Tàng Châu

Chương 92




Edit: Châu

Mộc Cảnh Thanh vác Tôn Linh Nguyên vào sân sau, gọi người chuẩn bị xe ngựa.

Tôn Linh Nguyên đời nào ngoan ngoãn nghe lời, nàng ta bất ngờ lấy tay đánh vào đầu Mộc Cảnh Thanh, Mộc Cảnh Thanh dễ dàng tránh thoát. Nàng ta lại định đánh tiếp vào sau gáy Mộc Cảnh Thanh, Mộc Cảnh Thanh buông Tôn Linh Nguyên ra, túm lấy tay nàng ta: “ta chỉ xin cô đi cứu người thôi, thế mà cô lại ra tay ác độc thế sao?”

“Ta muốn đi Kinh thành, chứ không muốn cùng cậu đi Nam Chiếu. Nể mặt cậu là em vợ của sư huynh, ta không chấp cậu, nhưng cậu đừng có được voi đòi tiên nữa.” Tôn Linh Nguyên lạnh lùng nói.

Mộc Cảnh Thanh cau mày nhìn Tôn Linh Nguyên. Thực ra cậu có thể đánh ngất Tôn Linh Nguyên rồi đem đi, nhưng nữ tử này tính tình ngang bướng, coi như trói nàng ta đưa đến Nam Chiếu, mà không có cách nào buộc nàng ta tình nguyện cứu A nương, thì cũng uổng công thôi.

“Thế nào thì cô mới bằng lòng đây? Thật sự là khả năng A nương của ta sẽ chết đấy.” Cậu nặng nề nói, “Nếu các đại phu bình thường khác có cách thì ta cũng sẽ không phiền cô đâu.”

Tôn Linh Nguyên khoanh hai tay trước ngực: “Đừng nhìn ta như vậy, cậu và ta vốn chỉ tình cờ gặp gỡ mà thôi, ta ở lại chỗ này không chỉ nhằm mục đích cứu người đâu, mà còn định đi Trường An thăm huynh trưởng cơ. Vì lẽ đó ta không thể đi cứu mẫu thân của cậu được. Nếu bất kỳ người nào lâm trọng bệnh mà đều muốn ta vượt ngàn dặm xa xôi để đi cứu, thì chẳng lẽ ta cứ phải mệt bã người mà đi à?”

“Cô! Quả thực là tâm địa sắt đá!” Mộc Cảnh Thanh nghẹn lời, “mấy người nói cô là Nữ bồ tát nhất định là mắt mù rồi!”

Tôn Linh Nguyên không hề dao động, mặc kệ Mộc Cảnh Thanh thở hổn hển bỏ đi.

Lúc này, Lý Diệp đang đứng cùng hộ vệ ở hành lang phía sau nhà khách, chỗ này gần chuồng ngựa, không có người nào, rất tiện nói chuyện. Vừa nãy sở dĩ Lý Diệp đi ra khỏi phòng, là vì hộ vệ nói Tôn Tòng Chu bỗng dưng mất tích, Lý Diệp không muốn bị Tôn Linh Nguyên nghe thấy.

Hộ vệ nói: “Ngày ấy Tôn đại phu vào trong thành mua thuốc, sau đó không thấy trở lại Vương phủ. Chúng tôi đã tìm trong thành hai ngày, nhưng không tra được tin tức gì về Tôn đại phu cả. Mặt khác Nhị Lang quân đã bị giải vào đại lao của Hình bộ để thẩm tra rồi ạ.”

Vẻ mặt Lý Diệp mệt mỏi, gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, thân thể chàng đã đến giới hạn chịu đựng, lúc này buộc phải gắng gượng mà thôi. Rốt cuộc là ai mà lại đi bắt cóc Tôn Tòng Chu nhỉ? Đối với dân chúng cũng như Kinh thành, Tôn Tòng Chu đều không có chút danh tiếng gì, chẳng lẽ là có người phát hiện ra thân phận của mình, vì thế bắt Tôn Tòng Chu đi chăng?

Nếu vậy, thì cần nhanh chóng chạy về Kinh thành mới được. Nhưng thế thì Dao Quang không thích hợp đi cùng bọn họ.

Hộ vệ lại nói: “Mặt khác, Từ Lương viện của Đông cung gửi lời cho ngài, bảo ngài chuẩn bị sẵn sàng, khả năng Quý phủ có thể sẽ gặp phiền toái lớn đấy ạ.”

“Phiền toái gì?” Lý Diệp hỏi tiếp.

“Lần này Nhị Lang quân vừa xảy ra chuyện, thì có người thêm dầu vào lửa ngay, tố giác với Thánh Nhân chuyện năm xưa Thánh nữ của Hỏa giáp giáo từng có tư tình với Lý tướng, còn nói hai người từng sinh một người con. Mấy hôm trước, Thánh Nhân từng gọi Hộ bộ Thị lang cùng Lý tướng tiến cung nghiêm khắc khiển trách. Để tránh đầu sóng ngọn gió, hai ngày nay Lý tướng cáo ốm ở nhà.”

Thời Hỏa giáp giáo phát triển rực rỡ nhất từng có mấy chục giáo xứ ở Kinh thành, tín đồ đạt hơn vạn người, Trưởng Công chúa Diên Quang và Thái tử phi cũng từng là tín đồ. Sau đó Trưởng Công chúa Diên Quang có chuyện, liên lụy rất rộng, Hỏa giáp giáo từ từ suy yếu, sau bị định là tà giáo, không hề xuất hiện trong kinh thành nữa, sao phụ thân lại có thể có quan hệ với Thánh nữ Hỏa giáp giáo được nhỉ?

Mục đích của người này là muốn đào lại Hỏa giáp giáo, hay là muốn lật lại bản án cũ của Diên Quang đây?

“Tỷ phu, huynh ở đây mà để đệ tìm mãi!” Mộc Cảnh Thanh rốt cuộc tìm được Lý Diệp, Lý Diệp liền cho hộ vệ lui xuống trước.

“Sao thế, tìm ta có việc gì?” Lý Diệp hỏi, “Hay là A tỷ của đệ. . .”

Mộc Cảnh Thanh vội vã lắc đầu: “A tỷ không sao ạ. Chuyện là vừa nãy đệ và A tỷ nói chuyện, thì thấy tình hình có gì đó không ổn lắm.”

Lý Diệp trầm ngâm cân nhắc: “Nói nghe xem nào.”

“A tỷ nói, khả năng không phải kẻ kia hạ độc A tỷ. Đệ cũng nghĩ, A tỷ từ nhỏ sinh trưởng ở Nam Chiếu, chưa bao giờ gây thù kết oán với ai, sao người ta lại phải hại một nữ tử trẻ tuổi như tỷ ấy? Có được lợi ích gì đâu. Khả năng là muốn ám hại A cha hoặc A nương, làm liên lụy đến A tỷ. Bọn đệ muốn mời Tôn đại phu cùng về Nam Chiếu, điều tra rõ ràng chân tướng mọi chuyện. Nhưng Tôn đại phu nhất định không chịu. Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải nhờ Tỷ phu hỗ trợ.” Mộc Cảnh Thanh cúi đầu làm lễ.

Lý Diệp thấy Gia Nhu phân tích rất có lý. Vân Nam Vương chiến công rực rỡ, đóng giữ biên cương nhiều năm, gây thù không ít. Vân Nam Vương phi khi còn trẻ lại là mỹ nhân nhất nhì ở Kinh thành, từng làm cả Thái tử đương triều lẫn Thư Vương khuynh đảo. Nên Gia Nhu đúng là có khả năng bị trúng độc do Vân Nam Vương phủ liên luỵ.

Dao Quang nói thuốc này không mầu không mùi, đại phu thông thường cơ bản đều không phát hiện được.



“Nghe nói Tuệ Năng trụ trì ở chùa Sùng Thánh cũng vô cùng tinh thông y thuật đấy.” Lý Diệp đề nghị.

“Đúng thế. Nhưng A nương đã phái người đi mời, Tuệ Năng lão. . . Đại sư đang đi vân du, không biết ngày về. Đệ lo A nương trúng độc đã lâu, không thể trì hoãn, cho nên mới muốn mời Tôn đại phu đi xem xem.” Mộc Cảnh Thanh tủi thân nhìn mũi chân.

Cậu là Thế tử của Vân Nam Vương, lại luôn dũng mãnh kiên cường, nói thật chứ thường ngày không thiếu nữ tử nhìn trộm. Thế nhưng chẳng may gặp phải Tôn Linh Nguyên, đúng là không cho cậu chút mặt mũi nào. Cậu có cảm giác thất bại sâu sắc, đồng thời trong lòng không khỏi âm thầm so sánh bản thân với Lý Diệp.

Tuy cậu không quá thông hiểu chuyện nam nữ, nhưng có thể thấy được Tôn Linh Nguyên không chỉ có tình cảm sư huynh muội đơn thuần đối với Lý Diệp. Nàng ta đối với ai cũng đều lạnh như băng, chỉ riêng đối với Lý Diệp thì không giống. Mộc Cảnh Thanh với Lý Diệp không chỉ chênh lệch tuổi tác, còn có khí chất, sự từng trải cùng với cử chỉ lời nói. Nói chung cậu chắc cậu chỉ là tiểu tử vắt mũi chưa sạch thôi.

Lý Diệp không thể quyết định thay cho Dao Quang chuyện đi hay ở, nhưng lúc này quả là Dao Quang không thích hợp đến Kinh thành, sẽ bị cuốn vào làn nước đục này. Lý Diệp có linh cảm, một trận phong ba bão táp to lớn sắp sửa tràn đến Trường An. Những ai đang ở bên ngoài vùng phong ba bão táp đó thì không nên bước vào trong đó làm gì.

Chàng nói với Mộc Cảnh Thanh: “Ta sẽ nói với Tôn Linh Nguyên, nhưng chưa chắc có thể thuyết phục được. Đệ chờ tin ta nhé.”

Mộc Cảnh Thanh vui mừng đồng ý. Nếu Lý Diệp đi khuyên, chí ít có được sáu, bảy phần được việc.

Tôn Linh Nguyên vẫn đang ở nhà bếp phía sau trông lò thuốc, trên bếp có một cái lọ sành, một tay Tôn Linh Nguyên cầm quạt cói quạt quạt, tay kia chống trên cằm ngồi ngẩn ngơ đến tận khi nhìn thấy một dáng người gầy gò thẳng tắp đi tới rồi đứng lại ở trước mặt nàng ta.

Tôn Linh Nguyên vội vã đứng lên: “Sư huynh, sao huynh lại đến chỗ này? Quân tử không nên vào bếp đâu.”

“Ta có một việc muốn cùng bàn bạc với muội.” Lý Diệp nói. Trông chàng rất dến gần, nhưng thật ra rất khó gần gũi với chàng, ánh mắt chàng luôn lộ ra vẻ lạnh nhạt. Lòng chàng thì càng giống như biển, sâu không lường được.

“Sư huynh cứ nói, muội sẽ cố hết sức.” Tôn Linh Nguyên không chút ngần ngại đáp ứng. Hồi còn là đồng môn, Tôn Linh Nguyên và a Huynh từng được Lý Diệp chăm sóc rất nhiều, nên sau những gì phụ thân nói lúc lâm chung, A huynh mới không thể nào đối mặt với Lý Diệp, đành chọn bỏ đi.

Sau khi Lý Diệp nói rõ mói chuyện, Tôn Linh Nguyên nói: “Sư huynh hi vọng mội đi Nam Chiếu ư? Nhưng A Huynh . . .còn đang ở Kinh chành chờ muội mà.” Tôn Linh Nguyên lấy Tôn Tòng Chu ra làm cớ, thật ra là không muốn mới vậy mà đã phải xa Lý Diếp rồi. Từ khi từ biệt, nhoáng cái đã mấy năm không gặp. Kho khăn lắm mới gặp lại ở Ly Sơn, rồi lại vội vã chia xa.

Nhiều khi Tôn Linh Nguyên cảm thấy cuộc đời thật trớ trêu, không biết xa nhau rồi có cơ hội gặp lại hay không, cho nên chỉ muốn quý trọng hiện tại, không muôn tính toán hơn thua.

“Ta mới vừa nhận được tin tức, Khai Dương đã rời khỏi Kinh thành rồi. Vì thế nếu muội có đi cũng không gặp được đâu.” Lý Diệp bình tĩnh nói. Hắn không thể không nói dối, bằng không lại thêm một người nữa phải lo lắng. Chàng đã có suy đoán sơ bộ về tu tích Tôn Tòng Chu, nhưng chưa nói cho Tôn Linh Nguyên được.

Tôn Linh Nguyên cúi đầu, một lát mới mở miệng: “Đã như vậy, nếu Sư huynh muốn muội đi thì muội sẽ đi. Có điều khả năng Vân Nam Vương phi trúng độc nặng hơn Quận chúa, như vậy chưa chắc muội đã có thể cứu được.”

Lý Diệp nhìn Tôn Linh Nguyên, nhẹ nhàng nói: “Muội đồng ý đi là ta đã vô cùng cảm kích rồi, còn kết quả ra sao là mệnh trời. Nếu ngày khác muội có yêu cầu gì ở ta, cứ nói. Nếu Ngọc Hành có khả năng thì nhất định sẽ không từ chối.”

Tôn Linh Nguyên khoát tay nói: “Sư huynh, huynh nói quá lời rồi. Trên đường đi, huynh nhớ hết sức cẩn thận đây.” Tôn Linh Nguyên định nói với Lý Diệp về việc năm xưa, lại thấy những người biết việc này dường như cũng không còn nữa, có lẽ mồ đã xanh cỏ rồi, sẽ không bị ai đào lên nữa.

Mà Tôn Linh Nguyên và A Huynh, nói trắng ra thì chỉ là hai cô nhi được phụ thân nuôi dưỡng, phụ thân cũng chưa từng đề cập tới việc muốn bọn họ báo thù. Chẳng qua là việc qua tay quá nhiều người, với bao nhiêu ân oán như vậy, thực sự không phải dăm ba câu có thể nói rõ.

***

Mộc Cảnh Thanh cùng Tôn Linh Nguyên liền thu dọn hành lý rời khỏi Lạc Dương luôn trong ngày. Sức khỏe Gia Nhu quá yếu, lại đang chìm đắm trong nỗi đau mất con, cho nên không đưa tiễn bọn họ, tất cả đều do Lý Diệp lo liệu.

Mọi người đi rồi, Lý Diệp liền quay về nhà trọ, ngồi một mình trong phòng lớn trầm tư.

Kinh thành hiện giờ không an toàn chút nào, Có thể phe Thư Vương sẽ lật lại bản án cũ của Hỏa giáp giáo và Diên Quang, lần thứ hai tấn công Đông cung. Chàng không thể ngồi nhìn mà không để ý tới.

Huống hồ Khai Dương còn chưa biết tung tích, vì lẽ đó chàng phải nhanh chóng trở về.

Nhưng trên hết, chàng không thể bỏ mặc Gia Nhu, vì thể chỉ có cách đưa nàng về, tạm thời thu xếp ở tạm chỗ Biệt thự Ly Sơn, giao cho đội của Bạch Hổ bảo vệ nàng. Vạn nhất có biến, thì cũng có thể che chở nàng rời đi.



Lý Diệp ngẩng đầu lên gian phòng ở lầu hai, cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến lúc nàng chống cự cùng chỉ trích, trong lòng chàng áy náy khôn nguôi. Lúc chàng bái sư, được nhận ân tình của Sư phụ, cho nên không dám làm trái lời dặn dò của lão nhân gia lúc lâm chung. Nếu cố hết sức mà cuối cùng vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện của Lão sư thì Lão sư ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không trách tội chàng.

Nếu trốn tránh, làm sao xứng đáng với những năm được Lão sư dốc lòng dạy dỗ, xứng đáng với ơn tri ngộ của Lý Thuần.

Huống hồ, giờ chàng đã như đang cưỡi trên lưng hổ, dù có muốn xuống, cũng không thể nào lùi lại được.

Lý Diệp đang nghĩ ngợi thì thấy hai cánh cửa phòng bỗng nhiên mở, Gia Nhu mặc trang phục người Hồ bước từ trong phòng ra. Đôi mắt nàng sưng đỏ, trông như mắt thỏ.

Lý Diệp vội vã đứng lên, bước lên thang lầu, đối mặt với nàng trên hành lang. Lúc còn ở trong phòng, hai người từng mâu thuẫn dữ dội, giờ cả hai đều thấy ngại, trong một lúc không ai nói gì.

Cuối cùng, Gia Nhu dời ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Ta hơi đói, muốn ăn một chút.”

Lý Diệp mừng rỡ, tiến lên kéo tay nàng, nói: “Nàng còn chưa khỏe, muốn ăn gì, chỉ cần nói cho ta biết là được, không cần tự mình xuống lầu đâu?”

Gia Nhu thấy tay chàng đang quấn băng, nghĩ đến lúc nàng đẩy chàng, làm cháo nóng và canh nóng đổ vào tay. Trong lòng nàng vốn đang vô cùngcăn giận, cả kiếp trước cùng kiếp này đều không thể bảo vệ cho hài tử trong bụng, trong lúc nàng không biết gì, thì đã mất đi hài tử rồi.

Nhưng Lý Diệp vô tội.

Nếu chàng đã đi theo Quảng Lăng Vương, thì tất có sứ mạng và trách nhiệm. Nếu chàng từ bỏ những cái đó, thì còn gì là nguyên tắc và giới hạn nữa? Nam nhân nàng thích trước giờ đều là người dù cúi đầu hay ngẩng đầu đều không thẹn với trời đất.

“Ở trong phòng buồn quá, xuống đi lại một chút.” Gia Nhu hạ giọng nói.

“Cũng được, ta đỡ nàng.” Lý Diệp ôm eo Gia Nhu, cẩn thận dìu nàng xuống lầu. Nàng ngồi trong đại sảnh, Lý Diệp lại gọi tiểu nhị đến, hỏi nàng muốn ăn cái gì. Gia Nhu đang đói ngấu, cái gì cũng muốn ăn, liền gọi đầy một bàn đồ ăn.

Lý Diệp ngồi nhìn nàng ăn, trên mặt rốt cục cũng xuất hiện nụ cười. Chàng chỉ sợ nàng không nghĩ thông, không chịu ăn uống, bây giờ như vậy là tốt rồi. Dù cho nàng không để ý đến chàng, chỉ cần chịu đối xử tử tế với chính mình là tốt rồi, chàng không mong gì khác nữa.

Gia Nhu thong thả ăn, rồi đột nhiên hỏi Lý Diệp: “A đệ đi rồi nhỉ? Chúng ta thì lúc nào về Kinh thành?”

“Ừ, ta đưa bọn họ đi rồi.” Lý Diệp nói, “Cũng không vội phải về Kinh thành đâu, chờ vài hôm nữa cho nàng khỏe hẳn lên đã.”

“Ta không sao, chỉ cần không cưỡi ngựa, còn đi xe ngựa, trên đường nghỉ ngơi đầu đủ thì mấy hôm là khỏi hẳn thôi. Kết quả tuyển quan của chàng chắc có rồi chứ? Cứ lần chần ở bên ngoài lâu, đại nhân cũng sẽ trách đấy. Thêm vào đó Quảng Lăng Vương cũng sắp khải hoàn hồi triều rồi, ta nghĩ bên Thư Vương chắc chắn không để yêu đâu nhỉ?” Gia Nhu nói.

Lý Diệp thấy ánh mắt và biểu hiện của nàng khác lúc trước nhiều, bèn lo lắng nắm lấy tay nàng: “Chiêu Chiêu, ta không muốn nàng vì ta, mà bị cuốn vào những chuyện này. Nàng cứ như trước là được, nhé?”

Nhưng Gia Nhu lắc đầu: “Trước ta cũng vẫn cho là mình không cần tranh gì với đời, cứ ở bên chàng là được. Nhưng thân phận và cuộc sống của chàng không cho phép chúng ta sống những tháng ngày như vậy. Hơn nữa chàng xem, Vân Nam Vương phủ nhà ta trung quân ái quốc, người nhà ta chưa bao giờ có ý định mưu hại ai. Thế nhưng những kẻ kia thì sao? Vẫn liên tiếp đưa bọn hắc thủ đến Vương phủ, hại ta mất đi hài tử. Lẽ nào cứ thiện lương là sẽ bị bắt nạt cơ chứ? Ta không muốn ngồi chờ chết nữa.”

Lý Diệp nói: “Chuyện này cứ để ta lo. Ta sẽ không để cho những kẻ kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật đâu.”

Gia Nhu chỉ là nhìn Lý diệp: “Ta biết chàng muốn bảo vệ ta, nhưng ta nhất định phải tham dự vào chuyện này. Ta không muốn tiếp tục làm chim xếp cánh, mặc người xâu xé như Vân Nam Vương phủ ngày trước như thế.” Kiếp trước nàng vẫn luôn lừa mình dối người, luôn cảm thấy chỉ cần ở yên một chỗ, bên cạnh có nam nhân mình thích là được rồi.

Bời vì không phải do bọn họ né tránh, mà kẻ địch sẽ bỏ qua cho họ. Đây là đạo lý mà phải qua hai đời nàng mới ngộ ra được.

“Chiêu Chiêu.” Lý Diệp gọi một tiếng bất lực, biết không đổi được ý nàng. Nàng vốn là một người rất quật cường, nếu đã nhận định gì đó thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Kỳ thực ở điểm ấy thì hai người bọn họ rất giống nhau.

“Đồng ý với ta, là nàng sẽ không mạo hiểm chính mình nhé. Đây là yêu cầu duy nhất của ta.”

Gia Nhu gật đầu, gắp một miếng thịt vào trong bát Lý Diệp: “Chàng cũng ăn thêm đi. Thịt này không béo quá cũng không nạc quá, mặn nhạt cũng vừa phải.”

Lý Diệp biết nàng không trách mình, chàng gắp thịt lên ăn. Từ trước đến giờ chàng vốn không phân biệt được mùi vị, nhưng cũng cảm thấy món thịt này ngon miệng.