Edit: Châu
Lý Diệp ra hiệu cho Vân Tùng, Vân Tùng thừa dịp lộn xộn lặng lẽ rời đi. Mộc Thành Hiếu bước lên, giáng cho Mộc Cảnh Ân một cái tát: “Đồ nghịch tử!”
Mộc Cảnh Ân nếm thấy mùi máu tanh trong miệng, ngang ngạnh đáp: “Con không sai! Là do chú không biết cư xử, để đến nỗi đắc tội Thư Vương; là do Mộc Cảnh Thanh không tài không đức. Bọn họ không xứng đáng là chủ nhân của Nam Chiếu!”
“Ngươi cho rằng Tằng Ứng Hiền muốn giúp ngươi à?” Mộc Thành Tiết đi tới trước mặt Mộc Cảnh Ân, “Lão ta đã từng phái người đến Nam Chiếu, đòi ta dấm dúi bán muối bán sắt cho bọn họ. Theo quy định luật pháp triều đình, ta đã không đồng ý, lão liền mua chuộc vợ lẽ của ta, theo dõi nhất cử nhất động của ta. Ngươi cho rằng giết Nhị lang thì ngươi có thể về Nam Chiếu làm Vân Nam Vương được hả? Dưới mắt thiên tử, cha con nhà ta mà xảy ra chuyện, triều đình lại tùy tiện buông tha cho ngươi chắc? Đến lúc đó bọn họ thời cũng hợp tình hợp lý, giam ngươi ở đây, ngươi còn làm Vân Nam Vương được không đây?”
Mộc Cảnh Ân trợn mắt nhìn Mộc Thành Tiết: “Ông nói láo!”
Mộc Thành Hiếu quát lên: “Hồ đồ! Lão ta mượn tay mày, diệt chú mày với em họ mày, sau đó diệt đến mày đó, Vân Nam Vương tiếp theo sẽ không còn mang họ Mộc nữa, mà là do triều đình chỉ định! Như thế có phải mới càng dễ cho bọn họ sử dụng hay sao? Bàn về lòng người hiểm ác, mày làm sao mà hơn được bọn họ!”
Nghe xong lời Mộc Thành Hiếu, Mộc Cảnh Ân chợt ngã ngồi trên mặt đất, ngây người như phỗng. Mộc Cảnh Ân chưa từng nghĩ đến những việc này, chỉ một lòng tâm tưởng muốn đoạt lại vị trí Thế tử. Chẳng lẽ hắn sai sao? Không.
Mộc Cảnh Ân còn đang tự đấu tranh, mấy kẻ bịt mặt thấy tình cảnh này, không chờ hắn phát lệnh đẽ tự ý xông vào tấn công người của Mộc Thành Tiết, vây bọn họ vào giữa.
“Dừng tay!” Mộc Cảnh Ân kêu to, nhưng không kẻ nào chịu nghe mệnh lệnh của hắn. Đến giờ khắc này, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra, e là bản thân mình đã trở thành quân cờ!
Song phương xông vào hỗn chiến. Gia Nhu che chở Lý Diệp lùi về sau, đẩy chàng vào trong hành lang, nói với Thôi thị: “Mẹ, mẹ chăm nom chàng nhé.” Sau đó vứt hết lụa là vướng víu trên người xuống, vào nhà lấy kiếm đi ra.
“Gia Nhu.” Lý Diệp nắm lấy cánh tay nàng. Những nữ chủ nhân khác mà nhìn thấy tình cảnh này đã sớm sợ đến mức chui vào trong ngực phu quân mà trốn rồi, thế mà Gia Nhu lại vẫn dám chạy vào chốn nguy hiểm trùng trùng. Gia Nhu lại nói: “Ta muốn giúp cha, chàng cứ chờ ở đây, không việc gì đâu.” Nói xong liền gạt tay Lý Diệp ra, đầu cũng không quay lại mà đi luôn.
Tay Lý Diệp còn cứng đờ ở giữa không trung, bàn tay hơi nắm lại, không thể làm gì hơn.
Bên phía Mộc Thành Tiết tuy không chiếm ưu thế về số lượng, nhưng thắng ở chỗ mỗi người đều là loại một chọi trăm. Phủ binh và gia nhân đều đã có người thương vong, bọn bịt mặt bên kia cũng chưa chiếm được ưu thế gì. Mộc Thành Tiết với Mộc Cảnh Thanh vẫn đang chắn trước mặt Gia Nhu, không cho nàng tham chiến. Mộc Cảnh Thanh đá văng một tên địch, thừa cơ nói: “Tỷ, chỗ này rất nguy hiểm, tỷ mau chạy lại chỗ mẹ và anh rể đi. Đệ với cha có thể ứng phó được.”
“Đệ chuyên tâm vào, đừng quản ta. Ta có phải bình hoa đâu!” Gia Nhu bực mình, ngăn một cây đao giúp cậu.
Cánh tay Mộc Cảnh Thanh đã bị thương, sức chiến đấu của mấy người bên phía Mộc Thành Tiết cũng nhanh chóng tiêu hao. Xem trình độ những kẻ ám sát này, căn bản không phải lính tráng bình thường, mà là loại được huấn luyện đến nơi đến chốn, tiến lùi rất bài bản. Gia Nhu cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt, liền nghĩ cách phá vòng vây ra ngoài cầu cứu. Bỗng nhiên vang lên tiếng ngựa hí vang, lại có một đám người xông tới.
Đi đầu đoàn người là Điền Đức Thành, dẫn theo Kim ngô vệ. Điền Đức Thành hướng về phía bọn bịt mặt, nói: “Thật là to gan lớn mật, dám ở dưới chân thiên tử ám sát Vân Nam Vương, bắt hết bọn chúng lại cho ta!”
Kim ngô vệ nghe lệnh, vây kín đám bịt mặt. Lúc này Mộc Thành Tiết mới có thể lùi vào trong hành lang cùng những người khác, ông không biết tại sao Điền Đức Thành có thể xuất hiện tại nơi này đúng lúc đến vậy. Ngày hôm nay liên tiếp xảy ra bất ngờ, dường như có ai đó đã giăng một cái bẫy từ trước. Mộc Thành Tiết liền nghĩ đến Lý Diệp đầu tiên.
Thôi thị vội vàng đi tới bên người Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh, sốt ruột hỏi: “Thế nào? Bị thương có nặng không?”
“Ta không sao.” Mộc Thành Tiết trả lời, nhìn sang Mộc Cảnh Thanh, “Cánh tay Nhị lang bị thương. bà xem cho nó đi.”
Thôi thị khẩn trương kéo Mộc Cảnh Thanh vào trong nhà băng bó.
Lý Diệp đỡ vai Gia Nhu, cau mày nhìn nàng: “Liệu có bị thương không?” Vừa rồi ánh mắt chàng không hề rời khỏi nàng, biết nàng vẫn luôn được cha và em trai che chở, chắc hẳn không có gì đáng lo. Lý Diệp những muốn trách cứ nàng mấy câu, cho dù như thế nào, chàng cũng không mong nàng rơi vào hiểm cảnh. Chuyện này cho thấy, với địa vị người nhà trong lòng nàng như thế, nếu lần sau gặp tình huống tương tự, chắc chắc nàng cũng sẽ không do dự tham gia vào. Cho nên lần sau nếu có làm việc gì, phải tách Gia Nhu ra mới được.
Gia Nhu lắc đầu nói: “Ta không sao. May là Điền Đức Thành chạy tới đúng lúc, bằng không hôm nay còn không biết kết thúc như thế nào đây. Ta đi xem Cảnh Thanh bị thương thế nào đã.”
Lý Diệp nhìn theo nàng đi vào. Đương nhiên không phải Điền Đức Thành tới đúng lúc rồi, mà là chàng đã sớm thu xếp. Kim ngô vệ chịu trách nhiệm đảm bảo trị an trong Kinh thành, để bọn họ đến thu dọn tàn cuộc, cũng vừa vặn có thể làm bằng chứng. Lý Diệp nhìn về phía Mộc Thành Tiết, Mộc Thành Tiết biết chàng có lời muốn nói, bèn nói với Mộc Thành Hiếu: “Nơi này giao lại cho huynh, ta với con rể nói chút chuyện.”
Mộc Thành Hiếu gật đầu, vẫn còn nguyên kinh hoảng. Hôn nay xảy ra liên tiếp nhiều chuyện, ông ta còn chưa kịp tiêu hóa. Hơn nữa…Mộc Thành Hiếu nhìn về phía Mộc Cảnh Ân đang ngồi phía hành lang bên kia, hai tay ôm đầu, ông ta nhắm mắt lắc đầu.
Nhạc phụ và con rể cùng đi tới đầu hành lang bên kia, Lý Diệp nói ngay vào điểm chính: “Con biết chắc trong lòng nhạc phụ đại nhân vẫn luôn hồ nghi, làm sao con có thể thuyết phục Mộc Thiệu mở miệng, làm sao Điền Đức Thành có thể tới đúng lúc như vậy. Trên thực tế, là có Quảng Lăng Vương âm thầm hỗ trợ đấy ạ. Vì quan hệ của chị gái con, con với ngài ấy có chút tư giao, biết ngài ấy cũng đang điều tra Tằng Ứng Hiền, cũng biết ngài ấy từng đưa cho nhạc phụ một phong thư.”
Mộc Thành Tiết gật đầu nói: “Đúng là có việc này. Có điều vì sao Quảng Lăng Vương lại giúp chúng ta?”
“Sau khi Nam Chiếu thuộc về Trung thổ, Vùng biên thùy tây nam hợp sức với Tiết độ sứ Kiếm Xuyên cùng ngăn chặn Thổ Phốn xâm lược. Tuy rằng mấy năm qua thực lực Thổ Phồn tăng mạnh, Nam Chiếu đã không còn là đối thủ. Nhưng Quảng Lăng Vương không thể trơ mắt nhìn Thổ Phồn thực hiện được âm mưu đoạt Nam Chiếu, bởi vậy mới ra tay giúp đỡ. Nhưng việc này kính xin nhạc phụ đại nhân chớ lộ ra, cũng không làm lớn chuyện hôm nay. Thế cuộc trong triều chắc ngài rất rõ ràng, vị Ngự sử lúc trước kiện Bùi Diên Linh kia, cuối cùng cũng chỉ là hi sinh vô ích mà thôi.”
Mộc Thành Tiết vẻ mặt nghiêm túc, vừa nãy quả thật ông có ý định tìm Tằng Ứng Hiền tính sổ, nếu không được thì có thể cáo trạng lên Ngự tiền, nghĩ bụng vô luận thế nào cũng phải cho người kia biết tay, ai bảo lão ta hết lần này đến lần khác gây sự với ông. Hiện giờ được Lý Diệp cảnh tỉnh, giống như trên đầu bị dội một chậu nước lạnh vậy, trong nháy mắt Mộc Thành Tiết khôi phục lý trí. Với địa vị của ông lúc này, với tình cảnh của Nam Chiếu lúc này, nếu cùng những người kia đấu, nhất định sẽ không có kết quả tốt.
Một mình ông thì sợ gì cái chết. Nhưng sau khi mình chết rồi, kẹp giữa ham muốn của những người kia, Nam Chiếu chắc chắn sẽ đại loạn.
“Con yên tâm, ta biết nên làm như thế nào rồi.” Mộc Thành Tiết nói xong, lại nhìn Lý Diệp, “Con hết sức che giấu tài năng của bản thân, chắc chắc có chuyện khác phải làm, ta sẽ không hỏi nhiều. Nhưng con đừng để Chiêu Chiêu gặp nguy hiểm, ta chỉ yêu cầu có vậy.”
Lý Diệp hành lễ, nói: “Đa tạ nhạc phụ đại nhân thông cảm. Con nhất định làm được.”
Mộc Thành Tiết gật đầu: “Hôm nay nơi này náo loạn như thế, ta cần khắc phục hậu quả, con đưa Chiêu Chiêu về trước đi.”
*
Gia Nhu còn muốn chờ thêm một lúc, nhưng cha nàng đích thân đuổi về, bất đắc dĩ đành theo Lý Diệp chào tạm biệt. Gia Nhu cùng Thôi thị, A Thường và em trai lưu luyến chia tay, đến lúc ngồi lên xe ngựa rồi, nàng vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Lý Diệp ngồi vào cạnh Gia Nhu, đưa tay nàng ôm vào lòng: “Ba tháng sau, sau khi ghi tên nàng vào gia phả, ta lại tìm cơ hội cùng nàng về Nam Chiếu thăm mọi người. Nhạc phụ đại nhân nói rất đúng, nàng có ở lại cũng không giúp được cái gì. Nhạc phụ và bác cả sẽ xử trí thích đáng.”
Gia Nhu tựa trong ngực Lý Diệp, cảm thấy uể oải, cả người đều thả lỏng. Nàng là cô nương đã có chồng, chuyện trong nhà xác thực không thể nhúng tay can thiệp nhiều. Nàng trọng sinh trở về, cũng không phải cái gì cũng làm được. Coi như có thể xoay chuyển vận mệnh một cá nhân nào đó, nhưng đối với toàn bộ đại cục mà nói, sức mạnh của nàng là quá nhỏ bé.
“Ta biết chuyện ta có thể làm quá ít, thế nhưng giờ Nam Chiếu chia năm xẻ bảy, Thổ Phốn lại đang nhìn chằm chằm, ta thật sự lo lắng. Có lúc ta ước gì mình là mưu sĩ hàng đầu như Ngọc Hành tiên sinh thì tốt rồi.” Gia Nhu thở dài. Người kia thật là, bày mưu tính kế, nhân định thắng thiên, người mà Ngu Bắc Huyền còn phải kiêng kỵ đến tận xương.
Lý Diệp sửng sốt: “Nàng vừa nói gì?”
“Chẳng phải bên cạnh Quảng Lăng Vương có một mưu sĩ rất lợi hại gọi là Ngọc Hành sao?” Gia Nhu ngẩng đầu hỏi chàng.
“Đúng là có người như vậy. Có điều làm sao mà nàng biết người này? Hơn nữa vì sao lại nói người đó lợi hại?” Lý Diệp truy hỏi.
Gia Nhu giật mình vì bản thân lỡ miệng. Đời trước, vào lúc này, Ngọc Hành còn chưa quá nổi tiếng, đại khái phải chờ tới sau khi Nguyên Hòa đế lên ngôi, những câu chuyện liên quan tới kỳ tích của người đó mới được lưu truyền, mọi người mới biết người đó đã lập được những công lao hiển hách thế nào. Sau này, trong trận chiến trọng yếu ở Hoài Tây, người đó mới thực sự danh chấn thiên hạ. Nhưng những chuyện này đều là về sau mới xảy ra, hiện tại nàng đề cập đến thực sự có chút kỳ lạ.
“Ta, ta cũng là nghe ông thầy Tây phương dạy ta trước đây nói đến. Ông ấy từng làm phụ tá cho một Tiết độ sứ, rất có kiến thức.” Gia Nhu hỏi ngược lại, “Thế sao, Ngọc Hành tiên sinh không lợi hại như vậy à?”
Hỏi ngược lại như thế, Lý Diệp làm sao mà trả lời? Tự tâng bốc bản thân thì còn ra gì. Lý Diệp chỉ có thể nói: “Cũng có thể.”
Gia Nhu lập tức nói: “Chàng đừng thấy hiện tại người ta không có danh tiếng gì, sau này biết đâu chính là một nhân vật lớn đấy. Nghe nói người đó là đệ tử của Bạch Thạch sơn nhân nổi danh cả nước, được Bạch Thạch sơn nhân dậy hết tất cả tinh túy, nhất định là người rất giỏi. Nếu chàng có gặp ở chỗ Quảng Lăng Vương, nhớ gây dựng tình cảm với người đó nhé, chút quan hệ bằng hữu đó chỉ có lợi mà không có hại chút nào.” Sau này, Nguyên Hòa đế đồng ý ban chức vị Tể tướng cho Ngọc Hành. Sự tin tưởng của Nguyên Hòa đế với Ngọc Hành y như năm xưa tiên đế từng tin tưởng Bạch Thạch sơn nhân vậy.
Lý Diệp có chút buồn cười, nghe nàng đánh giá chính mình như thế, hơn nữa còn chỉ điểm đến nơi đến chốn. Chàng đáp: “Được, ta biết rồi.”
Gia Nhu còn muốn nói thêm ít chuyện về Quảng Lăng Vương, hỏi Lý Diệp xem hôm nay chàng thuyết phục Mộc Thiệu như thế nào, nhưng nàng vừa ngáp một cái, cơn buồn ngủ trong nháy mắt ập tới. Đã lâu không hoạt động gân cốt, vừa qua một trận đánh chấn động như thế, thực sự thấy mệt mỏi.
Lý Diệp vỗ nhẹ vào lưng nàng: “Nàng chớp mắt chút đi. Lúc nào về đến phủ, ta sẽ gọi.”
Gia Nhu gật đầu, nhoài người nằm trong ngực chàng, nhắm mắt ngủ thiếp đi.