Edit: Châu
Lý Diệp và Vân Tùng chạy vội về phủ, đúng lúc Tô Nương tiễn thầy thuốc ra ngoài. Thầy thuốc chào Lý Diệp, Lý Diệp vội hỏi: “Quận chúa thế nào rồi?”, nói xong thì ho khan mấy tiếng.
Tô Nương và Vân Tùng vội vàng chạy lại vuốt lưng cho chàng, nhưng Lý Diệp khoát tay một cái, bọn họ vội lùi ra.
Thầy thuốc đã làm việc cho nhà họ Lý nhiều năm, biết rõ sức khỏe vị Tứ công tử này không tốt, cho nên vẫn giữ được bình tĩnh: “Công tử yên tâm, do Quận chúa quá giận dữ, cho nên bị ngạt thở đột ngột. Nghỉ ngơi là ổn.”
“Làm phiền ông rồi.” Lý Diệp gật đầu, đi vào trong phòng. Trịnh thị và Vương Tuệ Lan vừa từ phòng trong đi ra, Trịnh thị thấy Lý Diệp thì nổi giận: “Con làm sao thế? Đang bị cảm còn chạy loạn đi thế à!”
“Con có mấy việc phải làm mà.” Mắt Lý Diệp nhìn vào bên trong, “Mẹ, Gia Nhu đã tỉnh chưa?”
Trịnh thị lắc đầu: “Con vào đi, lúc nào nó tỉnh thì phái người đến báo cho ta một tiếng.” Nói xong thì cùng Vương Tuệ Lan đi ra ngoài.
Trong vườn hoa có một thửa đất trồng mai, mấy hôm trước hoa vẫn nở đầy, cành hoa nhuộm một mầu trắng như tuyết. Giờ thì hoa mai đã rụng lả tả, bậc thang và con đường lát đá phủ đầy cánh hoa. Mấy hôm nữa thì lộc xanh sẽ nẩy trên cành, mùa xuân sẽ tới.
Vương Tuệ Lan thấy Trịnh thị cau mày, hỏi: “Đại gia có tâm sự ạ?”
Trịnh thị cười nói: “Không có gì, con còn phải xem sổ sách nhỉ? Mình ta đi về là được.”
Từ lúc nãy, khi còn ở trong phòng của Gia Nhu, Vương Tuệ Lan đã thấy Trịnh thị có gì đó là lạ, dường như bà ta vội vã kéo Vương Tuệ Lan ra khỏi phòng vậy. Nhưng Vương Tuệ Lan không hề nói gì, chỉ cùng với mấy người của mình rẽ sang đường khác đi tiếp. Vương Tuệ Lan đi khuất rồi, Trịnh thị mới quay sang nói với Tô Nương: Vừa rồi lúc ngồi ở mép giường, ta rõ ràng nghe được Gia Nhu gọi một cái tên.”
Tô Nương bị câu nói không đầu không đuôi của Trịnh thị làm cho ngơ ngẩn: “Người nói ai tên gọi là gì ạ?”
Ngu Bắc Huyền. Trịnh thị không nghe lầm, Tiết Độ sứ uy chấn vùng sông Hoài, năm nay chưa đến ba mươi tuổi. Mặc dù Trịnh thị ở trong nhà cả ngày, chả đi đâu bao giờ, nhưng những nhân vật lớn kiểu thế thì bà ta vẫn biết ít nhiều. Sao có thể nghe được tên của y từ miệng Mộc Gia Nhu chứ nhỉ? Trịnh thị thấy thật khác thường.
“Tô Nương, bà thấy tình cảm của Tứ lang với Quận chúa có tốt không?” Trịnh thị hỏi với vẻ mặt rất quan trọng.
Tô Nương suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Nhìn thì thấy Tứ lang quân rất để ý Quận chúa, chăm sóc mọi việc. Còn tình ý của Quận chúa đối với Lang quân thế nào thì không nhìn ra được. Lúc mới tới, chẳng phải Quận chúa còn không muốn động phòng cùng Lang quân hay sao? Hình như Quận chúa có chuyện riêng gì đó cất giấu trong lòng.”
Trịnh thị gật đầu, cũng có cảm giác này. Bà ta hạ giọng: “Bà kín đáo phái người đi Nam Chiếu, tìm hiểu xem trước khi Quận chúa gả cho Tứ lang thì có từng quen biết ai không nhé, nhất là xem xem có từng quen biết Tiết Độ sứ Hoài Tây hay không.”
“Phu nhân, người nghi ngờ…” Tô Nương che miệng, lắc đầu nói, “Không thể nào.”
Nhưng Trịnh thị chỉ kiên quyết nói: “Bà cứ đi tìm hiểu đi. Ta cần biết sự thật thế nào.”
Tô Nương đành cúi đầu thưa vâng.
***
Trong phòng, Gia Nhu đang nằm ở trên giường, hai tay nắm chặt tấm chăn. Ngọc Hồ ngồi ở mép giường lau mồ hôi cho nàng, hình như nàng vẫn đang chìm trong ác mộng.
Trong mơ đã là sau giờ ngọ, trời trong nắng ấm. Nàng mới bị sẩy thai tháng trước, lúc đó đang nhàn rỗi chỉ huy người làm dựng một cái giàn trồng nho ở trong sân. Đang làm thì thiếu cành trúc, Ngọc Hồ phải đi lấy thêm, nàng cũng đi theo, sợ Ngọc Hồ không biết lại lấy phải mấy cành quá ngắn.
Hai người vừa đi tới cạnh phòng chứa củi thì nghe thấy hai người hầu phụ trách quét nhà đang thì thầm với nhau: “Ngươi có thấy Quận chúa đáng thương không nhỉ, vừa sẩy thai thì lại cửa nát nhà tan, thế mà bản thân lại chẳng biết gì. Nghe nói lúc tìm thấy xác Thế tử của Vân Nam Cương, trên người Thế tử cắm đầy mũi tên, máu đã chảy khô cả.”
“Haizz. Sứ quân không cho nói, ai mà dám nói chữ nào? Nhưng này, hôm qua Quận chúa là Quận chúa, là vì có phủ Vân Nam Vương, hôm nay thì gọi là gì bây giờ? Hay là chúng ta sang đầu quân cho Quận chúa Trường Bình nhỉ, dầu gì người ta cũng là cành vàng lá ngọc chính hiệu.”
Hai người cùng cười.
“Các ngươi đang nói gì?” nàng xông ra, nắm cổ áo một trong hai người, nhấc lên, “Ngươi lặp lại lần nữa! Người nào chết?”
Đó là lần đầu tiên trong đời nàng biết thế nào là cảm giác trời sập. Trong khi nàng không hề biết gì, Thổ Phồn đưa một trăm ngàn quân tấn công Nam Chiếu, mấy Tiết Độ sứ quanh Nam Chiếu đều khoanh tay đứng nhìn, triều đình thì không xuất binh tăng viện. Em trai đã chết trận, phủ Vân Nam Vương bị đốt cháy, còn cha mẹ thì không rõ tung tích.
Trong giờ phút sống còn, thì nàng đang ở xa tận nơi nào.
Nàng chỉ thấy trời đất quay cuồng, ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì thấy Ngu Bắc Huyền đang ngồi bên giường, nàng lập tức túm lấy vạt áo y, chất vấn: “Em ta chết bao giờ? Nam Chiếu mất bao giờ? Sao ngươi lại lừa dối ta! Ngươi làm gì có quyền như thế!”
Ngu Bắc Huyền nắm tay nàng: “Nhu nhi, nàng tỉnh táo lại đi! Lúc ấy nàng vừa sẩy thai, huống chi coi như có biết thì nàng có thể làm gì? Triều đình đã bỏ rơi, tay ta sao với đến Nam Chiếu được? Ta đã phái người tìm kiếm tung tích nhạc phụ nhạc mẫu rồi, nàng an tâm ở yên đây đi.”
“Ta phải về nhà!” Nàng khàn cả giọng kêu khóc, “Ta phải đi thăm em trai ta!” Nàng đẩy Ngu Bắc Huyền ra, gắng gượng xuống giường. Ngu Bắc Huyền vừa nắm lấy eo nàng, liền bị nàng lấy cái gối bằng gốm đập.
Lúc ấy, thầy thuốc đứng bên cạnh nói: “Sứ quân, Quận chúa đang rất yếu, còn chưa khôi phục, không thể tiếp tục như vậy được! Quận chúa sẽ không chịu nổi đâu.”
Ngu Bắc Huyền cau mày, chém bàn tay xuống, đánh ngất nàng. Nàng gục xuống ngực y, rốt cuộc cũng yên lặng. Nàng thoáng nghe thấy tiếng y gọi Thường Sơn, lạnh lùng nói: “Lôi hai kẻ khua môi múa mép, không biết trên dưới kia đánh chết đi! Sau này nếu ai còn dám nói lung tung trước mặt Quận chúa, hoặc bất kính với nàng, thì sẽ giết cả nhà!”
Sau đó, y đích thân đi Nam Chiếu, tìm được tung tích cha mẹ nàng. Vì cha nàng nhất định không chịu tới Thái Châu, cho nên y thu xếp cho bọn họ ở tạm Thục Trung, còn mang về một bức thư dán kín của mẹ. Trong lòng nàng cảm kích, chưa bao giờ tự hỏi vì sao y có thể cứu người an toàn ra khỏi Nam Chiếu, nơi mà quân Thổ Phồn đang chiếm đóng.
Nàng đáng cười như thế đấy. Vì muốn sống chung với y mà bỏ cả người nhà, đến danh phận vợ cả cũng không muốn. Cuối cùng đổi lấy kết cục cửa nát nhà tan, đầu lìa khỏi xác. Sống lại lần nữa, nàng chưa từng hận y, chỉ cảm thấy mình không so được với nghiệp lớn trong lòng y, đó chẳng qua là sự lựa chọn của đàn ông mà thôi. Bây giờ thì nàng mới biết, kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là y!
Bao nhiêu chuyện kiếp trước đang đè ép nàng, mình nàng ngồi trong bóng tối, ôm đầu gối mà khóc.
“Chiêu Chiêu.” Có ai đó gọi tên nàng.
Nàng vẫn chìm vào giấc mộng, không muốn tỉnh dậy. Dường như trước mắt lại xuất hiện chàng thiếu niên kia, chàng cười nhỏ nhẹ: “Sao cô cứ bám theo người khác thế?”
“Bởi vì huynh xinh trai chứ sao, ta thích huynh rồi đấy! Chẳng ai để ý đến ta cả, chỉ có huynh chịu nói chuyện với ta thôi…Tối mai liệu ta có gặp được huynh nữa không?”
“Có.” Chàng ta đồng ý ngay. Thế nhưng ngày hôm sau, cô gái nhỏ đứng đến mọc rễ trước cửa phòng cả đêm, cuối cùng hết hơi hết sức, mấy thứ đồ vẫn cầm trong tay rơi lả tả đầy đất, thương tâm khóc òa lên. Giống như bị mất đi một món đồ rất yêu thích mà không có cách nào tìm lại được.
Tại sao kiếp trước tất cả những người mà nàng thích đều phụ lòng nàng…
Lý Diệp thấy ngay cả trong mộng, nước mắt Gia Nhu vẫn tuôn ròng ròng thì cầm nàng tay, chau mày. Chàng quay đầu hỏi Ngọc Hồ đang quỳ ở cạnh giường, lạnh lùng hỏi: “Tóm lại là Mộc Gia Nghi đã nói gì với Quận chúa, hả?”
Mắt Ngọc Hồ đỏ hoe: “Nô tỳ cũng không biết, lúc ấy nô tỳ đang ở bên ngoài, bỗng nghe tiếng Tam nương tử nói Quận chúa hộc máu. Từ khi đưa về nhà thì Quận chúa vẫn như thế này, gọi mãi cũng không tỉnh… Lang quân, phải làm sao bây giờ ạ?”
Lý Diệp đưa ngón tay vuốt ve gò má Gia Nhu, chàng biết trong lòng nàng có cất giấu bí mật, nhưng không biết là bí mật ấy lại làm nàng thống khổ như vậy. Cho tới giờ chàng còn chưa thể xâm nhập được vào nội tâm của nàng, nàng vẫn đang đóng kín cửa lòng, mà chàng thì vẫn bị nhốt ở bên ngoài, không biết trong đó có những điều gì.
Thu Nương đứng cạnh bên giường, nói: “Thầy thuốc mới khám xong, nói có bệnh gì đâu. Nhưng già thấy dáng vẻ Quận chúa như này, đâu có giống nằm mê? Hay là … tìm đạo sĩ tới xem thử?” Thu Nương nghĩ bị ma làm thì đúng hơn.
Lý Diệp ngước mắt, trong ánh mắt có ý cảnh cáo. Thu Nương lẩy bẩy lùi về phía sau. Vớ vẩn thật, sao lang quân lại cho phép gán ghép chuyện ấy với Quận chúa cơ chứ.
“Để ta ở đây là được rồi, các ngươi ra ngoài hết đi.” Lý Diệp nói.
Gia nhân trong phòng lần lượt ra ngoài hết, phòng ngủ lập tức trở nên trống trải. Lửa trong chậu than phát ra tiếng kêu tí tách, Lý Diệp đứng dậy vắt khăn lau mồ hôi cho Gia Nhu. Nàng bỗng nhiên mở mắt, thấy người đang cúi xuống là Lý Diệp thì lập tức nhào qua, ôm chặt lấy chàng. Trên người chàng có một thứ mùi nhàn nhạt nào đó làm nàng thấy yên ổn, dường như mùi vị đó có thể trấn an trái tim nàng.
“Chiêu Chiêu, nàng sao thế?” Lý Diệp cũng vòng tay ôm nàng, giơ tay áp vào sau gáy nàng.
Gia Nhu lắc đầu, chỉ ôm chàng càng chặt hơn, áp chặt đầu mình vào cổ chàng, tham lam hít lấy mùi vị của chàng, không muốn nói điều gì. Trời đất bao la, dường như chỉ có người đang ôm nàng mới là chốn về của nàng, mới có thể làm cho nàng an lòng.
Lý Diệp cũng không ép nàng, chàng chỉ ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng như đang dỗ dành em bé. Lúc này nàng quá yếu ớt, dường như chỉ cần đụng nhẹ một cái là sẽ vỡ tan.
Qua rất lâu, Lý Diệp nghĩ nàng đã ngủ, thì nàng mới buồn bực nói: “Hôm nay Thuận Nương tìm ta, nói Ngu Bắc Huyền muốn liên kết với Từ Tiến Đoan, hai người đều mưu đồ chiếm mỏ sắt của Nam Chiếu, cho nên đã cùng nhau đi gặp sứ thần của Thổ Phồn. Thuận Nương bảo ta báo cho cha biết, để sớm phòng bị.”
Tay Lý Diệp đang vỗ lưng nàng dừng lại một chút: “Sao Thuận Nương biết được?”
“Nó nói là nghe trộm được, nó bị Từ Tiến Đoan theo rất sát, không thể đưa tin về Nam Chiếu, cho nên mới nói cho ta. Hôm nay cũng nhân lúc bọn kia đi gặp sứ thần của Thổ Phồn nó mới đi ra ngoài được.” Gia Nhu hít sâu một hơi, níu lấy tay áo khoác của Lý Diệp, “Ta không biết phải làm thế nào nữa, trong lòng rất loạn.” Nàng không có ai để bàn bạc, chỉ có thể hỏi chàng. Dù gì chàng cũng là mưu sĩ của Quảng Lăng Vương, hẳn sẽ biết chút ít.
Lý Diệp ôm Gia Nhu, trong lòng lại nghĩ miên man. Nếu chỉ có thế, sao nàng phải tức giận đến ho ra máu? Trừ phi trong lòng nàng vẫn để ý Ngu Bắc Huyền, cho nên không chịu nổi khi y phản bội.
Chàng cố nén những ý nghĩ không hay, cố gắng chuyển sự chú ý đến điều nàng vừa nói. Chuyện hai kẻ kia liên kết thì chàng đã biết trước, nhưng chuyện Nam Chiếu thì chàng chưa hề biết gì. Mỏ sắt Nam Chiếu đứng đầu cả nước, bao nhiêu người đỏ mắt thèm muốn. Nhưng Thổ Phồn là địch bên ngoài, đứng trên lập trường quốc gia, hai kẻ kia đã bất chấp cả ranh giới cuối cùng rồi.
“Bằng hiểu biết của nàng về Nam Chiếu, nếu Thổ Phồn xuất binh thì có bao nhiêu phần thắng?” Lý Diệp cúi đầu hỏi Gia Nhu. Địa bàn của Ngu Bắc Huyền và Từ Tiến Đoan cách Nam Chiếu khá xa, không thể nào xuất binh qua địa phận các phiên trấn khác được. Bọn họ liên hệ với sứ thần Thổ Phồn, chắc là cùng bàn chuyện chia chác Nam Chiếu sau này, hoặc buộc Thổ Phồn đưa ra lợi ích nào đó.
Tâm trạng Gia Nhu bình phục lại một chút, nàng buông Lý Diệp ra, tỉnh táo nói: “Nếu bốn gia tộc lớn vẫn sát cánh bên nhau, thì việc ngăn chặn một trăm ngàn đại quân không là vấn đề. Nhưng lần trước Nam Chiếu nội loạn, cha đã cấm túc họ Cao và họ Đao, trong nhà bác cả lại xảy ra chuyện, khẳng định thực lực không bằng lúc trước. Nếu lúc này Thổ Phồn tấn công Nam Chiếu, Nam Chiếu sẽ bại mất. Cho nên nhất định phải có bên ngoài trợ giúp mới có thể thoát hiểm. Hay là nói với Đại nhân, xin ngài thuyết phục triều đình xuất binh?”
Mặc dù Quảng Lăng Vương thống lĩnh một nửa Thần sách quân, nhưng Thần sách quân là cấm quân, chỉ có Thiên tử mới có quyền điều động. Nếu Quảng Lăng Vương muốn thành lập quân đội của riêng mình, thì chỉ còn cách chờ đến khi quân Thành Đức quy thuận. Thế nhưng Gia Nhu sợ rằng Nam Chiếu không chờ được lâu như vậy. Coi như chờ được đến khi đó, ai biết Quảng Lăng Vương có xuất binh hay không? Chẳng ai dám chắc cả.
Lý Diệp đặt tay lên vai ngăn nàng lại: “Chuyện này không nên nói với cha.”
Theo thói quen làm việc của Lý Giáng, thì không những ông ấy sẽ không giúp Gia Nhu, mà còn nghĩ cách làm cho Lý gia vô can hoàn toàn. Đến lúc đó có thêm ông già trở ngại, phiền toái càng nhiều.
“Nhưng…” Gia Nhu cắn môi.
“Ta sẽ nghĩ cách.” Lý Diệp nói. Nam Chiếu vốn không có vai trò gì trong toàn bộ kế hoạch của chàng, nay bỗng nhiên thêm gánh nặng này, chắc chắc sẽ làm chàng mất rất nhiều tâm trí, chưa tính những việc khác có thể xảy ra nữa. Nhưng Lý Diệp không thể nào dùng lý trí để cự tuyệt nàng.
Nhất là không muốn thấy nàng thương tâm khổ sở.
Tuy Lý Diệp trịnh trọng cam kết như vậy, nhưng đối với Gia Nhu thì cam kết đó không có chút sức nặng nào. Nàng không hề biết Lý Diệp chính là Ngọc Hành tiên sinh. Nàng chỉ biết độc một điều, rằng phu quân mình là một người thông minh, khi còn nhỏ từng được gọi là thần đồng. Nhưng chàng lại ốm yếu, không quan không chức, lại xa lánh triều đình, không có bất kỳ thế lực nào, chỉ là một mưu sĩ nho nhỏ của Quảng Lăng Vương, làm sao có thể giúp được nàng đây?
Nàng phải nghĩ cách khác.
“Ngoài những việc này, nàng còn có gì muốn nói với ta không?” Lý Diệp nâng mặt nàng lên, muốn thử gõ cửa trái tim nàng lần nữa.
Nhưng Gia Nhu chỉ lắc đầu, hơi tránh ánh mắt chàng. Những gì có thể nói thì nàng đều đã nói, nhũng thứ khác thì không thể nói được, chỉ có thể giữ ở trong lòng. Sau khi hai người thành thân thì rất ít khi nói chuyện quá khứ. Chàng không hỏi, nàng cũng cố hết sức không nhắc tới. Hai người càng ngày càng hòa hợp từ những chuyện sinh hoạt hàng ngày cho đến chuyện gần gũi hàng đêm, nhưng Gia Nhu chưa nhìn ra được, đó là thói quen, hay là thích.
Lý Diệp thở dài, cúi đầu áp trán vào trán Gia Nhu, ngón tay vuốt ve sau tai nàng. Chàng hy vọng qua thời gian sống chung, cô nhóc này có thể mở cho chàng một khe cửa hẹp. Không ngờ lòng nàng vẫn cứng như thép.
Rõ ràng hồi nhỏ, vừa gặp một lần, nàng đã nói thích chàng còn gì. Thế mà lớn lên lại không còn thẳng thắn như thế nữa. Chỉ có chàng là ngu ngơ coi lời nói “thích” hồi nhỏ là thật thôi.
***
Sau thời gian bị niêm phong kiểm tra, quán Sở Tương ở phường Khang Bình lại mở cửa như thường. Mấy nương tử hàng đầu ở đây đều là hạng nhất, nhiều nương tử rất đa tài, có thể thỏa mãn khẩu vị của cả quan viên lẫn văn nhân. Vừa mở tiệc rượu, vừa chơi tửu lệnh, vừa có mỹ nữ thân thiết như người nhà, vừa có những lời ngon ngọt rót vào tai.
Trong một phòng riêng của quán Sở Tương, một vũ nữ người Hồ đang nhảy điệu của người Hồ. Một bên có hai sứ thần Thổ Phồn ngồi, bên cạnh có một người phiên dịch. Ngu Bắc Huyền và Từ Tiến Đoan ngồi bên kia.Từ Tiến Đoan cũng đang nhòm ngó eo thon của vũ nữ, chỉ có Ngu Bắc Huyền cúi đầu uống rượu. Rượu này chắc mới ủ tầm dăm năm, mùi rượu hơi thiếu chút lửa, uống vào thì thua xa loại hương thuần ủ mười năm.
Sứ thần Thổ Phồn nói với người phiên dịch mấy câu, phiên dịch thuật lại: “Hai vị sứ thần nói Thổ Phồn cũng rất hứng thú với Nam Chiếu, tuy nhiên sức chiến đấu của quân đội Nam Chiếu rất tốt. Nếu biết được nhược điểm của họ, hoặc vạch ra được phương thức đánh chiếm, thì sau khi thành công, việc mỏ sắt kia tất nhiên là được.”
Từ Tiến Đoan cười hai tiếng: “Chuyện này khó gì đâu? Tiết Độ sứ Hoài Tây ngồi bên ta đây từng đến Nam Chiếu, lạ gì chuyện ở đó.”
Ngu Bắc Huyền không nói lời nào, người phiên dịch lại nói tiếp: “Nam Chiếu có bốn gia tộc lớn, đều có sở trường riêng. Rèn đúc binh khí, huấn luyện cung thủ cũng như luyện kỵ binh đều theo những phương pháp tuyệt mật trong gia tộc, người ngoài rất khó do thám được. Nhưng sau đó Nam Chiếu có nội loạn, có hai gia tộc đã bị kiềm chế. Lúc này mà ra tay thì là cơ hội tuyệt vời.”
Từ Tiến Đoan vội vàng gật đầu bày tỏ sự đồng ý, đang định nói thì Ngu Bắc Huyền cất lời: “Coi như hai gia tộc lớn đã bị hạn chế, thì quân đội do hai gia tộc ấy huấn luyện vẫn ở trong tay Vân Nam Vương. Quý ngài cũng biết quân đội Nam Chiếu hùng mạnh, thêm vào đó Vân Nam Vương và Thế tử đều anh dũng thiện chiến. Sợ là nếu tấn công lúc này thì mấy vị Tiết Độ sứ quanh Nam Chiếu sẽ mò tới dây máu ăn phần, chưa chắc đã chiếm được lợi lộc gì.”
Sau khi phiên dịch truyền đạt lại. Sứ thần Thổ Phồn gật đầu một cái, hỏi: “Vậy theo Tiết Độ sứ Hoài Tây thì lúc nào mới là cơ hội tốt?”
“Thổ Phồn không nên cử binh áp sát biên giới, làm cho cả vùng biên ải luôn phải cảnh giác, mà ngược lại nên làm cho vùng Nam Chiếu cùng mấy phiên trấn lớn xung quanh mâu thuẫn, hoàn toàn cô lập Vân Nam Vương. Chờ dăm ba năm nữa, Thổ Phồn có binh hùng tướng mạnh, lương thảo dư thừa, mà Nam Chiếu thì nội bộ lục đục, lại không được bên ngoài ủng hộ, lúc đó mới là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt.” Ngu Bắc Huyền nói.
Sứ thần Thổ Phồn ở đối diện vỗ tay một cái, nâng ly mời Ngu Bắc Huyền cùng Từ Tiến Đoan cạn chén. Mặc dù Từ Tiến Đoan không bằng lòng lắm, rõ ràng lúc đầu thỏa thuận khác cơ mà, nhưng thôi, có nhất trí là được.
Rượu qua ba tuần, Từ Tiến Đoan vào sân khiêu vũ cùng vũ nữ, hai người dính vào một chỗ. Ngu Bắc Huyền đứng dậy đi ra ngoài, giơ tay gọi Thường Sơn, mắt nhìn bốn phía, dùng ngôn ngữ của người Hồ nói rất nhỏ và nhanh: “Anh phái người bắn tín hiệu nguy hiểm cho Vân Nam Vương ngay, cố hết sức sử dụng đường tắt thông qua Quảng Lăng Vương hoặc nhà họ Thôi ấy. Nhắc nhở thêm để Vân Nam Vương coi chừng mấy Tiết Độ sứ quanh đó. Ba đến năm năm là thời gian tối đa ta có thể tranh thủ cho Nam Chiếu rồi. Có thể củng cố nội bộ được hay không hoàn toàn chỉ dựa vào ông ấy thôi. Nếu biết coi trọng quân bát kỳ, thì Thổ Phồn sẽ chẳng làm được trò trống gì.”
Thường Sơn đáp vâng, nhưng thái độ lại hơi chần chừ.
“Chuyện gì, nói đi.” Ngu Bắc Huyền cau mày.
“Tam nương tử lén đi gặp Quận chúa, chẳng biết tại sao, hình như Quận chúa bị nôn ra máu.” Thường Sơn nói rất nhỏ.
Ngu Bắc Huyền lập tức túm lấy cố áo Thường Sơn, ánh mắt tối sầm, dấu hiệu chứng tỏ y đang rất tức giận: “Đồ khốn ấy nói những gì?”
“Không biết ạ. Không ai đến gần được, bởi vì bên cạnh Quận chúa dường như có một nhóm vệ sĩ bí mật rất giỏi theo bảo vệ.”
Ngu Bắc Huyền buông Thường Sơn ra, nắm vào lan can, gương mặt cạnh lạnh lùng, hơi thở dọa người. Mồ hôi lạnh sau lưng Thường Sơn đổ ròng ròng.
“Tĩnh An, ngươi đi đâu thế!” Bên trong nhà, Từ Tiến Đoan gọi ầm lên. Ngu Bắc Huyền vẫy tay cho Thường Sơn náu đi, còn mình thì quay lại trong phòng.