Tàng Châu

Chương 39




Edit: Châu

Quán Sở Tương là nơi trăng gió nổi tiếng ở phường Khang Bình trong Kinh thành, do nằm gần với Hoàng thành, rất nhiều quan viên sau khi tan sở thường đến đây tìm vui, quán xá hết sức náo nhiệt. Mộc Cảnh Thanh mang theo mấy người canh ở trong ngõ hẻm, đợi đã lâu, rốt cục cũng nhìn thấy Kinh Triệu doãn Tằng Ứng Hiền cùng ba, bốn đồng liêu đi vào.

“Thế tử, chúng ta có theo vào không?” Người phía sau hỏi.

Mộc Cảnh Thanh khoanh hai tay trước ngực, lắc đầu: “Giờ mà vào là đánh rắn động cỏ, người chúng ta chờ sẽ không xuất hiện nữa đâu. Ngươi phái hai người vòng ra cửa sau theo dõi chặt cho ta.”

Người kia nghe theo rời đi.

Sau khi Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh vào Kinh thành thì vẫn luôn để ý theo dõi nhất cử nhất động của Mộc Thành Hiếu, nhưng chưa tìm được chỗ sơ hở nào. Mãi đến tận mấy hôm trước mới thu được một tin tức, báo bọn họ đến theo dõi chỗ quán Sở Tương này, tin nói, có lẽ sẽ phát hiện được điều gì đó bất ngờ.

Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh cũng không biết tin tức thật giả thế nào, chỉ mang tâm lý cầu may mà thử một chút, cùng lắm không có kết quả gì thì cũng đành. Hơn nữa Mộc Thành Tiết vẫn cảm thấy, bên truyền tin có thể là người của Quảng Lăng Vương. Lần trước Quảng Lăng Vương viết phong thư kia cho ông, chỉ điểm rất nhiều. Khả năng Quảng Lăng Vương không tiện trực tiếp nhúng tay vào nội vụ Nam Chiếu, công khai đối nghịch cùng Thư Vương, cho nên mới cho người ngầm tiết lộ tin tức này.

Vì lẽ đó, Mộc Thành Tiết giao cho Mộc Cảnh Thanh đến phường Khang Bình mai phục, hôm nay là được hai ngày rồi.

Mộc Cảnh Thanh lặng lẽ đợi thêm một lúc thì thấy thuộc hạ ở ngõ hẻm đối diện rối rít ra dấu tay về phía cậu, trong lòng cậu liền vui vẻ, biết là cá lớn đã mắc câu.

Gần trưa, Lý Diệp cùng Gia Nhu tới Vương phủ. Lý Diệp xuống xe ngựa trước, sau đó đỡ Gia Nhu xuống, nhắc nàng nhìn dưới chân trước khi bước. Gia Nhu thì lại nghĩ sắp được gặp cha mẹ, tâm tình khoái trá, nhảy một cái từ trên càng xe xuống.

Lý Diệp bất đắc dĩ cười, tính nàng vẫn trẻ con lắm. Sau khi Gia Nhu nhảy xuống thì cũng cảm thấy có chút không cẩn thận, nhưng nàng cũng không để ý chuyện đó nhiều, nhanh chóng đi tiếp về phía trước. Lý Diệp đi theo nàng, kín đáo gật đầu một cái ra hiệu với Vân Tùng.

Vân Tùng hiểu ý, dặn dò mấy người ở lại bên ngoài bảo vệ, sau đó gọi những người còn lại chuyển đồ trên xe vào.

A Thường vẫn chờ ở cửa, nhìn thấy Gia Nhu tinh thần sáng láng đi lên bậc thang thì vui mừng kêu: “Tiểu nương tử! Vú đã tưởng trước khi quay về Nam Chiếu thì không thể gặp được cô chứ. May là Lý gia khoan dung, cho phép cô về đây một chuyến. Mau cùng vú vào đi, nương tử trông ngóng từ lúc sáng tinh mơ đấy!”

Gia Nhu kéo tay A Thường, tinh nghịch: “Vú có nhớ ta không hả?”

A Thường không nhịn được cười: “Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi! Nằm mơ còn mơ thấy cô đấy.” Nói xong, A Thường nhìn Lý Diệp đang đi phía sau Gia Nhu, Lý Diệp gật đầu thi lễ. A Thường thầm nghĩ, lang quân Lý gia thực sự là càng nhìn càng tuấn, ôn tồn lễ độ, Đại vương có ánh mắt tốt thật.

Lúc Gia Nhu nói chuyện với A Thường, cả người nàng đều vô cùng thoải mái, không hề giống với lúc ở Lý gia. Tiếng cười của nàng xuất phát từ nội tâm, không có bất kỳ ngụy trang gì. Lý Diệp nhìn nàng, nhận ra chỉ khi ở nhà nàng, bên cạnh người nhà, Gia Nhu mới có thể hoàn toàn dỡ bỏ phòng bị, trở lại dáng vẻ mười năm trước.

Đoàn người đi vào trong phủ, trong phủ cũng vô cùng bận rộn, gia nhân bê đồ chạy tới chạy lui, dường như đang thu dọn hành trang. Mộc Thành Hiếu đứng trong sân, đang kiểm kê. Mộc Thành Hiếu trông cao hơn một chút so với Mộc Thành Tiết, không nghiêm nghị như Mộc Thành Tiết mà gương mặt điềm đạm hơn. Gia Nhu ở đằng sau Mộc Thành Hiếu, chào: “Bác cả.”

Mộc Thành Hiếu quay đầu lại, nở nụ cười hiền lành: “Chiêu Chiêu đã về. Cha mẹ cháu vẫn luôn chờ từ lúc nhận được tin đấy, mau vào đi thôi.”



Gia Nhu kéo Lý Diệp lại gần bên cạnh, giới thiệu với Mộc Thành Hiếu: “Bác, đây là chồng của cháu ạ.”

Ngày kết hôn, Lý Diệp đã từng gặp Mộc Thành Hiếu, chẳng qua lúc ấy quá vội vàng, cũng không nói gì với nhau. Lúc này chàng cúi người thi lễ: “Vãn bối Lý Diệp, xin chào bác.”

Mộc Thành Hiếu gật đầu nói: “Không cần đa lễ. Sau này có dịp, cháu với Chiêu Chiêu cùng về Nam Chiếu nhé. Lúc đó ta làm chủ nhà, sẽ chiêu đãi hai người chu đáo.”

“Cảm ơn tấm lòng của bá cảc. Hôm nay mẹ cháu có chút lễ mọn, xin bác vui lòng nhận cho.” Nói xong, Lý Diệp quay đầu lại cho người mang lễ vật lên. Quà là hai hòm đầy ụ lụa là gấm vóc cùng với đồ ngọc và châu báu, rực rỡ muôn màu. Mộc Thành Hiếu chắp tay nói: “Phu nhân bên nhà thực sự quá khách khí.” Từ lâu Mộc Thành Hiếu đã nghe nói tài vật trong các gia đình danh môn vọng tộc ở kinh thành là vô số kể, không nghĩ đúng thật, chỉ tặng quà ra mắt, đã ra hai hòm to như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền.

Vân Tùng oán thầm nói, sao lại nói là phu nhân chuẩn bị nhỉ, rõ ràng đều là đồ từ kho riêng của bản thân lang quân. Sáng sớm nay lúc Vân Tùng đến chỗ phu nhân lĩnh đồ, Tô Nương chỉ cho hai hộp dược liệu cùng mấy thớt lụa. Quà này để tặng cho phủ Vân Nam Vương đấy, đâu phải là nơi có thể dúi mấy thứ đồ đó! Vân Tùng cảm thấy thực sự phu nhân làm cho người ta không còn lời nào để nói, đều do thường ngày bà ta toàn qua lại với mấy người thân thích keo kiệt mà ra.

Gia Nhu cũng bị quà tặng Trịnh thị chuẩn bị dọa sợ hết hồn. Trịnh thị chẳng qua là Tể Tướng phu nhân hữu danh vô thực, có tiếng không có miếng, nghe nói xuất thân nhà mẹ đẻ cũng không cao, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!

Nhưng nàng tạm thời gác lại nghi hoặc trong lòng, cùng Lý Diệp chào Mộc Thành Hiếu, đi về phía nhà chính.

Lý Diệp nhìn thấy nụ cười trên mặt Gia Nhu dần trở nên cứng nhắc, chàng hỏi: “Vừa rồi vẫn còn vui, làm sao một lúc lại mất hứng rồi?”

Gia Nhu buông tiếng thở dài, cũng không biết nói ra thế nào, nói chung một lời khó nói hết.

“Không có gì. Trước đây ta rất quý bác. Cha ta rất nghiêm khắc, lúc nhỏ ta với Cảnh Thanh thì lại rất bướng bỉnh, mỗi lần làm hỏng việc thì đều chạy đến viện của bác trốn. Sau đó thường thì bác sẽ bênh vực chúng ta, nên cha sẽ không phạt quá nặng. Thế nhưng bây giờ, có rất nhiều chuyện đã khác trước nhiều rồi.” Nàng tránh nặng tìm nhẹ mà nói.

Lý Diệp nghe giọng Gia Nhu, đoán là Mộc Thành Tiết đã nói chuyện nội gián kia cho nàng biết rồi.

Trong ngày hôm nay, chắc là thực hư sẽ được làm rõ.

Thôi thị ngồi ở trong phòng, vẫn luôn nhìn ngoài cửa. Mộc Thành Tiết thì đi tới đi lui gần cửa, dùng đuôi mắt liếc ra ngoài, cố nén không gọi người đi xem thế nào. Thôi thị vừa nghe được tiếng A Thường từ bên ngoài vọng vào thì biết ngay là bọn họ đã đến, bà vội vã ngồi thẳng người lên.

Gia Nhu đi nhanh vào trong phòng, chạy về phía Thôi thị, lập tức nhào vào trong ngực bà gọi: “Mẹ!”

Thôi thị ôm Gia Nhu, khẽ dí tay vào trán của nàng: “Chiêu Chiêu nhà ta trở về rồi đây. Ngày nào mẹ cũng nhớ con đấy, nhớ đến đau cả lòng. Trước khi rời kinh thành được gặp con thế này, mẹ thấy thỏa lòng thỏa dạ rồi.”

Mộc Thành Tiết đứng ở bên cạnh tuy không nói lời nào, nhưng hai mắt cũng chăm chú nhìn con gái, quan sát tỉ mỉ xem có chỗ nào không tốt hay không.

“Con cũng nhớ mẹ, cả cha nữa!” Gia Nhu ngẩng đầu nhìn Mộc Thành Tiết cười.

Mộc Thành Tiết hơi lúng túng dời mắt, giọng thì vẫn cứng rắn như mọi khi: “Ở Lý gia có làm gì càn quấy không hử?”

Gia Nhu cười nói: “Con nghe lời cha mẹ chỉ bảo, đâu dám càn quấy ạ? cha yên tâm, từ trên xuống dưới nhà họ Lý đều đối với con rất tốt. Lang quân còn cùng về đây với con đấy.”



Thôi thị để ý, lúc Gia Nhu nói tới Lý Diệp thì vẻ mặt nàng có chút ngượng ngùng của thiếu nữ, bà liền đoán được là hai người họ chung đụng không tệ. Ngày ấy bà với Lý Diệp chỉ nói với nhau vài câu, nhưng ít nhiều có thể nhìn ra nhân phẩm cùng tính tình của chàng, phải nói là rất trưởng thành.

Lý Diệp và A Thường rớt lại phía sau, bây giờ mới đi vào. Lý Diệp hành lễ với Mộc Thành Tiết và Thôi thị, lần lượt chào “Nhạc phụ” và “Nhạc mẫu”. Mộc Thành Tiết chỉ “Ừ” một tiếng, Thôi thị thì nói: “Chiêu Chiêu đã quen được nhà chúng ta nuông chiều, cho nên nếu như nó có chỗ nào thiếu sót, con hãy nể tình nó có phần còn còn ít tuổi mà châm chước, bao dung dậy bảo cho nó nhé.”

“Nhạc mẫu quá lo rồi ạ. Quận chúa lan tâm huệ chất, trong sáng kiên trinh, kính già yêu trẻ. Người trên kẻ dưới trong nhà đều rất quý nàng.” Lý Diệp mặt không đổi sắc nói mấy câu ca ngợi.

Gia Nhu nghe chàng nói như vậy thì có chút ngại ngùng, nàng ở Lý gia may ra thì có thể nói là tương đối kiềm chế, lấy đâu ra tốt đến như vậy. Thôi thị lại cười lên, con nhà mình là người như thế nào, bà còn không biết rõ hay sao? Phải nói là Lý Diệp thật có lòng bảo vệ Gia Nhu. Thôi thị nói với Mộc Thành Tiết: “Đại vương, ngài với con rể ở đây chơi cờ uống trà đi, thiếp thân cùng Chiêu Chiêu về hậu viện tâm sự một chút.”

“Cũng được, hai người đi đi.” Mộc Thành Tiết đáp.

Thôi thị đứng dậy, gật nhẹ đầu với Lý Diệp, rồi nắm tay Gia Nhu đi tới hậu đường. Bà ngồi ở trên sập, bảo Gia Nhu ngồi bên cạnh mình: “Mau kể cho mẹ, mấy ngày nay thế nào? Đêm tân hôn có thuận lợi không?” Những chuyện khác không quan trọng lắm, bà chỉ lo con gái mới trải qua sự đời, chuyện trên giường phải chịu vất vả.

Gia Nhu ấp úng, Thôi thị liền biết chuyện không được thuận lợi, trực tiếp hỏi: “Chẳng lẽ các con còn chưa có động phòng à?”

“Đêm qua suýt nữa…thì…Mẹ, con thấy hơi bài xích chuyện này.” Gia Nhu hậm hực nói.

“Đồ ngốc, sợ đau chứ gì. Lần thứ nhất chắc sẽ hơi đau, những lần sau thì không sao đâu.” Thôi thị lấy tư cách là một người từng trải an ủi.

Biết đâu sự thực không như thế thì sao. Đời trước nàng cùng Ngu Bắc Huyền vẫn luôn không thuận lợi. Ngu Bắc Huyền hung hăng cố chấp, kể cả nàng không thích, thậm chí khó chịu đau đớn, y cũng chưa từng dừng lại. Cũng có thể y quá mức tự tin, cho rằng nàng cũng hưởng thụ giống y.

Gia Nhu không muốn nhớ lại những việc này, nàng hỏi Thôi thị: “Cảnh Thanh ở đâu ạ, sao con không nhìn thấy nó?”

“Sáng sớm cha con đã sai nó đi làm việc, cũng không biết đi đâu làm gì, đến giờ này vẫn chưa về.” Thôi thị hạ giọng nói, “Có điều hai ngày trước, bọn họ nhận được tin, nội dung có vẻ như có liên quan tới bác cả con. Nhưng vì cha con không nói tỉ mỉ cho ta, nên cũng không biết cha con bọn họ bí mật làm cái gì.”

Gia Nhu hoạt bát hẳn lên: “Bên chỗ bác cả không tra được đầu mối gì sao ạ? Người có bớt trên mặt mà con đã nói ý, vẫn chưa tìm được à?”

Thôi thị lắc lắc đầu: “Người con nói hẳn là Mộc Thiệu, nhưng lần này bác con không đưa hắn ta đi cùng. Hơn nữa, chúng ta cho người bí mật theo dõi, thì thấy mấy hôm nay bác cả đều loanh quanh phía chợ đông với chợ Tây, không tiếp xúc với bất kỳ quan lại nào ở kinh thành cả. Cũng có thể bác cả phát hiện ra cái gì chăng, vì thế đang chơi trò nghi binh. Bác cả khá là khôn ngoan đấy.”

Gia Nhu đương nhiên biết bác cả khôn ngoan, tâm tư giấu sâu như vậy, bao nhiêu năm mà không hề có ai phát hiện ra, lần này chắc chắn cũng không dễ dàng để lộ rồi. Chỉ có điều đến cái ngày chân tướng bị vạch trần, đối với bác cả, hay đối với nhà bọn họ đều không phải chuyện tốt đẹp gì.

Thôi thị và Gia Nhu đang nói chuyện thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào, hình như Mộc Cảnh Thanh trở về.

A Thường chạy vào hậu đường, vội vội vàng vàng nói với Thôi thị: “Nương tử, Thế tử trở về, đột nhiên sai người đóng cổng phủ lại, thêm nữa hình như đang áp giải một người nào đó!”

Thôi thị cả kinh, Gia Nhu đã đứng lên nói: “Để ta đi xem xem.”