Edit: Châu
Ngu Bắc Huyền thấy hai người định đi, thì muốn bước ra ngoài, lúc ấy không biết Thường Sơn từ chỗ nào nhẩy ra, quỳ trước mặt y.
“Anh làm gì thế?” Ngu Bắc Huyền cau mày hỏi.
Thường Sơn nói: “Chủ thượng, thuộc hạ biết ngài không bỏ mặc Quận chúa Ly Châu được, nhưng nếu lúc này ngài đi ra ngoài, thì có thể làm được gì chứ? Coi như ngài không coi Lý tứ lang cùng Lý gia ra gì, thì tính tình Quận chúa Trường Bình thế nào, ngài là người hiểu rõ nhất còn gì. Nếu Quận chúa Trường Bình biết được nỗi lòng của ngài thì liệu có bỏ qua cho Quận chúa Ly Châu hay không? Người muốn làm đại sự, không thể rơi vào tư tình nhi nữ được ạ!”
Ngu Bắc Huyền nhất thời nghẹn lời, cuống họng như bị một cái gì đó chặn lại, giữ chặt trong lòng. Ngu Bắc Huyền không sợ Trường Bình, nhưng Trường Bình là sợi dây thừng Thư Vương dùng để buộc y lại, người phải kiêng kỵ chính là Thư Vương. Lúc này Ngu Bắc Huyền chưa có năng lực chống lại người kia, nên đành phải nhẫn nại.
“Chủ thượng!” Thường Sơn túm lấy áo choàng của Ngu Bắc Huyền, sợ y không chịu nghe. Hồi mới bắt đầu ở Nam Chiếu, Thường Sơn cũng đã từng khuyên như vậy rất nhiều lần.
Ngu Bắc Huyền suy nghĩ chốc lát, mới nói: “Anh đứng lên đi, ta không đi nữa. Anh đi hỏi thăm xem nàng có gì đáng ngại không là được.”
“Vâng! Chủ thượng anh minh!” Thường Sơn đứng lên, “Thuộc hạ đi ngay.”
Ngu Bắc Huyền đưa ánh mắt quấn quýt si mê bám theo bóng hình xinh đẹp đang lướt qua, cho đến khi bóng dáng nàng biến mất không còn chút tăm hơi. Vừa nãy Trường Bình khiêu khích hết lần này tới lần khác, nhưng nàng đều chịu đựng. Tính tình nàng lúc này thật khác xa lúc trước.
Từ nhỏ, khi Ngu Bắc Huyền còn ở Thái Châu, đã nghe nói đến con gái của Vân Nam Vương, nghe nói nàng có phong thái xinh đẹp như hoa, mày liễu nhưng khi khái anh dũng không kém mày râu chút nào. Ngu Bắc Huyền biết Vân Nam Vương dũng mãnh, nhưng không cho rằng một cô gái có thế gắn với hai chữ anh dũng được. Mãi đến tận khi gặp nàng ở chợ ngựa, thấy nàng dám leo lên cả ngựa hoang chưa thuần, mấy lần suýt bị quăng xuống đất nhưng vẫn bất khuất giữ chắc cương ngựa, không hề để ý hậu quả nếu có nhỡ bị rơi xuống đất. Phần kiên định đó xác thực khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Ngu Bắc Huyền ra tay giúp đỡ, vốn tưởng rằng nàng sẽ cảm kích, ai ngờ nàng lại nói: “Nếu ngươi không đến, tự ta cũng thuần phục được con ranh kia thôi.”
Trong mắt thiếu nữ kiêu ngạo có gió tây phần phật thổi, như luồng sấm lớn nổ vang trong cuộc sống của Ngu Bắc Huyền. Y biết trên đời này khó có cô gái nào có thể sánh ngang với nàng. Ngu Bắc Huyền thích nàng dám làm dám chịu, dám yêu dám hận, tính cách như ngọn lửa cháy rừng rực. Không thể ngờ có một ngày, nàng cũng học được cách nuốt giận vào lòng.
Có thể thấy Lý Diệp tuyệt đối không phải người xứng với nàng, đến thiên tính của nàng cũng không thể bảo vệ, sao còn mong đến chuyện làm cho nàng hạnh phúc được nhỉ? Nếu nàng ở bên người y, nhất định sẽ vẫn là Quận chúa Ly Châu dọc ngang tiêu sái. Nghĩ đến đây, Ngu Bắc Huyền cười tự giễu, bản thân mình giờ chỉ có thể trốn xa xa như này mà lưu luyến, sao có tư cách nói những thứ này.
Nhưng y thề rằng, nhất định có một ngày sẽ đoạt nàng lại, làm cho nàng quay về làm thiếu nữ trên lưng ngựa kia một lần nữa.
***
Trở lại xe ngựa, Gia Nhu nói lại đầu đuôi câu chuyện cho Thôi Vũ Dung, Thôi Vũ Dung nói: “Vì thế theo lời muội, thì Tiết Độ sứ Vũ Ninh cùng Tiết Độ sứ Hoài Tây muốn liên hợp đối phó với Nam Chiếu, Thuận Nương đi theo Tiết Độ sứ Vũ Ninh là để giúp đỡ?”
Gia Nhu lắc đầu nói: “Không hẳn.”
Thôi Vũ Dung vỡ lẽ: “Lần trước Thuận Nương lặng lẽ đi theo cô cùng với muội đến Thôi phủ, ta thấy không có gì khác lạ. Hôm nay gặp lại, Thuận Nương rất khác đấy. Hóa ra trong thời gian này đã xảy ra rất nhiều biến cố.”
“Những chuyện này vốn đều là bí mật của Vương phủ. Mẹ đẻ của Thuận Nương chết trên tay cha muội, Thuận Nương bị ép gả cho một Tiết Độ sứ lớn tuổi hơn rất nhiều, trong lòng không thể không có chút oán hận. Mẹ giúp Thuận Nương, đại khái cũng muốn chúng ta sử dụng, nhưng muội không thể hoàn toàn tin tưởng nó được.” Gia Nhu nói. Bây giờ Thuận Nương còn cần phủ Vân Nam Vương làm chỗ dựa, tất nhiên sẽ giúp đỡ bọn họ, ví dụ như việc Thuận Nương báo tin lần trước cũng giúp bọn họ sớm phòng bị.
Thế nhưng đến ngày không cần đến Vương phủ nữa, thì Thuận Nương là địch hay là bạn cũng khó nói. Trước mắt hai bên lợi dụng lẫn nhau mà thôi, sau này đành theo mệnh trời vậy.
Xe ngựa về đến cổng Thôi phủ, Gia Nhu đi đã lâu, sợ Lý Diệp lo lắng, nàng tạm biệt để Thôi Vũ Dung vào nhà, còn mình thì về nhà luôn.
Đến lúc về đến đầu đường, xe ngựa bỗng nhiên nghiêng sang một bên, ngay sau đó nghe thấy phu xe than ở bên ngoài: “Này xe ngựa nhà ai thế, sao lại cướp đường vượt lên kiểu ấy?”
Gia Nhu ngồi ổn định lại xong thì nói: “Ở đường này không giàu thì quý, đừng tính toán với ai hết, nhanh đi về đi.”
Phu xe thưa vâng, tiếp tục lái xe. Gia Nhu nhấc mành cửa sổ xe ngựa lên, ven đường là mấy mảnh tường trắng ngói đen quen thuộc, còn có cả một hàng cây hòe già. Hẳn là sắp đến nhà rồi đây. Nàng rời chàng mới nửa ngày, thế mà đã nóng lòng muốn bay về nhà rồi.
Chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng lại. Phu xe lại “Ồ” một tiếng, nói: “Hóa ra vừa nãy là xe ngựa của Nhị nương tử. Hình như lang quân đang đứng ngay ngoài cổng đấy ạ.”
Gia Nhu ngạc nhiên, vội vã vén rèm xe lên, quả nhiên thấy trước cổng Lý phủ có một chiếc xe ngựa khác mới dừng, Quách Mẫn đang được tỳ nữ đỡ xuống xe. Lý Diệp đang chào hỏi Quách Mẫn, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Gia Nhu bên này. Đang cau mày, nhìn thấy nàng, mặt chàng giãn ra, đi xuống bậc thang vài bước, tới bên cạnh xe ngựa.
“Sao chàng lại ra đây?” Gia Nhu hỏi. Rõ ràng thầy thuốc đã nói không được ra gió mà.
Lý Diệp ôm nàng xuống xe ngựa, sau khi đặt nàng xuống thì chàng cũng không buông tay mà vén mớ tóc rối trên trán nàng: “Nàng nói chỉ đi một buổi, mà giờ đã sau giờ ngọ rồi.” Trong lời nói có chút ai oán.
Mặt Gia Nhu ửng đỏ, tùy tùng xung quanh đều cười trộm, Ngọc Hồ tô vẽ thêm: “Lang quân mới nửa ngày không gặp Quận chúa mà đã thấy tương tư rồi. Từ sáng đã mấy lần hỏi em giờ đấy ạ.”
Mầu hồng trên mặt Lý Diệp lan rộng, chàng khẽ cười để che dấu sự lúng túng. Gia Nhu nghiêm khắc trừng mắt với Ngọc Hồ, Ngọc Hồ vội vàng trốn vào sau lưng Vân Tùng: “Quận chúa, em không hề nói lung tung nhé, không tin người hỏi Vân Tùng mà xem.”
Vân Tùng gật đầu thật mạnh, không sợ chết bồi thêm một câu: “Lang quân đã bị tương tư làm hại nghiêm trọng, từ sáng tới giờ đến cuốn sách cũng chưa cầm qua.”
Gia Nhu còn muốn nói lại, Lý Diệp ngoắc ngoắc ngón tay của nàng, nhẹ nhàng nói: “Thôi Chiêu Chiêu đừng nói nữa. Lang quân vẫn chưa muốn mất hết mặt đâu.”
Hai bên đều không nhịn được cười, Gia Nhu cũng thế, bàn tay khuất trong tay áo nắm chặt tay chàng.
Quách Mẫn lạnh lùng đứng ở cổng nhìn về phía bọn họ, rồi tự mình đi vào trước. Hương Nhi đỡ Quách Mẫn, nói: “Có phải Tứ lang quân cùng Quận chúa cố ý không ạ? Đúng lúc người trở về lại làm trò ở trước cổng, không phải muốn người khó chịu hay sao ạ?”
“Đừng có nói linh tinh.” Quách Mẫn không vui.
“Sao lại linh tinh ạ? Giờ Tứ lang quân chiều chuộng Quận chúa, muốn thể hiện cho mọi người đều biết. Nếu có ngày Tứ lang quân cá chép hóa rồng, đừng nói là người, sợ là Huyện chủ chi thứ nhất kia cũng không có chỗ mà lo ấy chứ ạ.”
Quách Mẫn không nói nữa, cảm thấy lời Hương Nhi cũng có mấy phần đúng. Quách Mẫn với Vương Tuệ Lan không phải người cùng đường, với Mộc Gia Nhu lại càng không. Trước đây nàng ta chỉ chăm chú với tình yêu nam nữ, cho nên rất nhiều chuyện nhìn không thấu. Lần này trở về, xem như phải thay da đổi thịt rồi.
Cha và Từ nương nương đã quyết định, chắc chắn sẽ làm nhà họ Lý từ trên xuống dưới đều thất kinh.
Lý Diệp cùng Gia Nhu trở về phòng ở, cơm nước trên bàn vẫn chưa hề được động tới, chàng một mực chờ nàng về. Gia Nhu thấy ngại, vội vã bảo Ngọc Hồ đi hâm nóng thức ăn: “Ta với chị họ đi dạo chợ Đông, vui quá quên cả thời gian, cho nên mới về muộn. Đáng ra chàng đừng chờ ta.”
Nàng cố ý giấu chuyện gặp phải Trường Bình, nhưng Lý Diệp đã biết, nên mới phải chờ nàng từ cổng. Lúc này chàng cũng không nhắc lại chuyện đó, chỉ nói: “Một mình dùng bữa ăn không ngon.”
Gia Nhu oán thầm, hai mươi mấy năm qua không phải đều ăn một mình hay sao chứ.
Có mấy món ăn để nguội không ăn được nữa, nhà bếp liền làm mấy món mới, dọn ra một lần nữa. Lúc hai người dùng bữa đã quen không nói chuyện, tập trung nhai kỹ nuốt chậm, chỉ tình cờ trao ánh mắt. Ăn uống xong xuôi, người hầu dọn bàn ăn đi, Gia Nhu lau miệng, súc miệng xong thì thấy Lý Diệp nói: “Có cái này cho nàng đây.”
Gia Nhu nghi hoặc nhìn chàng, Lý Diệp đứng dậy đi đến chỗ tủ thấp lấy ra một cái hộp gỗ lim có khắc hoa bằng vàng đặt xuống trước mặt nàng: “Mở ra xem đi.”
Gia Nhu lấy khăn lau miệng, nghi hoặc lật mở cái khóa bằng đồng của cái hộp, bên trong thế mà lại chính lá cái lắc chân hình cá đùa lá sen kia! Chỉ có điều hoa văn của cái lắc chân này tinh xảo hơn vật hôm trước rất nhiều, lá sen nho nhỏ khắc rất rõ ràng, hai mắt của con cá đang bơi thì rất sống động. Gia Nhu vừa thoáng thấy liền vội vàng đóng nắp hộp đánh “xoạch”, đẩy cái hộp về phía Lý Diệp, mặt đỏ bừng tới tận mang tai.
Chàng muốn ám chỉ cái gì đây hở trời?
Lý Diệp mỉm cười, cho người hầu trong phòng lui ra hết. Rồi chàng kéo tay Gia Nhu, để nàng ngồi vào trong lòng mình, sau đó nhấc chân phải nàng lên, cởi bỏ tất chân. Chân ngọc của nàng thon dài, da thịt trắng loáng, dường như mỗi bước chân đều có thể nở ra một đóa sen, vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.
Lý Diệp lấy lắc chân từ trong hộp, tự mình đeo cho nàng.
Dây bạc trôi xuống tới mắt cá chân nàng, tiếng chuông tinh tang, y như tiếng chú cá nhỏ quẫy nước. Cảm giác lành lạnh trên chân làm Gia Nhu chấn động, tay bám vào vạt trước áo khoác của Lý Diệp, hai tai nóng bỏng, nói nhỏ rí: “Lang quân, chàng định làm gì…”
Rõ ràng chàng còn chưa khỏi hẳn, chẳng lẽ lại muốn…?
Một tay Lý Diệp vẫn nắm chân ngọc của nàng, nhìn ngắm tỉ mỉ. Mấy ngón chân xinh xắn, móng chân trắng nõn, mềm mại nhỏ xinh như chân em bé. Ánh mắt chàng tối dần, cúi đầu hôn lên chân nàng. Gia Nhu cứng cả người, trong tai chỉ còn tiếng chuông reo như dòng nước nhỏ róc rách, rồi môi chàng nóng ướt lướt một đường lên trên.
Hai tay nàng bắt lấy bờ vai thon gầy của chàng, ý thức rơi vào trong hỗn độn, như đang lạc trong mây mù.
“Lang quân…ôi…” Giọng Gia Nhu mềm nhũn. Bốn phía yên tĩnh, ngoài cửa sổ có tiếng gió thổi ào ào, trong phòng có tiếng hôn mút ngượng ngùng cùng tiếng chuông rung nối với nhau.
Nàng nằm ngả ra trên sập, thở dốc không ngớt, tay kéo chàng từ phía chân lên, không nói gì hôn chàng. Như củi khô gặp lửa, Lý Diệp và nàng cùng lăn xuống sập. Toàn thân Gia Nhu đều là mồ hôi, từng phân da thịt đều nóng rừng rực.
Không biết là đã qua bao lâu, khóe mắt Gia Nhu tràn ra mấy giọt nước mắt, hai tay bám lung tung vào lưng chàng. Chả phải người này còn đang ốm à, sao lại có sức dai như vậy…Nàng thấy vừa thoải mái, lại hơi đau, thần trí mê loạn, gọi “Lang quân” liên tiếp, âm thanh như đang nức nở, lại du dương như tiếng chim hót véo von.
“Ngoan, cố thêm một chút nữa…” Môi Lý Diệp hôn khắp gương mặt nàng. Hình như cái sập quá nhỏ, Gia Nhu suýt thì ngã xuống, Lí Diệp liền ôm cô nàng mềm nhũn vào trong giường tiếp tục. Một bàn tay chàng đưa lên chắn trên đỉnh đầu nàng, không để nàng đụng vào bình phong đầu giường.
Đệm giường bên dưới Gia Nhu ướt sũng mồ hôi, nàng hơi mở mắt ra, âm thanh đều bị chàng nuốt vào trong miệng, nàng chỉ nhìn thấy hai chân trắng sáng của mình treo trên cánh tay chàng đang rung rung không ngớt, tiếng chuông dồn dập như mưa rào, còn thân hình thanh niên trên người nàng thì chập trùng như núi.
Nàng lại nhắm mắt lại, thời gian trôi, trôi rất lâu, dường như không có điểm dừng.
Cuối cùng Lý Diệp thở dài một tiếng, nằm trên người nàng. Gia Nhu khàn cả giọng, mệt bở hơi tai. Vừa rồi quá kịch liệt, giờ chẳng muốn nhúc nhích chút nào, hai mắt thì díp lại không mở ra nổi. Quả thực trước đây chàng để ý tâm tình của nàng, cho nên nhẹ tay, hôm nay mới thể hiện thực lực, mà cũng không biết đã thể hiện toàn bộ chưa.
Đúng theo lời Thường ma ma nói thật, mặc kệ dịu dàng đến đâu, không bao giờ đàn ông chịu yếu thế đối với chuyện này.
Lý Diệp ôm nàng vào ngực, dỗ dành nhỏ nhẹ một lúc, Gia Nhu mới thôi khóc. Nàng dựa vào bả vai chàng nặng nề ngủ. Vừa nãy trong phút chốc, chàng đã mất khống chế, cho nên làm lâu hơn những lần trước rất nhiều, nàng thấy hơi quá sức chịu đựng. Lúc này chàng thấy có chút áy náy. Thế nhưng chỉ cần ôm nàng trong vòng tay, chàng liền mất lý trí, không có cách nào khống chế được.
“Tứ lang…” tay Gia Nhu vòng lên ôm cổ chàng, nói nho nhỏ, “Chàng vẫn định cùng ta…”
Lý Diệp ngẩn ra, lấy tay vén mái tóc ướt mồ hôi trên trán nàng. Nàng vẫn đang ngủ, câu kia đúng là nói mơ. Lông mi cong dài xinh đẹp che trước mắt, đôi môi do chàng hôn mà sưng đỏ, trông như một đóa hoa kiều diễm ướt át. Lý Diệp không nhịn được lại cúi đầu hôn lên lần nữa, lòng hoàn toàn thỏa mãn.
Trước đây chàng chỉ có một mình, không có gì phải lo lắng. Để thực hiện nguyện vọng của thầy, giúp Lý Thuần có thể đăng cơ, chàng dùng hết sức mình ngăn cản mọi trở ngại cho dù là ngấm ngầm hay công khai, dù cho đánh cược cả tính mạng cũng không hối tiếc.
Nhưng nàng đã đi vào cuộc đời của chàng, dần dần càng ngày chàng càng có nhiều điều phải để ý. Không muốn để nàng phải lẻ loi ở lại trên đời, không muốn nàng bị tổn thương khi không còn mình che chở. Chàng chưa bao giờ quên lời dạy của ân sư, nhưng chàng cũng hy vọng trong quãng đời còn lại luôn có nàng bên cạnh.
Lý Diệp vuốt ve gò má của nàng, ôm nàng chặt hơn, trong lòng thầm nói: Thưa thầy, thầy hãy cho Ngọc Hành được ích kỷ một lần, đặt nàng trên tất cả.