Tàng Châu

Chương 93




Edit: Châu

Màn đêm buông xuống, Thư Vương phủ vẫn ngập trong ca múa mừng thái bình. Đèn đuốc như ngân hà, chiếu sáng rực cả toà phủ đệ rộng lớn.

Lý Mô mời một đám nhạc công chuyên nghiệp của Lê Viên biểu diễn ở chính viện, lại mời mấy vị trọng thần đương triều với vài quan viên trẻ tuổi cùng ngồi uống rượu thưởng nhạc. Lý Mô lắc cái chén Dạ quang trong tay, nhấp một hớp rượu Bồ đào (Rượu nho), nụ cười như có như không nở trên đôi môi đang ngậm chén, y như tâm tình không hề bị những chuyện xẩy ra liên tiếp gần đây làm ảnh hưởng.

Người diễn tấu Trống Hạt đều là những người tài nghệ cao siêu, tiết tấu thượng thừa. Thời Huyền Tông thích Trống Hạt, thường lấy tiếng trống chỉ huy cả đội nhạc, truyền thống này về sau vẫn luôn được duy trì ở Lê Viên.

Kết thúc một khúc, tiếng tán thưởng vang lên không ngừng. Người chơi trống lui ra, mọi người nâng cốc nói chuyện vui vẻ. Thôi Thời Chiếu theo địa vị ngồi ở cuối bàn, nghe được Lại Bộ Thượng Thư nói: “Lang quân Thôi gia tuổi trẻ tài cao, lần này tuyển quan lại được Thái tử điện hạ tuyển vào Chiêm Sự Phủ, tiền đồ lớn nha.”

Thôi Thời Chiếu đúng mực vái tạ: “Thượng Thư quá khen ạ. Thái tử điện hạ nâng đỡ, nhưng vãn bối tài năng kém cỏi, sợ không thể gánh vác trọng trách này được.”

Lý Mô ngồi ở vị trú chủ tọa, nghe xong thì nghiêng đầu, hơi mỉm cười nói: “Tử Chiêm quá khiêm nhường rồi. Được Thái tử điện hạ đích thân đề bạt, chính là rất coi trọng cậu đấy, làm Trung Thư môn hạ cũng là hướng phấn đấu trong tương lai của cậu còn gì.” Lão ta có tâm lý của kẻ quyền cao chức trọng bảo ban hậu sinh, nên đều gọi tên tự của Thôi Thời Chiếu, mà không dùng thân phận chú rể gọi con cháu trong nhà.

Điểm ấy cũng làm cho Thôi Thời Chiếu hiểu rõ ràng rằng trong lòng Thư Vương, Thôi gia không có một chút sức nặng nào. Đối với Lý Mô, việc Thôi Thời Chiếu làm ở Chiêm Sự Phủ khác nào Đông Cung đặt một cơ sở ngầm, làm sao mà vui nổi?

“Vâng ạ.” Thôi Thời Chiếu phối hợp nói.

Mọi người đang ngồi bàn luận xôn xao.

“Lần này Lý Tướng rầy rà rồi. Cũng không biết Thánh Nhân định tội Viên Ngoại lang như nào mà con út của Lý Tướng không hề được bổ nhiệm vào thư ký tỉnh, mà lại phải đến Đại Lý Tự quản hồ sơ cho người ta. Không biết có phải là vất vả quá không.” Một quan chức tuổi còn trẻ lặng lẽ lắc lắc đầu.

“Lý Tứ lang vốn tư chất cũng thường thường, có thể tuyển làm quan, chắc chắn là đã được Quảng Lăng Vương tiến cử rồi, nếu vậy thì đi được đến Đại Lý Tự cũng xem là không tệ. Chờ lần này Quảng Lăng Vương thắng lợi hồi triều, chắc chắn Thánh Nhân còn phải khen ngợi đấy.” Một viên quan khác hạ giọng đáp lời.

Một ngồi trước mặt bọn họ quay đầu lại làm động tác im lặng. Ai cũng biết khi Quảng Lăng Vương đại thắng thì … người không vui nhất chính là Thư Vương. Dám ở Thư Vương phủ đề cập chuyện này, quả thực là không muốn sống nữa rồi. Hai người kia cùng im lặng, cúi đầu uống rượu.

Lúc này, Tề Việt đi tới cạnh Lý Mô nói nhỏ vài câu. Lý Mô đứng lên nói: “Bản vương đi thay y phục, các ngươi cứ vui thoải mái đi.”

Mọi người đứng dậy tiễn, Lý Mô nhanh chóng rời đi.

Thôi Thời Chiếu nhìn hai người rời đi, ánh mắt thâm trầm, rồi cũng đứng dậy theo.

Lý Mô đi ra ngoài sân, nhìn thấy Thôi Thời Chiếu theo cùng đi ra thì ôn tồn hỏi: “Tử Chiêm có việc gì à?”

Thôi Thời Chiếu nhìn Tề Việt, rồi nói với Lý Mô: “Cô nói, chú dùng người chính trực. Sau này cháu đi Đông cung sẽ toàn lực trung thành với chú. Ta biết chú có lòng bảo vệ, chưa bao giờ để ta hỏi đến chuyện của quý phủ. Có điều người muốn thành đại sự, đương nhiên tay không thể quá sạch sẽ. Sao chú không thử thách cháu một lần ạ?”

Lý Mô nhìn Thôi Thời Chiếu đầy hứng thú, lão đã biết tính tình người cháu trai vợ này không như người thường, giờ xem ra đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Lão không tránh Thôi Thời Chiếu, chỉ quay sang nói với Tề Việt: “Thế nào? Hỏi ra rồi chứ?”

Tề Việt nói: “Hai ngày nay đều nghiêm khắc bức cung, người kia sắp không chịu được nữa rồi ạ. Nhưng người kia vẫn ngậm chặt miệng, không chịu nói tiếng nào.”

“Đúng là bướng bỉnh.” Lý Mô chắp hai tay sau lưng, “Đi, Bản vương đích thân xem xem thế nào. Tử Chiêm cùng đi đi.”

Tề Việt đi trước dẫn đường, Lý Mô đi tiếp theo phía sau Tề Viết, Thôi Thời Chiếu thì đi cuối cùng. Lúc vào trong một gian phòng chứa củi, Tề Việt nhấn vào một cơ quan, vách tường mở ra, hóa ra bên trong có một căn phòng khác. Triều đình không cho phép các gia đình tự sử dụng hình phạt riêng, nhưng hầu như phủ đệ nào cũng có mật thất hoặc mật đạo kiểu thế. mấy nhà quyền thế ngập trời như này, kiểu gì chả có một ít bí mật.

Bên trong căn phòng có dáng dấp như một phòng giam, âm u ẩm ướt, trên tường có gắn đuốc chiếu sáng.

Đi vào sâu bên trong, thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, dường như có người đang bị tra tấn.

Trên giá gỗ hình thập tự có một nam nhân quần áo tả tơi, tóc tai bù xù đang bị trói bằng xích sắt, không nhìn rõ mặt múi thế nào. Người này bị đánh đến da tróc thịt bong, vừa mới ngất đi. Bị một tên to khỏe giội một thùng nước lên đầu, người này mới không chủ động được giật giật.



Thôi Thời Chiếu chưa từng biết hình phạt riêng là kiểu như nào. Quả thật những kẻ bề trên này bóp chết một người dễ dàng như giẫm chết một con kiến mà thôi.

Tề Việt mang ghế gỗ cho Lý Mô ngồi. Lý Mô ngồi xuống một cách tao nhã, tư thái y như đang ngồi nói chuyện phiếm: “Thế nào, ngươi còn không chịu khai sao?”

Người bị trói trên giá gỗ yếu ớt nói: “Các ngươi tìm nhầm người. . .Ta. . .Không quen biết Tôn Miểu nào cả. . .”

Lý Mô nở nụ cười, cúi đầu vuốt vuốt tua ngọc bội: “Dưỡng phụ của ngươi từng là phụng sự cho Thượng dược cục ở trong cung, y thuật cao minh. Hắn từng giúp đỡ Tiền Thái tử phi đỡ đẻ một hài tử, ta chỉ cần biết tung tích hài tử kia, thì sẽ không làm khó ngươi nữa.”

Thôi Thời Chiếu đứng ở phía sau Lý Mô thầm giật mình. Chẳng lẽ đang nói đến chính là nguyên thái tử phi Tiêu thị hay sao? Thôi Thời Chiếu từng nghe phụ thân nói, ngày trước Tiêu thị hành vi phóng túng, từng tư thông với nhiều người, khi có thai thì lén lút trở về phủ Công chúa dưỡng thai. Lúc sắp sinh thì đã mời Tôn Miểu đỡ đẻ, nhưng vẫn bị Thái tử biết được, Thái tử hạ lệnh giết chết hài tử kia.

Tôn Miểu liền vụng trộm mang hài tử trốn khỏi phủ Công chúa, bị Kim Ngô Vệ đuổi bắt khắp thành. Về sau người ta vớt được thi thể Tôn Miểu từ sông đào Khúc Giang quanh thành, nói Tôn Miểu sợ tội tự sát. Hóa ra Tôn Miểu còn sống à?

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì. . .” Người kia kiên trì nói.

“Xem ra ngươi đúng là không sợ chết. Tuy nhiên cứ là người là sẽ có nhược điểm, ta nghe nói ngươi có một muội muội đang ở Dương Châu làm nghề y, nhan sắc như hoa như ngọc. Không biết một cô nương thì xương cốt có cứng như ngươi không nhỉ?” Lý Mô lạnh lùng nói.

Người kia vốn rất bình tĩnh, bỗng dung cố sức lết người về phía trước, tiếc là lại bị xích sắt kéo lại, chỉ biết nói: “Ngươi đừng làm bậy!”

“Bản vương cũng không muốn làm bậy, chỉ muốn biết tung tích hài tử kia thôi. Nếu ngươi chịu nói ra, Bản vương tuyệt không gây sự với muội muội ngươi.”

Người bị trói hai tay hơi nắm chặt, sau đó chầm chậm nói: “Thư Vương sáng suốt như vậy, sao không hiểu rằng hài tử kia không thể có cơ hội nào còn ở trên đời được?”. Thở hổn hển một lát, người kia nói tiếp, “Phụ thân và Thái tử phi cũng không có giao tình sâu nặng gì, chẳng qua bị cái uy của Trưởng Công chúa Diên Quang bức bách, không thể không nghe lệnh mà ôm theo hài tử kia. Tất nhiên ông ấy phải giết chết hài tử kia để tự thoát thân rồi.”

Lý Mô chấn động, dường như không thể tin nổi. Hóa ra vẫn là chết rồi. . . Chẳng trách nhiều năm như vậy đều không hề có một manh mối nào.

Lý Mô từng qua lại với Tiêu thị từ trước khi Tiêu thị gả cho Lý Tụng, hai người cũng từng có tiếp xúc da thịt. Trong vụ án Trưởng Công chúa Diên Quang năm xưa, Lý Mô đóng vao trò chủ đạo. Khi Thánh Nhân ban chết cho Tiêu thị, cũng chính Lý Mô tự tay mang Thánh chỉ đến Đông cung. Lão đã chính tai nghe Tiêu thị nói, hài tử kia đã chết, cũng không có bất cứ quan hệ gì với lão.

Đúng vậy, làm sao có khả năng có quan hệ đây? Tiêu thị từng có nhiều nam nhân, thường qua đêm ở phủ Công chúa, đến Thái tử cũng không thể dung túng sự phóng túng ấy được. Sau khi Tiêu thị sinh ra hài tử, giao cho Tôn Miểu ôm theo chạy trốn, nhưng Đông cung vẫn phái người truy sát, cuối cùng phát hiện được thi thể của Tôn Miểu.

Những năm này, Lý Mô càng nghĩ càng thấy nụ cười của Tiêu thị trước khi chết thật khác thường. Vì sao Tiêu thị phải cố ý nói với lão những lời đó? Chỉ sợ là giấu đầu hở đuôi. Chuyện Tiêu thị cùng người bên ngoài kia sao lão không rõ ràng, nhưng quả là giữa bọn họ từng có không ít lần. Tuy rằng lần nào cũng đều do Tiêu thị chủ động quyến rũ, nhưng Lý Mô cũng có thể là cha đẻ hài tử kia thật.

Thầy thuốc ở Thượng dược cục nói, Lão từng bị tổn thương căn cốt, vì thế không thể có con cái. Hài tử kia có thể là huyết mạch duy nhất của lão. Cho nên khi Lý Mô biết được tin Tôn Miểu còn sống, trong lòng lại dấy lên chút hi vọng, nên mới tóm Tôn Tòng Chu tra hỏi. Không phải lão muốn đẩy đổ Thái tử, mà chỉ muốn biết tung tích về hài tử kia thôi. Thật không ngờ kết quả cũng chỉ vậy.

Lý Mô bỗng nhiên có cảm giác mất hết niềm tin, không nói gì đến chuyện thả Tôn Tòng Chu, chỉ vịn vào Tề Việt đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.

Thôi Thời Chiếu quay đầu lại nhìn Tôn Tòng Chu thêm một lần, rồi cũng đi theo.

***

Lý Diệp cùng Gia Nhu về đến Ly Sơn, Ly Sơn đã là tràn ngập ý xuân. Vân Tùng đã nhận được tin tức từ trước, đã gọi Thu Nương và một đám hạ nhân dọn dẹp biệt thự sách sẽ, giờ đang đứng trước cửa nghênh đón. Thấy bọn họ xuất hiện, Vân Tùng vui mừng tiến đến nghênh đón: “Xem ra là Quận chúa không kềm được, phải đi tìm Lang quân rồi. Không phải Lang quân đã nói chỉ hơn tháng là về sao ạ? Sao lại đi lâu như vậy chứ. Quảng Lăng Vương sắp khải hoàn hồi triều, kết quả tuyển quan cũng đã có rồi. Còn có chuyện này, trong phủ đã xảy ra một chuyện. . .”

Lý Diệp gật đầu nói: “Ta biết cả rồi.” Chàng nhìn Gia Nhu trong ngực, nói với Vân Tùng, “Chúng ta đi đường, hơi mệt một chút. Chuyện khác nói sau đi.” Gia Nhu vẫn luôn rầu rĩ không vui. Tuy rằng bề ngoài vẫn giả vờ kiên cường, nhưng chuyện hài tử chưa hề nguôi ngoai trong lòng nàng.

Lý Diệp biết, nhưng không có cách nào khuyên giả, chỉ biết ở bên bầu bạn.

Vân Tùng thấy vẻ mặt Gia Nhu uể oải, liền nhanh chóng nghiêng người cho bọn họ đi vào.

Đến lúc đi qua hành lang, Gia Nhu nhìn thấy trong sân có một vườn hoa mẫu đơn lớn, đóa hoa tròn đầy kiều diễm, rực rỡ như cầu vồng trên trời, vẻ đẹp trùm cả vườn xuân. Gia Nhu không thể không dừng bước.



Lần trước nàng tới đây, không hề nhận ra mảng vườn này đều là mẫu đơn. Theo tính Lý Diệp, thì chàng phải thích những hoa cỏ thanh nhã mới đúng. Mẫu đơn này quá rực rỡ, không hề giống tính tình của chàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, chàng chỉ cười, nói: “Đều là loại nàng thích. Ngày hôm nay rốt cuộc chủ nhân danh chính ngôn thuận của nơi này đã tới.”

Vân Tùng nói bên cạnh: “Đây chính hạt giống Lang quân sai tiểu nhân đi chợ mua từ trước khi Lang quân cùng Quận chúa kết hôn. Lang quân đã mời thợ trồng hoa giầu kinh nghiệm đến hướng dẫn chi tiết. Lang quân thường đến đây thăm cây, chỉ lo hoa không đẹp. Mẫu đơn này không hổ là vua của các loài hoa, có mẫu đơn trong vườn, thì mọi hoa khác đều nhạt nhòa hết.”

Gia Nhu từ từ đi tới cạnh vườn hoa, ngồi xổm xuống trước một đám hoa. Hồi còn nhỏ, A nương đặt nàng trên đầu gối, chỉ vào hoa mẫu đơn trong vườn nói với nàng, ở Trường An có nhiều người thích mẫu đơn, mà mẫu đơn ở Lạc Dương là đẹp nhất. Vào lúc ấy, nàng còn chưa biết đến Trường An với Lạc Dương, chỉ biết là mẫu đơn quả là quốc sắc thiên hương, đẹp đến mức làm người kinh ngạc.

Nàng vẫn luôn muốn sống như mẫu đơn, màu sắc tươi sáng, tràn ngập sinh lực.

Sau này nàng đến được rất nhiều nơi, thấy rất nhiều mẫu đơn, nhưng không nơi nào sánh được với nơi này. Có thể bởi vì chỉ có mẫu đơn nơi này là tỏa hương riêng cho nàng.

Lý Diệp bước tới phía sau Gia Nhu, cúi đầu nói với nàng: “Chiêu Chiêu, đừng ngồi xổm quá lâu, sẽ mệt đấy.”

“Sao chàng biết được?” Gia Nhu lầm bầm hỏi. Nàng nhớ là chưa bao giờ nói mình thích cái này.

Lý Diệp lấy một cái khăn tay trong tay áo ra cho nàng xem. Nàng giật lấy: “Ta tìm lâu rồi! Sao lại ở chỗ chàng thế?” Nói xong lập tức hơi ngượng ngùng dấu ra phía sau, “Đây là Thường ma ma bảo ta thêu, ta thêu hỏng, chàng trả cho ta đi. Chờ sau này ta thêu cho chàng cái riêng.”

“Nói lời phải giữ lấy lời nhé. Bằng không ta đòi lại đấy.” Lý Diệp cười nói.

Ông lão nghệ nhân trồng hoa đứng thẳng dậy, lấy tay vỗ vỗ vào thắt lưng mình, quay đầu lại nhìn hay người, mặt mũi tươi cười: “Nói vậy tiểu nương tử này chính người yêu mà Lang quân muốn trồng hoa lấy lòng đấy à? Quả nhiên là dung mạo y như tiên nữ.”

“Lão trượng quá khen.” Gia Nhu khom người, gò má ửng đỏ.

Ông lão khom lưng loay hoay trong bụi hoa một lúc thì hái một đóa mẫu đơn rất lớn đưa cho Lý Diệp, sau đó khe khẽ hát, lom khom tiếp tục bận rộn.

Lý Diệp cầm đóa mẫu đơn cài lên búi tóc Gia Nhu, dịu dàng nhìn khuôn mặt nàng. Gia Nhu cụp mắt, tự nhiên lại thấy ngượng ngùng như phu thê mới tân hôn, bỏ Lý Diệp lại mà đi trước. Vào đến trong phòng, tim nàng vẫn đập như trống, bàn tay không tự chủ mà sờ sờ bông mẫu đơn trên đầu.

Trên đường trở về, hai người không nói với nhau nhiều. Chuyện hài tử vẫn chắn ngang giữa họ. Nàng chưa thể nguôi ngoai, chàng thì không ép nàng. Nhưng hôm nay về đến biệt thự Ly Sơn, nàng tận mắt nhìn thấy này vườn hoa mẫu đơn lớn như vậy, thấy được chàng đã bỏ ra nhiều tâm huyết, nàng bỗng nhiên thấy thanh thản.

Quả thật nam nhân này yêu nàng.

Lý Diệp đi theo đến, đứng lại ở cửa. Da chàng trắng, mặt mũi ôn hòa tuấn tú, ở tuổi hai mươi mấy nhưng vẫn còn dáng dấp thiếu niên. Áo bào trên người chàng ôm khít lấy hông, dáng dấp giống hệt tiên nhân.

Gia Nhu bước vài bước đi tới trước mặt chàng, bỗng nhiên đưa vay vít cổ chàng, cố gắng hôn chàng.

Lý Diệp đứng không vững, phải lui lại vài bước, tựa vào cửa, nhân tiện đóng luôn cửa phòng lại, sau đó chàng ôm eo nàng xoay ngượi lại. Hoa mẫu đơn trên đầu Gia Nhu rơi xuống đất, nàng vừa định cúi người xuống nhặt, lại bị Lý Diệp ôm lại. Hơi thở chàng dồn dập, nóng bỏng, chàng dán vào mặt nàng, vừa hôn vừa nói: “Trong vườn còn rất nhiều hoa, nàng tha hồ hái.”

Lúc đầu chỉ hai làn môi dán vào nhau, rồi hai đầu lưỡi cùng quấn lấy nhau. Lý Diệp ngậm môi trên của nàng, rồi chuyển xuống môi dưới, tay sờ xoạng phía sau lưng nàng. Đến lúc nghe thấy tiếng như tiếng mèo bú sữa của nàng thì chàng chỉ thấy lòng cháy như lửa, chàng vuốt ve đôi chân ỏng ả, mượt mà của nàng ở phía dưới quần.

Mấy ngày nay, nàng luôn thờ ơ với chàng, chàng thấy khổ sở vô cùng mà lại không thể biểu hiện ra, chỉ sợ hoạ vô đơn chí. Mãi đến tận vừa nãy, nàng nhìn chàng mà mặt đỏ tim đập, chàng mới thấy tự tin trở lại.

Chàng chỉ sợ nàng không còn rung động được nữa.

Nụ hôn dài mãnh liệt qua đi, Lý Diệp ôm nàng thật chặt vào trong ngực, không biết là nói cho chính mình nghe, hay là nói cho nàng nghe: “Không được, không thể tiếp tục được nữa.”

Gia Nhu ngẩng đầu cười với chàng, gương mặt như tắm trong gió xuân, còn đùa dai lấy tay chạm vào phía dưới người chàng. Rõ ràng là dục vọng chưa tiêu, tư thế sẵn sàng chờ đợi.

Lý Diệp ôm nàng lên, quỳ một gối xuống bên giường, nhét cả người nàng vào trong chăn, nghiêm túc nói: “Không được đùa nữa, ngủ yên cho ta đi.”