Edit: Châu
Gia Nhu mệt mỏi tỉnh dậy, ngoài rèm có ánh nến mờ mờ. Ngày mùa đông vốn ngắn, chắc lúc này trời đã tối rồi. Nàng nằm một mình trên giường, quần áo chỉnh tề, ngay cả đệm giường cũng đã được đổi. Bên ngoài ai đó nói chuyện rất khẽ, thỉnh thoảng có tiếng ho khan cố nén vang lên. Nàng vừa động đậy, chuông trên chân đã vang lên.
Tiếng nói chuyện bên ngoài liền dừng lại, sau đó có bóng một người cao ngất in trên rèm màu xanh, gọi: “Chiêu Chiêu?”
Gia Nhu xốc màn lên, cửa sổ đối diện giường đang mở một cánh, bên ngoài là bầu trời màu xanh đen, hình như trời vừa mưa xong, không khí vô cùng ẩm ướt. Trước rèm đặt hai chậu than, trong phòng rất ấm, Lý Diệp mặc trường bào mầu mơ đứng trước mặt nàng, trên mặt chàng hiện rõ sự âu yếm.
Gia Nhu thân thiết hỏi: “Chàng nói chuyện với ai đấy? Sao lại ho?”
Lý Diệp vén lên áo choàng ngồi xuống bên giường, nói: “Ta giao mấy việc cho Vân Tùng, nói nhiều bị khô miệng nên mới ho khan thôi. Nàng ngủ ngon giấc không?”
Gia Nhu xấu hổ gật đầu, đúng là nàng vừa mới ngủ rất say, hầu như không mơ mẩn gì.
Nàng co chân lên định tháo lắc chân xuống, Lý Diệp liền tóm lấy cổ tay nàng, hỏi: “Nàng định làm gì nào?”
“Cái này nó cứ kêu… Nếu chàng thích, chờ đến tối…ta lại đeo.” Gia Nhu đỏ mặt nói nhỏ. Chuông vừa vang, nàng liền nhớ lại cảnh hai người triền miên trên giường, không thể nào nghĩ được chuyện gì khác. Không chỉ có thế, giờ sợ là đến nhìn cá trong bể nước, mùa hè nhìn lá sen trong hồ, nàng đều nhìn ra cái khác phức tạp hơn rồi.
Lý Diệp cười rạng rỡ: “Không cần tháo xuống đâu. Đi tất chân vào thì nó thì sẽ không kêu to như vậy nữa.”
Gia Nhu nửa tin nửa ngờ, lấy cái tất tròng vào chân, rồi giật giật chân, quả nhiên tiếng chuông nhỏ đi rất nhiều, không chú ý lắng nghe sẽ không dễ phát hiện được. Trước khi Gia Nhu xuất giá từng nghe A Thường nói, vài người có sở thích đặc thù trong khuê phòng, tỷ như thích phụ nữ mặc trang phục kỳ quái, hoặc là thích những tư thế kỳ quái, như vậy sẽ có thêm tình thú.
Chắc Lý Diệp cũng có một chút sở thích kiểu ấy, không thì sao nàng chỉ đeo thêm cái lắc chân mà thôi, chàng liền dũng mãnh như vậy chứ.
Lý Diệp thấy gò má nàng chuyển hồng, biết nàng lại nghĩ đến ý nghĩa sâu xa của vật kia, liền tới gần, gõ nhẹ một cái trán nàng: “Nàng thay đồ, trang điểm đi, buổi tối cha mở tiệc, chào đón chị hai, trong vườn cũng bầy ít trò vui đấy.”
Lúc trưa hai người họ cũng nhìn thấy Quách Mẫn ở trước cổng. Từ sau hôm mùng 2 về thăm nhà mẹ đẻ thì Quách Mẫn vẫn ở lại phủ Vệ Quốc công chưa quay về, giờ bỗng dưng tự trở về một mình, thật có chút kỳ lạ. Gia Nhu thì chẳng nghĩ nhiều, bảo Ngọc Hồ cùng tỳ nữ giúp nàng trang điểm, thay một bộ váy ngắn thêu hoa thắt đai ngang ngực, tóc búi cao. Mỹ nhân trong gương đồng đẹp kiêu sa, có mấy phần phong thái giống hệt mẹ mình.
Ngọc Hồ mang hộp nữ trang đến, hỏi Gia Nhu định phối với trâm nào, nàng liền chọn cây trâm hình hoa mẫu đơn mà bác gái cả cho, cài lên đầu, lại cài thêm một cây trâm hoa thược dược mầu đỏ rực. Trước đây nàng cũng không chú trọng ăn mặc lắm, nhưng hôm nay thì đặc biệt để tâm, đuôi mắt liên tục liếc nhìn Lý Diệp đang ngồi ở bên cạnh. Chàng đang dịu dàng nhìn về phía nàng, ánh mắt mang theo tình cảm không lời.
Ngay cả Ngọc Hồ cũng nhận ra hai người dính nhau như sam, ghé vào tai Gia Nhu nói: “Quận chúa, đẹp lắm rồi đấy ạ. lang quân chắc rất vui rồi.”
Gia Nhu thấy con ranh Ngọc Hồ này gần đây càng ngày càng lẻo mép, liền giơ tay di vào mũi cô nàng, nói nhỏ: “Hôm nào ta sẽ gả em đi, tìm một lang quân thật lợi hại để trị em mới được!”
“Đừng! em chưa muốn cưới gả gì đâu.” Ngọc Hồ vội vàng lắc đầu.
Chủ tớ hai người đang cười đùa, thì nghe thấy tiếng Vân Tùng nói bên ngoài: “Lang quân, Quảng Lăng Vương phi về thăm, đang ở chỗ phu nhân đấy ạ. Phu nhân mời ngài nhanh chóng sang bên đó.”
Lý Diệp bỏ cuốn sách xuống, lông mày khẽ cau lại, sao lại về vào lúc này nhỉ? Chàng đứng dậy, bước tới phía sau Gia Nhu, đặt hai tay lên vai nàng: “Chiêu Chiêu, ta đi xem sao nhé.”
Gia Nhu gật đầu. Ánh mắt hai người vừa gặp nhau, dường như đã thấu hiểu tâm ý của nhau, không cần nhiều lời. Chờ Lý Diệp đi khỏi, Ngọc Hồ mới nói với Gia Nhu: “Quận chúa, hôm nay là ngày 14, Sao Vương phi không cùng Quảng Lăng Vương ở Vương phủ, mà lại đi ngược về nhà mẹ đẻ nhỉ? Điều này không hợp quy củ tý nào.”
Lúc trước Lý Thuần phải vượt qua muôn vàn khó khăn mới lập được Lý Mộ Vân làm Quảng Lăng Vương phi, có người nói sau hôn nhân hai người cũng rất hòa hợp, không hề có cãi vã gì…Nhưng giờ Trịnh thị chỉ gọi Lý Diệp qua bên đó, Gia Nhu đành phải chờ Lý Diệp về mới biết được có chuyện gì hay không.
Gia Nhu sợ Lý Giáng trách, bèn tự mình đến nhà chính nơi tổ chức tiệc trước, trên bàn tiệc chưa có một bóng người, chỉ có mấy tỳ nữ vú già đang bầy biện bàn ăn. Nàng tưởng mình đến sớm, liền đi ra ngoài xem.
Lý Giáng đã sai người dựng một cái giá rất lớn trong sân, trên giá xếp mấy trăm lồng đèn. Khi trời tối, ánh nến chiếu qua đèn giấy đủ màu như hoa ngũ sắc. Dưới đáy mỗi cái đèn lồng còn có một băng giấy dài rủ xuống, trên đó viết câu đố đèn. Gia nhân đều xúm vào xem câu đố, chen vai thích cánh ngó nghiêng. Có người nói nếu ai có thể đoán đúng mười câu liên tục thì có thể được Quan gia ban thưởng, vì thế rất nhiều người muốn tham gia đoán.
Gia Nhu bước xuống dưới hành lang, Ngọc Hồ và mấy tỳ nữ đang đi sau nàng cũng đều nóng lòng muốn đoán thử. Gia Nhu cười nói: “Các ngươi cũng đoán thử đi.”
Mấy đứa nhỏ làm lễ, rồi vừa chạy vừa nhảy đến bên giá hoa đăng, trên mặt tràn đầy nụ cười ngây thơ.
Gia Nhu nhớ ngày còn ở phủ Vân Nam Vương, Tết Nguyên tiêu hàng năm cũng có hoạt động tương tự, có điều không phải đoán đố đèn, mà là bắn đèn. Treo đèn màu lên đầu cây gậy trúc, cách vài bước lại treo một cái. Mỗi người có năm mũi tên, ai bắn trúng nhiều nhất là người giỏi nhất, có thể được cha khen thưởng. Đêm Nguyên tiêu là lúc phủ Vân Nam Vương náo nhiệt nhất, trong sân đầy người. Những mũi tên lửa bay qua xẹt lại trong sân như sao băng, kèm theo từng đợt tiếng cười vui.
Mộc Cảnh Thanh là bé trai dũng mãnh nhất, còn Gia Nhu là bé gái tài ba nhất. Nhớ lúc ấy, mẹ thường ngồi trên hành lang, mỉm cười nhìn bọn họ, cùng A Thường đoán xem hai chị em có thể bắn trúng mấy mũi tên.
Chẳng biết vì sao, khi nhớ tới những chuyện này, Gia Nhu thấy mắt cay cay. Từ nhỏ đến giờ chưa từng biết nỗi buồn ly biệt có vị gì, chỉ thấy chuyện có cha mẹ ở bên làm bạn, người thân gặp nhau thì cũng bình thường. Sau này lớn lên, xa nhà hàng trăm dặm, trải qua đau thương, mới biết những ngày xưa thật quý giá. Chẳng trách đều nói mỗi khi lễ tết gặp lại người thân, hoặc nhìn thấy cảnh tương tự, thật dễ dàng dâng lên cảm xúc nhớ nhà.
“Đây là Quận chúa thì phải?” Có người tiến đến từ đầu kia của hành lang, gọi Gia Nhu từ tận xa.
Gia Nhu hồi tỉnh, quay đầu nhìn lại thì thấy Lưu Oanh vịn tay một ma ma thản nhiên đi tới. Lưu Oanh mặc một cái áo rộng rãi tay thụng, váy thắt eo cao, khuôn mặt có vẻ đầy đặn hơn nhiều. Đã có bài học lần trước, Gia Nhu không muốn tiếp xúc với Lưu Oanh chút nào, xoay người rời đi. Lưu Oanh cho tỳ nữ cùng vú già đứng lại, tự mình đi tới trước mặt Gia Nhu, giơ tay ngăn nàng lại: “Thiếp là con cọp sao? Mà người vừa thấy thì lại tránh đi thế.”
Gia Nhu lạnh lùng nhìn Lưu Oanh: “Ta xấu tính lắm. Trong bụng ngươi đang có máu mủ của nhà họ Lý, ta nể mặt ngươi. Nhưng nếu ngươi định giở trò như lần trước thì ta sẽ không khách khí đâu đấy.”
Lưu Oanh rụt tay lại, nhìn giá đèn óng ánh phía xa xa, khẽ cười nói: “Thiếp ở trong phủ chỉ có một thân một mình, thân phận tầm thường không hiển hách bằng mấy vị nương tử, đương nhiên phải tính toán cho bản thân tý chút rồi. Lần trước làm như vậy, cũng chỉ là muốn Nhị lang quân thương xót thiếp thân hơn một chút mà thôi. Quận chúa thân phận cao quý, lại được Tứ lang quân che chở, sẽ chẳng ảnh hưởng gì cả. Sao người lại không cho thiếp lợi dụng một chút vậy?”
Gia Nhu chẳng muốn nói mấy câu ngụy biện với Lưu Oanh. Nhà họ Lý ít con trai, hàng cháu thì chưa hề có cháu trai nào, mới chỉ có một cháu gái là con vợ lẽ của Lý Huyên. Bởi vậy dù Lý Giáng đồng ý chưa chính thức nhận Lưu Oanh, nhưng tất cả chi phí cho cô ả đều không khác gì vợ lẽ cả, thậm chí Lưu Oanh còn được hưởng đãi ngộ cao hơn rất nhiều so với vợ lẽ bình thường khác. Họ Lý nhà cao cửa rộng, thừa sức nuôi thêm cô ả.
Thân phận Gia Nhu với Lưu Oanh khác nhau một trời một vực, nếu muốn, nàng có thể đạp Lưu Oanh xuống bùn rất dễ dàng. Gia Nhu là vợ Lý Diệp, là con dâu của Lý Giáng, nếu muốn thì chắc chắn sẽ chiếm thượng phong trước mặt Lưu Oanh. Thế nhưng nếu thế, ngoại trừ làm cho mẫu thuẫn giữa hai anh em càng sâu thêm, làm cho Lý Giáng thêm chán ghét chi thứ tư thì chẳng còn điểm gì tốt cả.
Trước khi xuất giá, mẹ đã nói với nàng, nếu không học được cách quên đi thân phận của mình, hòa hợp với mọi người thì sẽ rất khó tìm được hạnh phúc. Đây chắc hẳn là kết luận mẹ rút ra sau nửa đời người, lúc nói ra thấy rất bùi ngùi. Rồi mẹ nhớ ra là nàng chưa từng trải qua khó nhọc, liền nói thêm: “Tất nhiên con không giống mẹ, nhưng nếu con muốn Lý tứ lang đối với con thật tâm, thì đừng lấy thân phận của mình ép nó. Đàn ông đều sỹ diện cả.” Câu nói này, Gia Nhu vẫn luôn nhớ rất kỹ.
Kỳ thực trước khi gả tới đây, nàng vẫn lo rằng Lý Diệp chỉ là người tay trắng, không làm mình phục được. Dù sao thân phận cách xa, nhất định sẽ làm chàng có tâm lý tự ti. Nhưng không những chàng trấn trụ được nàng, còn đè ép nàng tới gắt gao, giữa bọn họ căn bản không có khoảng cách thân phận.
Gia Nhu đang nghĩ đến xuất thần, thì Lưu Oanh đứng bên cạnh nói tiếp: “Trước khi thiếp vào phủ, đã từng nghĩ không biết phủ đệ của Tể tướng đương triều phồn hoa sang trọng đến bậc nào. Sau khi đi vào thì mới biết mọi sự còn vượt xa sự tưởng tượng của mình. Phía sau vinh hoa phú quý như vậy, không biết có bao nhiêu toan tính cùng xương máu đã đổ vào, không biết có thể kéo dài bao lâu đây? Nếu như có một ngày, bọn họ tính toán đến nhà mẹ đẻ của Quận chúa, người bảo nên làm như thế nào?”
Lúc Lưu Oanh nói những câu này, trên mặt hiện lên vẻ mất mát rất rõ ràng, hoàn toàn không có một chút ngả ngớn nào như lúc trước. Đôi mắt Lưu Oanh đang nhìn Gia Nhu thậm chí còn lộ ra dáng vẻ thấu hiểu, đồng tình, cùng thương xót.
Gia Nhu thầm giật mình. Nàng bỗng nghĩ đến mấy năm sau này, Lý Giáng bị giáng chức, cả nhà phải rời khỏi Trường An. Quyền thế tan hết chỉ sau một buổi, từ đó không còn tin tức nữa. Trời đất theo thời gian, đầy rồi lại vơi, lên rồi lại xuống, rất ít người đang ở trong phồn vinh an nhạc lại còn có thể giữ được tỉnh táo.
“Lời của ngươi có ý gì? Ngươi rốt cuộc là người ở đâu?” Gia Nhu hỏi.
“Một người nhỏ bé không đáng kể thôi ạ. Quận chúa tiếp tục ngắm cảnh, thiếp thân xin lỗi không tiếp được rồi.” Lưu Oanh chỉ cười cười, gọi tỳ nữ vú già, tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, trong nhà chính báo tin ra, Lý Giáng đến.
Gia Nhu tạm thời dẹp bỏ nghi ngờ trong lòng, gọi bọn Ngọc Hồ cũng quay trở về phòng lớn. Lý Giáng đang ngồi đàng hoàng ở trên ghế chủ vị, vợ chồng Lý Huyên và vợ chồng Lý Sưởng chia nhau ngồi hai bên, Lý Diệp ít tuổi nhất, chỗ ngồi xếp ở cuối cùng. Gia Nhu làm lễ xong, ngồi xuống, mới phát hiện ra Trịnh thị và Lý Diệp còn chưa tới.
Lý Giáng hỏi Gia Nhu: “Tứ lang đang ở chỗ Đại gia à?”
Gia Nhu đắn đo, đang không biết có nên nói chuyện Quảng Lăng Vương phi ra không thì Quách Mẫn đã cong môi nói: “Quảng Lăng Vương phi đột nhiên về phủ, kéo Tứ đệ lại chỗ Đại gia nói chuyện rồi ạ.”
Lý Sưởng liếc mắt nhìn Quách Mẫn, Quách Mẫn ra vẻ hiểu ý: “Về nhà rồi con mới biết quyết định của cha con và Từ nương nương. Có điều ngẫm lại cũng phải, Quảng Lăng Vương phi gả đã nhiều năm như vậy, tình cảm với Quảng Lăng Vương ân ái không ngừng, nhưng việc không có con cũng là chuyện thật. Lý gia còn không thể vô hậu, Hoàng thất càng không cần phải nói. Vì lẽ đó cha con mới quyết định đưa em gái con làm trắc phi của Quảng Lăng Vương, dù có chút thiệt thòi, nhưng Từ nương nương đã đích thân đồng ý, nếu như sinh con, dù trai hay gái, sau này sẽ đứng ngang hàng với Chính phi.”
Trong lời nói có ý dọa dẫm rõ rệt.
Gia Nhu hít sâu một hơi. Nàng suýt quên trước khi Quảng Lăng Vương đăng cơ còn có một vị trắc phi họ Quách, người này sinh ra con trưởng tử cho phủ Quảng Lăng Vương, nói vậy chính là em gái Quách Mẫn rồi. Nhưng vị Quách thị này sau đó chỉ được phong vị đến Tần, thân phận không cao bằng Lý Mộ Vân. Sau khi nhà mẹ đẻ thất thế, Lý Mộ Vân vẫn được Nguyên Hòa đế quan tâm như cũ, không biết là do cao tay hay là nguyên nhân nào khác.
Sắc mặt Lý Giáng hơi trầm xuống, ông ta thấy Quách Mẫn tự mình về nhà thì cũng thấy hài lòng. Bằng không thời gian càng kéo dài, bên ngoài không khỏi có người nói bóng nói gió, đối với đường làm quan của Lý Sưởng cũng không hay. Ông ta coi trọng đứa bé trong bụng Lưu Oanh, nhưng không hề nghĩ tới việc để Quách Mẫn bị mất chỗ.
Hồi trước, Lý gia coi như cũng dựa dẫm vào phủ Vệ Quốc công, cho nên nhiều việc phải nhìn mặt Quách Hoài mà làm, nếu Quách thị có được một đứa con trai, thì chắc chắn công lao càng lớn. Coi như bây giờ phủ Vệ Quốc công không bằng lúc trước, thì Lý Giáng cũng sẽ không để quan hệ hai bên căng thẳng. Thế nhưng giờ Quách Hoài lại đưa con gái đến phủ Quảng Lăng Vương tranh sủng cùng Tam nương tử, phải chăng là trả thù Nhị lang cưới vợ bé hay sao?
Quách gia vẫn y như trước đây, không coi ai ra gì, như thể đó là điều tất nhiên. Giờ Đông cung đã cho phép, việc này coi như chắc chắn. Lý Giáng chỉ không hiểu, Thái tử lôi kéo một Vệ Quốc công chẳng ra gì để làm gì nhỉ?
“Thôi đi, nàng có nói ít đi mấy câu thì cũng không ai coi nàng là người câm đâu.” Lý Sưởng không nhịn được.
“Đại nhân hỏi, ta trả lời tử tế, có sai chỗ nào đâu?” Quách Mẫn cười lạnh lùng, “Còn nữa, ta đã được mẹ khuyên bảo, thông suốt rồi. Lưu Oanh mang thai con của Lang quân, mà lại không danh không phận ở trong phủ cũng không tiện, Lang quân cứ tự nhiên cười làm vợ bé đi. Như thế cũng thuận cho đứa bé được danh chính ngôn thuận.”
Lời Quách Mẫn làm cả sảnh đường giật mình, Vương Tuệ Lan và Gia Nhu đồng thời nhìn về phía Quách Mẫn, không biết Phu nhân của Vệ Quốc công đã nói những gì, mà làm cho Quách Mẫn đổi ý, đồng ý tiếp nhận Lưu Oanh như vậy.
Vẻ mặt Lý Giáng khó dò, nói: “Nếu như thế, chọn ngày lành thánh tốt đi.”
“Cảm ơn cha.” Lý Sưởng chắp tay nói.
Quách Mẫn bưng chén rượu trên bàn uống một hớp, khóe miệng nhếch một nụ cười sâu xa.
***
Trong phòng Trịnh thị, gia nhân đều ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn ba mẹ con.
Lý Mộ Vân nhào vào lòng Trịnh thị khóc nức nở, nói đứt quãng: “Con phụng dưỡng Từ nương nương đến nơi đến chốn, sao Nương nương lại có thể nhét con gái nhà họ Quách vào cạnh Quận vương được chứ? Nếu sau này Quách thị sinh con cho Quận vương, thì con phải làm sao đây? Mẹ ơi, số con khổ quá.”
Lý Diệp ngồi cạnh lẳng lặng nghe, uống từng ngụm trà trong chén.
Trịnh thị vỗ về Lý Mộ Vân, trong lòng thương xót, nói với Lý Diệp: “Tứ lang, đừng chỉ ngồi xem thế, con cũng giúp chị con nghĩ cách xem nào. Không phải từ trước đến giờ con với Quảng Lăng Vương có quan hệ tốt sao? Liệu có thể nói với ngài ấy một chút…”
“Con hỏi mẹ nhé, nếu Gia Nhu gả đến mấy năm mà cũng không có con, thì mẹ có bảo con lấy vợ bé hay không?”
“Đó là đương nhiên!” Trịnh thị bật ra. Nói xong mới thấy không đúng, nhìn Lý Diệp một cách sâu xa, “Con đừng có dùng mấy lời đó gài ta nhé, sao lại đánh đồng như thế được?”
Lý Diệp nói: “Việc này cũng không phải là ý của Quảng Lăng Vương, mà là ý của Từ nương nương cơ mà, khuyên kiểu gì? Huống hồ Hoàng thất càng coi trọng chuyện con nối dõi hơn dân chúng bình thường, cứ lấy quy định ra, thì Quảng Lăng Vương cũng không làm gì được.”
Lý Diệp đã nghĩ sớm muộn sẽ có ngày như thế này. Dù chị gái đã nhờ mẹ tìm thuốc hết lần này tới lần khác, nhưng cũng không thấy hiệu quả gì, Đông cung rất coi trọng Quảng Lăng Vương, sao có thể để ngài ấy chậm đường con cái? Nhất định sẽ sắp xếp chọn người cho ngài ấy.
Nhưng Từ Lương viện chọn Quách thị, chắc chắn có thâm ý.
Từ Lương viện là người đàn bà rất thông minh, trong hoàn cảnh Thái tử gặp nguy tứ phía, bà ta vẫn vững vàng ổn định mọi việc Đông cung đâu ra đấy, cũng chưa bao giờ ngòm ngó đến vị trí Thái tử phi. Đàn bà trong thâm cung, chẳng nên trông mong gì vào việc được phu quân sủng ái, thà dựa vào tiền đồ của con cái là hơn. Chỉ cần tương lai Quảng Lăng Vương có thể lên đại vị, thì vị trí Thái tử phi đáng là gì.
Lần trước Từ Lương viện biết Lý Diệp đang ở phủ Quảng Lăng Vương, bà ta cố ý dặn Quảng Lăng Vương mang về một loại rượu, là loại mà Lão sư thích nhất. Việc đó là lời ám chỉ hết sức rõ ràng.
Bà ta đã biết rõ, nhưng không nói toạc ra, cũng tính là bảo vệ chàng. Mà việc dùng Lý Mộ Vân để che mặt, tất nhiên cũng đã bị bà ta phát hiện ra. Nay bà ta chọn cho Quảng Lăng Vương một người khác tương xứng, thế cũng hợp tình hợp lý.
Kỳ thực lúc trước, khi Lý Thuần muốn kết hôn với Lý Mộ Vân, Lý Diệp từng phản đối. Dù sao chuyện hai người bọn họ đang làm, thật không nên liên lụy đến người vô tội. Sau đó Lý Mộ Vân khăng khăng muốn gả, Lý Thuần cũng vượt qua bao khó khăn mới cưới được. Kết hôn rồi thì Lý Thuần cũng đối xử rất tốt với Lý Mộ Vân, còn trở thành giai thoại.
Lý Mộ Vân ngồi bên cạnh vừa nghe Lý Diệp nói thì càng ai oán: “A đệ không giúp được ta cái gì thì cũng thôi, cớ sao lại nói những lời móc máy thế?”
“Đệ không có ý nói móc, chỉ để A tỷ nhận rõ hiện thực mà thôi. Tối nay đáng ra tỷ không nên giận hờn trở về đây, lại càng không nên oán trách Quảng Lăng Vương gì hết. Nếu những việc này đến tai Đông cung, thì người ta sẽ nghĩ là Quảng Lăng Vương phi không đủ khéo léo. Trước khi gả, đệ đã nhắc tỷ rồi còn gì. Gả vào Hoàng thất, là nhất định không thể độc chiếm một mình được.”
Lý Mộ Vân nắm nắm đấm, nghiêng đầu quay đi. Trịnh thị nghe xong thì vội vàng kéo tay con gái: “Tam nương, Tứ lang nói rất có lý. Ta gọi người đưa con về nhé? Sợ cha con biết được, thì sẽ nổi giận mất.”
“Mẹ!” Lý Mộ Vân kêu một tiếng, “Chẳng lẽ đến một nơi để kể khổ mà con cũng không có sao? Anh hai nhận một cô nàng vào phủ, làm Quách Mẫn bực. Chớp mắt một cái họ Quách liền đưa một đứa con gái đến phủ Quảng Lăng Vương chọc tức con, chẳng lẽ hai chuyện không liên quan gì đến nhau sao? Nói đi nói lại, đều do con đĩ kia gây họa cả. Sao mọi người không đuổi nó đi, còn cho nó ở lại trong phủ thế?”
Trịnh thị vội vã bịt miệng Lý Mộ Vân: “Lời này mà con cũng dám nói! Lưu Oanh đang mang thái con của Nhị lang, Nhị lang cũng vô cùng coi trọng nó, hơn cả Quách Mẫn đấy. Lần trước vợ Tứ lang đắc tội Lưu Oanh, anh hai con còn đánh cả tỳ nữ của em dâu con đấy.”
“Con đĩ ranh, có gì mà sợ? Đã thế hôm nay con sẽ không về.” Lý Mộ Vân nổi giận nói, “Con chờ Quận vương đích thân đến đón, cho đủ mặt mũi mới về. Cũng phải cho vị Nương nương trong cung kia biết, con phát cáu rồi đây.”
“Con…” Trịnh thị những muốn khuyên, lại không biết nên nói như thế nào, chỉ đành nhìn Lý Diệp trông mong, chờ chàng cho ý kiến.
Nhưng Lý Diệp lại đứng dậy, nói: “Theo ý A tỷ đi. Cha đã phái người đến giục mấy lần rồi, mẹ, chúng ta đi thôi.”
Trịnh thị lại kéo tay Lý Mộ Vân, muốn Lý Mộ Vân cùng đi. Nhưng Lý Mộ Vân nói: “Chuyện con về phủ cũng không phải chuyện gì vinh quang cả, chắc giờ này Quách Mẫn đã rêu rao hết rồi, con đến đấy chỉ tổ mất mặt với mọi người, chẳng thà cứ ở đây thôi.”
Tính Lý Mộ Vân từ trước đến giờ vốn cố chấp, Trịnh thị biết không khuyên nổi, đành chỉ dặn dò Tô Nương ở lại phục vụ, rồi đi theo Lý Diệp.
Lý Mộ Vân nằm nhoài trên sập, nghĩ tới sau này phải cùng một người phụ nữ khác chia sẻ người đàn ông yêu mến của mình, chỉ thấy nghẹn ở cổ họng, không nhịn được lại khóc lên.