Edit: Châu
Phía sau cửa hàng có một gian nhà, giống như nhà chính trong những gia đình bình thường, Trương Hiến cung kính mời Từ thị ngồi xuống, còn bản thân thì đứng trước mặt Từ thị, cẩn thận kiểm tra con dấu vẫn cầm trong tay. Dấu được làm từ Ngọc thạch, chỉ dài cỡ nửa ngón tay, dưới đáy có khắc một chữ “Lý”.
Từ thị nói: “Gia mẫu nói con dấu vốn có một đôi, một cái do thân phụ của ta giữ, cái kia để lại cho gia mẫu ta, nhưng bà ấy chưa dùng bao giờ. Hai con dấu có thể khớp được với nhau. Ngươi nhìn kỹ xem xem, có phải là đồ thật hay không.”
Trương Hiến từng may mắn nhìn thấy cả hai con dấu, khắc từ một khối ngọc thạch đồng nhất, cho nên màu sắc hoa văn đều y như nhau. Một viên khi khắc còn bị một vết sứt ở trên đầu. Nếu làm giả thì không thể nào làm giả đến cả cái vết như vậy được, vậy tất là đồ thật. Trương Hiến trả lại con dấu, khom người nói: “Lão tiên sinh từng nói với ta, bất luận tương lai ai cầm hai con dấu này đến thì cũng như Lão tiên sinh đích thân đến. Nếu trong tay phu nhân đã có con dấu này, đương nhiên chúng ta tùy ý ngài sử dụng.”
Từ thị gật đầu, cất con dấu đi: “Kỳ thực cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm. Ta cần các ngươi đi dò la chuyện cũ năm xưa của Thánh nữ Hỏa giáp giáo và đương triều Tể Tướng Lý Giáng.”
Hỏa giáp giáo từng thịnh hành khắp thành Trường An, tín đồ đông đảo. Sau đó đột nhiên bị phán là tà giáo, đã mai danh ẩn tích nhiều năm, người trong Kinh thành không ai dám nhắc đến. Trương Hiến khổ sở nói: “Chuyện này sợ là . . khó đấy.”
“Ta biết, các ngươi cứ cố hết sức là được. Nếu có chỗ nào cần ta giúp một tay thì chỉ cần phái người đến Thái miếu bên trong Hoàng Thành tìm người của ta là được.” Từ thị tháo một chiếc nhẫn trên tay xuống, đặt lên bàn, “Có bất kỳ kết quả gì thì báo ngay cho ta biết.”
“Vâng.” Trương Hiến đáp.
Từ thị đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại nói thêm: “Ngươi cân cho ta một cân gạo vùng nước Ngô đi.”
Chỉ chốc lát sau, Từ thị cầm một cái túi đi ra khởi cửa hàng, Trương Hiến vẫn đưa bà ta ra tận cửa. Nữ quan vội vã nhận túi gạo, nói nhỏ: “Nương nương, trong hoàng thành có bao nhiêu thương gia chuyên cung cấp đủ loại hàng hóa chất lượng tốt, thóc gạo trời nam đất bắc gì chả có, sao ngài lại phí công đi lại khó nhọc, chạy đến cái chỗ bé tý này mà mua đây?”
Từ thị vịn tay nữ quan lên xe ngựa, ngồi yên ổn rồi mới nói: “Ngươi cũng biết rồi đấy, gạo mà những hoàng thương kia bán đã xay xát bao nhiêu lần nhằm đáp ứng khẩu vị bên trên, dù mất nhiều công nhưng hương vị không còn như ban đầu nữa rồi. Trái lại, ăn gạo ở những cửa hàng nhỏ như này mang lại cảm giác y như ngày nhỏ đấy. Giờ thì đi Thư Vương phủ đi.”
Nữ quan thưa vâng rồi dặn dò phu xe đánh ngựa. Từ Lương viện xuất thân không cao, tính tình cũng đơn giản, làm việc này cũng không có gì lạ. Huống hồ Quảng Lăng Vương vừa mới thu phục xong vùng Hà Sóc, là công thần của quốc gia. Đừng nói chỉ là một túi gạo, giả như có muốn núi vàng núi bạc thì chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay hay sao? Nhưng mà Từ Lương viện đích thân đi mua thì đúng tấm gương chốn nội cung rồi.
Xe ngựa tiến vào phường Vĩnh Gia, cả phường đều bị Thư Vương phủ chiếm cứ hết, trước cổng, hai con sư tử đá mở đối mắt to như chuông đồng, uy phong lẫm liệt.
Nữ quan tiến lên gõ cửa, gác cổng đi vào bẩm báo với Lý Mô. Lý Mô đang ngồi trong chính viện, vuốt lông còn mèo trắng ngồi trên đầu gối mình, dáng vẻ u buồn. Gần đây liên tiếp có chuyện, Vũ Ninh Hầu phủ có chuyện, tiếp theo là Hoài Tây phản loạn, Ngu Bắc Huyền tự ý rời khỏi vùng Hà Sóc, để Quảng Lăng Vương thắng to.
Tính tình của lão trở nên gắt gỏng hẳn, thường xuyên mắng mỏ đám Trưởng Sử cùng phụ tá trong đến không ngốc đầu lên được. Người người đều biết gần đây tính tình Thư Vương rất tệ.
Canh cổng rụt rè thông báo Từ Lương viện đến bái kiến Thư Vương phi. Vương phi bị cấm cửa đã một thời gian, hàng ngày bị giam ở trong viện của mình, đối ngoại thì nói là dưỡng bệnh, nhưng người trong phủ đều biết, kỳ thực chính là vì chuyện Phức viên lần trước, Thư Vương mới phạt cho bà ta tỉnh lại.
Lý Mô định tờ chối, nhưng rồi đổi ý: “Từ Lương viện thay mặt Đông cung tới. Cũng là ý tốt của Đông cung, ngươi dẫn bà ấy đi gặp Vương phi là được.”
Những năm này Lý Mô và Lý Tụng rất lạnh nhạt, nhưng những hành động hình thức thì vẫn làm. Lần trước, sau sự kiện Phức viên, Từ Lương viện từng bị Lý Mô cho đứng ngoài cổng. Lúc Vi quý phi biết chuyện đã trách lão không thấu tình đạt lý. Chuyện trôi qua đã lâu, cũng đến lúc thả Thôi Thanh Tư rồi.
Gác cổng nghe lệnh Thư Vương, lập tức đưa Từ thị tới viện của Thôi Thanh Tư. Viện của Thôi Thanh Tư ở phía Bắc, trong vườn trăm hoa đua nở, đua nhau khoe sắc. Có một mảng vườn hoa lớn chỉ có một mầu lá xanh mươn mướt, chắc là chưa tới thời kỳ nở hoa, Từ thị không nhìn ra là loại gì.
Vẫn người gác cổng nói: “Mảng kia đều là Mẫu đơn đấy ạ. Ngay trước khi xây phủ, Thư Vương đã cho người trồng ở chỗ này, còn thuê thợ trồng hoa chăm sóc cẩn thận. Vương phi rất thích đấy ạ.”
Hóa ra là Mẫu đơn. Chỉ có điều e là Thư Vương phi chẳng thích chút nào, thậm chí căm ghét là đằng khác. Nhưng chỉ có thể giả vờ là thích mà thôi.
Thôi Thanh Tư ngồi trong lương đình, ăn mặc rực rỡ, nhưng vẻ mặt và dáng ngồi lại có vẻ quạnh quẽ. Đã nhiều năm như vậy qua đi, lòng Thôi Thanh Tư đã nguội lạnh từ lâu rồi.
Từ thị đi tới, nói: “Dạo này cô gầy hơn nhiều đấy. Ngồi ngắm hoa uống trà suốt thôi”
Thôi Thanh Tư ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ thị thì vô cùng bất ngờ: “Sao cô có thể vào đây thế?”
Từ thị nguồi xuống đối diện Thôi Thanh Tư, tỳ nữ bên cạnh vội vã dâng trà nước: “Ta báo với Thư Vương, chính ông ấy cho phép ta vào mà. Vương phi, ngày ấy cô tiến cung đến chỗ ta nói chuyện cũ, ta chỉ nghĩ là cô kể khổ thôi chứ, ai ngờ cô thật sự làm chuyện điên rồ. . . Haizz, cô và ta quen biết nhiều năm rồi, ta thật không đành lòng thấy cô ngươi càng lún càng sâu như vậy đâu.”
Thôi Thanh Tư hơi phẩy tay áo: “Ta cũng không hối hận chuyện bản thân đã làm. Năm đó Thôi Thanh Niệm bị một tiện tỳ đẩy xuống nước, về nhà liền vu là ta gây nên, làm ta mất hết thể diện. Ta vô tội biết bao? Lẽ nào có thể không hận nó đây? Năm đó vì tranh giành nó mà Thái tử cùng Thư Vương suýt chút nữa không mất hết mặt mũi. Nhưng buồn cười chính là chúng ta đấy, chưa bao giờ được hai nam nhân kia để ở trong mắt.”
Mặt Từ thị cũng ảm đạm hẳn.
Kỳ thực chuyện năm đó là tiên hoàng hậu lệnh cho Từ thị ngầm làm. Mục đích của tiên hoàng hậu rất đơn giản, chỉ cần cho Thôi Thanh Niệm rời khỏi Kinh thành thì hai huynh đệ kia mới có thể hết nhớ nhung. Nhưng vì Từ thị muốn hai tỷ muội nhà họ Thôi trở mặt thành thù, thêm vào đó không muốn Thư Vương nâng đỡ Thôi gia, cho nên cố tình mua chuộc tỳ nữ của Thôi Thanh Tư.
Tiên hoàng hậu đã qua đời nhiều năm, tỳ nữ kia cũng đã chết, sẽ không còn ai biết được chân tướng nữa.
Trên trời cao có vài đám mây trắng bồng bềnh, vẻ mặt Từ thị nhạt như nước: “Ta không hận. Bởi vì ta chưa bao giờ đặt hy vọng vào nam nhân cả.”
Thôi Thanh Tư cúi đầu ảm đạm: “Đúng vậy, cô còn có nhi tử, nhưng ta đây thì sao? Không có gì cả. Có điều, Thôi Thanh Niệm cũng đừng tưởng mình tốt.”
“Cô còn làm cái gì nữa đấy?” Từ thị thấy sợ.
Mặt Thôi Thanh Tư không biến sắc, cho hạ nhân trong đình lui ra hết, rồi thần bí ghé vào tai Từ thị: “Ta đã kể với cô cái người Liễu thị kia thật ra là cơ sở ngầm do Tằng Ứng Hiền chôn ở Vân Nam Vương phủ rồi chứ? Từ khi biết Thôi Thanh Niệm dự định về Kinh thành, ta liền sai Liễu thị mua chuộc tỳ nữ trong phủ, lén trộn bột phấn viên Tiêu máu vào với hương liệu hàng ngày. Ta đã sai người của Thượng dược cục chế viên tiêu máu thành không mầu không mùi, căn bản sẽ không ai phát giác ra được. Ngoài ra, ta còn cho thêm bột phấn của con rết và bột cây Ma hoàng. Những ai hay ưu tư, khi tiếp xúc lâu dài với bột này, bệnh sẽ nặng thêm mà không thể nhận ra được. Mấy năm nữa nó sẽ chết thôi.”
Nói xong, Thôi Thanh Tư lui lại nhìn Từ thị, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị: “Sao, cô sợ hả? Nói thật chứ cô cũng muốn nữ nhân kia biến mất trên đời còn gì. Chẳng qua ta chỉ là cái việc cô muốn làm, mà không dám làm mà thôi.”
Từ thị cảm thấy không rét mà run. Với vốn hiểu biết của Từ thị về Thôi Thanh Tư, thì căn bản Thôi Thanh Tư không phải là người như vậy.
Khi còn trẻ, tính tình Thôi Thanh Tư hiền lành nhu mì, đến một con kiến cũng không dám giẫm chết. Những năm này, Thôi Thanh Tư làm Thư Vương phi, nhưng trước sau đều không có con cái, chỉ có thể phụ thuộc vào Thư Vương, âm thầm làm rất nhiều việc đan tối cho lão. Thôi Thanh Tư ngày xưa đã chết lâu rồi.
Giờ ngồi đây chỉ là Thư Vương phi.
Thôi Thanh Tư dám nói cho Từ thị biết những chuyện này, đương nhiên là không sợ Từ thị nói ra. Đúng là Từ thị cũng không định nói.
“Ta có thể tới đây gặp cô, chứng tỏ Thư Vương cũng định tha cô rồi. Cô nhớ tiến cung thỉnh an Quý Phi nương nương, độ này nương nương hay nhắc đến cô trước mặt ta đấy.” Từ thị thay đổi câu chuyện.
“Cũng chẳng phải lão muốn thả ta đâu, chẳng qua gần đây lão gặp lắm chuyện phiền toái quá, cũng phải cần đến ta rồi.” Thôi Thanh Tư đã sớm nhận ra mọi chuyện, bởi thế giọng nói cũng hững hờ. Bà ta vừa định nói tiếp chuyện vừa rồi, nhưng chợt nhận ra thân hình hai thị nữ đứng trên hành lang đột nhiên cứng lại, rồi lại giả vờ giữ bình tĩnh, liền biết là Lý Mô đến.
“Cô có biết chuyện lần này Lý Sưởng bị vạch trần là bởi vì Lý Giáng không chịu phối hợp chứ? Đông cung không muốn nhân cơ hội này mà lôi kéo Lý Giáng hử?”
Từ thị hơi suy nghĩ, rồi vẫn nói: “Cô nói đùa rồi. Thái tử là người như nào cô biết rõ rồi còn gì, không tranh không đoạt, làm tốt việc trong phận sự, nào có lòng dạ mà lôi kéo đương triều Tể Tướng cơ chứ. Lý Giáng duy trì vị trí trung lập nhiều năm, cũng không phải người dễ lôi kéo đâu.”
“Ta khuyên tốt nhất nhà các người nên rũ sạch quan hệ với Lý gia đi. Chuyện phiền toái của Lý Giáng còn chưa hết đâu.” Thôi Thanh Tư nhếch miệng, ghé tai Từ thị, “Biết nhau nhiều năm, ta mới nói cho cô biết những chuyện này đấy nhé. Thư Vương đang điều tra xem Tôn Phụng Ngự năm xưa làm ở Thượng dược cục có còn ở nhân thế hay không đấy.”
Từ thị nghe xong thấy rùng cả mình, chẳng phải Tôn Phụng Ngự là người năm đó giúp Tiêu thái tử phi đỡ đẻ hay sao? Tôn Phụng Ngự bị lôi vào vụ án của Công chúa Diên Quang, cuối cùng lấy cái chết tạ tội, chẳng lẽ là giả chết à? Chẳng lẽ hậu nhân của Tôn Phụng Ngự biết được tung tích hài tử mà năm xưa Thái tử phi sinh hạ hay sao?
Từ thị có linh cảm là chuyện này có quan hệ với Lý gia. Thư Vương muốn lật Lý Giáng, không phải vì ngày xưa Lý Giáng từng có sự kiện tư tình với Hỏa giáp Thánh nữ, mà vì chuyện này liên quan quá rộng, có thể phải lật tung lại toàn bộ đại án triều đình. Vụ án Diên Quang kia đã từng làm liên lụy đến mấy ngàn người, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất án của triều đại.
Bao nhiêu người nhờ chuyện đó mà thăng chức rất nhanh, cũng có bao nhiêu người bởi vậy mà mất mạng, cả gia tộc hoàn toàn lụn bại.
Từ thị bỗng nhiên không ngồi yên được nữa, đứng dậy từ biệt Thôi Thanh Tư.
Đợi Từ thị đi xa, Lý Mô mới từ chỗ khuất đi ra, trong tay vẫn ôm con mèo nhỏ toàn thân trắng như tuyết. Mèo con lười biếng kêu meo meo, Lý Mô liền buông tay ra, để nó chạy ra chỗ bụi hoa chơi đùa.
“Lúc nào thì ngươi biết là ta tới?” Lý Mô đi tới lương đình, ngồi xuống hỏi Thôi Thanh Tư.
Thôi Thanh Tư hành lễ: “Vì ngửi được mùi mèo nên biết ngài đang tới thôi ạ.” Vừa rồi Thôi Thanh tư toát hết cả mồ hôi lạnh, may là Lý Mô đến muộn, chứ nếu nghe được mấy lời phía trước, không biết Thôi Thanh Tư sẽ ra sao đây.
Nam nhân này thực sự lạnh lùng đến tận xương tủy. Có thể khi còn trẻ, lão thực sự yêu thích Thôi Thanh Niệm, nhưng đã qua nhiều năm rồi, dù cho vẫn còn chút luyến tiếc, nhưng nhất định là không đời nào một nữ nhân ảnh hưởng được đến dã tâm của lão.
Nhưng quả là Thôi Thanh Niệm không giống Thôi Thanh tư. Thôi Thanh Tư chỉ không muốn ngày càng rắc rối thôi.
“Nếu ngươi đã biết ta đến, còn nói chuyện kia cho Từ thị, ý là thế nào đây?” Lý Mô nặng nề hỏi.
Thôi Thanh Tư nói không chút ngập ngừng: “Lý Giáng không biết điều, không chịu theo phe chúng ta, lẽ nào để cho hắn nương nhờ vào Đông cung sao? Thiếp thân đã nói như vậy, Từ thị lại không ngốc, chắc chắn Đông cung cũng sẽ đi thăm dò chuyện năm xưa. Hài tử vẫn luôn là một khối u ác tính trong lòng tất cả mọi người còn gì, ai cũng muốn loại trừ nó cả. Đến lúc đó, sẽ không cần ngài phải động thủ.”
Lý Mô nghe xong thì sắc mặt không có vẻ vui mừng gì, trái lại lại thêm âm trầm, giống như đang nhớ tới những chuyện cũ không vui ngày trước.
Đối diện với vẻ âm tình bất định của Lý Mô, Thôi Thanh Tư nhìn mãi thành quen, cho nên cũng không để ý lắm.
Ngày xuân, thời tiết giở mặt như giở bàn tay, nói thay đổi liền thay đổi ngay. Vừa rồi còn là bầu trời trong sáng, bổng một trận gió thổi ào qua, mây đen kéo đến, rồi mưa rơi ào ào đen trời.