhất trong sáng sớm nay.

Từ Phẩm Vũ cẩn thận viết tên mình lại, có mưu đồ nên không hề trả bút cho anh mà bước đi rồi mới quay đầu, cười nói, “Thật ngại quá, trả bạn bút này.” Anh nhìn Từ Phẩm Vũ, nhận lấy.

Nhìn trong chớp mắt, đó là chuyện tốt thứ hai ngày hôm nay.

Sau khi cô đi xa, Thẩm Hữu Bạch cúi đầu liếc cái tên trên vở, phía sau còn ghi chữ K. Anh giương mắt nhìn về phía lớp học, ánh mắt rơi vào bước chân nhẹ nhàng của cô và bóng lưng sánh vai cùng Ngụy Dịch Tuần.

Thẩm Hữu Bạch đóng vở lại, vô cùng phiền não.

Đức Trí là trường tư thục cao cấp, mỗi học sinh lớp 11 đều dựa theo thành tích để xếp lớp, từ A đến K. Đứng đầu là lớp A, cuối cùng là lớp K, tương tự nhau đều là lớp nhân tài, nhưng ý nghĩa của hai cái ‘tài’ tuyệt đối không giống nhau.

Các lớp được xếp cạnh nhau thành hình chữ U, năm lớp dẫn đầu ở cạnh phía bắc, sáu lớp sau ở cạnh phía nam. Ở giữa là một vườn hoa, giống như ngăn cách hai thế giới.

Mỗi ngày, khi không có việc gì làm, Từ Phẩm Vũ thường thích nhoài người lên bệ cửa sổ. Không những có thể thấy lớp A ở phía đối diện, còn có thể thấy Thẩm Hữu Bạch ngồi dựa vào cửa sổ.

Mặc dù cách nhau rất xa, gần như chỉ thấy một cái bóng mơ hồ. Nhưng vị trí tuyệt hảo này là do cô xung phong nhận chức lớp trưởng mà chẳng ai muốn làm để đổi lấy.

Lớp K, bất kể là đi học hay tan học đều cãi nhau, chiến trường hỗn loạn nên cô không nhận ra tiếng bước chân tới gần sau lưng.

“Tiểu Vũ Mao!”

Trần Tử Huyên đi tới bên trái cô nhưng lại đưa tay vỗ vai phải của cô. Từ Phẩm Vũ quay đầu theo bản năng về bên phải. Lần nào cũng bị trêu chọc kiểu này thật sự không liên quan đến trí tuệ. Dù sao Từ Phẩm Vũ cũng thấy kiêu ngạo, lúc thi vào trường cô đứng thứ nhất trong lớp, chỉ kém một chút là được xếp vào lớp J rồi.

Mỗi khi cô cảm khái việc này, Trần Tử Huyên luôn tức giận trợn trắng mắt, “Cậu lợi hại, cậu lợi hại, khoảng cách giữa lớp J và lớp cuối cùng cũng chỉ có hai điểm thôi.” Ngụy Dịch Tuần học lớp F, đi ngang qua lớp K, thấy cô và Trần Tử Huyên cãi nhau ầm ĩ. Cậu gõ lên cửa lớp, “Này!”

Tiếng động khiến phần lớn mọi người nhìn lại, sau đó vì quá quen rồi nên lại quay đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến mình.

Chỉ có Từ Phẩm Vũ nhìn thấy cậu là mỉm cười. Ngụy Dịch Tuần quăng một hộp sữa chua tới.

Từ Phẩm Vũ nhịp nhàng tiếp được, lắc hộp sữa chua trong tay với cậu, “Cảm ơn.”

Ngụy Dịch Tuần xoay người, phất tay sau gáy, rời đi cùng bạn mình.

Trần Tử Huyên huých cùi chỏ vào cô, hỏi khẽ, “Cậu và Ngụy Dịch Tuần đang qua lại à?”

Từ Phẩm Vũ kinh ngạc nhìn cô ấy, “Đương nhiên không phải.”

Cô ấy nhíu mày không tin. Từ Phẩm Vũ sốt ruột giải thích, “Mình thích người khác!”

Cô ấy lại nheo mắt, không tin cho lắm. Từ Phẩm Vũ thở dài một tiếng, “Haiz, nói nhỏ cho cậu biết vậy.”

Cô ghé vào tai Trần Tử Huyên, giọng nhỏ đến mức gần như không có nhưng vẫn có thể nghe được mấy chữ, “Là Thẩm Hữu Bạch.”

Cô nói xong, Trần Tử Huyên vẫn tỏ ra bình tĩnh, “À.”

Từ Phẩm Vũ trừng mắt, “Sao cậu không biểu hiện kinh ngạc chút nào vậy.”

Cô ấy lắc đầu, “Toàn bộ Đức Trí…”

Trần Tử Huyên khoa trương dùng hai tay vẽ thành vòng tròn, “Nữ sinh thích Thẩm Hữu Bạch dù xếp vào một lớp cũng không hết đâu.”

Chuyện ấy thật ra Từ Phẩm Vũ cũng hiểu rất rõ.

Lấy ống hút nhựa ra cắm vào hộp sữa chua. Cô ngồi tựa ở bệ cửa sổ, nhìn phong cảnh đối diện, trong miệng nhanh chóng cảm nhận được vị chua xót ngọt ngào.

Từ Phẩm Vũ vừa cắn ống hút vừa nói, “Ừ,mình biết thế, nên mình tranh thủ làm người mà cậu ấy ghét nhất.”

Trần Tử Huyên sửng sốt một lúc, đáp lại cô, “Đúng là ý tưởng tốt, chúc cậu thành công.” Từ Phẩm Vũ cười, “Xem tình hình hiện giờ thì mình cách thành công không xa rồi.”