Edit: Châu
Gia Nhu cảm giác mình đã khác xưa rất nhiều, kiếp trước nàng dùng trăm phương ngàn kế để trốn tránh chuyện này, Ngu Bắc Huyền vừa tới gần nàng đã thấy sợ. Nhưng đời này, dưới sự dẫn dắt của Lý Diệp, nàng đã dần dần tiếp nhận, không những thế bắt đầu thấy thích thú.
Một phút lơ là, quần áo trói buộc trên người không biết đã bị cởi hết từ lúc nào.
Nàng được Lý Diệp ôm thành tư thế đối mặt với chàng. Hai người nhìn nhau, đều có thể thấy rõ bản thân mình trong mắt đối phương. Gia Nhu theo bản năng vòng hai tay ôm trước ngực, ngượng ngùng dời ánh mắt. Nàng từng liếc qua mấy bức vẽ thuật phòng the, biết tư thế này gọi là uyên ương giao cổ, rõ ràng là người nào đó đã nghiên cứu thấu đáo hơn nàng nhiều.
“Thả lỏng một chút, đã có ta đây.” Lý Diệp kéo hai tay Gia Nhu đặt nhẹ lên vai mình, ôm eo nàng, sau đó nhìn nàng không chút kiêng dè. Giọng chàng vừa trầm vừa êm, hơi nóng thổi vào chỗ mẫn cảm sau tai nàng, trong người Gia Nhu lập tức có một luồng khí nóng bốc lên, ngón chân nàng co lại.
Gia Nhu hoàn toàn không có cách nào cưỡng lại được sự dịu dàng trí mạng này.
Nàng ôm bờ vai Lý Diệp, hôn chàng, tay chàng như con cá lướt khắp người nàng. Lòng bàn tay ấm áp có mấy nốt chai cứng lồi lên, lướt qua đỉnh ngực của nàng làm toàn thân nàng run rẩy, sau đó chàng chậm rãi lấp kín nàng.
Gia Nhu khoan khoái thở ra thành tiếng, ý loạn tình mê. Nàng cảm giác như vô số cánh cửa trên người mình đang được mở ra từng cánh một. Rồi bỗng nhiên mưa gió ào đến, nàng không ngừng bị quăng lên cao, hai chân rời khỏi mặt đất, trong đầu dường như có vô số pháo hoa nổ tung rực rỡ.
Lý Diệp khẽ gọi liên tục bên tai nàng, từng tiếng “Chiêu Chiêu” yêu chiều đến tận xương. Dáng vẻ lúc nàng động tình, với ánh mắt quyến rũ đến cực điểm làm cho chàng hận không thể đưa nàng nhập vào tận trong xương tủy của mình, hóa thành máu thịt của mình. Giờ khắc này Lý Diệp không còn là bất cứ người nào, chàng bằng lòng quỳ dưới váy nàng làm bề tôi.
Sấm chớp dần ngừng lại. Gia Nhu xụi lơ trong lồng ngực Lý Diệp. Chàng hiểu rõ từng điểm mẫn cảm trên người nàng cũng như chỗ đòi mạng kia, làm cho nàng thua không còn mảnh giáp. Với năng lực học tập kinh người như vậy, Gia Nhu sao có thể là đối thủ của chàng được?
Lý Diệp lấy tấm chăn lông ở bên cạnh che lên người cho Gia Nhu, hôn lên mí mắt nàng, hỏi: “Thích không?”
Nàng đấm nhẹ vào ngực chàng một cái, nắm đấm lại bị chàng nắm lấy, đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn. Vừa nãy lúc kịch liệt, hai tay nàng chống trên án thư phía sau, túm loạn lấy mấy thứ đồ vật, làm rơi hết sách vở cùng mấy tờ giấy xuống đất. Lúc này xấu hổ đến không dám mở mắt ra. Người này nhìn thì đứng đắn, thực chất chính là… người không đứng đắn nhất. Thậm chí ngay cả bàn sách cũng dùng, sau này nàng còn nhìn vào chỗ này kiểu gì đây?
Lý Diệp ôm Gia Nhu vào giường, mang khăn sạch đến cho nàng lau người. Chàng ngồi bên cạnh nàng, gương mặt chăm chú dịu dàng, mùi hương sen trên người chàng vốn rất thanh nhã giờ dường như bị mùi của ái tình làm cho vẩn đục. Tự nhiên trong lòng Gia Nhu nảy sinh ý nghĩ tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào khác chia sẻ mùi vị của chàng.
Nàng bỗng nhiên ngồi dậy ôm lấy Lý Diệp: “Sau này không cho phép chàng làm chuyện như thế này cùng người khác!”
Lý Diệp ngẩn người, rồi nhẹ nhàng ôm lại nàng: “Ta chỉ có một mình nàng, cũng chỉ muốn nàng thôi.”
Gia Nhu kiên quyết nói: “Tính ta không tốt. Nếu như xuất hiện bất cứ Trương Oanh hay là Ngô Oanh gì đó, ta sẽ giết hết!”
Lý Diệp không nhịn được cười, nhẹ nhàng buông nàng ra, véo mũi nàng: “Hóa ra nàng vẫn đang để bụng chuyện của anh hai, cho là ta giống anh ấy sao? Chẳng trách từ lúc từ chỗ mẹ về, nàng đối với ta lãnh đạm hẳn.”
Gia Nhu nghiêng đầu đi, hừ một tiếng, đàn ông giống nhau cả. Mà nàng thì không có cách nào không nghĩ tới chàng nữa rồi, càng cùng chàng thân mật, sẽ càng thêm để ý chàng. Từ chỗ hòa hợp về mặt thân thể sẽ không tránh khỏi dần nảy sinh tình cảm. Loại tâm tình này, Gia Nhu không có cách nào khống chế.
Lý Diệp sờ đầu nàng, cuối cùng cũng nhìn ra được nàng có chút để ý đến mình. Đàn ông chinh phục đàn bà, biện pháp đơn giản mà hiệu quả nhất, là nắm giữ hoàn toàn thân thể nàng, sau đó từng bước một chiếm lĩnh tâm trí nàng. Chàng muốn giữ lấy nàng, nhất là trong lúc đang cùng nàng hoan ái, khát vọng này đặc biệt cháy bỏng, mạnh mẽ vô cùng.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Diệp đối với người ngoài đều rất lạnh nhạt, không tranh không đoạt. Chỉ có ở thời điểm ân sư qua đời, mới có cảm giác đau lòng. Cũng từ đó, chàng càng ngày càng thờ ơ với chuyện thế gian, mãi đến tận khi Mộc Gia Nhu xuất hiện. Nàng rất liều lĩnh, nhưng lại vô cùng phòng bị, giống như người từng trải chuyện đời, nàng phát ra một sức hấp dẫn đặc biệt.
Sau khi kết hôn, nàng giống như con mèo nhỏ vừa mới tới một nơi xa lạ, hàng ngày thường tìm chỗ giấu mình đi.
Đến khi nàng đặt vuốt mèo nho nhỏ vào trong lòng bàn tay chàng thăm dò, mở to đôi mắt ngây thơ trong trẻo nhìn chàng, thì chàng biết mình cũng không còn cách nào buông tay nữa. Có thể đấy là người duy nhất thuộc về chàng trọn vẹn, cho nên chàng nảy sinh ý muốn sở hữu gần như điên cuồng. Nhưng chàng sẽ không dễ dàng thể hiện ra điều đó, bởi vì chàng không muốn cho nàng nhìn thấy mặt nội tâm đen tối và cố chấp này của mình.
Cho nên mới nói, căn bản Lý Diệp không phải là chính nhân quân tử gì hết.
Gia Nhu thấy bàn tay chàng vuốt ve đầu tóc nàng rất thoải mái, bèn kéo tay chàng xuống, xòe ra dưới ánh nến để nhìn, vừa ấn ấn vào mấy vết chai, vừa hỏi: “Lòng bàn tay của chàng nhiều vết chai như vậy, không giống người đọc sách đâu, mà giống như người tập võ ấy.”
Lý Diệp rụt tay lại: “Hồi bé ta rất yếu, ốm đau luôn, Thầy mới dạy ta tập võ, vết chai này là dấu vết từ ngày ấy.”
“Thế nên chàng biết võ công à?” Gia Nhu cau mày hỏi. Nếu như dáng điệu yếu ớt bệnh tật của chàng chỉ là làm ra vẻ như vậy, thì việc nàng liều mạng bảo vệ chàng trước nay chẳng phải là rất ngu ngốc hay sao?
“Chẳng qua là mấy động tác khoa chân múa tay, chỉ có thể cường thân kiện thể thôi.” Lý Diệp trả lời qua loa, muốn cho qua chủ đề này.
Gia Nhu còn đang bán tin bán nghi, Lý Diệp liền không cho nàng có thời gian suy nghĩ. Chàng nâng mặt nàng, lập tức niêm phong miệng nàng. Lại muốn lần nữa à? Gia Nhu đưa tay đẩy đẩy chàng, nhưng vẫn bị chàng khóa trong vòng tay, xoay người…
Một lát sau, nhà trước phái người đến, nói Lý Giáng đã về, muốn Lý Diệp sang bên đó.
Lý Diệp buông Gia Nhu ra, Gia Nhu dựa lưng vào trong lồng ngực chàng, hai chân cong lên, cả hai người đều mồ hôi đầm đìa, thở dốc. Lý Diệp đặt nàng nằm xuống, còn bản thân chàng xuống giường thay y phục, rồi đi về phía nhà trước.
Chàng đi rồi, Gia Nhu nằm lại trên giường. Nàng buồn bực dùng chăn che kín đầu. Dường như nàng dần trở nên dựa dẫm, ỷ lại vào chàng, hơn nữa còn thích làm loại chuyện đó với chàng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng có giữ được trái tim của mình nữa không đây? Thế nhưng lúc động tình, chàng dịu dàng gọi nàng là Chiêu Chiêu nghe thật êm tai, nàng không cách nào không dao động.
Ra bên ngoài, gió lạnh thổi vào làm đầu óc Lý Diệp tỉnh táo hơn, dạo này chàng có vẻ quá mê luyến thân thể của nàng rồi.
Nhà ngoài đèn đuốc sáng choang, mấy cái ghế đá trong sân cũng đều được đốt sáng đèn thành một dãy dài rồng rắn sáng sáng tối tối. Lý Giáng cùng hai con trai đang ngồi trong nhà chính, bầu không khí căng thẳng, không ai nói gì. Hôm nay Lý Giáng vào cung, được ban thưởng, cứ tưởng đã được nghỉ Tết , trong nhà cũng nên bầy trò gì cho náo nhiệt một phen, ai ngờ lại nảy ra chuyện như vậy.
Lý Diệp đi vào, làm lễ xong thì ngồi xuống. Trước đây những trường hợp như thế này, cha đều không gọi chàng. Hiện tại bắt đầu coi chàng là một thành viên của cái nhà này rồi à? Chàng thì ngược lại, mong được quay lại thời gian không liên quan trước đây.
“Lý Sưởng, con nói rõ cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì với cô gái kia?” Lý Giáng nghiêm nghị hỏi.
Lý Sưởng trả lời: “Cha, con thích nàng, nàng dịu dàng săn sóc, nàng đồng ý sinh con cho con. Chẳng qua con chỉ muốn cưới một cô vợ lẽ, sao lại không thể?”
“Đồ khốn!” Lý Giáng chỉ tay mắng, “Ta cho là, mấy năm nay con làm quan, ít nhiều gì cũng rèn tâm luyện tính chín chắn một chút. Thế mà con lại tùy tiện mang loại đàn bà này về nhà, có nghĩ đến người ngoài sẽ đánh giá nhà họ Lý chúng ta như thế nào không? Lại giải thích với bên nhà họ Quách thế nào đây?”
Lý Sưởng cười gằn: “Cha, đến giờ này thì họ Lý chúng ta cần gì phải xem ý họ Quách nữa ạ? Ngài không biết Quách Mẫn đối xử với con tệ…”
“Nhị đệ.” Lý Huyên ngồi bên cạnh kêu lên, liếc mắt nhìn Lý Diệp đang ngồi ở nghế dưới cùng phía đối diện, “Trước mặt cha, chú ý từ ngữ.”
Lý Sưởng lúc này mới sực tỉnh, chuyển đề tài: “Nói chung, cha đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, con xác định muốn cô gái này. Nếu mọi người không sống chung được với nàng, con với nàng sẽ cùng dọn ra ngoài ở.” Lý Sưởng chắp tay rồi đi thẳng ra ngoài. Lý Huyên đứng lên theo, nói với Lý Giáng: “Con đi xem nó một chút.”
Chốc lát, trong nhà chính chỉ còn lại hai cha con Lý Giáng và Lý Diệp. Gân xanh trên trán Lý Giáng nổi lên, tay gần như muốn bóp nát chén trà trong tay. Đúng là hàng ngày Lý Sưởng hành xử đôi lúc có chút khác người, nhưng cũng chưa bao giờ cãi lại cha. Lý Giáng vô cùng coi trọng gia phong, nếu để một người phụ nữ không rõ lai lịch như vậy lại phủ, lại còn cưới làm vợ lẽ, họ Quách nhất định không chịu để yên.
Nhưng nếu để Lý Sưởng dời ra ngoài ở, thì khác gì nói cho toàn bộ thành Trường An biết, cha con bọn họ cắt đứt quan hệ. Lý Giáng nhất định không cho phép chuyện như vậy xẩy ra.
“Con nói xem việc này nên xử trí như thế nào?” Lý Giáng ấn ấn tay lên trán, hỏi. Ông ta cũng không cho rằng Lý Diệp có thể nói ra điều gì, chẳng qua lúc này thực sự không còn người nào có thể thảo luận.
Lý Diệp lạnh nhạt nói: “Con xem ra thì có vẻ nhị huynh sẽ không thỏa hiệp dễ dàng đâu. Nhị huynh kiên quyết như vậy, sợ là cô kia có thai rồi.”
Lý Giáng suýt chút nữa bị sặc ngụm nước trà vừa cho vào miệng: “Con nói cái gì?”
“Hôm nay con đã gặp cô kia, so với phụ nữ bình thường thì có vẻ đẫy đà hơn. Mặc dù chưa nhìn thấy gì, nhưng nhị huynh vẫn dùng tay che chở chỗ hông cô kia. Bữa tối còn sai nhà bếp làm rất nhiều món ăn bổ.”
“Vậy vì sao nó không nói?” Lý Giáng cau mày hỏi. Nếu như chỉ là một mình Lưu Oanh thì Lý Giáng chả có gì phải băn khoăn, nhưng nếu trong bụng cô ta còn có một em bé, thì nhất định không thể qua loa được rồi. Đấý, Lý Giáng có đến ba con trai vợ cả, mà hai cô con dâu đầu chả hiểu sao không chịu cố gắng, đến giờ chưa sinh ra một đứa cháu nào. Người nhà họ Lý không thể bỏ vợ tùy tiện, nhưng cũng không thể tuyệt hậu được.
“Chắc là vì chưa được ba tháng, thai nhi cũng chưa chắc chắn, để tránh bất trắc thì chắc định giấu người trong nhà. Hôm nay nhị huynh hai lần vô tình nhắc tới chuyện con cái, một lần chỗ ở của mẹ, một lần ở trước mặt cha. Chắc huynh ấy rất xem trọng đứa bé trong bụng Lưu Oanh, nên muốn đưa cô ta về nhà để chăm sóc cho thật tốt.”
Lý Giáng không kiềm chế được, bèn đưa mắt nhìn con trai kỹ hơn. Năng lực quan sát của đứa con này thật quá cao. Vừa rồi ông ta mải tức giận, căn bản không chú ý đến biểu hiện của Lý Sưởng, nói chi tới những chi tiết này. Được Lý Diệp nhắc nhở, Lý Giáng lập tức cảm thấy đúng là có chuyện như vậy thật.
“Ta sẽ phái người điều tra lai lịch Lưu Oanh xem thế nào. Nếu cô ta thật sự mang thai, chỉ là gia thế không tốt, thì sẽ thu xếp cho cô ta một xuất thân tàm tạm, rồi để cho Nhị huynh của con nạp làm thiếp.” Lý Giáng khoát tay nói. Ông ta sống đến tuổi này rồi, sao có chuyện không muốn cháu trai cơ chứ? Coi như không phải con vợ cả, thì con vợ lẽ cũng được. Những cái khác ông ta không buồn tính toán.
“Chỗ chị dâu thì cha dự định xử trí thế nào?” Lý Diệp hỏi.
“Để mẹ con và Tuệ Lan đi khuyên bảo đi. Tảng băng dày ba thước không phải do cái lạnh trong một ngày mà tạo nên, chuyện đến nước này đâu phải lỗi một mình Lý Sưởng, bản thân Quách Mẫn không có bản lĩnh giữ được trái tim chồng mình, chẳng lẽ còn muốn bố chồng như ta tóm cổ nhị lang, bắt nó quay về hay sao?” Lý Giáng đứng dậy, “Trời cũng tối rồi, con đi về nghỉ ngơi đi.”