Edit: Châu
Lý Giáng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Bệnh tình Vương phi có nặng lắm không?”
“Trong thư, mẹ con nói là không nặng, nhưng mẹ vốn có bệnh tim nhẹ, mấy năm này thì chuyển nặng hơn. Thường ngày bà chỉ ăn chay niệm phật, tu thân dưỡng tính, cha con cũng không dám để mẹ phải lo chuyện trong phủ. Gần đây, Thổ Phồn định tấn công Nam Chiếu, mẹ con quá lo nghĩ, thế nên chắc bệnh nặng lên. Con sợ Đại gia không hiểu, vì thế mới phải tới hỏi ngài.”
Gia Nhu nói năng mạch lạc rõ ràng, Lý Giáng nói: “Trăm nết thiện chữ hiếu đứng đầu, con về thăm mẹ cũng là việc phải làm. Ta cũng định sau khi Tứ lang đưa con đi cúng từ đường xong, chính thức ghi tên vào gia phả thì để nó cùng con về thăm nhà mẹ đẻ. Giờ Tứ lang có việc đi vắng, mẹ con lại ốm đau, con về thăm trước đi vậy.”
“Cảm ơn Đại nhân.” Gia Nhu nói xong, định đi ra ngoài.
Lý Giáng bình tĩnh hỏi: “Vừa nãy con đứng ở bên ngoài, có nghe được cái gì chăng?”
Thực tế thì Gia Nhu không nghe được gì cả, Lý Giáng hỏi câu này, không biết là có ý gì không. Nhưng thần xui quỷ khiến Gia Nhu lại nói: “Việc của anh hai, Đại nhân dự định xử trí thế nào ạ?”
Lý Giáng đứng thẳng lưng, bất động, mãi sau mới xoay người lại nhìn Gia Nhu: “Đúng là con đã nghe được hử?”
Lý Giáng làm quan to đã lâu, trên người có một loại sức mạnh không giận mà uy, chỉ một ánh mắt cũng làm người khác nghẹt thở. Trên người cha thì lại lưu truyền nguồn năng lượng của võ tướng, bình thường rất ít khi để lộ cảm xúc như quan văn, tất cả đều tích tụ trong cơ thể. Gia Nhu nhận ra, lúc này Lý Giáng đã bực lên rồi, sao ông ta có thể cho phép chuyện xấu trong nhà bêu ra bên ngoài cơ chứ.
Vừa rồi, vừa nói dứt lời thì Gia Nhu đã thấy hơi hối hận. Lý Giáng không phải là Quách Mẫn, sẽ không thay đổi ý kiến chỉ vì dăm ba câu của nàng. Thế nhưng việc đã đến nước này, Gia Nhu phải thẳng thắn nói hết những suy nghĩ trong lòng, miễn cho sau này lại hối hận là mình đã không làm gì cả.
“Vừa rồi con nhìn thấy Vũ Ninh hầu và chị cả, sau lại nhìn thấy anh hai từ trong này ra. Con tin Đại nhân đã có quyết định về sự kiện kia. Chưa bàn đến chuyện anh hai phạm sai lầm, thì sơ xuất của phủ Vũ Ninh hầu dù lúc này có thể che dấu, nhưng sớm muộn cũng có ngày phơi trần khắp thiên hạ. Chẳng lẽ vì chuyện này mà Đại nhân lại từ bỏ lập trường mình đã kiên trì nhiều năm hay sao?”
Lý Giáng chậm rãi ngồi xuống sau bàn, ngước mắt nhìn Gia Nhu, mặt không chút biểu cảm: “Xem ra con biết không ít nhỉ.”
Gia Nhu bình tĩnh nói tiếp: “Con theo chị cả học xem sổ sách kế toán, biết Lý gia đổ một số tiền lớn vào Ngô Ký của Quỹ phường, không chỉ có nhà mình, rất nhiều thế gia đại tộc trong Kinh thành đều làm như thế cả. Gần đây Ngô Ký Quỹ phường có biến cố, đầu đường xó chợ đều bàn tán việc này, để ý một chút thôi thì con đã biết là chủ nhân sau lưng nó là phủ Vũ Ninh hầu. Còn chuyện của anh hai thì do chị hai nói cho con biết ạ.”
Lần này Quách Mẫn về, hành vi có rất nhiều chỗ khác thường. Gia Nhu không tin Lý Giáng không chú ý chút nào, hôm qua nếu nàng không ngăn, thì chưa chắc Quách Mẫn đã mang được đám sổ sách kia ra khỏi Lý gia. Bề ngoài Lý Giáng tỏ ra mặc kệ, không có nghĩa là ông ta không biết tý gì về chuyện trong nhà.
Nhắc đến Lý Sưởng, nét mặt Lý Giáng trở nên rất khó coi, bàn tay đặt ở trên bàn nắm chặt lại.
“Con muốn xin hỏi Đại nhân một chuyện, thế cuộc trước mặt rõ ràng là Thư Vương chiếm ưu thế tuyệt đối, vậy vì sao từng ấy năm qua cho tới nay, ngài vẫn duy trì vị trí trung lập ạ?” Gia Nhu hỏi.
Trước nay Lý Giáng tuyệt không bao giờ thảo luận chính sự với một người phụ nữ, khả năng hôm nay chuyện của Lý Sưởng thực sự đả kích ông ta quá lớn, đến giờ Lý Giáng chưa lấy lại được sức lực, cho nên không ngại nói rõ cho Gia Nhu: “Thế cuộc trên triều thay đổi chỉ trong nháy mắt, cục diện nhìn thì như tốt đẹp, nhưng không cẩn thận thì sẽ thua lúc nào không biết. Giờ Quảng Lăng Vương đang lĩnh binh đi vùng Hà Sóc, lúc về tình hình chắc sẽ khác đi nhiều. Sách có nói, thắng làm vua thua làm giặc. Con biết là ý gì rồi chứ?”
“Ăn trộm con gà thì vào tù, ăn trộm một đất nước lại thành chư hầu. Chỉ khi là môn hạ của chư hầu, thì mới là theo chính nghĩa. Thiện ác không thể phân chia, chỉ có điều người thành công thì đỏ ngực, người thất bại thì xanh cỏ mà thôi.” Gia Nhu nói.
Lý Giáng gật đầu: “Cõi đời này không ai không mong thành công, gồm cả ta. Chỉ cần không động đến lợi ích của ta, đương nhiên ta mặc kệ bọn họ, đến khi nào phân ra thắng bại, ta sẽ đi theo người thắng là được. Nhưng giờ khác rồi.”
“Theo quan điểm của con thì cũng không có cái gì khác cả.” Gia Nhu nói, “Chuyện của anh hai, chuyện của Vũ Ninh hầu, dù ngài có xen vào cũng không thay đổi được gì hết. Anh hai là máu mủ của ngài, ngài muốn bảo vệ anh ấy, chắc sẽ phải dựa vào sức mạnh của Thư Vương. Nhưng chính ngài vừa nói, triều cục thay đổi trong nháy mắt là gì. Nếu Thư Vương bị Quảng Lăng Vương đánh bại thì sao đây? Hiện tại nếu ngài kiên trì lập trường, chẳng qua chỉ hi sinh một anh hai, một phủ Vũ Ninh hầu, nhưng ngài có thể bảo vệ đường quan lộ cùng toàn bộ dòng họ Lý vùng Triệu quận đấy ạ.”
Lý Giáng nheo mắt. Lời này mà nó cũng dám nói! To gan lớn mật gớm! Nhưng lời nó cũng không phải hoàn toàn không có lý.
Trước nay Gia Nhu luôn xuất hiện người mặt mọi người trong dáng vẻ rất khuôn phép, nhìn không khác gì hai người con dâu kia. Thậm chí đại đa số thời điểm, mọi người chỉ nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến mức xuất chúng mà quên mất tính tình của nàng. Hôm nay, dường như lần đầu Lý Giáng nhìn rõ nàng.
Gia Nhu vốn tưởng rằng Lý Giáng sẽ nổi giận, thậm chí có thể quát tháo với nàng, bảo nàng im miệng. Nhưng ông ta chỉ ngồi yên ở đó, vững như núi Thái Sơn, hơi thở âm u lúc trước dường như tản bớt một ít.
Gia Nhu đánh bạo tiếp tục nói: “Lúc con mới vào Lý gia cũng có chút tư lợi cá nhân. Ngài biết tình hình Nam Chiếu những năm gần đây rồi đấy, nội ưu ngoại hoạn, cha con thì không phải là người được Thánh Nhân coi trọng. Con từng mong có thể nhờ sức mạnh của ngài cùng Lý gia, giúp đỡ cho cha được phần nào. Sau này con biết là mình đã nhầm, nếu bản thân không tự cắt đi khối u trên người, mà chỉ dùng thuốc bôi, thì trước sau nó cũng sẽ thối rữa, chỉ càng đau đớn hơn mà thôi.”
Lý Giáng rơi vào trầm tư.
Gia Nhu thấy mình đã nói quá nhiều, thấy cũng nên có chừng có mực, liền chào rồi xin lui.
Lý Giáng đứng đầu gia tộc, là người cầm lái toàn bộ dòng họ Lý đất Triệu quận. Mọi thành bại, sống còn của gia tộc này đều đặt trên vai ông ta, vì thế quyền lực cũng mang ý nghĩa trách nhiệm, đều phải cân nhắc rồi mới làm. Giờ nàng đã rõ, những năm qua cha kiên quyết giữ vững nguyên tắc, không phải là ông bảo thủ, mà là không dám đi nhầm một bước nào. Cái gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, dám nói dám làm, đều là người cô đơn cả.
Gia Nhu trở về phòng, dặn Ngọc Hồ thu dọn đồ đạc để hôm sau khởi hành về Nam Chiếu.
“Quận chúa, sao bỗng nhiên lại phải về Nam Chiếu?” Ngọc Hồ ngạc nhiên hỏi.
Gia Nhu nói nhỏ: “Không phải ta về Nam Chiếu, mà là em. Ngày mai khi ra khỏi thành Trường An, em thay ta tiếp tục đi về phía nam, ta thì sẽ rẽ đi Thái Châu.”
“Người á, đi Thái Châu làm gì?” Ngọc Hồ thất kinh.
Gia Nhu dựng thẳng ngón tay, làm động tác giữ miệng: “Đương nhiên là có chuyện gấp phải làm rồi. Em đừng hỏi nhiều như vậy, nếu kịp, thì trước khi em về đến thành Dương Tư Mị, ta với em sẽ hợp lại.”
Ngọc Hồ nắm cánh tay Gia Nhu: “Không được, nếu người không nói lý do đi Thái Châu, thì em không đồng ý đâu. Bên ngoài loạn như vậy, Thái Châu lại là địa bàn của Tiết Độ sứ Hoài Tây, chẳng lẽ người định đi gặp ông ấy?”
Gia Nhu bị Ngọc Hồ hỏi dồn, chỉ có thể nói: “Không phải ta đi gặp Ngu Bắc Huyền, mà đi làm chuyện khác. Em yên tâm, ta đã truyền tin về Nam Chiếu trước rồi, đến đúng lúc em trai sẽ mang người tới đón ta.”
Ngọc Hồ vẫn thấy không ổn, Gia Nhu đẩy cô nàng, nói: “Đi thu dọn đồ đạc đi đã, chờ đến mai lên xe ngựa, ta sẽ từ từ nói cho em biết.”
Gia nhân biết hôm sau Quận chúa sẽ trở về Nam Chiếu đều cảm thấy rất bất ngờ, dù sao không hề có một dấu hiệu nào báo trước. Thu Nương đến dò hỏi Gia Nhu, giọng nói dường như không tán thành chuyện nàng về nhà lúc này tý nào.
“Quận chúa, lang quân không có nhà, người đã đồng ý thay mặt lang quân phụng dưỡng phu nhân, yên tâm chờ ở nhà, sao giờ lại chạy ngược về nhà mẹ đẻ thế? Nam Chiếu đường xa núi cao, đi về mất rất nhiều thời gian, lang quân trở về mà không gặp người, thể nào trong lòng cũng không thoải mái phải không ạ? Chuyện này, người đã nói với phu nhân chưa? Phu nhân sẽ không đồng ý đâu.”
Lại dám lấy Trịnh thị ra để dọa à. Gia Nhu nói với Thu Nương: “bà là người hầu hạ lang quân, nên hàng ngày ta cũng tôn trọng bà ít nhiều Nhưng chuyện về Nam Chiếu, ta đã bẩm Đại nhân, ngài ấy đã đồng ý rồi. Mặc dù ta là con dâu nhà họ Lý, nhưng cũng là Quận chúa. Việc ta đi hay ở, sợ là bà còn chưa đủ tư cách để hỏi đến nhỉ?”
Thu Nương ỷ thế đã ở Lý gia lâu năm, bình thường thấy Gia Nhu dễ nói chuyện, bởi vậy cũng có phần cậy già lên mặt. Giờ bị Gia Nhu nói cho, lập tức cảm thấy mất hết cả mặt mũi. Thu Nương vừa đi ra ngoài, vừa tức giận bất bình nghĩ, giỏi thì cứ đi Nam Chiếu đi, chờ lang quân trở về, bên gối trống vắng, nếu có người mới ở bên, khẳng định sẽ quên ngay Quận chúa.
Đến lúc đó, đừng có khóc đòi lang quân hồi tâm chuyển ý thì mới tài nhé.
Gia Nhu không để ý tới Thu Nương, cho mời Tôn Tòng Chu tới, nói chuyện mình sắp đi vắng: “Mẹ ta sinh bệnh, ta không thể không trở về thăm viếng. Nếu tiên sinh đồng ý, thì có thể tiếp tục ở lại nhà họ Lýa làm khách, Lý gia vẫn sẽ tiếp đãi tiên sinh như khách quý. Nếu tiên sinh không muốn, thì phủ Vân Nam Vương cũng có nhà cửa ở Kinh thành, giờ cũng đang để không. Nếu ở đó thì ngài sẽ tự nhiên hơn đấy.”
“Cô không chờ Lý Tứ quay về à?” Tôn Tòng Chu kinh ngạc hỏi.
Vẻ mặt Gia Nhu ảm đạm, lắc đầu nói: “Không. Xin tiên sinh tạm thời không rời khỏi Kinh thành, có thể khi chàng trở về sẽ cần đến ngài.”
Tôn Tòng Chu quan sát kỹ Gia Nhu, khóe miệng khẽ mím lại. Mấy ngày trước, vì không yên tâm, Tôn Tòng Chu vẫn đưa tin cho Linh Nguyên, nhắn Linh Nguyên rời khỏi Dương Châu. Lúc này chắc thư cũng đã đến tay Linh Nguyên rồi, theo lý thuyết trong thời gian ngắn trước mắt, dù bọn họ có trăm tay ngàn mắt thì cũng chưa thể tìm tới Linh Nguyên được.
Nhưng Tôn Tòng Chu vẫn ở lại.
Vì chưa rõ Gia Nhu nói thật hay nói dối, nên Tôn Tòng Chu chỉ nói: “Đã như vậy, ta đến phủ Vân Nam Vương ở đi. Nhà họ Lý đông người lắm, ta ở đây cũng không tiện, ở bên kia ra vào tự do hơn. Chuyện của Lý Tứ thì cô không cần lo lắng, ta đã đồng ý với cô, đương nhiên sẽ lo đến nơi đến chốn.”
Gia Nhu cảm tạ Tôn Tòng Chu, rồi tìm một vú già hồi môn đến, giao nhiệm vụ giúp Tôn Tòng Chu thu dọn đồ đạc, rồi đưa Tôn Tòng Chu đến phủ Vân Nam Vương.
Thu xếp xong mấy việc này, Gia Nhu đã rất mệt mỏi. Không chỉ mệt về thể xác, mà lòng nàng cũng nặng trĩu. Ở nơi này, tất cả mọi thứ đều đè nén khiến nàng không thở nổi. Nàng ngồi sau bàn, nghĩ xem phải viết lại cho Lý Diệp những gì, nhưng cuối cùng chỉ viết hai dòng: Chàng không cần nhớ thiếp, ngày về chưa định.
Tảng sáng ngày hôm sau, Gia Nhu gỡ cái lắc chân xuống, đặt nó cùng tờ giấy kia trên bàn viết, đóng cửa rời đi.
Trước cổng phủ, Vân Tùng đã chuẩn bị xe ngựa chu đáo cho mọi người, của hồi môn của Gia Nhu nói vậy chứ không ít chút nào, đoàn người đông đảo đến mấy chục người, đều phải theo nàng trở về. Vân Tùng nói lầm bầm: “Lang quân đi không cho thuộc hạ đi, giờ đến người cũng không cho ta đi theo. Số ta thật là khổ, không ai cần cả.”
Gia Nhu lấy một túi thơm từ trong tay áo, giao cho Vân Tùng: “Trong này có một thứ quan trọng, anh giữ gìn cẩn thận. Khi nào lang quân về thì giao cho chàng.”
Vân Tùng nhận lấy túi thơm, cũng không biết bên trong là vật gì, giấu ngay vào trong người.
Ngọc Hồ nhìn Vân Tùng nói: “Chúng ta về Nam Chiếu thăm Vương phi, chứ không phải là đi du sơn ngoạn thủy, còn chưa biết lúc nào mới trở về được. Nhỡ đâu lang quân trở về Kinh thành trước chúng ta, mà huynh không ở nhà để hầu hạ, lại đi Nam Chiếu, thì lấy ai chăm sóc lang quân đây? Người đắc lực phục vụ lang quân vốn chẳng có mấy ai.”
Vân Tùng ngẫm lại thấy cũng phải, lúc đi lang quân có nói hơn tháng thì về. Mà đi Nam Chiếu rồi quay về Trường An phải mất mấy tháng, đến lúc đó khẳng định không trở về kịp.
Nghĩ như vậy, Vân Tùng bèn cảm thấy tốt hơn, nói với Gia Nhu: “Vậy mong người có sức khỏe tốt, cũng mong Vương phi nương nương khỏe mạnh.”
Gia Nhu gật đầu cười, vịn tay Ngọc Hồ ngồi lên xe ngựa.
Xe ngựa khỏi cổng Lý gia, Vân Tùng đứng vẫy tay mãi đến tận khi không nhìn thấy ai nữa. Anh ta cảm giác lần này Quận chúa rời Lý gia có chút đột ngột, nhưng không tiện hỏi kỹ. Không biết lúc lang quân trở lại, không nhìn thấy Quận chúa thì sẽ phản ứng thế nào? chắc sẽ rất buồn nhỉ.
Xe ngựa đi qua những con đường dài náo nhiệt, xuyên qua đám đông người đi đường ồn ào, cuối cùng cũng ra khỏi cổng thành, cả tòa thành phồn hoa náo nhiệt đã ở lại phía sau bọn họ, dần dần xa khuất. Ngọc Hồ buông mành cửa sổ xe xuống, nói với Gia Nhu: “Quận chúa, giờ người nói được rồi chứ? Rốt cuộc muốn đi Thái Châu làm gì đây?”
Gia Nhu chọc tay vào trán Ngọc Hồ: “Cô đấy, cái gì cũng muốn quản. Ta cùng em trai đi Thái Châu, tất nhiên là để phối hợp với Quảng Lăng Vương rồi. Trước ngài ấy giúp phủ Vân Nam Vương nhiều như vậy, về tình về lý, ông mất chân giò thì bà thò chai rượu, chúng ta phải đáp lại chút gì chứ? Ta không mang theo cô, bởi vì cô không có võ công, đến lúc cần ta lại phải nhọc lòng bảo vệ cô, chẳng phải sẽ phiền hơn sao?”
Ngọc Hồ nửa tin nửa ngờ: “Thật không có nguy hiểm gì chứ ạ?”
“Thái Châu là địa bàn của Ngu Bắc Huyền, trong lòng ta biết rõ như thế, sẽ không lấy trứng chọi đá đâu. Em chỉ cần giả vờ là ta, đi với bọn họ về phía Nam Chiếu là được rồi. Ta hứa với em, nhất định sẽ bình an trở về. Lẽ nào không tin tưởng vào bản Quận chúa sao?” Gia Nhu nắn mũi Ngọc Hồ mà nói.
Ngọc Hồ biết Quận chúa đã luyện cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ, nếu cần tự vệ thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Trước đây hồi còn ở Vương phủ, xuân thu nhị kỳ hàng năm đều theo Đại Vương đi săn thú trong núi, từng đánh qua cả hổ và gấu, không phải dạng nữ lưu tầm thường. Nói thật chứ bị trói buộc ở Lý gia, Quận chúa bị ràng buộc nhiều. Biết đâu những chuyện này mới đúng là những chuyện Quận chúa muốn làm, là chuyện Quận chúa nên làm.
Ngọc Hồ thỏa hiệp nói: “Em biết rồi. Quận chúa nhất định phải thật cẩn thận nhé, mà người vẫn mang theo hai phủ binh để phối hợp chứ? Cái người thám báo phái đi theo dõi lang quân thì…”
“Ta biết rõ rồi, em yên tâm.” Gia Nhu cười vỗ vỗ cánh tay Ngọc Hồ. Giờ đã xác nhận được thân phận Lý Diệp từ chỗ Trương Hiến rồi, tin tức thám báo tìm hiểu được cũng không quan trọng nữa.
Chờ đến khi đã cách xa Trường An, Gia Nhu đổi sang nam trang, mang theo hai phủ binh cưỡi ngựa rời khỏi đội ngũ, chạy tới Thái Châu. Nàng đã viết thư cho Mộc Cảnh Thanh, nói sẽ tập hợp ở Thái Châu. Xe ngựa bình thường tốc độ rất chậm, đi trên đường phải mất mươi ngày nửa tháng. Thế nhưng Mộc Cảnh Thanh hành quân nhanh chóng, chắc chỉ đến sau nàng mấy ngày, vừa vặn để cho nàng đến trước thu xếp.
Chuyến này đi Thái Châu, chỉ vì một người, đó chính là Ngụy thị, mẹ đẻ Ngu Bắc Huyền. Người ngoài thì không ai biết, nhưng Gia Nhu lại hết sức rõ ràng, Ngu Bắc Huyền là người con rất có hiếu. Ngụy thị từng chịu bao nhiêu nhục nhã, khó khăn vất vả để nuôi nấng Ngu Bắc Huyền thành người. Vì lẽ đó Ngu Bắc Huyền muốn có quyền thế, cũng vì một lý do là để phụng dưỡng mẹ tốt hơn, để nửa đời sau bà có thể nở mày nở mặt.
Lần đó, Ngụy thị từng tức đến nỗi tuyệt thực mấy ngày vì Ngu Bắc Huyền không chăm sóc tốt cho nàng, khiến nàng bị sẩy thai. Ngu Bắc Huyền phải quỳ trước cửa phòng Ngụy thị cầu xin tha thứ, sau đó Ngụy thị mới bằng lòng nguôi giận.
Thường ngày, cho dù Ngụy thị chỉ hơi hắt hơi sổ mũi thì Ngu Bắc Huyền nhất định đều tự mình chăm sóc.
Bình tĩnh mà xét, thì Ngụy thị sử sự thấu đáo rõ ràng, đối xử với Gia Nhu cũng rất tốt, bằng không kiếp trước Gia Nhu cũng sẽ không quên mình để cứu bà. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Gia Nhu cũng không muốn xuống tay với Ngụy thị. Nhưng chỉ có cách này mới buộc được Ngu Bắc Huyền quay về Thái Châu. Muốn trách thì nên trách bây giờ lập trường giữa bọn họ trở thành đối địch, Gia Nhu sẽ không làm tổn thương Ngụy thị, chỉ muốn bắt bà làm con tin mà thôi.