Tàng Châu

Chương 13




Edit: Châu

Buổi tối, lúc cha con Mộc Thành Tiết trở về phủ thì Thôi thị đã chuẩn bị xong bữa tối thịnh soạn, chỉ chờ mỗi hai người họ. Sau khi Mộc Thành Tiết vào chỗ, mọi người mới dám động đũa, Mộc Cảnh Thanh ở bên ngoài cả ngày đã đói đến mức bụng dán vào lưng, ăn vội ăn vàng.

Mộc Thành Tiết thì vẫn luôn cau cau mày, dường như có tâm sự gì đó. Thôi thị cũng không vội hỏi, chờ tới lúc ăn dưa hấu xong, bọn nhỏ đều trở về viện của chúng, mới hỏi: “Đại vương, việc hôm nay không thuận lợi à?”

Mộc Thành Tiết cũng đang định kể với bà: “Hôm nay ở ta hỏi thăm được ở viện Tiến Tấu một tin tức rất tệ, quân lương triều đình căng thẳng, Thánh nhân gọi chúng ta vào kinh, quá nửa là muốn chúng ta nộp thêm bạc.”

Sau khi thực thi hai luật thuế mới thì không còn sưu cao thuế nặng nữa, thu thuế chỉ lấy tiền đồng. Tài chính quốc gia được tăng cường, dùng để cũng cố quân đội nhằm trấn áp những nơi có Tiết độ sứ phản loạn. Nhưng dần dần số lượng cấm quân ngày một lớn, quốc khố thu không đủ chi, triều đình bèn nhắm đến các địa phương khác.

Thôi thị cau mày: “Nam Chiếu vốn chẳng giàu có gì, của cải đều tập trung ở trong tay mấy đại thị tộc. Nếu phải tiến cống thêm, chỉ sợ lại phải bổ lên đầu dân chúng, nhân dân cũng đã khó khăn lắm rồi. Đây là chủ ý của ai thế?”

Mộc Thành Tiết nện lên tập giấy: “Hộ bộ Thị lang Bùi Diên Linh! Hôm nay ở viện Tiến Tấu, Bùi Diên Linh giương nanh múa vuốt ám chỉ muốn ta hối lộ, nhưng ta không để ý đến y.”

Bùi Diên Linh vốn chỉ là Tiến sĩ Thái thường, vì Thư Vương thấy Bùi Diên Linh có năng lực tài chính, liền đề cử với Thánh nhân, nhờ đó Bùi Diên Linh mới có ngày hôm nay. Người này quả thật là kẻ gian nịnh, từ ngày Bùi Diên Linh quản lý thuế má, luôn cùng Kinh Triệu doãn Tằng Ứng Hiền cấu kết làm chuyện xấu, chuyên dối trên lừa dưới. Biết Thánh nhân cũng vơ vét của cải, Bùi Diên Linh không từ thủ đoạn nào bóc lột nhân dân, dân chúng vô cùng oán hận.

Nhưng vì Bùi Diên Linh giỏi a dua nịnh hót, mà sau khi cho Bùi Diên Linh quản lý tài chính, hàng năm Thiên Tử đều có thể thu vào tới năm trăm ngàn xâu tiền, nên những đại thần tố cáo Bùi Diên Linh đa số bị giáng chức quan, bị lưu đày. Trên triều giờ không còn ai dám nói không với Bùi Diên Linh nữa.

“Ngày mai thiếp thân đưa Chiêu Chiêu và Thuận Nương về nhà, sẽ nói với anh cả chuyện này.” Thôi thị nói, “Thiếp thân biết Đại vương khinh thường chuyện kết thân với bọn họ, nhưng mà thà đắc tội quân tử chứ không nên đắc tội tiểu nhân. Vấn đề có thể dùng tiền tài để giải quyết thì không nên keo kiệt.”

Mộc Thành Tiết biết Thôi thị nói có lý, nhưng tính tình ông thà chịu thiệt cũng không chịu khom lưng, chỉ hỏi sang chuyện khác: “Nàng muốn dẫn cả Thuận Nương đi Thôi gia à?”

Thôi thị gật đầu: “Nếu đã đưa nó đến đây, kiểu gì cũng phải dẫn nó đi xung quanh một chút, cho có thêm kiến thức. Thiếp thân nghĩ, nếu có thể giúp nó tìm được một mối hôn sự ở kinh thành, sau này biết đâu có thể cùng Chiêu Chiêu giúp đỡ lẫn nhau. Dù sao cũng là chị em nhà mình, cũng thân hơn người ngoài.”

Mộc Thành Tiết nghe Thôi thị nói độ lượng như vậy, trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu. Dù cho bà vô cùng quan tâm đến ông, chỉ sợ trong lòng cũng vẫn còn để bụng chuyện Thuận Nương. Lại nghĩ đến những chuyện năm đó, Mộc Thành Tiết tức khắc nghẹn họng.

“Những chuyện này, nàng cứ quyết đi.” Mộc Thành Tiết ấp úng, “Ngày mai ta đưa Nhị lang vào cung, nếu như về kịp thì sẽ đến Thôi gia đón mọi người.”

Thôi thị vốn còn muốn nói với Mộc Thành Tiết chuyện tìm thầy thuốc cho Mộc Cảnh Hiên, nhưng ông đã không còn chú ý nữa, đứng lên đi đến viện của Mộc Cảnh Thanh tìm cậu nói chuyện.

A Thường không nhịn bèn nói với Thôi thị: “Đứa con mà Đại vương để ý nhất từ trước tới nay chỉ có Thế tử, Tứ lang quân chỉ là con của thiếp, Vương phi không cần quá quan tâm chuyện của nó đâu.”

“Nếu ông ấy thật không coi là chuyện to tát, vì sao còn sinh nó ra? Vừa mới sinh ra liền đưa ngay về phủ?” Thôi thị tức giận.

A Thường không nhịn được cười: “Nô tỳ còn tưởng người không để ý chút nào đấy. Liễu thị vốn quen dùng thủ đoạn, lại giả vờ yếu đuối đáng thương, Đại vương đâu phải là đối thủ của thị ta. Nếu người thẳng thắn, giải thích rõ với Đại vương chuyện năm đó thì đã không có chuyện đẩy Đại vương cho người ngoài.”

“Ta đi thẳng ngồi ngay, không cần giải thích với ai. Ông ấy đi với ai ta cũng không thèm để ý.” Thôi thị vịn tay A Thường trở về phòng, dặn dò, “Vú nhớ kiểm lại một lần nữa những thứ ngày mai mang về nhà nhé.”

A Thường biết Vương phi chỉ quen mạnh miệng. Đã khuyên nhủ bao nhiêu năm, hai vợ chồng vẫn như cũ, rõ ràng trong lòng đều để ý đối phương, ngoài mặt thì không ai chịu xuống nước trước. Nhớ ngày nương tử mới tới Nam Chiếu, vô cùng yếu đuối, vì nhớ nhà mà hầu như ngày nào cũng khóc, khi đó Đại vương còn rất nhẫn nại dỗ dành.

Thời gian có thể mài giũa một cô nương yểu điệu thành một chủ mẫu điềm tĩnh, thì cũng có thể làm phai nhạt những tình cảm nồng nàn nhất.



Ngày hôm sau, dù Thôi thị dậy rất sớm, nhưng Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh còn dậy sớm hơn, hai cha con họ đã tiến cung diện thánh.

Gia Nhu định nằm nướng trong chăn, bị Ngọc Hồ kéo dậy. Nàng nhìn thấy Ngọc Hồ bận bịu tứ phía, sai thị nữ lấy xiêm y, lại lấy ra mấy hộp son phấn thì sợ hết hồn: “Chỉ là đi Thôi gia thôi mà, không cần long trọng như vậy chứ?”

Ngọc Hồ không đồng tình: “Ngài đường đường là Quận chúa, theo Vương phi về thăm viếng bên ngoại, kiểu gì cũng phải khiến người ta thấy ngưỡng mộ, cho thấy cuộc sống ở Nam Chiếu rất đàng hoàng, đúng không? Hơn nữa em nghe ngóng, ở Kinh thành mọi nương tử đều phải trang điểm xinh đẹp mới có thể ra ngoài, để mộc không tốt.”

Gia Nhu nghĩ đến những thiếu nữ hôm qua nhìn thấy trên đường, xác thực nàng nào cũng trang điểm đậm theo một khuôn mẫu như nhau. Dưới sự yêu cầu kiên quyết của nàng, Ngọc Hồ cũng không trang điểm quá đậm, nhưng chỉ cần một lớp son phấn mỏng, Gia Nhu đã trở nên xinh đẹp kinh người.

Ngọc Hồ chải cho Gia Nhu kiểu tóc búi hai bên, buộc bằng một sợi dây nạm trân châu cùng với mấy cái trâm hoa lụa đa sắc, đeo hoa tai hình trăng tròn, làm nổi bật mắt ngọc mày ngài. Nàng mặc áo lửng ngắn tay màu xanh lục với hoa văn sẫm màu, phối với một cái váy ngắn màu vàng nhạt hoa tròn chiết eo cao, có hai dải lụa buông xuống, một tấm lụa mỏng khoác hờ qua vai với cánh tay, theo bước đi trông vô cùng phiêu dật.

Gia Nhu đi ra ngoài cửa phủ, Thôi thị đang nói chuyện với Thuận Nương, Thuận Nương cũng ăn mặc rất công phu. Váy ngắn eo cao màu vàng mơ họa tiết hoa lan, búi tóc hai bên giống như Gia Nhu, khác là dùng trâm bạc gắn hạt trai, trông rất xinh đẹp phú quý.

Đêm qua nàng ta vốn nghe được lời của A Thường, hôm nay bèn dậy sớm, cố ý tập trung trang điểm thật đẹp. Lúc Thôi thị nhìn thấy, cũng thật thà mà khen nàng ta xuất sắc, nàng ta liền có chút đắc chí. Đáng tiếc Gia Nhu vừa xuất hiện sau đó, tình huống liền thay đổi hoàn toàn. Trên người Gia Nhu không có đồ trang sức quý báu, kiểu dáng trang phục thông thường, trang điểm cũng rất nhạt, nhưng chỉ cần nhìn vào nhan sắc trời sinh, khí chất phú quý thì Thuận Nương thua trận ngay tức thì.

“Mẹ, để mọi người chờ lâu rồi, ta đi thôi.” Gia Nhu nói.

Thôi thị gật đầu: “Sao con không ăn mặc trang điểm đẹp hơn?”

Gia Nhu cúi đầu nhìn chính mình: “Làm sao ạ, trang phục như vậy còn không được ạ?”

Ngọc Hồ không nhịn được oán giận: “Vương phi, nô tỳ phải vất vả lắm mới được như vậy đấy ạ. Nếu không, có khi Quận chúa còn định mặc nam trang ấy chứ.”

Mấy người Thôi thị đều cười, A Thường nói: “Tiểu nương tử mặc trang phục gì cũng xinh đẹp, cần gì mấy thứ tục tằn kia.”

Vốn dĩ A Thường chỉ thuận miệng mà nói, Thuận Nương nghe vào lại cảm thấy lúng túng. Chờ ngồi vào trong xe ngựa rồi, nàng ta lặng lẽ lấy bớt phân nửa châu ngọc trên đầu xuống.

Tỳ nữ Xuân Đào kinh ngạc hỏi: “Tam nương tử, người làm gì vậy? Chúng ta mất bao công trang điểm đấy.” Thuận Nương cười gượng: “Ngươi không thấy Quận chúa trang phục đơn giản như vậy à, ta sao có thể lấn lướt đây?”

Ngoài miệng Thuận Nương nói như vậy, nhưng trong lòng cũng thấy rất không thoải mái. Nàng ta bỗng dưng hiểu rõ ràng đạo lý “thiếp không bằng quần áo” mà mẹ đẻ nàng ta từng nói rồi. Thân là con của thiếp, ngay cả chuyện ăn mặc trang điểm cũng không thể theo ý muốn.

Thôi gia ở gần Thái miếu, phường Sùng Nhân, cách chợ Đông không xa lắm. Mấy phường quanh đấy đều là nơi ở của hoàng thân quốc thích, quan lớn và kẻ quyền thế, trên đường có binh vệ tuần tra, yên tĩnh hơn nhiều so với những nơi khác.

Còn chưa tới cửa phủ, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa sang trọng đứng ở ven đường, bốn góc xe có quả cầu thơm mạ vàng rủ xuống, còn có màn che trang trí. Tùy tùng cùng thị vệ đi theo rất nhiều, chen chúc lấp đầy cả đường phố.

“Mẹ, hình như hôm nay Thôi gia có khách đấy.” Gia Nhu nói với Thôi thị.

Thôi thị nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo. Đang tự hỏi sao mà sao mà anh cả và mẹ giục bà phải về vào ngày hôm nay, hóa ra là người kia cũng về.

Gác cổng nhìn thấy Thôi thị và Gia Nhu, vội vã đi vào bẩm báo. Sau một lát, Thôi Thực tự mình dẫn mọi người ra đón.



“Tham kiến Vương phi, Quận chúa.” Thôi Thực chắp tay thi lễ. Thôi Thực mặc thường phục, gương mặt cương nghị, thân hình gầy gò.

“Đều là người một nhà, huynh không cần đa lễ.” Thôi thị giơ tay, nghiêng đầu nói với Gia Nhu, “Chiêu Chiêu, lại đây chào cậu con đi.”

Khi Gia Nhu còn bé, Thôi Thực từng qua Nam Chiếu một lần, nàng vẫn còn ấn tượng về ông. Nàng tiến lên hành lễ, Thôi Thực đỡ lấy khuỷu tay nàng: “Quận chúa, ta không dám nhận lễ này đâu.”

“Cậu gọi cháu là Chiêu Chiêu đi ạ, bằng không thấy xa lạ quá.” Gia Nhu chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng cười nói.

Nàng còn nhỏ tuổi mà dung mạo đã có vẻ bức người. Thôi Thực đáp được, giơ tay đưa mọi người đi vào. Thôi thị cùng Thôi Thực đi ở đằng trước, Thôi thị hỏi: “Huynh gọi ta về ngày hôm nay là vì chị ta sao?”

Trên mặt Thôi Thực thoáng hiện vẻ lúng túng: “A Niệm, gọi muội về chính là ý của Thanh Tư. Đã nhiều năm như vậy, hai chị em còn chưa bỏ qua chuyện kia sao?”

Mắt Thôi thị nhìn thẳng phía trước, ngữ khí lạnh nhạt: “Ta không có loại chị như vậy.”

Thôi Thực thở dài, không nói gì thêm, chỉ dẫn hai mẹ con về hướng nơi ở của lão phu nhân. Thôi gia là một chi của dòng họ Thôi đất Thanh Hà, gia to nghiệp lớn, sân vườn gọn gàng trang nhã, hành lang gấp khúc nối liền các viện. Có đến hơn nửa diện tích phủ là vườn cây.

Còn chưa tới nơi ở của lão phu nhân, mọi người đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong. Trong sân đứng nhiều tỳ nữ ăn mặc sang quý, Thuận Nương giật mình, những tỳ nữ này còn mặc tử tế hơn con cái gia đình bình thường.

Thôi thị đi vào trong phòng, Thôi lão phu nhân ngồi ở giữa giường gỗ đàn hương, tóc mai bạc trắng, khuôn mặt hiền lành. Bên cạnh bà cụ là một người phụ nữ lộng lẫy mặc váy gấm thêu khổng tước, tóc búi tròn trên đầu, trên búi tóc cắm trâm vàng ròng tinh xảo đung đưa theo nhịp bước, trông vô cùng chói lọi.

Mắt Thôi lão phu nhân không được tốt, yên lặng nhìn người đang đi tới, giọng nói run lên: “Là A Niệm của mẹ về đấy ư?”

“Mẹ.” Thôi thị bước nhanh đi tới trước giường Thôi lão phu nhân, quỳ xuống, cầm lấy hai bàn tay khô gầy của cụ, nức nở nói, “Là con đây, mẹ có khỏe không?”

Thôi lão phu nhân một tay vuốt mặt, một tay ôm lấy Thôi thị, khóc thành tiếng: “A Niệm, con bằng lòng về rồi à. Mẹ còn nghĩ đời này sẽ không còn gặp được con nữa.”

Thôi thị biến sắc, lệ đổ không ngừng hệt như bà cụ. Lúc bà rời đi, mẹ đưa đi rất xa, lưu luyến không rời, đảo mắt mười mấy năm trôi qua, mẹ đã trở thành bà cụ tóc bạc trắng.

“Mẹ, A Niệm về là chuyện vui, sao mẹ lại khóc chứ?” Người phụ nữ đứng bên cạnh nói, vỗ vỗ lưng động viên bà lão, “Khóc thế không tốt cho mắt mẹ đâu.”

Thôi thị nghe vậy, buông lão phu nhân, giúp bà cụ lau nước mắt: “Mẹ, mắt mẹ làm sao vậy?”

Thôi lão phu nhân cười lắc lắc đầu: “Tuổi cao, cái gì cũng kém đi ấy mà. Chỉ là không nhìn rõ đồ vật, không quan trọng lắm đâu. Con hãy đến ngồi bên cạnh mẹ đây, mau gọi Chiêu Chiêu tới cho mẹ xem một chút.”

Thôi thị theo lời ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, tay hai người vẫn nắm lấy nhau. Gia Nhu tiến lên quỳ xuống dập đầu lạy bà ngoại, bà lão vội hỏi: “Chiêu Chiêu là Quận chúa, bà không nhận được lễ lớn như thế đâu!”

Thôi thị trấn an bà cụ: “Mẹ là bà ngoại của Chiêu Chiêu, nên nhận lễ này của Chiêu Chiêu mới phải.”

Lúc này Thôi lão phu nhân mới không nói gì thêm, mỉm cười nhìn Gia Nhu. Sau khi Gia Nhu đứng dậy thì nàng quay về phía người phụ nữ bên cạnh, không biết nên xưng hô thế nào.

Thôi thị lạnh nhạt giới thiệu: “Đây là Thư Vương phi, dì của con.”