Tàng Châu

Chương 42




Edit: Châu

Xe ngựa về đến Lý phủ, Lý Diệp vỗ nhẹ vào vai Gia Nhu, nhưng nàng ngủ rất say, không hề có ý tỉnh dậy. Từ khi gả tới Lý gia thì Gia Nhu đặc biệt ham ngủ, cứ như là mười mấy năm về trước đều bị thiếu ngủ vậy. Lý Diệp đành ôm nàng xuống xe ngựa.

Tiến vào cửa phủ, một tùy tùng đang chờ ở cạnh cửa, nhìn thấy Lý Diệp ôm Gia Nhu về thì vội vã cúi đầu nói: “Tướng công mời Tứ lang quân đến thư phòng, nói có chuyện quan trọng.”

Lý Diệp suy đoán chắc Lý Giáng đã biết chuyện xảy ra ở Vương phủ, chàng nói với tùy tùng: “Ngươi đi nói với phụ thân, chờ ta thu xếp xong cho Quận chúa thì sẽ tới liền.”

Tùy tùng chào một cái rồi quay đi.

Lý Diệp tiếp tục đi về phòng ở, cố gắng tránh những chỗ hay có nhiều người qua lại. Lúc này Quách Mẫn đang ở trong hoa viên ngắm hoa mai, sắp đến cuối năm, phố xá đông người, nàng ta cũng lười đi ra ngoài. Nhìn thấy Lý Diệp đi qua trên hành lang đằng kia, trong tay còn ôm một người, Quách Mẫn hỏi tỳ nữ bên cạnh: “Hôm nay Tứ lang quân ra ngoài à?”

Tỳ nữ Hương Nhi trả lời: “Hình như là cùng Quận chúa về Vương phủ ạ, thấy chuẩn bị rất nhiều lễ vật. Sáng sớm nay nô tỳ nhìn thấy bọn họ kéo một xe đầy. Tùy tùng Vân Tùng của Tứ lang quân nói là phu nhân chuẩn bị, nhưng phu nhân nào có vung tay rộng rãi như vậy bao giờ đâu.”

Quách Mẫn nhíu mày: “Theo quy củ, không phải sau ba tháng, làm lễ ở từ đường xong mới có thể trở về nhà mẹ đẻ hay sao?” Ngày trước Quách Mẫn mới cưới không lâu, mẹ nàng ta sinh bệnh, nàng ta nói với Lý Sưởng phải về nhà thăm viếng, nhưng Lý Sưởng không cho phép. Sao Mộc Gia Nhu lại có cái đặc quyền này?

“Đúng vậy ạ. Nhưng tối qua Tứ lang quân đích thân đến nói với phu nhân, được phu nhân cho phép. Hơn nữa…” Hương Nhi nói nhỏ bên tai Quách Mẫn vài câu. Quách Mẫn ngẩng đầu nhìn lại: “Việc này là thật chứ?”

Hương Nhi gật đầu: “Nô tỳ nghe tỳ nữ chỗ Huyện chủ nói, không sai đâu ạ. Tỳ nữ này là người trong cung Vi quý phi nương nương, được ban thưởng cho Huyện chủ hồi mùa thu, phu nhân hỏi cái đó, chả lẽ là để chính bà ấy dùng? Tướng công đã lâu cũng không đến viện đấy rồi. Tứ lang quân nhìn thanh nhã như vậy, chắc không dùng đến cái này.”

Quách Mẫn cười lạnh một tiếng, đàn ông đều thích những thứ mới mẻ. Vợ đẹp như hoa ở bên cạnh, Lý Diệp dù vô cùng kiềm chế, nhưng sao có thể nhịn nổi? Quách Mẫn nhớ lại khi mình mới kết hôn, Lý Sưởng cũng đối với nàng ta rất tốt, cả ngày chỉ cùng nàng ta làm loại chuyện đó. Nhưng hôm nay thì sao? Dù Lý Sưởng e ngại chức quan đang làm, hay e ngại gia phong, hoặc là áp lực của cha mình chăng nữa, thì chẳng qua chỉ là không mang những người vớ vẩn về nhà mà thôi, Quách Mẫn sao lại không biết Lý Sưởng đã sớm có người khác ở bên ngoài cơ chứ? Chỉ có điều Lý Sưởng giấu quá tốt, chưa bị Quách Mẫn phát hiện ra thôi.

Lúc trước Lý Sưởng cần cha Quách, cho nên tuyệt đối chiều theo Quách Mẫn. Nhưng bây giờ anh cả không được như trước, cha thì tuổi tác đã cao, phủ Vệ Quốc công không còn như xưa nữa, Lý Sưởng đối xử với nàng ta cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều, suốt ngày lêu lổng bên ngoài. Cứ thử để Quách Mẫn nàng phát hiện ra đứa hồ ly tinh nào xem, nàng ta cứ là xé xác ra.

“Đi thôi, đến chỗ chị dâu cả uống trà.” Quách Mẫn vịn tay Hương Nhi đứng lên.

Quách Mẫn rất ít khi chủ động đến chỗ Vương Tuệ Lan, Hương Nhi nói: “Không phải nương tử không thích giao thiệp với Huyện chủ hay sao ạ?”

Quách Mẫn cười, nói nhỏ: “Ta không thích, nhưng người ta là Huyện chủ, có người trong cung làm chỗ dựa, còn có viên hồi xuân tốt như vậy. Ta đến đấy hỏi một chút xem có thật thần kỳ, có thể làm cây khô cũng nẩy mầm xuân như lời đồn không. Nếu đúng, ta cũng muốn xin một viên dùng thử.”

Hương Nhi biết nương tử nói miệng như vậy, khẳng định trong lòng có dụng ý khác, nhưng không dám hỏi lại.

***

Lý Diệp trở về phòng, đặt Gia Nhu lên giường, thay quần áo khác cho nàng, xong xuôi, chàng mới đi đến thư phòng của Lý Giáng ở nhà ngoài. Lý Giáng ngồi ở sau bàn viết, bưng tách trà trong tay, thấy Lý Diệp đi vào, sắc mặt ông ta không dịu đi tý nào: “Ta nghe nói hôm nay con đi cùng Quận chúa về Vương phủ hả ?”

Lý Diệp làm lễ: “Đêm qua con đã xin phép mẹ rồi ạ. Nam Chiếu xa xôi quá, Gia Nhu khó mà có dịp gặp lại người nhà, vì vậy hôm nay con đưa nàng về từ biệt nhạc phụ nhạc mẫu.”

“Thế vì sao lại làm loạn đến tận Kim ngô vệ hử?” Lý Giáng cau mày hỏi, “Tằng Ứng Hiền là người nào, chả lẽ con không biết?”



“Bên nhà nhạc phụ không cho con nhúng tay vào, lúc đó con chỉ ngồi trong phòng, cũng không biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, đại khái chỉ là chuyện nội bộ Nam Chiếu, không liên quan đến Kinh Triệu doãn.” Lý Diệp nói với bộ dáng rất tự nhiên.

Lý Giáng xoa tay lên hoa văn của tách trà, lặng im chốc lát.

Ông ta từng đặt hy vọng rất cao vào đứa con trai này. Ông ta cũng biết là tài năng của Lý Diệp không phải là biến mất, mà là bị che dấu đi, vì một nguyên nhân nào đó mà trong tiềm thức, ông ta biết là có, nhưng không có cách nào tìm ra. Từ lúc Lý Giáng quyết định muốn đứng ở vị trí trên vạn người, thì nhất định phải từ bỏ một vài thứ. Lúc trước cho dù bức ép như thế nào, Lý Diệp đều dứt khoát không chịu đi thi làm quan, gánh vác công việc cho Lý gia. Lần này lấy việc kết hôn ra để trao đổi, rốt cục chàng cũng chịu đáp ứng, đồng thời chỉ thi một lần đã đỗ.

Lý Giáng lờ mờ nhớ lại những năm xưa, vì ông ta có một đưa con thần đồng mà được cả thành Trường An hâm mộ. Lý Diệp là người có thể làm đại sự, chỉ cần chàng muốn, không có ai có thể ngăn cản được. Chàng có một loại tự tin rất khó giải thích, Lý Giáng cũng không biết đến từ đâu. Nhưng nếu nói Lý gia có người nào có thể kế thừa sự nghiệp ông ta, kéo dài vinh quang cho gia tộc họ Lý vùng Triệu quận, nếu không phải Lý Diệp thì chắc cũng không còn ai khác. Điểm ấy, Lý Giáng chưa bao giờ hoài nghi.

“Ta cho phép con lấy nó, là đã cân nhắc đến việc mười năm trước Vân Nam Vương từng giúp ta rồi. Nhưng con phải biết, tình cảnh của Nam Chiếu hôm nay là thế nào, ta không muốn con tham gia vào quá sâu, để liên lụy đến Lý gia. Chúng ta giờ ở vị trí này, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không phải là vì chính mình nữa. Những tấm gương tày liếp kiểu thế đã có rất nhiều, con biết không hả?” Lý Giáng chậm rãi nói.

Lý Diệp đã sớm nhìn thấu ý nghĩ của phụ thân, rằng phải tránh chuyện ở Nam Chiếu càng xa càng tốt, vì thế vừa biết được hôm nay Vương phủ có chuyện, ông ta chỉ lo chàng bị cuốn vào. Lý Diệp vuốt cằm nói: “Vâng.” Chàng không thể nói lý lẽ với cha mình được, bởi niềm tin khác nhau thì không có cách nào thuyết phục nhau được.

Giả như cha biết chàng định làm gì, chẳng qua chỉ dốc sức ngăn cản mà thôi.

“Con biết là tốt rồi. Tuy đang ở thời kỳ tân hôn, nhưng con còn phải chuẩn bị tham gia thi tuyển của Lại bộ, đừng để việc tư tiếp tục làm phân tâm.” Lý Giáng còn toan tính thêm, vừa ám chỉ cho Lý Diệp không nhúng tay vào chuyện của Nam Chiếu, vừa muốn chàng không bị sa vào nữ sắc. Quận chúa Ly Châu mỹ mạo xa gần, khi còn ở Nam Chiếu người ta đã biết đến. Gia Nhu không phải loại yếu ớt như những quý nữ Trường An khác, vì nàng xuất thân tướng môn, nên có một phong thái hào hùng rực rỡ, vô cùng kinh diễm.

Mà từ xưa kẻ yếu đuối vốn mộ anh hùng, kể cả nam nhi cũng không ngoại lệ.

Lý Diệp trở về phòng, Gia Nhu đã tỉnh, đang ngồi ngẩn người, cũng không phát hiện chàng đã trở về. Chuyện ngày hôm nay, không biết cha và bác cả giải quyết như thế nào, còn chuyện xử trí anh cả Cảnh Ân nữa.

“Đang nghĩ gì thế?” Lý Diệp ngồi xuống cạnh Gia Nhu, hỏi.

Gia Nhu sực tỉnh, nói với Lý Diệp: “Vừa nãy ta ngủ say quá, để chàng phải ôm về, không làm chàng mệt chứ? Ta nghe bọn họ nói chàng vừa về thì đại nhân liền gọi đến gặp à?”

“Không sao, nàng không nặng.” Lý Diệp nở nụ cười, “Cha gọi ta tới nói chút chuyện thi tuyển ở Lại bộ.”

Gia Nhu vốn còn lo là chuyện chưa động phòng đã đến tai Lý Giáng. Nghe Lý Diệp nói như vậy thì biết là mình đã quá suy diễn rồi, đường đường là Tể tướng, sao lại quan tâm đến chuyện nội bộ trong nhà cơ chứ. Thế nhưng mẹ nàng nói quả thực không sai, coi như Lý Diệp vẫn luôn nhường nàng, thì nàng cũng không thể mãi sợ hãi được. Chuyện kia phải nhanh chóng giải quyết thôi.

Lý Diệp nhìn Gia Nhu lại xuất thần, dùng ngón tay khẽ gõ vào trán nàng: “Vẫn còn suy nghĩ chuyện hôm nay à?”

Gia Nhu lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn chàng.

Lý Diệp hỏi: “Sao thế, ta làm nàng đau à?”

Gia Nhu lắc lắc đầu, động tác này của chàng…sao lại thấy quen thuộc thế nhỉ? Đối với chàng, nàng vẫn luôn có một cảm giác giống như đã từng quen biết vậy.

Đương nhiên nàng không thể nói những ý nghĩ vừa xong cho chàng biết được, cho nên nhân thể lời chàng mà nói: “Phải, ta lo Tằng Ứng Hiền còn có hậu chiêu. Trước kia vợ lẽ của cha cũng là cơ sở ngầm do lão ta đưa vào. Quảng Lăng Vương có nói cho chàng biết không? Chuyện ngày trước ngài ấy từng viết cho cha một bức thư ấy.”

Lý Diệp gật đầu nói: “Ta có nghe nói. Tằng Ứng Hiền dù sao thì cũng là quan triều đình, lão ta sẽ không dám công khai đối địch với nhạc phụ đâu. Còn để đối phó những thủ đoạn ngầm của lão ta, thì ta sẽ nói với Quảng Lăng Vương, để ngài giúp hộ tống nhạc phụ ra khỏi kinh thành. Nàng không cần lo đâu.”



Gia Nhu gật đầu, được Quảng Lăng Vương giúp thì tốt rồi, lại hỏi thêm: “Chàng với Quảng Lăng Vương rất thân quen sao?”

Lý Diệp không ngờ nàng hỏi như vậy, đắn đo rồi mới nói: “Ngài ấy là anh rể của ta, ngày thường thỉnh thoảng cũng qua lại. Đối với những chuyện nhỏ nhặt như này thì chắc ngài ấy sẽ bằng lòng giúp một tay.”

“Vậy chàng nhất định phải năng qua lại cùng Quảng Lăng Vương đấy.” Gia Nhu bỗng nói.

“Lại định làm gì đây?” Lý Diệp cảm thấy hôm nay Gia Nhu có chút kỳ lạ, đầu tiên là muốn chàng tăng cường giao thiệp với Ngọc Hành, giờ lại tiếp tục muốn chàng thân cận hơn với Quảng Lăng Vương… Chẳng lẽ nàng phát hiện ra cái gì? Trong lòng chàng căng thẳng, chờ Gia Nhu trả lời.

Gia Nhu không thể nói rõ rằng vì nàng biết Quảng Lăng Vương là Hoàng đế tương lai, chỉ có thể úp mở: “Ta cảm thấy Quảng Lăng Vương vì giao tình với chàng mà chịu giúp cho cha, chắc hẳn đó là người vô cùng trượng nghĩa. Tương lai chàng ở chốn quan trường, có ngài ấy hỗ trợ, cũng sẽ dễ chịu hơn”. Với tình huống bây giờ mà nói, dù là ai thì cũng sẽ nghĩ rằng thân cận Thư Vương mới là tốt. Gia Nhu không thể nói nhiều hơn được nữa.

Hình như nàng đang che giấu điều gì đó, nhưng cũng không giống như là đã phát hiện ra thân phận của chàng. Lý Diệp cảm giác hay là bản thân mình lại suy diễn quá rồi, đối với người nào cũng nghi ngờ quá độ. Đây chỉ là một cô nương chưa va chạm nhiều, đâu phải là Vân Nam Vương mà nhạy cảm như thế.

Dùng xong bữa tối, Ngọc Hồ chuẩn bị bồn tắm, Lý Diệp lại định ra ngoài tản bộ, Gia Nhu đỏ mặt nói: “Bên ngoài trời lạnh, chàng ở lại trong phòng đi. Ta không sao.” Đêm qua cũng đã tiếp xúc da thịt rồi, sớm muộn nàng cũng phải quen thôi.

Lý Diệp gật gật đầu, ngồi lại trong căn phòng phía đông, tiếp tục xem cuốn sách trên bàn. Âm thanh vẩy nước và tiếng nói chuyện nho nhỏ từ phía bên kia truyền tới, làm cho chàng buồn bực mất tập trung, không đọc được chữ nào vào đầu. Chẳng bằng đi ra ngoài còn tốt hơn.

Gia Nhu tắm rửa xong xuôi, chỉ mặc áo lót tơ mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng mầu đỏ thêu hoa sen. Nàng ngồi trên sạp, nghiêng đầu, lau tóc bằng một chiếc khăn sợi bông, nói với Lý Diệp: “Chàng đi tắm đi.”

Lý Diệp đi ngang qua người nàng, đuôi mắt liếc thấy mái tóc đen như mây của nàng buông lơi, đôi mắt ánh nước long lanh, như bông sen vừa nhô lên trên mặt nước, thật xinh đẹp đáng yêu. Hương hoa nhàn nhạt lướt qua chóp mũi chàng, thân hình ngọc ngà đêm qua nằm run rẩy bên dưới chàng chợt hiện lên rõ ràng trước mắt. Lý Diệp gắng sức ổn định tâm thần, dứt bỏ những tạp niệm kia, bước vào sau bức bình phong, nháy mắt đã cởi xong xiêm y.

Giá mà nước ấm này đổi thành nước lạnh thì tốt.

Nghe tiếng chàng vào nước rồi, Gia Nhu mới từ trên sập đứng dậy, lục tung mọi thứ lên tìm cái bình sứ hôm qua Trịnh thị cho nàng. Nếu bản thân nàng không khắc phục được, Lý Diệp lại không muốn ép buộc nàng, thì chỉ có thể dựa vào ngoại lực thôi.

Lý Diệp ở bên trong tắm rửa hồi lâu, trái lo phải nghĩ, tối nay có khi không thể cùng giường với nàng được. Miễn cho chàng càng ngày càng không kiểm soát được bản thân. Lý Diệp đi ra, định thảo luận với Gia Nhu thì nhìn thấy màn đã buông rồi. Tối nay ngủ sớm như vậy à?

Lý Diệp đi tới bên giường, thử gọi một tiếng: “Gia Nhu?”

Gia Nhu không trả lời, trong màn chỉ có tiếng thở dốc khe khẽ, như con cún con nhỏ yếu ớt. Cháng vén màn lên, nhìn thấy Gia Nhu đang nằm, áo choàng cởi ra một nửa, thân thể run rẩy liên tục. Chàng ngồi xuống bên giường, thân thiết hỏi: “Nàng sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”

Gia Nhu mới chỉ ăn nửa viên hồi xuân mà cả người đã bốc hỏa. Thân thể nàng như một cái túi rỗng, rất cần được lấp kín. Đặc biệt khi nghe thấy tiếng Lý Diệp, Gia Nhu liền có cảm giác không thể khống chế xúc động của mình. Loại xúc động này dường như đã giấu trong người nàng từ lâu, lúc này điên cuồng đội đất chui lên. Gia Nhu chậm chạp ngồi dậy, không nhìn Lý Diệp.

Lý Diệp thấy sắc mặt nàng đỏ một cách kỳ lạ, trên mặt đầy mồ hôi, tưởng nàng phát sốt thì đưa tay định sờ lên trán nàng.

Không ngờ, tay chàng vừa mới giơ ra đã bị Gia Nhu nắm được, áp vào trên mặt nàng. Lúc này nàng mới nhìn chàng, ánh mắt quyến rũ, trong nháy mắt đã cuốn gọn tâm hồn của chàng.

“Nàng…” Lý Diệp có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên mặt nàng, âm thanh chìm xuống, “Chẳng lẽ nàng dùng thuốc gì đấy à? Nàng liều quá đấy!”

“Không liều tý nào.” Gia Nhu thở hổn hển, nắm tay chàng, dịu dàng nói, “Chàng không muốn ta sao?”