Edit: Châu
Trời vẫn còn sớm, Ngọc Hồ định khuyên Gia Nhu trở lại ngủ thêm một lúc, nhưng đằng nào Gia Nhu cũng không ngủ được, nên nàng sai gia nhân vào hầu hạ rửa mặt, rồi ăn sáng.
Lòng nàng nặng nề tâm sự, cũng làm cho Ngọc Hồ suy nghĩ lung tung. Sao Quận chúa phải theo dõi lang quân nhỉ? Chẳng lẽ lang quân có ai ở ngoài?
Nhưng ý nghĩ đó rất nhanh bị gạt bỏ. Người như lang quân, nếu thật muốn có vợ bé nàng hầu thì đã có từ lâu rồi, không cần chờ tới lúc có Quận chúa. Hơn nữa ngày thường nhìn hai người rất vui vẻ, nên Ngọc Hồ thực sự không nghĩ ra lý do Quận chúa phải sầu lo như vậy. Nhưng cô nàng không dám hỏi, chỉ sợ làm Quận chúa càng phiền lòng.
Dùng bữa xong, Gia Nhu vẫn ngồi lại trên sập, nhìn con dấu Lý Diệp để lại. Nếu chàng là Ngọc Hành, như vậy theo dòng đời, tám năm sau chàng sẽ chết ở Từ Châu. Tám năm sau, chàng mới ngoài ba mươi, sao lại có thể trở nên như vậy…Tay Gia Nhu run rẩy không kiềm chế được, đặt con dấu sang một bên, không dám nhìn nữa.
Nàng biết chàng giấu giếm thân phận là vì nàng, dù sao thế cục hôm nay vẫn còn vô cùng bất lợi đối với Quảng Lăng Vương, mỗi bước đi, bọn họ đều phải cực kỳ cẩn thận. Nếu không phải nàng đã có kinh nghiệm của một đời, thì cũng chưa chắc sẽ nghĩ tới vị kia có thể lên ngôi.
Trước nay, nàng vẫn an tâm ở trong nhà, làm con dâu Lý gia là bởi vì cảm thấy đời này bọn họ có thể rời xa phân tranh, trải qua cuộc sống thật yên bình.
Thế nhưng đó đều là giả tưởng hết, thực tế chân thực trước mắt nói cho nàng biết, cả kiếp trước với kiếp này, người đàn ông nàng nhận định đều không phải nhân vật bình thường. Bọn họ vẫn là kẻ thù cũ! Có khi đời trước chính Ngu Bắc Huyền ám hại Lý Diệp cũng nên.
Tuy nàng chỉ là một nữ lưu, nhưng chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, không để người kia tùy ý làm tổn thương đến phu quân nàng.
Khi trời sáng hẳn, Gia Nhu cho Ngọc Hồ đi mời Tôn Tòng Chu tới. Tôn Tòng Chu mặc một bộ áo bào mầu tím than, da dẻ trắng nõn, nhìn cứ như thiếu niên. Dường như Tôn Tòng Chu cũng có một một đêm không ngon giấc, quanh mắt có một quầng xanh đen.
“Mời Tôn tiên sinh ngồi.” Gia Nhu giơ tay nói.
Tôn Tòng Chu ngồi xuống đối diện Gia Nhu, giọng gượng gạo: “Cô có việc muốn hỏi ta à?”
Gia Nhu gật gật đầu: “Ta muốn biết, sức khỏe của Lý…Lang quân, nếu bị thương nặng, thì sẽ như thế nào?”
Tôn Tòng Chu hơi thay đổi sắc mặt, lời này nghe cứ như là biết rõ sư huynh đi chiến trường ấy nhỉ? Nhưng Tôn Tòng Chu khôi phục như thường rất nhanh: “Đúng là con người Lý Tứ không giống người bình thường lắm. Đã bị nội thương nghiêm trọng, nên rất khó khôi phục, nếu phải chịu vất vả thì sẽ giảm tuổi thọ. Nhưng sư huynh chỉ là một thư sinh yếu đuối, chắc cũng không có người nào làm bị thương huynh ấy chứ?”
Thư sinh yếu đuối? Gia Nhu cười tự giễu. Bây giờ nhớ lại ngày xưa ở Nam Chiếu, người bắn mũi tên cứu em trai chính là chàng, mà chẳng phải cung thủ Cao gia vở vẩn gì cả. Một tay bắn cung tài ba như thế, trong thiên hạ này mấy người có được đây. Thêm nữa lòng bàn tay chàng có vết chai, người đọc sách sao lại mọc chai ở chỗ đó?
Đúng là chàng để lộ không ít sơ hở, mấy chồng tấu chương trên xe ngựa ngày trước này, còn con dấu này nữa.
Chỉ có điều Gia Nhu chưa từng nghĩ sâu về chuyện đó. Có nằm mơ nàng cũng không ngờ tới, Ngọc Hành tiên sinh chính là Lý Diệp! Giờ biết thân phận của chàng, thì mọi thứ đều ăn khớp hết.
Chàng đi Nam Chiếu, mục đích là để nắm rõ tình hình Nam Chiếu, đặng còn có bố cục tiếp theo. Đời trước, nàng với chàng bỏ lỡ nhau, hai nhà lui hôn nhưng chàng vẫn ra tay cứu em trai, giúp Nam Chiếu tra ra nội gián. Nhưng đây cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của chàng, dùng Nam Chiếu kiềm chế Thổ Phốn, vì chàng nhất quyết thu phục ba trấn vùng Hà Sóc, làm cơ sở xây dựng lực lượng lớn mạnh cho Quảng Lăng Vương sau này.
Mười vạn binh lực vùng Hà Sóc, từ hàng tướng cho đến lòng dân đều là sức mạnh quan trọng để ngày sau đối phó với Thư Vương. Nhất định chàng phải lấy được vùng đó, sao có thể để Quảng Lăng Vương có chuyện được?
Sau này Nam Chiếu trở nên vô dụng, Quảng Lăng Vương còn bận cùng Thư Vương tranh đấu, đương nhiên sẽ không cần cứu nữa.
Chàng dùng Lý Mộ Vân làm bình phong, để bí mật qua lại với Quảng Lăng Vương, lại dùng nàng với vai trò là vợ, làm cái cớ trở về Trường An. Mọi chuyện chàng làm nhìn thì đều là vì nàng, từ chuyển về trong nhà, thi khoa cử, đến việc tuyển quan. Tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Tứ là kẻ si tình bậc nhất, nhưng thật ra đều là những mưu tính để lót đường cho Quảng Lăng Vương cả.
E rằng trong lòng chàng, Quảng Lăng Vương quan trọng hơn so với nàng rất rất nhiều lần.
Gia Nhu đưa tay lên áp vào trán, miệng đang cười nhưng mắt lại đỏ lên. Nếu kiếp trước, biết Lý Diệp bẫy mình, lừa mình, Gia Nhu đã không thể giữ được tỉnh táo, rồi sau đó khi nghe thái giám nói lúc ở pháp trường thì liền mất hết niềm tin.
Có thể ban đầu, việc nàng gả cho chàng cũng không hẳn hoàn toàn vô tư. Kiếp trước nàng phụ chàng, nên lương tâm vẫn luôn cắn rứt. Nhưng hiện tại nàng đã rất thật lòng, hôm qua rõ ràng bọn họ còn tốt như vậy còn gì. Bây giờ suy nghĩ lại, mọi chuyện lại khác đi một chút rồi, lúc đó chàng muốn nàng như vậy, không phải là để ngăn không cho nàng tiếp tục truy hỏi chứ? Cũng không để nàng ngăn cản chàng ra đi.
Tôn Tòng Chu thấy sắc mặt Gia Nhu khác thường, bèn hỏi: “Cô tìm ta chỉ hỏi cái này thôi à?”
“Phải. Muốn thông qua tiên sinh xác nhận một số chuyện, giờ ta đã biết rồi.” Gia Nhu thản nhiên thừa nhận, nhưng khó nén được nỗi cô đơn trong lòng.
Ấn tượng của Tôn Tòng Chu đối với Gia Nhu không thể nói là tốt, nàng dùng Linh Nguyên uy hiếp, phạm vào đại kỵ của Tôn Tòng Chu. Nhưng ngày ngày thấy nàng dốc lòng chăm sóc cho sư huynh, phần thâm tình đó làm Tôn Tòng Chu có chút cảm động. Tôn Tòng Chu không nhịn được nói: “Cô không cần lo lắng như vậy, huynh ấy không việc gì đâu. Đối với y thuật của bản thân, ta cũng có mấy phần tự tin đấy.”
Gia Nhu cười yếu ớt: “Đương nhiên rồi, ta tin tưởng tiên sinh.” Mấy năm nữa, danh tiếng Tôn Tòng Chu sẽ vang xa, trở thành Thánh y ngàn vàng khó cầu. Trước mắt Tôn Tòng Chu chịu hạ mình chữa bệnh cho Lý Diệp, cũng coi như vinh hạnh của bọn họ.
Tôn Tòng Chu từ trong phòng Gia Nhu đi ra, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn, cảm thấy lời nói mới rồi của mình cũng không an ủi được nàng là bao. Nhưng anh ta có cách nào khác đâu? Bản thân sư huynh cứ thế mà đi thẳng một mạch, làm tổn thương lòng người ta biết bao. Vốn Tôn Tòng Chu cũng muốn đi, nhưng sau lại ở lại chờ tin tức. Vạn nhất trên chiến trường…Thôi thôi thôi, thực sự là Tôn Tòng Chu thiếu nợ Lý Diệp mà.
Một lát sau, Gia Nhu đến hỏi thăm Trịnh thị, Trịnh thị hỏi: “Ta nghe nói Tứ lang lại xa nhà rồi hả? Thằng bé này càng ngày càng chẳng coi ta ra gì, lại chỉ bẩm báo cha nó, không đến bẩm ta. Con cũng thật là, sao lại không ngăn cản nó hả?”
Gia Nhu bình tĩnh nói: “Lang quân sợ Đại gia lo lắng ạ. Con đã hỏi Tôn tiên sinh, Tôn tiên sinh nói sức khỏe lang quân đã đỡ nhiều, không phải quá lo. Ngày trước lang quân có theo học một thời gian ở Thư viện Hồ Châu, lại nhờ vào suất thi ở đó mới có thể thi đậu Tiến sĩ, theo lý mà nói thì quả là có tình nghĩa thầy trò với Viện trưởng ở đó, đi thăm viếng cũng là việc nên làm.”
Trịnh thị nghe vậy thì nói: “Y thuật của Tôn tiên sinh này tốt như vậy cơ à? Trước nay ta chưa bao giờ nghe nói tới nhỉ.”
Tô Nương giải thích: “Có chuyện này phu nhân chưa biết ạ, hai năm trước, chính vị Tôn tiên sinh này từng chữa bệnh cho lang quân ở Ly Sơn, nhờ đó sức khỏe lang quân có tiến bộ nhiều, chắc chắn y thuật của Tôn tiên sinh vô cùng tuyệt vời đấy ạ. Đợt này cũng thế, thầy thuốc khác đều không trị được, chẳng phải ông ấy giỏi ngang cải tử hồi sinh là gì? Nếu Tôn tiên sinh đã nói lang quân không có chuyện gì, tức là lang quân không có gì đáng lo đâu ạ.”
Lúc này Trịnh thị mới gật đầu, nhìn về phía Gia Nhu: “Gần đây trong Kinh thành có chuyện, hôm qua Đại nương tử lại không về phủ. Chuyện trong nhà, con xem hỗ trợ chút đi.”
Gia Nhu thưa vâng, biết Vương Tuệ Lan không có ở trong phủ thì trong lòng nảy ra ý định khác.
Từ phòng Trịnh thị đi ra, Gia Nhu đi luôn tới chỗ Vương Tuệ Lan. Như lần trước, tỳ nữ nói cho nàng, Vương Tuệ Lan đi vắng.
“Không có chuyện gì đâu, ta đến tìm Tiểu nương tử thôi. Lần trước ta đồng ý giúp nó làm một con diều giấy.” Gia Nhu nói.
“Chuyện này…” Tỳ nữ do dự.
Huyện chủ luôn không cho Tiểu nương tử tiếp xúc nhiều với người bên ngoài, làm sao mà dám để Quận chúa vào chơi chứ?
Ngọc Hồ không vui: “Làm sao, Quận chúa nhà chúng ta cùng Tiểu nương tử hợp ý, muốn gặp Tiểu nương tử, các ngươi dám ngăn hay sao?”
Tỳ nữ thấy thái độ Gia Nhu, liền vội vàng khom người: “Nô tỳ không dám, để nô tỳ đi mời Tiểu nương tử ạ.”
Gia Nhu chờ trong sân, chỉ một lát sau đã nhìn thấy ma ma đưa Lý Tâm Ngư đến trước mặt nàng. Lý Tâm Ngư chải búi tóc hai bên, cằm nhọn, đôi mắt to linh động. Gia Nhu tiến lên đưa tay ra, Lý Tâm Ngư ngoan ngoãn nắm tay nàng.
Mấy ma ma hầu cận thấy thế đều sững sờ, tính tình Tiểu nương tử gàn dở, hầu như không thân cận với ai, thế nào lại không bài xích Quận chúa nhỉ?
“Ta đưa nó đến bên hồ chơi một chút. Ngọc Hồ ở lại đây, không được cho người bên ngoài vào quấy rối.” Gia Nhu lạnh nhạt nói rõ ý mình. Ma ma vừa định tiến lên, Ngọc Hồ đã ngăn lại.
Gia Nhu nắm tay Lý Tâm Ngư đi tới ven hồ nước, nhìn mặt nước hỏi: “Tiểu Ngư Nhi, có phải cháu biết tương lai Lý gia sẽ ra sao phải không?”
Lý Tâm Ngư choáng váng, không biết Gia Nhu hỏi như vậy là có ý gì, nó im lặng.
“Cháu đừng sợ, trong trí nhớ kiếp trước của cháu, nhà họ Lý hẳn là không có ta nhỉ?” Gia Nhu nhìn nó, mỉm cười hỏi.
Lý Tâm Ngư vô cùng hoảng sợ, chỉ yên lặng nhìn Gia Nhu.
Gia Nhu thấy biểu hiện của nó, liền biết mình nói đúng, nàng chậm rãi nói tiếp: “Không nói dối cháu, ta cũng là người sống lại giống cháu. Kiếp trước ta đã có một quyết định sai lầm, đời này chắc là phải chuộc tội. Nhưng ta không ở Trường An, cho nên không biết rất nhiều chuyện. Cháu có thể tin ta, nói cho ta biết những gì cháu biết, có thể chúng ta làm được gì đó chăng.
“Thím tư…” Lý Tâm Ngư đã sợ đến không cách nào dùng lời mà hình dung được. Vốn nó vẫn chưa thể tiếp nhận được chuyện bản thân mình sống lại. Nó cũng từng nghĩ phải làm gì đó để thay đổi hiện trạng, nhưng Vương Tuệ Lan trông coi quá chặt, nó lại quá nhỏ yếu, căn bản không có người nào tin tưởng lời nói của nó, không chừng có khi còn coi nó là quái vật cũng nên.
Nhưng bây giờ lại có người nói, hai người giống nhau. Thật không thể tưởng tượng được!
“Cháu không tin hả?” Gia Nhu cúi đầu nhìn nó, “Quảng Lăng Vương sau sẽ là Hoàng đế, đúng không?”
Trong lòng Lý Tâm Ngư căng thẳng, chăm chú gật đầu. Theo như thế cục bây giờ, hẳn người người đều sẽ xem trọng Thư Vương, ai mà nghĩ được là Quảng Lăng Vương mới là người chiến thắng cuối cùng chứ? Chỉ có những người đã trải qua một đời vất vả mới biết được.
Nói thật là Lý Tâm Ngư vẫn luôn bí mật quan sát vị thím tư đột nhiên xông vào nhà họ Lý này, không dám thiếu đề phòng chút nào. Nhưng bây giờ biết được, trên thế gian này, hai người là…hai linh hồn tương tự nhất, cho nên tự nhiên thấy thân cận hơn nhiều.
Gia Nhu tự nhiên ngồi xuống hòn đá bên bờ ao, vỗ vỗ bên người: “Đến đây đi, thời gian có hạn, nói hết những gì cháu biết cho ta đi. Giờ chúng ta là đồng minh rồi.”
Lý Tâm Ngư ngồi xuống bên cạnh Gia Nhu, cũng đổi giọng như người lớn: “Thím tư, kỳ thực từ khi chú tư về nhà ở đến giờ, rất nhiều chuyện đều không giống với lúc trước. Thím đã biết sau khi Nguyên Hòa Đế đăng cơ, thì ông nội bị mất tướng vị rồi chứ? Kỳ thực cũng bởi vì chuyện Ngô Ký Quỹ phường lần này, ông bị Thư Vương tóm được nhược điểm, nên phải đứng về phía Thư Vương, còn giúp lão ta làm rất nhiều chuyện.”
“Nhược điểm gì?” Gia Nhu cau mày hỏi.
“Hình như là chú hai biết rõ thái giám tham ô quốc khố, nhưng vẫn nhận hối lộ để làm giả sổ sách kế toán lừa dối vua. Chuyện này bị một Ngự sử phát hiện, chú giết người diệt khẩu, sau đó bị được một nhân vật lớn che dấu cho. Sau khi ông nội biết, để bảo vệ chú hai, không thể không bị cuốn vào vị trọng án Ngô Ký Quỹ phường. Còn nhớ cháu từng nói không, Lưu Oanh kia không phải người tốt. Sau khi nhà chúng ta có chuyện, cô ả liền biến mất.”
Thì ra là vậy, không trách Nguyên Hòa Đế phải bãi chức Lý Giáng, lại trục xuất cả nhà họ Lý ra khỏi Kinh thành. Dòng họ Lý đất Triệu từ đây lụi bại hoàn toàn, mấy thế gia đại tộc đều rút lui khỏi triều đình. Một sô người ở lại, nhưng cũng không làm thay đổi được cục diện chính trị.
Tất cả những chuyện này, Lý Diệp đều biết hết sao? Nếu như biết, chàng có trơ mắt nhìn họ Lý bị diệt chỉ vì để Quảng Lăng Vương thành đại nghiệp hay không? Người này bạc bẽo vô tình thế sao.
“Vậy còn cháu? Sau này cháu lớn lên thế nào?” Gia Nhu hỏi.
Lý Tâm Ngư lắc đầu: “Riêng việc này, thím đừng hỏi. Mặc dù cháu biết chuyện kiếp trước, cũng từng muốn nhắc nhở ông nội và cha cháu, rằng Quảng Lăng Vương mới là người giành thắng lợi sau cùng. Nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không tin, thậm chí còn cho rằng cháu điên ấy chứ. Thím có cách gì không? Có thể làm ông lựa chọn khác đi, kết cục của chúng ta sẽ khác đi chăng.”
Gia Nhu suy đoán, có thể vận mệnh sau này của Lý Tâm Ngư cũng không được như ý. Nàng cũng biết, Lý Giáng chìm nổi trong quan trường mấy chục năm, sao lại tin lời một người đàn bà. Huống hồ sự việc quan hệ đến sống chết của Lý Sưởng, Lý Giáng muốn bảo vệ con, nhất định phải lựa chọn.
Đúng là có một số việc sẽ thay đổi, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn sẽ không thay đổi chút nào.
***
Quách Mẫn nghe Lưu Oanh nói, lúc này Vương Tuệ Lan không ở trong phủ, tỳ nữ cùng vú già ở đó lại bị gọi đi nơi khác làm việc, đấy chính là thời cơ rất tốt để xem sổ sách. Quách Mẫn mượn cớ đi thăm hỏi, cho Hương Nhi ngăn cản những tỳ nữ trông cửa, còn bản thân thì vòng ra cửa sổ phòng riêng. Quách Mẫn đã dò xét chỗ này mấy lần, chỉ chờ cơ hội là ra tay.
Vốn là con cưng phủ Quốc công quen sống trong nhung lụa, đương nhiên Quách Mẫn rất vất vả đối phó với chuyện nhảy qua cửa sổ như vậy. Nhưng cuối cùng nàng ta cũng thuận lợi vào được trong phòng, tới được giá sách tìm kiếm.
Một cái tráp màu đen nằm yên trong đống sách vở. Hai mắt Quách Mẫn tỏa sáng, vừa định cầm lấy thì một cánh tay đột nhiên thì ra từ chỗ tối, bắt được cổ tay Quách Mẫn.
Quách Mẫn sợ đến suýt chút nữa hét rầm lên.