Tàng Châu

Chương 9




Edit: Châu

Sau khi mọi người đường ai nấy đi, Ngọc Hồ mới hổn hển chạy đến trước mặt Gia Nhu: “Quận chúa, trong lầu hoa kia không có ai cả. Em và phủ binh đã tìm xung quanh một vòng nhưng không hề phát hiện ra thứ gì.”

“Sao lại không thấy nhỉ? Rõ ràng ta nhìn thấy…” Thuận Nương không nhịn được nói chen vào.

Lúc đó Gia Nhu chỉ chú ý đến Mộc Cảnh Thanh, không để ý mũi tên bay tới từ đâu.

“Không tìm thấy thì thôi. Nếu có người này thật nhưng y lại không muốn lộ diện thì không phải cố tìm.” Thôi thị nói với mọi người “Hồi phủ.”

Lúc này dân chúng trên bờ sông đã rời đi gần hết, tuy rằng cuộc đua thuyền hôm nay không phân thắng bại, nhưng độ mạo hiểm thì vô tiền khoáng hậu, đủ làm đề tài cho họ tán gẫu cả mấy ngày.

Đoàn người trở về vương phủ thì thấy có bà vú đến báo, nói Mộc Cảnh Hiên quấy khóc không chịu ăn uống gì. Mọi người nghe mãi thành quen, Thôi thị bảo Liễu thị và Thuận Nương qua đó chăm nom.

Gia Nhu trở lại nơi ở một mình, nàng thấy hơi mệt, liền dặn dò người hầu chuẩn bị đồ dùng tắm rửa. Người hầu đưa bồn tắm đặt vào trong phòng, trên giá bày các loại dầu tắm thoang thoảng hương hoa.

Gia Nhu cởi áo váy treo lên xà ngang, bước vào bồn tắm, trút tiếng thở phào thoải mái, để Ngọc Hồ cầm khăn kì cọ cho mình. Đời trước lúc nàng ở trong lao ngục, khó chịu nhất là không được tắm rửa lau mình, đến rửa mặt cũng là một chuyện xa xỉ.

Đến khi Ngọc Hồ lau đến trước ngực thì nàng bỗng rụt lại theo bản năng.

“Có phải em kì hơi mạnh không ạ?” Ngọc Hồ dè dặt hỏi.

Gia Nhu cúi đầu nhìn, lúc này trước ngực trơn bóng, chỉ có cái bớt nhỏ như cánh hoa, không hề có vết thương nào. Năm đó trên đường đi báo tin cho Ngu Bắc Huyền, nàng từng trúng một mũi tên xuyên qua ngực, suýt thì mất mạng, cũng làm cho nàng mất đi đứa con đã hoài thai tự lúc nào chẳng hay. Vì việc đó, sau này nàng chẳng thể có mang nữa. Lúc này nhớ lại, trong lòng nàng vẫn có phần đau đớn, không cách nào thoải mái được.

“Không sao, để ta tự làm.” Gia Nhu đưa tay cầm khăn từ tay Ngọc Hồ. Nàng vẫn luôn cố gắng quên đi kiếp trước, quên đi Ngu Bắc Huyền. Chỉ là người này đã để lại dấu vết in hằn trong đời nàng, khiến nàng đôi lúc không khỏi nhớ lại.

Đời này, có lẽ nàng sẽ rất khó để có thể toàn tâm toàn ý tin yêu một ai khác.

Ngọc Hồ lùi sang một bên, nhìn khuôn mặt nghiêng cô đơn của quận chúa, muốn hỏi song không dám mở miệng. Quận chúa âm thầm trở nên ít lời và trầm tĩnh, Ngọc Hồ không biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng lại thấy rất đau lòng.

Tắm rửa xong xuôi, thấy trời còn sớm, Gia Nhu ngồi sau bàn, tiện tay cầm một quyển sách lên xem.

Ngoài phòng chợt có tiếng hoảng hốt của một vú già. Ngọc Hồ đi ra ngoài hỏi thăm, trở về nói: “Quận chúa, Tứ lang quân không khỏe, người trong phủ đã mời đại phu mà xem chừng không tìm ra nguyên nhân gì.”

Mộc Cảnh Hiên vẫn có hai người bà vú chăm bẵm, hiện tại cả Liễu thị cũng thường xuyên qua hỗ trợ.

Trên dưới vương phủ đều cho rằng chẳng qua chỉ là thể chất yếu, hóa ra nghiêm trọng đến vậy ư?

Gia Nhu đặt sách xuống, đứng lên nói: “Qua xem một chút đi.”

Đến nơi ở của Mộc Cảnh Hiên, thấy Thôi thị đã ở bên trong. Đại phu đang nói chuyện với Thôi thị: “Tiểu nhân đã kiểm tra cẩn thận một lượt, tiểu lang quân sinh ra vốn đã yếu, sức thở cũng yếu hơn so với hài tử sơ sinh khác. Sau khi hỏi thăm việc ăn uống hàng ngày thì thấy không có gì khác thường, thực sự không tìm ra bệnh từ đâu ra.”

“Hàng ngày rất khó cho ăn uôống, lại quấy khóc cả ngày, thế phải làm thế nào cho phải?” Thôi thị hỏi.

“Con của ta, con đừng dọa ta mà!” Liễu thị nhào lên cái nôi, khóc không thành tiếng. Vào lúc này, chẳng có ai buồn để ý đến lễ nghi của thị.

Nét mặt đại phu hiện lên vẻ ngần ngại: “Tiểu nhân y thuật không tinh, kính xin Vương phi thứ tội. Tiểu nhân chỉ có thể tiến cử một người.”

“Người nào?”

“Tiểu nhân đã từng thấy bệnh tương tự như này ở một đứa trẻ sơ sinh khác, người nhà mang đến chùa Sùng Thánh cầu y, được Đại sư Tuệ Năng trị khỏi. Y thuật của ngài ấy vượt xa tiểu nhân, có thể thử mời ngài ấy một lần. Có điều…”

“Điều gì, ngươi đừng có làm mọi người sốt ruột nữa.” Thôi thị thúc giục.

“Có điều Đại sư Tuệ Năng không mấy khi ra tay cứu người. Cho dù quan lớn trong thành Trường An bỏ ra số tiền lớn, hay là dùng quyền thế bắt buộc đều không thể mời được Đại sư. Tiểu nhân sợ ngài ấy không chịu ra tay cứu giúp đâu ạ.” Đại phu khó xử mà nói.

Chuyện ấy Thôi thị cũng đã từng nghe. Mộc Cảnh Thanh thì khịt mũi con thường: “Lão hòa thượng kia dám từ chối cứu người của phủ Vân Nam Vương ư? Ta sẽ đốt chùa Sùng Thánh, xem lão ta có cứu hay không!”

“Cái thằng bé này, không được nói bậy, chớ khinh nhờn thần linh.” Thôi thị không hài lòng trừng Mộc Cảnh Thanh một cái.



Mộc Cảnh Thanh chẳng tin thần phật, Thôi thị thì lại kính ngưỡng vô cùng, thế là cậu chẳng dám nói tiếp.

Đại phu tiếp tục: “Với sức khỏe hiện tại thì tiểu lang quân không chịu nổi đường xa xóc nảy. Tốt nhất là mời được Đại sư Tuệ Năng đến phủ trị bệnh.”

Thôi thị thấy chuyện này càng thêm khó khăn, chưa từng nghe nói Tuệ Năng đến nhà xem bệnh cho ai bao giờ. Liễu thị vội bò đến trước mặt Thôi thị, túm lấy váy bà khóc rống: “Vương phi, van cầu người! Xin người nhất định phải nghĩ cách cứu Tứ lang, tiện thiếp chỉ có một đứa con trai là nó mà thôi…”

“Ngươi đứng lên trước đi đã, thằng bé cũng là con trai của Đại Vương, sao ta lại không muốn cứu nó cơ chứ? Nhưng mà…” Thôi thị nâng Liễu thị dậy, mặt lộ vẻ khó xử, “ngươi cũng nghe đại phu nói rồi đấy.”

Liễu thị cúi đầu khóc òa, Thuận Nương tới an ủi: “Di nương, người bình tĩnh chút, chẳng phải mẹ đang nghĩ cách hay sao? Sẽ có cách cứu em thôi.”

Thôi thị suy nghĩ một chút rồi nói: “Để Cảnh Thanh đến chùa Sùng Thánh đi. Dù có mời được Phương trượng Tuệ Năng hay không, đều phải tôn trọng lễ phép đấy.”

“Mẹ, hay là để con đi cho.” Gia Nhu đi vào, “Trước đây con từng đi theo cha, cha từng đánh cờ với Đại sư. Trong phủ ngoài cha ra có lẽ chỉ có con là từng vài lần gặp ngài ấy, để con đi thử xem sao.”

Mộc Cảnh Thanh nóng tính, nhỡ đâu lại cãi nhau với Tuệ Năng thì thật không hay. Mà cũng không thể tùy tiện phái gia đinh, tùy tùng, đi mời Tuệ Năng đến xem bệnh được, vậy chỉ còn Gia Nhu là thích hợp. Hơn nữa nàng biết cưỡi ngựa, đi lại tiết kiệm được chút thời gian. Mạng người quan trọng, không thể chậm chễ được.

Thôi thị suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được. Nếu con đi thì mang theo nhiều phủ binh một chút.”

Gia Nhu gật đầu: “Đệ ở lại phủ đi. Mẹ, mẹ mau phái người đến thành Kiếm Xuyên, mời cha về đi.” Để tới thành Kiếm Xuyên, khoái mã phải chạy mất hơn nửa ngày, lúc này phái người đi, đại khái đến mai thì Mộc Thành Tiết có thể trở về rồi.

Thảo luận xong xuôi, Gia Nhu trở lại phòng thay quần áo thành nam trang, Mộc Cảnh Thanh đích thân đưa Gia Nhu ra ngoài phủ, nói: “Tỷ này, nếu lão hòa thượng dễ nói chuyện thì thôi, nếu mà khó khăn quá thì trói luôn lại đưa về. Hay là để đệ đi với tỷ?”

Gia Nhu trừng cậu: “Đệ nghĩ ra ý vớ ý vẩn gì đấy? Giả như trói người đem về, với cái tính xấu của lão hòa thượng thì liệu có cứu được Mộc Cảnh Hiên không? Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, tỷ sợ mẹ ở không chịu nổi. Đệ ở lại trong phủ cùng mẹ đi.”

Vừa nãy Mộc Cảnh Thanh cũng thấy sắc mặt mẹ mình đúng là không được tốt, đầu tiên là chuyện cậu ta suýt chút nữa mất mạng trong hội đua thuyền, giờ đến chuyện bệnh tật của Mộc Cảnh Hiên, mẹ cậu mà yếu tim một chút chắc sớm bị dọa ngất rồi.

“Thôi được, tỷ cẩn thận đấy nhé.”

Gia Nhu phất tay với cậu, ra đến cửa phủ thì xoay người lên ngựa.

Chân trời chỉ còn một vệt nắng chiều tà cuối cùng.

***

Chạng vạng tối, thiện phòng nằm sâu bên trong chùa Sùng Thánh vô cùng an tĩnh, trong thiện phòng có tiếng người vang lên khe khẽ.

Tay Tuệ Năng cầm một quân cờ trắng, suy nghĩ một thoáng rồi hạ xuống bàn cờ. Người cùng đánh cờ quan sát ván cờ chốc lát, cười nói: “Kỳ nghệ của sư thúc cao siêu, Ngọc Hành chịu thua.”

Tuệ Năng lấy tay vuốt chòn râu bạc trắng, hiền lành nói: “Từ ngày chia tay ở Hoa Sơn đến nay, tài đánh cờ của cháu cũng tiến bộ không ít. Nghe nói cháu đến Nam Chiếu đã mấy ngày rồi, hôm nay mới đến thăm ta, hay là ở bên ngoài gây chuyện gì hử?”

Lý Diệp cười nói: “Không gạt được sư thúc chuyện gì. Ngọc Hành thấy nơi này của sư thúc yên tĩnh, nên trốn đến đây mấy ngày cho thanh nhàn.”

Tuệ Năng sai tiểu tăng thu dọn bàn cờ, đưa tay ấn vào cổ tay Lý Diệp, lắc lắc đầu: “Dù thân thể cháu đã hết bệnh, nhưng căn cơ yếu kém, tóm lại không thể so sánh với người bình thường. Nếu suy nghĩ quá nhiều sẽ tổn hại đến sức khoẻ đấy. Hai năm qua, cháu đều làm việc cho Quảng Lăng Vương sao?”

Lý Diệp gật đầu một cái: “Sư phụ sợ Thánh nhân có ý định phế trữ, nhưng tuổi tác Người đã cao, không hỏi đến chính sự nhiều năm, cháu đành phải ra mặt. Ở Trường An, cháu vẫn nói với bên ngoài là đang dưỡng bệnh sống một mình, chắc cũng không người nào chú ý.”

Tuệ Năng nhìn Lý Diệp, lời nói thấm thía: “Cả đời sư huynh luôn lo nước thương dân, đến cái tuổi này rồi còn không buông được. Cháu là đồ đệ thứ năm của huynh ấy, cũng là người có năng khiếu nhất. Có điều, việc tranh giành ngôi vị hoàng đế từ trước đến này đều làm chết người vô số. Nếu như thân phận của cháu bị người đời phát hiện ra, sợ là vô số kẻ không chỉ muốn giết cháu, mà còn liên lụy cả Lý gia nữa. Tự cháu phải thận trọng từng bước đấy.”

Nét mặ Lý Diệp tối lại, cúi đầu nói: “Đa tạ sư thúc giáo huấn, Ngọc Hành ghi nhớ.”

Khi mặt trời lặn hoàn toàn thì Lý Diệp mới từ thiện phòng đi ra, theo đường mòn tĩnh mịch đi về phía trước. Đối với Lý gia mà nói, chàng chẳng qua chỉ là mối phiền toái, là loại bỏ đi mà Lý gia không cần đến. Trong nhà, ngoài mẹ ra thì không có ai để ý đến chàng, nhiều nhất chỉ coi chàng như một mảnh vải trong đám đồ trang trí mà thôi.

Phượng Tiêu bước vào: “Lang quân, nội vệ của phủ Quảng Lăng Vương không tiện vào trong chùa, xin ngài ra ngoài chùa gặp mặt ạ.”

Lý Diệp bèn ra ngoài chùa, dọc đường núi bắt đầu có ánh nến lấp lánh, bầu trời vào đêm một màu xanh đen, mang đến cảm giác mênh mông trong lòng.

Lý Diệp dừng lại bên một tháp đèn đá, quay lưng về phía rừng cây. Phượng Tiêu hướng về phía rừng thổi một tiếng còi, có hai bóng người quỳ xuống: “Tiên sinh, theo thám tử báo lại, Thánh nhân ngã bệnh, chỉ triệu Vi Quý phi đến hầu, Thái tử cùng Quảng Lăng Vương đều không được gặp. Thánh nhân còn triệu một số Tiết độ sứ cùng Vân Nam Vương với con trai trưởng vào kinh đô để tham dự lễ mừng thọ, không biết có ý gì.”

Lý Diệp trầm ngâm suy nghĩ, đoạn đáp: “Ta biết rồi.”



Một nội vệ khác không nhịn được: “Việc tiên sinh làm hôm nay quá mức nguy hiểm đấy ạ. Tài bắn cung của ngài quá dễ làm người ta chú ý, nếu bởi vậy mà bại lộ thân phận…”

Lý Diệp hơi nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Người kia lập tức quỳ rạp: “Thuộc hạ nhiều lời, thực sự đáng chết!”

Lý Diệp biết chẳng qua bọn họ cũng chỉ xuất phát từ lòng trung thành nên không trách cứ: “Trở về đi thôi.”

Nói thật là Phượng Tiêu thấy người kia nói rất đúng, hôm nay đúng là bọn họ gây chú ý quá nhiều, chỉ muộn một bước thôi thì có lẽ đã bị người của Vương phủ bắt được. Nhưng đi theo lang quân lâu ngày, Phượng Tiêu hiểu rất rõ tính tình lang quân, đã làm tất có lý do chính đáng.

Trên đường núi, chẳng biết từ lúc nào có thêm một đám người. Lý Diệp đưa mắt nhìn sang, thấy người dẫn đầu có vẻ quen thuộc.

Lúc Gia Nhu chạy tới chùa Sùng Thánh thì trời đã tối. Quả nhiên tăng nhân ngăn ở cửa, không cho vào. Nàng vội hô: “Ta là Quận chúa Ly Châu, có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Đại sư Tuệ Năng. Kính xin các tăng nhân nhường đường cho.”

Tăng nhân lắc đầu nói: “Giờ này Phương trượng đã ngồi thiền tĩnh toạ rồi, không thích bị người khác quấy rối. Nếu Quận chúa có việc, kính xin ngày khác trở lại.”

Gia Nhu sốt ruột, nói thẳng: “Em trai ở nhà sinh bệnh nặng, đại phu trong thành không chữa được, họ nói Đại sư Tuệ Năng y thuật cao minh, có lẽ có thể cứu được em ta. Không phải Phật gia thường nói cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng hay sao? Phương trượng là cao tăng đắc đạo, lẽ nào lại thấy chết không cứu?”

Hai tăng nhân liếc nhìn nhau, một trong hai người vẫn lắc đầu: “Quận chúa, không phải tiểu tăng không muốn giúp người, nhưng ngày nào cũng có vô số người đến mời Phương trượng xem bệnh, nếu đều gặp cả, Phương trượng đã sớm kiệt sức rồi. Hơn nữa không thấy người mang bệnh nhân đến, chẳng lẽ còn muốn Phương trượng cao tuổi theo người xuống núi hay sao?”

Gia Nhu nhất thời nghẹn lời. Nàng cũng biết như vậy đúng là làm người khác khó chịu, nhưng vẫn cố nói: “Xin hãy cho ta vào gặp Đại sư Tuệ Năng một lát, bệnh của em trai ta không thể đợi thêm được.”

“Có chuyện gì thế?” Phía sau vang lên một giọng ôn hòa. Tăng nhân chắp tay làm lễ.

Gia Nhu quay đầu lại, dưới ánh trăng, nàng thấy một thanh niên chầm chậm đi tới. Hàng mày dài, đôi mắt đen thâm trầm, trên người tỏa ra phong thái thanh lịch khó tả. Bộ trường bào đỏ thẫm trên người chàng càng làm nổi bật làn da trắng trẻo, đúng là như hoa như ngọc. Nếu nói có một điều duy nhất không được hoàn mỹ, đó chính là trông chàng khá gầy yếu, nhưng cũng có thể đó chỉ là ảo giác do tối trời.

Gia Nhu bỗng cảm thấy quen thuộc, hỏi: “Anh là ai?”

Lý Diệp nghe nàng hỏi vậy thì chợt sững sờ, vừa định mở miệng, Gia Nhu lại giơ tay lên nói: “Thôi, không quan trọng. Mọi việc có trước có sau, xin anh xuống xếp hàng cho, chúng ta đang nói chính sự.” Dứt lời, nàng quay lại, tiếp tục thuyết phục hai tăng nhân gác cổng.

Lý Diệp theo lời đứng bên cạnh, cũng không giận. Qua câu chuyện của bọn họ, chàng biết được, con trai người thiếp trong Vương phủ bệnh nặng, Gia Nhu đến xin sư thúc chữa bệnh.

Nhưng hai tăng nhân tuân thủ nghiêm ngặt quy định, nhất định không cho nàng vào. Lý Diệp thấy Gia Nhu thật sự sốt ruột, bèn tiến lên nói nhỏ mấy câu với tăng nhân, rồi đi vào.

Gia Nhu nói cả buổi, nhưng còn chưa sờ được đến cánh cửa, thấy Lý Diệp dễ dàng đi vào, nàng bực lên: “Sao ta không thể đi vào, mà người kia lại được?”

Tăng nhân đáp: “Quận chúa thứ lỗi. Vị kia là quý khách của Phương trượng, Phương trượng đã dặn người trong chùa đón tiếp lịch sự nên đương nhiên tiểu tăng không dám ngăn. Hay là người chờ ở đây, tiểu tăng đi vào hỏi Phương trượng xem sao?”

Gia Nhu thấy rốt cục tăng nhân kia cũng chịu giúp, liền ngồi xuống một tảng đá lớn, kiên nhẫn chờ.

Không phải nàng không có cách ép buộc mấy hòa thượng thối này, nhưng động thủ sẽ làm mất hòa khí, đến lúc đó Tuệ Năng nhất định không chịu ra tay cứu người thì hỏng bét.

Một lát sau, cửa chùa mở ra, thế mà Tuệ Năng lại ra thật: “Quận chúa đến thăm, thứ cho bần tăng không có tiếp đón chu đáo.”

Gia Nhu cũng không so đo chuyện bị ngăn ở ngoài cửa hồi lâu, tiến lên hành lễ, kể lại sơ sơ bệnh tình của Mộc Cảnh Hiên một lượt: “Đại sư, Ngài là người xuất gia, lòng dạ từ bi, kính xin cứu mạng em ta. Ta đã chuẩn bị xe ngựa chu đáo, ngay ở phía dưới đây thôi.”

Tuệ Năng nghe xong, vuốt cằm nói: “Nếu đúng là thật thì bần tăng sẽ đi cùng Quận chúa chuyến này.” Những tăng nhân theo ra cùng ông đều giật mình đánh thót. Tự khi vào chùa tới nay, chưa từng thấy Phương trượng xuống núi trị bệnh cho ai, đều là người ngoài tới cửa cầu xin cả.

Gia Nhu mừng rỡ, không ngờ Tuệ Năng lại đồng ý ngay, cũng không nghĩ là chuyện đi mời đáng ra phải khó khăn như thế. Nàng giơ tay lên nói: “Mời Đại sư!”

Tuệ Năng dặn dò tăng nhân gác cổng mấy câu, rồi theo Gia Nhu xuống núi.

Lý Diệp đứng bên trong cổng, lặng lẽ nhìn bọn họ đi xa.

“Làm thế nào mà lang quân lại thuyết phục được Phương trượng thế ạ?” Phượng Tiêu tò mò hỏi.

Lý Diệp ung dung nói: “Không khó, dùng một thứ để đổi.”

Phượng Tiêu không tiện hỏi là thứ gì, dù sao đây cũng là chuyện riêng giữa lang quân và Đại sư Tuệ Năng. Chỉ thấy quả là lang quân rất để tâm đến cô quận chúa kia, ra tay vì nàng hết lần này đến lần khác.

Phượng Tiêu vốn cho rằng lần này lang quân đến Nam Chiếu là để trả lại hôn thư. Nhưng mãi chẳng thấy lang quân nói tới chuyện này, chẳng lẽ là lang quân không nỡ?