Tàng Châu

Chương 116




Edit: Châu

Ban đêm vốn đã giới nghiêm, thêm vào đó trời lại mưa to, hẳn là sẽ không có khách nào đến.

Thế mà Gia Nhu lại nghe thấy tiếng ầm ỹ dưới lầu, mà dường như cả khách sạn đều nghe thấy được. Hầu như hàng xóm đều mở cửa thò đầu ra xem trò vui. Cuối cùng tiểu nhị đành mở cửa, cho người đi vào. Gia Nhu khoác áo ngồi dậy, gọi Ngọc Hồ đang ngủ trên giường bên cạnh.

Ngọc Hồ cũng không ngủ được, vén màn xuống giường: “Quận chúa, làm sao vậy?”

“Em ra ngoài xem có chuyện gì đi.” Gia Nhu đang lo là truy binh, không thì người nào lại làm ầm lên như vậy.

Ngọc Hồ gật đầu, mặc thêm áo ngoài rồi cầm xách đèn lồng đi ra ngoài tìm hiểu tin tức.

Bên ngoài mua càng lúc càng lớn, không khí ẩm ướt oi bức. Đang đêm như này, rốt cuộc là ai mà lại đội mưa đi như vậy?

Một lát sau, Ngọc Hồ trở về phòng, nói với Gia Nhu: “Quận chúa, hình như là lang quân họ Thôi, đi thẳng đến phòng Thôi nương tử rồi.”

Gia Nhu không nghĩ Thôi Thời Chiếu đuổi được theo, vội vã sang phòng Thôi Vũ Dung.

Thôi Thời Chiếu ướt đẫm nước mưa, đầu tóc và áo khoác đều ướt hết, dán sát trên người, trong ủng cũng toàn nước, trông rất chật vật. Anh ta nghiêm mặt đứng trước giường Thôi Vũ Dung, Thôi Vũ Dung vốn đã bị sự xuất hiện đột ngột của Thôi Thời Chiếu dọa, thêm khuôn mặt đen ngòm của anh cả thì cả người đều run lẩy bẩy, không dám ngước mắt lên.

“Bao nhiêu năm qua, cha và ta dạy muội cái này à? Quan hệ bất chính, bỏ nhà theo trai, muội còn biết đến liêm sỉ không!” Thôi Thời Chiếu quát lên. Lúc nhận được tin Thôi Vũ Dung bỏ trốn, Thôi Thời Chiếu đang ở Trường An. Nhưng vì quá bận, không thế đi chặn ngay được.

Bình thường cách nói chuyện của Thôi Thời Chiếu mặc dù lạnh nhạt, nhưng không đến mức nghiêm khắc. Lúc này anh ta vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, cực kỳ giống Thôi Thực.

Thôi Vũ Dung nói lí nhí: “Sao huynh biết muội ở chỗ này, anh ấy nói à?”

“Cái này có quan trọng không? Thôi Vũ Dung, muội biết danh dự quan trọng như thế nào đối với một cô nương không? Sau này muội còn muốn lập gia đình hay không?” Thôi Thời Chiếu tiến đến, giơ tay lên. Thôi Vũ Dung vô thức ngẩng lên, giơ tay che trên đầu.

Từ nhỏ đến lớn, Thôi Thời Chiếu chưa bao giờ đánh em gái.

Anh ta nắm tay lại, nhưng cuối cùng không xuống tay được, chỉ lạnh lùng nói: “Ta phái người đưa muội trở về.”

“Anh họ!” Gia Nhu vừa vặn chạy tới, đứng vào giữa hai anh em, “Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, đêm cũng đã khuya, coi như phải đi, cũng đợi sáng sớm ngày mai đi.”

Thôi Thời Chiếu thấy Gia Nhu, có mấy phần bất ngờ: “Sao muội lại ở đây?”

Gia Nhu thở dài: “Thư Vương muốn bắt muội, bất đắc dĩ mới phải chạy trốn đến đây, vừa vặn gặp được chị họ. Sức khỏe chị họ không tốt, huynh cho chị ấy nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Thôi Thời Chiếu đứng bất động, mắt vẫn nhìn chằm chằm Thôi Vũ Dung. Gia Nhu kéo cánh tay anh ta, lúc này Thôi Thời Chiếu mới chịu đi ra bên ngoài.

Hành lang có mấy chiếc đèn, chỉ chiếu sáng được một chút xong quanh. Bên ngoài tiếng mưa gió sầm sập, mạnh đến mức cửa sổ đập vào nhau ầm ầm



Gia Nhu bảo Ngọc Hồ đi lấy một bộ đồ sạch sẽ cùng khăn choàng đến, nàng lấy khăn tay đưa cho Thôi Thời Chiếu: “Huynh lau mặt trước đi.”

Thôi Thời Chiếu lặng lẽ nhận, khăn tay có hương hoa nhàn nhạt. Thôi Thời Chiếu chậm rãi lau nước mưa chưa khô trên mặt, cũng không vội trả lại cho Gia Nhu. Lúc không nói chuyện, khuôn mặt anh tuấn của anh ta như phủ một lớp sương lạnh, làm cho người ta có cảm giác khó gần.

“Chị họ nói là không thích những mối hôn nhân mà gia đình giới thiệu. Tuy Vương công tử có dòng máu khác tộc, nhưng là người nghiêm túc, có đạo đức, trận Hà Sóc lần này cũng lập công lớn. Vì sao không thể cho chị cùng với Vương công tử?”

Gia Nhu sinh trưởng ở Nam Chiếu, từ nhỏ đã quen tự do thoải mái, vì lẽ đó thấy các mối quan hệ thông gia giữa thế gia đại tộc rất khó hiểu. Đời trước cũng chính vì bất mãn với loại kết hôn không phải do hai bên tình nguyện này, nên mới cố chấp chạy theo người mình yêu.

Nhưng Thôi Thời Chiếu cũng không chỉ hoàn toàn vì môn đăng hộ đối. Thôi Vũ Dung chỉ nhìn thấy mặt tốt của Vương Thừa Nguyên, nhưng Thôi Thời Chiếu thấy được nhiều hơn. Tỷ như Vương Thừa Nguyên rất lẳng lơ, chơi bời, hồi làm con tin thường xuyên đến kỹ viện, lén lút qua lại với gái làng chơi.

Thôi Thời Chiếu không nói cho Thôi Vũ Dung biết những chuyện này, thứ nhất là không muốn vả thẳng mặt bạn bè mình, thứ hai là anh ta cho rằng vì Thôi Vũ Dung chưa gặp gỡ những công tử thế gia khác, cho nên mới nhớ mãi không quên Vương Thừa Nguyên như thế. Không ngờ Thôi Vũ Dung lớn gan như vậy, lại dám bỏ nhà theo trai.

Nếu cha biết, nói không chắc Thôi Vũ Dung sẽ bị đánh què chân.

“Cô gái mới lớn suốt ngày ở trong nhà, làm sao biết đàn ông tốt hay xấu? Ta làm anh trưởng, kiểu gì cũng phải kiểm soát hộ em gái. Vương Thừa Nguyên có thể là tướng tài lĩnh binh đánh trận, nhưng là kẻ cực kỳ đa tình, gặp ai yêu nấy. Bây giờ hắn ta thích Dung nhi, cái gì thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt đương nhiên đều sẽ nói cả. Sau khi hết giai đoạn cuồng nhiệt, Vương Thừa Nguyên lộ ra bản tính, với tính Dung nhi nhất định sẽ cãi nhau rồi buồn bã chia tay mà thôi.” Thôi Thời Chiếu lạnh nhạt nói.

Gia Nhu hoàn toàn hiểu nỗi khổ tâm của Thôi Thời Chiếu. Nhớ lúc đầu, chính mình cũng sống chết đều phải theo Ngu Bắc Huyền, mẹ cũng tận tình khuyên nhủ hết lời, nhưng nàng không nghe lọt chữ nào. Một khi thiếu nữ rơi vào lưới tình, sẽ cực kỳ khó bảo.

“Muội cho rằng nếu biểu huynh cương quyết ngăn cản, ngược lại sẽ làm chị họ sinh ra tâm lý phản nghịch, chẳng bằng cứ nói hết sự thật. Hoặc chờ Trường An yên ổn, cho chị họ nhìn rõ bản chất của Vương Thừa Nguyên, rồi để chị ấy tự mình quyết định. Cuộc đời có rất nhiều việc, chỉ khi chính mình thất bại, mới có thể quay đầu lại. Bằng không chị họ đã trốn được lần này, sẽ trốn lần sau, liệu anh họ có thể lần nào cũng tìm bắt được sao?” Gia Nhu nghiêm túc nói.

Thôi Thời Chiếu không nói gì ngay, chỉ nhìn về phía cửa sổ đóng chặt, một lúc sau mới nói: “Bây giờ tình hình Trường An đang vô cùng căng thẳng, hai em tạm thời ở lại chỗ này cũng tốt. Ngày mai ta còn có việc gấp phải làm ở chỗ này. Muội giúp ta khuyên nhủ Vũ Dung đi.”

“Biểu huynh có việc gì thế?” Gia Nhu thuận miệng hỏi, cũng không mong Thôi Thời Chiếu nói thật.

Nhưng Thôi Thời Chiếu lại không định giấu: “Thư Vương giấu năm mươi ngàn tinh binh ở ngoại thành, đại khái chờ đúng lúc Thái tử ra khỏi thành tế thiên sẽ đánh vào trong thành. Đông cung có tập trung hết binh lực vẫn chưa đủ đánh một trận. Lý Diệp nghe nói Tiết độ sứ Vũ Ninh đang luyện binh ở gần đây, muốn ta đi mượn ba mươi ngàn quân. Ta mới đi suốt đêm đến đây.”

Gia Nhu không nhịn được: “Tiết độ sứ Vũ Ninh Từ Tiến Đoan ư? Từ Tiến Đoan là lão hồ ly lắm mưu nhiều kế, biểu huynh có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?”

Thôi Thời Chiếu lắc đầu: “Thẳng thắn mà nói, nếu có cơ hội, chắc Lý Diệp cũng không phải để ta đi. Từ Tiến Đoan quả là tiểu nhân, không lợi không làm. Muốn Từ Tiến Đoan về phe Đông cung thế yếu, thật sự là rất khó.”

“Ngày mai, muội đi cùng biểu huynh, được không? Muội giả trang làm tùy tùng, đến quân doanh của Từ Tiến Đoan rồi, chúng ta tùy cơ ứng biến.” Gia Nhu nói.

Thôi Thời Chiếu thấy phải từ chối: “Không được, nơi đó quá nguy hiểm.”

“Biểu huynh có nhớ Thuận Nương không? Nó đang đi theo Từ Tiến Đoan. Nếu muội có thể thuyết phục nó giúp đỡ, biết đâu có thêm cơ hội mượn được binh chăng. Huynh không có liên quan gì với Thuận Nương, chỉ có muội đi mới có thể gặp nó được. Huynh phải cho muội thử một lần chứ. Ba mươi ngàn binh này rất quan trọng, không phải sao?” Gia Nhu tha thiết nói.

Thôi Thời Chiếu nhìn ánh mắt khẩn cầu của Gia Nhu, lời từ chối đã đến cửa miệng, lại không nói ra được. Đúng là quân của Từ Tiến Đoan đóng vao trò then chốt vào thắng bại, Thôi Thời Chiếu phải mượn bằng mọi giá. Hơn nữa đúng là với quan hệ của Gia Nhu và Thuận Nương, có khi có thể giúp được ít nhiều. Đến lúc đó bảo vệ nàng cẩn thận là được.

“Muội đi nghỉ chút đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ đi.” Thôi Thời Chiếu nói xong, cũng không chờ phản ứng của Gia Nhu, quay đi luôn.



Gia Nhu vui mừng quay về phòng chuẩn bị hành trang. Trong số trang phục Ngọc Hồ mang theo, vừa vặn có một bộ đồ của người Hồ, ngày mai có thể mặc cái này. Nàng vốn định nói một tiếng với Tôn Tòng Chu, nhờ anh ta chăm sóc Thôi Vũ Dung. Nhưng với tính tình của Tôn Tòng Chu, sợ là anh ta sẽ không đồng ý cho nàng đi, sợ nàng gây thêm chuyện. Cho nên nàng đành thôi.

Ngọc Hồ mang y phục sang phòng Thôi Thời Chiếu trở về, nói: “Khách sạn hết phòng hạng nhất rồi, Thôi lang quân đang ở tạm trong phòng của người làm. Nhưng ngài ấy cũng tỏ ra khó chịu gì cả, nằm ngủ luôn trên giường chung. Đoán chừng là đi suốt đêm nên mệt nhọc.”

“Ngọc Hồ, ngày mai ta sẽ cùng anh họ đi một chỗ. Em với mấy người Tôn Tòng Chu ở lại đây chờ ta.” Gia Nhu thống nhất với Ngọc Hồ.

Không ngờ cô nàng này lại túm chặt cánh tay Gia Nhu, nói: “Quận chúa đi đâu cũng được, nhưng phải cho em đi cùng. Lần trước người một mình chạy đi Hoài Tây, làm ra chuyện lớn như vậy, làm em lo gần chết. Lần này nói gì cũng không thể để người đi một mình được.”

Gia Nhu vỗ vỗ mu bàn tay Ngọc Hồ: “Nói thật, ta theo anh họ đi mượn binh. Trong quân doanh, mang theo một cô nương như em thật không tiện. Em còn phải giúp ta giữ chân Tôn Tòng Chu đây.”

“Quận chúa toàn thế thôi, lần nào cũng dùng cớ này phái em đi.” Ngọc Hồ cả giận nói, “Thầy Tôn vất vả đưa người chạy trốn từ Ly Sơn đến đây, chắc chắn sẽ không để người đi mạo hiểm đâu.”

“Chính bởi vì như vậy, mới cần em hỗ trợ. Chuyện lần này thật sự vô cùng quan trọng. Em nghe lời đi, ta sẽ trở rất nhanh.” Gia Nhu dỗ dành.

Nghe thấy cùng đi với Thôi Thời Chiếu, Ngọc Hồ mới yên tâm hơn một chút. Lang quân Thôi gia mang đến cho người ta cảm giác tin cậy, chắc sẽ không để Quận chúa làm chuyện gì nguy hiểm.

“Vậy người muốn em làm thế nào?” Ngọc Hồ bất đắc dĩ hỏi.

Gia Nhu ghé sát vào, dặn dò rất cẩn thận.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, trong khách sạn đã có không ít người dậy, trong đó có cả Tôn Tòng Chu. Đêm qua ồn ào như vậy, nhưng anh ta không ra ngoài kiểm tra, bởi vì biết người đến không phải truy binh, không cần để ý nhiều. Hơn nữa Vân Tùng ở cùng phòng ngáy như sấm, làm anh ta cả đêm ngủ không ngon.

Tôn Tòng Chu ra ngoài, chầm chậm duỗi người, chợt nhìn thấy Ngọc Hồ cười tủm tỉm đi tới.

“Sao cô cũng dậy sớm như vậy?” Tôn Tòng Chu ngoạc nhiên hỏi. Thường ngày hai chủ tớ này giống tính nhau, đều thích ngủ nướng.

Ngọc Hồ gật đầu nói: “Đêm qua lang quân họ Thôi tìm được nương tử họ Thôi, hai anh em cãi nhau một trận tung trời, Quận chúa ngủ lại phòng nương tử họ Thôi cả đêm. Tôi không yên lòng, định tới xem xem.”

Tôn Tòng Chu nghe vậy, đương nhiên cũng theo Ngọc Hồ cùng đi. Nhưng anh ta là nam giới, không thể mới sáng sớm đã xông thẳng vào phòng cô nương nhà người ta, đành đứng ở ngoài cửa chờ. Nhưng chờ mãi không thấy Ngọc Hồ cùng Gia Nhu đi ra, Tôn Tòng Chu liền tiến lên gõ cửa: “Này, các người làm cái gì ở bên trong đấy? Nửa ngày không thấy ra.”

Bên trong không ai trả lời, Tôn Tòng Chu càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, đẩy cửa mà vào. Trong phòng chỉ có Lục Hà, Ngọc Hồ cùng Thôi Vũ Dung, không thấy bóng dáng Gia Nhu đâu.

Tôn Tòng Chu sốt ruột hỏi: “Mộc Gia Nhu đâu? Cô không phải nói Mộc Gia Nhu ở đây à?” Nói xong, sắc mặt anh ta trở nên rất khó coi, “Ngọc Hồ, cô lừa ta?”

Vừa rồi Ngọc Hồ cố ý đánh lạc hướng Tôn Tòng Chu. Chắc lúc này, Quận chúa đã theo lang quân họ Thôi đi xa rồi, có đuổi theo cũng không kịp.

Ngọc Hồ sợ Tôn Tòng Chu nổi điên, bèn kể hết dự tính của Gia Nhu cho Tôn Tòng Chu. Tôn Tòng Chu gật đầu nói: “Tốt, ta nhọc nhằn khổ sở cứu cô ta, đưa từ Ly Sơn đến đây, cô ta thì không thể yên phận ngồi một chỗ, còn nhất định phải đi lo chuyện khác cơ! Được thôi, sống chết của cô ta, ta mặc kệ!”

Thôi Vũ Dung nhỏ nhẹ góp lời: “Gia Nhu cũng chỉ muốn giúp đỡ anh trai, cũng là giúp đỡ Lý Diệp thôi. Thắng bại giữa Đông cung và Thư Vương ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc. Nếu không mượn được ba mươi ngàn quân này, bọn họ đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Gia Nhu xưa nay cũng không phải cô gái yếu ớt nuôi nhốt trong nhà, chắc chắn có thể làm được những chuyện chúng ta không làm được, anh cứ thử đặt mình vào địa vị của em ấy xem thế nào? Nếu ta có cách nào, ta cũng sẽ không ngồi yên đâu.”

Tôn Tòng Chu trừng mắt nhìn cô gái nhỏ lịch sự xinh xắn trước mặt. Không ngờ mồm mép lợi hại phết. Trừng xong, anh ta vênh vang đắc ý đi ra ngoài.