Edit: Châu
Buổi tối tắm rửa xong, Thôi thị khoác một cái áo lụa mỏng ngồi bên bàn trang điểm, hai người tỳ nữ hồi môn hầu hạ bà hong khô tóc. Mấy năm nay vương phủ có thêm không ít tỳ nữ vú già, chỉ là Thôi thị đã quen những người mình mang theo từ đầu hầu hạ bên người.
Bà mở hộp trang điểm bằng bạc có khắc hình chim anh vũ và hoa sen trên bàn, thấm một chút phấn trắng hương sen lên người. A Thường cầm phong thư đi tới, cao hứng nói: “Nương tử, mau nhìn xem, người nhà ở Trường An gởi thư đến.”
Thôi thị buông hộp phấn, nhận lấy thư xem. Càng về cuối, vẻ mặt bà càng ngưng trọng.
A Thường quỳ sau lưng bà, chải tóc cho bà bằng cây lược bạc, thuận miệng hỏi: “Trong thơ nói gì thế ạ?”
Thôi thị gấp sách lại: “Huynh trưởng sắp phải đến Chiết Tây nhậm chức Tiết độ sứ, lễ mừng thọ lão phu nhân sắp tới sẽ phải làm long trọng.”
Đương thời mặc dù có hầu hết các viên quan đều được điều ra chống đỡ nơi phiên trấn đúng nghĩa, nhưng cũng có những người được điều đi cai trị những vùng “Thuận địa”, thí dụ vùng Giang Nam kinh tế phát triển nhất nhì. Nhiều vị đi nhậm chức tiết độ sứ ở những vùng thuận địa, bốn năm sau mãn nhiệm thì quay về đề bạt vào chức vị cao hơn trong triều. Huynh trưởng của Thôi thị là Thôi Thực vốn là hộ bộ thị lang, lần này cũng coi như là lên chức, tiền đồ rộng mở.
“Thôi công vậy là chuyện vui, sao nương tử lại như mất hứng thế?” A Thường nhìn Thôi thị qua gương đồng, nghi ngờ hỏi.
Thôi thị đem thư đặt ở trên bàn trang điểm, cho tất cả tỳ nữ trong phong lui ra hết, mới nói với A Thường: “Trong thư huynh trưởng có nhắc sức khỏe của Tứ lang Lý gia dường như không được tốt, mấy năm nay hiếm khi nào lộ mặt, một mình ở biệt trang Ly Sơn dưỡng bệnh.”
A Thường bỗng dừng tay: “Vậy… Vậy tiểu nương tử gả cho cậu ta sẽ không có vấn đề gì chứ ạ? Nô tỳ nhớ Đại lang và Nhị lang Lý gia đều làm quan trong triều, sao cậu ta chẳng có chút công danh nào?”
Thôi thị lắc đầu: “Hai vị lang quân ấy có mẹ đẻ là Quách thị, xuất thân vô cùng hiển hách, Quách gia tất nhiên sẽ sắp xếp thay bọn họ. Mẹ của Lý Tứ lang chỉ là mẹ kế, thân phận chẳng bằng nguyên phối phu nhân, cậu ta lại yếu ớt nhiều bệnh, sao có thể có công danh?”
“Thế chẳng phải sẽ thiệt thòi cho tiểu nương tử của chúng ta sao.” A Thường nhíu mày, đè thấp giọng, “Ai ai cũng nói Lý gia hiển hách, không ngờ lại có một người kém cỏi như vậy. Sớm biết thế, chẳng thà để tiểu nương tử đi cùng Ngu Bắc Huyền kia cho rồi.”
Thôi thị nhìn bà vú, đứng dậy từ mặt đất: “Vú chỉ giận nên mới nói thế thôi. Ngu Bắc Huyền là hạng có mưu đồ, nếu Chiêu Chiêu ở bên y thì liệu có sống tốt được không? Hiện thế cục trong triều đang không ngừng thay đổi, người người đều muốn bo bo giữ mình. Ta lại thấy có công danh hay không cũng chẳng quan trọng bằng gia thế, nhân phẩm.”
A Thường đỡ Thôi thị lên giường, buông màn: “Vậy cũng phải. Lý gia như gốc đại thụ, trong triều thay đổi thế nào cũng không dễ đổ. Chẳng phải sắp đến ngày mừng thọ lão phu nhân sao? Không bằng chúng ta quay về Trường An một chuyến. Nếu Lý gia cố ý lừa gạt thì ta từ chối việc cưới gả luôn cũng được.”
Thôi thị trầm giọng nói: “Việc này để ta suy nghĩ lại đã. Phía Liễu thị có an phận không?”
“Phận như thị ta, sao dám làm càn ạ? Ngày nào cũng cùng tiểu nương tử kia thêu thùa may vá. Có điều mấy hôm Đại vương ở bên kia cũng không nghỉ ở chỗ thị, chỉ qua đó thăm tiểu lang quân hai lần, còn đâu đều ngủ tại thư phòng ạ.” A Thường cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thôi thị .
Thôi thị nằm xuống giường: “Ngày mai vú mang cho mẹ con thị ít gấm lụa, gọi tú nương may cho mỗi người vài bộ đồ mới. Chờ Liễu thị hết ở cữ, còn phải đưa thị đi dâng hương ở từ đường tại chùa Sùng Thánh, ăn mặc phải đàng hoàng.”
A Thường vội la: “Nương tử, thị thiếp và thứ nữ đâu đáng được dùng thứ tốt? Người còn muốn đưa di nương qua cửa từ đường ư? Nếu lúc người mang thai Thế tử, Liễu thị không nhân cơ hội đó mà quyến rũ Đại vương thì người và Đại vương đã chẳng ra nông nỗi này…”
Thôi thị nhắm mắt, lạnh nhạt giải thích: “Sự kiện kia, là ta và Đại vương có vấn đề từ trước. Vả lại dù sao di nương cũng sinh con trai cho Đại vương, hiện tại cũng dọn vào vương phủ, tức là di nương được thừa nhận, con trai con gái được ghi vào gia phả chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Ta đối xử tử tế với bọn họ, nếu bọn họ nếu không biết cảm ơn, đến lúc đó lại đuổi ra ngoài cũng không muộn.”
A Thường vốn tưởng rằng nương tử một mình tại vương phủ nhiều năm sẽ không biết phải đối phó với một thiếp thất đột nhiên xuất hiện thế nào. Không ngờ nương tử lại rành mạch đến thế.
Thôi thị dường như nhìn thấu suy nghĩ của vú, thoáng nở nụ cười nhẹ: “Lúc cha ta còn tráng niên cũng là thê thiếp thành đàn, ta ở với mẹ, mưa dầm thấm đất, ít nhiều gì cũng biết một chút. Vú yên tâm đi.”
Trong thành Trường An, đàn ông hễ có thân phận địa vị thì chẳng ai là không có tam thê tứ thiếp, Thôi thị đã được chứng kiến những việc ấy từ nhỏ. Thế nhưng đến lúc mình trở thành đương sự, bà vẫn chẳng thể thản nhiên cho được.
Chờ đến lúc Liễu thị hết thời gian ở cữ, đoàn người từ vương phủ trùng trùng điệp điệp xuất phát đi chùa Sùng Thánh.
Chùa Sùng Thánh phía Đông cận kề bên dòng Nhị Thủy, phía Tây dựa vào dãy Thương Sơn, có ba đền, chín điện, hơn tám trăm phòng ốc, hơn vạn pho tượng phật, có tiếng linh thiêng. Trong chùa có ba tòa tháp cao chót vót, có thể ngắm nhìn phong cảnh Thương Sơn và Nhị Thủy; một chiếc chuông cực lớn, tiếng chuông có thể truyền xa hơn tám mươi dặm, có người cho là âm thanh chấn động cả đất Phật.
Đội ngũ vương phủ trùng điệp trên đường, bách tính tránh ở ven đường, bàn luận ầm ỹ.
Dù vùng Nam Chiếu nhiều tơ lụa và bảo vật, dân chúng bình thường đều mặc vải thô áo gai. Riêng vương phủ xuất hành thì ăn mặc hoa lệ, tỳ nữ xinh đẹp, ngựa đẹp xe sang, nhìn thôi cũng thấy vui mắt.
Binh lính vương phủ đi trước mở đường, Thôi thị mặc áo lụa thêu hoa, quần dài thêu hoa văn chìm, đầu đội mũ có mạng che, ngồi trên lưng ngựa, có người giám mã dẫn ngựa ở trước.
Gia Nhu cũng cưỡi ngựa, nàng mặc bộ đồ cổ tròn không cài khóa, đầu đội mũ người Hồ, hông đeo đai lưng cài túi da và đao nhỏ, chân đi giày tím đế mềm, toát lên vẻ anh khí kiên cường.
Hơn mười vú già và thị nữ theo sát phía sau, nối tiếp với đó là một chiếc xe ngựa.
Liễu thị và Thuận Nương ngồi trong xe, con đường bùn đất xóc nảy kịch liệt, Liễu thị thực sự chịu không nổi, lại một lần nữa kêu dừng xe, nằm nhoài bên cửa sổ nôn ra ngoài.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Thuận Nương giơ tay vỗ lưng cho Liễu thị. Thời gian trước hai mẹ con nàng ta ở tại biệt trạch, rất ít đi ra ngoài, lại không biết cưỡi ngựa. Từ thành đến chùa mất chừng một canh giờ, ngồi xe ngựa không quen, quả thực giày vò.
Gia Nhu vâng theo lời dặn của Thôi thị, qua đó xem xét: “Mẹ bảo ta tới hỏi xem các ngươi có cần nghỉ ngơi không?”
Liễu thị vừa cầm khăn lau miệng, vừa xua tay mỉm cười: “Thưa không, thiếp không dám chậm trễ hành trình của Vương phi và Quận chúa, cứ tiếp tục đi thôi ạ.”
Gia Nhu nghĩ thầm Liễu thị này có vẻ biết chừng mực, lập tức quay đầu ngựa rời đi.
Thuận Nương nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng thấy vô cùng hâm mộ. Con ngựa Gia Nhu cưỡi là ngựa nhà quan, thân mình béo tốt, lông mao mượt mà, được đeo hàm thiếc và dây cương khảm ngọc. Yên ngựa khảm bảo thạch đủ màu, lấp lánh như ánh sáng, trông cao quý xinh đẹp, uy phong lẫm liệt.
Cùng là con gái của Vân Nam Vương, nhưng từ nhỏ tất cả những gì Mộc Gia Nhu có đều là tốt nhất, với con dân Nam Chiếu, nàng chính là Quận chúa Ly Châu, mà mình đây ngay cả một cái tên chính thức cũng chẳng có.
Liễu thị thấy ánh mắt Thuận Nương, nắm tay nàng ta khuyên nhủ: “Thuận Nương, chớ lộ ra ánh mắt như vậy. Con không cần phải ước ao xuất thân của nàng ta. Lúc này đang là lúc mà tất cả dục vọng đều phải cất giấu đi, bằng không tất sẽ biến thành nguy hiểm, ngươi rõ chưa?”
Những lời này, Thuận Nương từ nhỏ nghe qua vô số lần, thuộc làu từ lâu. Nhưng nàng không cam lòng chỉ làm đóa hoa dại nở ở góc tường. Dựa vào cái gì nàng không thể nở rộ cho người ngoài thưởng thức?
Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, thân thể hai mẹ con nghiêng về trước, suýt nữa đụng vào nhau, chẳng biết đằng trước đã xảy ra chuyện gì.
Trên đường có một đội nhân mã đông đúc đang chắn ngang lối đi. Binh phủ chạy tới bẩm báo với Gia Nhu: “Vương phi, Quận chúa, phía trước là tư binh của Điền gia, bọn họ nói thời tiết quá nóng, Điền phu nhân đang dừng lại nghỉ ngơi, không chịu cho chúng ta qua trước ạ.”
Trong các thị tộc thì Điền thị là kiêu ngạo nhất, bọn họ giàu sang, binh lực hùng hậu, có câu đồng dao truyền rằng Điền thị giàu đến chảy mỡ, đến cả tỳ nữ hầu hạ ngoài nhà xí cũng phải thuộc hàng mỹ miều, ăn bận lụa là gấm vóc.
“Mẹ, mẹ chờ ở đây nhé, để con đi xem.” Gia Nhu nói với Thôi thị.
Điền phu nhân ngồi trên sạp kiểu người Hồ dưới bóng cây, mấy người tỳ nữ sau khi dâng túi nước thì đang quạt gió cho bà ta. Bà ta ngày thường đẫy đà, đội mũ sa mỏng tách ra hai bên, mặt trông càng tròn.
Gia Nhu xuống ngựa, tư binh Điền thị lập tức vây quanh. Ngọc Hồ quát: “Mở to mắt của các ngươi ra mà nhìn cho rõ, đây chính là Quận chúa Ly Châu!”
Điền phu nhân sớm đã thấy Gia Nhu nhưng cố ý làm bộ không phát hiện, lúc này mới cười nói: “Quận chúa đến mà sao các ngươi còn chưa tránh ra?” Bấy giờ tư binh mới lùi về.
Gia Nhu đi tới trước mặt Điền phu nhân, cố gắng khách khí nói rằng: “Điền phu nhân, hôm nay chúng ta có việc cúng ở chùa Sùng Thánh, không thể trì hoãn kẻo lỡ việc, xin bà nhường đường.”
Điền phu nhân cầm túi nước, nhẹ giọng cười nói: “Quận chúa, ta quả thực không đi được cũng không phải là cố ý cản đường. Nhắc tới mới nói, trước đó vài ngày hình như ta từng thấy cô đi cùng một người đàn ông ở chợ Nam, trông rất thân mật… Chẳng lẽ vị lang quân Lý gia đã tới Nam Chiếu rồi ư?”
“Điền phu nhân nhìn lầm rồi.” Gia Nhu nói như đinh đóng cột, “Nếu bà muốn nói chuyện, xin hãy để ngày khác, mẹ của ta còn đang chờ.”
Điền phu nhân thôi cười. Ngày trước mỗi khi Gia Nhu gặp bà, nàng ta luôn luôn không tim không phổi mà gọi “bác”, miệng như sáo nhỏ, nói năng liến thoắng. Hôm nay ánh mắt lại trầm tĩnh lạnh lùng, giống như là một người khác.
Quận chúa Ly Châu có hôn ước từ nhỏ là chuyện mà cả Nam Chiếu đều biết. Nay chỉ cần một tin đồn thất thiệt, đồn đến tai cao môn đại hộ ở Trường An, hôn sự chưa chắc đã thuận lợi.
Trời nắng chang chang, Gia Nhu không kiên nhẫn nổi với Điền phu nhân, nàng nhíu mày hỏi: “Phu nhân không bằng lòng nhường đường phải không?”
Điền phu nhân thấy nàng dường như giận thật, vội theo tỳ nữ đỡ từ trên sạp đứng lên: “Ta nào dám cản trở người ngựa của vương phủ, đều là kẻ dưới không hiểu chuyện, để ta bảo bọn họ tránh ra.”
Gia Nhu đạt được mục đích, đang định trở về, bỗng một con ngựa cao to điên cuồng phi thẳng về phía dưới tàng cây bên này, đụng ngã mấy người tư binh.
Điền phu nhân biến sắc, kêu lên: “Mau mau ngăn con súc sinh kia lại!”
Tỳ nữ kinh hoảng chạy tứ tán, chẳng ai dám đi ngăn.
Ấy vậy mà Gia Nhu lại tiến về trước, rút chiếc roi da trâu quấn ngang hông, vụt cái chát lên khoảnh đất trước mặt con ngựa.
Con ngựa lần thứ hai chấn kinh, giơ chân trước lên cao mà hí dài, vừa định chạy vòng lại thì Gia Nhu nhân cơ hội nhảy lên lưng ngựa, một bên siết dây cương, một bên xoa cổ ngựa, chậm rãi làm cho nó bình tĩnh trở lại.
Mọi người giật mình kinh hãi, không khỏi rung động vì sự gan dạ sáng suốt của nàng. Điền phu nhân hoàn hồn, tức giận đến mức muốn giết con ngựa này. Tư binh chạy đến bên bà ta giải thích, con ngựa này là do Đại lang quân phải trả giá cao mới mua được, nếu giết nó phỏng chừng lang quân sẽ mất hứng, bấy giờ Điền phu nhân mới thôi.
Điền phu nhân tạ ơn Gia Nhu, Gia Nhu trả ngựa Điền gia rồi rời khỏi đó.
Ngọc Hồ chạy đến bên người Gia Nhu, vuốt ngực: “Quận chúa, ngựa dữ vậy mà người không sợ ạ? Thật ra người để nó dọa Điền phu nhân cũng được! Ai bảo bà ta kiêu ngạo vậy!”
Gia Nhu vốn không nghĩ nhiều như vậy. Lúc con ngựa vọt tới, nàng gần như phản ứng theo bản năng. Bản lĩnh thuần ngựa của nàng được Ngu Bắc Huyền đời trước tự tay dạy. Y luôn chê cười nàng ngốc ngếch, nhát gan, toàn trốn trong ngực y kêu loạn, nhưng chưa bao giờ để cho nàng té ngã.
Hóa ra có những thứ đã khắc vào tận trong xương, dù có cố quên đi nhưng sẽ có lúc thình lình xuất hiện.
Điền phu nhân nhanh chóng nhường đường, chờ đoàn người vương phủ đi qua, tiếng huyên náo mới dần tản đi.
Chẳng biết từ bao giờ đã có một chiếc xe ngựa dừng bên ven đường. Màn trúc trên xe nhẹ nhàng buông xuống, trên càng là một người đàn ông có đôi mắt phượng, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Anh ta cúi đầu nói: “Lang quân, thuộc hạ…”
Vốn chỉ muốn dọa Điền phu nhân kia, ngờ đâu Quận chúa lại bất ngờ giúp đỡ.
“Không sao, đi thôi.” Trong xe truyền ra giọng nam trẻ tuổi, nghe như tiếng ngọc. Gió khẽ thổi lay động màn trúc, để lộ thảm lót sàn mềm mại, một lư hương mạ vàng và một góc áo bào đen. Trên áo choàng là một bàn tay với những ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay hồng hào.
“Vâng.” Người đàn ông kéo cương, cỗ xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, dấy lên một làn bụi mờ.