Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 97: GẶP MẶT LỤC CHÂU




Edited by Bà Còm in Wattpad



Sáng sớm hôm sau, Tạ Hộ đã sai Trúc Tình chuẩn bị chút đồ bổ, sau đó dẫn theo Đan Tuyết cùng nhau đi đến Thúy Phượng các.
Thúy Phượng các ở góc tận cùng sườn phía Tây của Định Quốc Công phủ. Phía Tây của Công phủ là chỗ ở của tất cả phó tì bà tử, chỉ riêng sườn phía Tây có mấy sân viện để nhốt di nương không được sủng ái hoặc là phạm lỗi.
Tạ Hộ một đường đi đến, nhóm phó tì của Tây viện đồng loạt hành lễ với nàng, một bà tử đứng ra đưa nàng đến Thúy Phượng các. Đây là một tòa viện hoang vắng rách nát, tường viện dùng cọc gỗ nện xuống để chống đỡ, có vài chỗ đã vỡ ra toang hoác, a Miêu a Cẩu gì đó muốn xâm nhập cũng không thành vấn đề. Trong sân viện là một khối hỗn độn, mảnh vườn có vài cây rau héo rũ, có lẽ đã lâu không có ai vun tưới, sân viện có một chuồng gà bỏ hoang không có một con gà nào bên trong, ngoài ra còn có một cây hòe cổ thụ khô gầy, đã cuối mùa thu cành lá vốn không sum xuê đã khô vàng từng mảng, cảnh tượng đập vào mắt đều lộ ra vẻ tiêu điều.
“Thiếu phu nhân, nơi này rất dơ bẩn. Nếu không để lão nô vào kêu người ra đây gặp Thiếu phu nhân.”
Bà tử dẫn đường thấy Tạ Hộ đứng ở sân viện nhìn quanh cho rằng nàng ngại dơ bèn nói lấy lòng.
Tạ Hộ lắc đầu, nhìn Trúc Tình ra hiệu. Trúc Tình từ trong tay áo lấy ra thỏi bạc vụn đưa cho bà tử kia rồi cho bà ta trở về. Bà tử cầm bạc ngàn ân vạn tạ rời đi.
Đan Tuyết đi ở phía trước Tạ Hộ, cẩn thận nhìn bốn phía, che chở Tạ Hộ đi vào nội viện đen tuyền như đi qua cửa động.
Tạ Hộ đứng ở ngưỡng cửa để tầm mắt thích ứng với bóng tối một thời gian thì mới thấy rõ ràng. Đồ đạc bày biện trong phòng cũng cực kỳ hỗn độn giống khu vườn bên ngoài. Đồ vật vứt lộn xộn khắp nơi, trên bàn bày dược liệu tán loạn, có mấy cái bình đựng bột phấn rơi vãi trên mặt bàn, thoạt nhìn càng thêm dơ bẩn. Phòng trong bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một tủ y phục, một cái bàn tứ tiên, hai chiếc ghế dựa, sau đó chính là một cái giường có mang màn, ngay cả chân đạp cũng không có, chỉ thấy một đôi giày thêu mới tinh đặt ở dưới giường, thoạt nhìn đặc biệt chói mắt. Tạ Hộ hướng tầm mắt về phía giường nệm, thấy trên giường có một người đang nằm, tóc tai xiêm y tán loạn, tựa hồ bệnh không nhẹ, đưa lưng về phía cửa hẳn là đang ngủ.
Tạ Hộ quét mắt nhìn nàng ta từ trái sang phải, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Dưới tấm chăn mỏng cũ nát kia là một thân thể gầy yếu mặc bộ hoa phục thật sự không hợp với không khí trong gian phòng này, cũng giống như đôi giầy thêu mới tinh bày biện dưới giường, tất cả đều là kiểu dáng cũ đã lưu hành một thời nhưng xiêm y bằng lụa Liêu chính tông thêu mẫu đơn, là hàng thượng đẳng trên thị trường bán mười lượng một thước.
Tựa hồ nghe thấy trong phòng có động tĩnh, thân hình đang đưa lưng về phía cửa đột nhiên giật giật, chống tay ngồi dậy, quay đầu lại khiến người thấy rõ diện mạo của nàng ta, nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan thập phần tinh xảo xinh đẹp, chỉ là sắc mặt vàng như nghệ, môi trắng bạch không chút huyết sắc, bộ dáng bệnh tới như núi đổ.
Chắc hẳn đây là Lục Châu!
Lục Châu ngước đầu lên tưởng Trường Thọ đã trở lại, khi giương mắt nhìn thì lại thấy chủ tớ Tạ Hộ ba người đang đứng ở đó, trên mặt nàng ta lộ vẻ sửng sốt, sau đó ánh mắt quét trên người Tạ Hộ từ trên xuống dưới một lần nhưng không biết nàng là ai.
Đúng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo từ ngoài phòng truyền đến: “Nương, thuốc sắc xong rồi, dậy uống thuốc thôi.”
Trường Thọ bưng một chén thuốc đen tuyền đi đến, khuôn mặt gầy yếu nhem nhuốc bụi than, bộ y phục hôm qua đã được thay đổi, bất quá vẫn ăn mặc rất xộc xệch, nút thắt của áo vạt chéo còn cài lệch một hàng, y phục nhỏ hơn người một số, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Hắn đi vào phòng, thấy trong phòng nhiều thêm ba người, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy rõ ràng người tới là ai bèn nhăn tít mày, hung tợn nhìn chằm chằm Tạ Hộ la to: “Các ngươi tới làm gì! Không được đụng đến nương của ta, mau cút đi!”
Lục Châu ở trên giường bệnh yếu ớt phều phào: “Trường Thọ, không thể vô lễ.”
Chỉ nói xong câu đó mà nàng ta liền bắt đầu thở hổn hển, suy yếu dựa vào đầu giường. Trường Thọ thấy nương như vậy, vội vàng bưng thuốc đi đến trước mặt nương của mình quan tâm khuyên: “Nương, uống thuốc trước đi, đừng nói chuyện nữa! Con sẽ đuổi bọn họ đi.”
Lục Châu kéo Trường Thọ lại, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh bảo hắn: “Đi lấy ghế lại cho Thiếu phu nhân, không được vô lễ.”
Trường Thọ nghe xong mẫu thân phân phó, cho dù trong lòng một trăm tám chục lần không muốn nhưng vẫn nghe lời đi lấy một cái ghế đem đến bên cạnh Tạ Hộ. Sau đó tiểu tử này nhìn thoáng qua xiêm y hoa mỹ của nàng rồi cố ý dùng ống tay áo lau lau bề mặt của ghế dựa, xong xuôi mới trở lại đứng yên bên cạnh Lục Châu.
Lục Châu uống thuốc xong liền kêu Trường Thọ đỡ ngồi dậy, cả người dựa vào khung giường, nói với Tạ Hộ: “Thiếu phu nhân thứ lỗi, nô tỳ thân mình thật sự không tốt, không thể hành lễ với Thiếu phu nhân.”
Tạ Hộ ngồi xuống, mỉm cười bảo nàng ta: “Không sao. Ngươi cứ nằm là được. Ngươi nhận biết ta sao?”
Mở miệng liền xưng hô nàng là Thiếu phu nhân, Tạ Hộ không nghĩ ra mình đã gặp qua nàng ta khi nào.
Lục Châu âm trầm cười cười: “Các phu nhân trong phủ nô tỳ đều đã gặp qua, phu nhân ngài đây trẻ tuổi lại lạ mặt mà đến xem nô tỳ, ngoại trừ Thiếu phu nhân thì sẽ không còn ai khác.”
Tạ Hộ nhìn Lục Châu nói chuyện hơi thở mong manh, bộ dạng thật sự ốm yếu bệnh tình nguy kịch bèn hỏi: “Ngươi sinh bệnh gì, đã kêu đại phu chưa?”
Lục Châu hơi hơi cong môi, cười cười nói: “Nô tỳ là mệnh tiện, đâu có quý giá gì mà phải thỉnh đại phu.”
Tạ Hộ nghe nàng ta nói vậy cũng không phản ứng gì. Lục Châu nhìn thoáng qua Trường Thọ đứng bên cạnh, cụp mắt nghĩ nghĩ, sau đó mới mở miệng hỏi thăm Tạ Hộ: “Đại công tử . . . gần đây có khỏe không? Thân mình nô tỳ rách nát, không thể ở trước mặt công tử hầu hạ, chỉ khổ cho Trường Thọ hài tử này . . .”
Lục Châu nói chuyện thều thào như sắp hết hơi, mặc dù vậy vẫn có thể nhìn ra nàng ta đã từng là mỹ nhân hiếm thấy, nếu nàng ta còn trẻ 'phong hoa chính mậu', có thể đoán được là đẹp đến độ nào.
Trúc Tình cảm thấy nữ nhân này thật chán ghét -- khi nàng ta nói những lời kia ngữ khí bình thản, nghiễm nhiên thật sự coi mình trở thành thiếp thị của Đại công tử Thẩm Hấp, còn nói cái gì thân mình rách nát, hầu hạ với không hầu hạ, là có ý muốn phu nhân hiểu lầm hay sao? Trúc Tình có chút lo lắng phu nhân nhà mình sẽ buồn bực.
Nhưng không ngờ  Tạ Hộ chỉ cười cười: “Đại công tử hết thảy đều khá tốt. Hôm qua còn nhắc tới các ngươi với ta. Đại công tử nghe nói ngươi bị bệnh, kêu ta hôm nay đến xem các ngươi.”
Lục Châu không nghĩ tới Tạ Hộ nói với nàng ta như vậy, trong mắt nàng ta dâng lên một nỗi tuyệt vọng, cụp mắt xuống vừa thở dốc vừa phều phào: “Đa tạ Đại công tử nhớ tới. Còn làm phiền phu nhân tự mình đi một chuyến, thật sự không nên.”
Tạ Hộ cười cười bảo: “Không sao, Đại công tử bận quá, có một số việc không thể quan tâm hết được, ta phải thay Đại công tử chú ý thêm một ít.”
Trên mặt Lục Châu lộ ra một nét cười tự giễu, rốt cuộc giương mắt nhìn thẳng vào nữ nhân tôn quý đang thong dong ngồi trong phòng ốc sơ sài, toàn thân lộ ra quý khí tuyệt đối không phải loại người như nàng đây có thể so được, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới xứng với công tử.
“Hôm qua chuyện của Trường Thọ, còn chưa nói lời cảm tạ với Thiếu phu nhân. Hắn trở về đã kể hết cho nô tỳ, là phu nhân đã cứu hắn. Phu nhân thiện tâm, kiếp sau nô tỳ làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp phu nhân.” Sức khỏe Lục Châu thật sự vô dụng, mới nói một chút như vậy mà mắt thấy càng thêm hư nhược rồi.
Tạ Hộ kêu Trúc Tình đem đồ bổ hầm tốt đưa đến trước giường Lục Châu đặt ở trên án kỉ. Tạ Hộ đứng lên trấn an: “Đừng nói cái gì báo đáp với không báo đáp. Ta cùng các ngươi không oán không thù, không đáng trở thành cây đao trong tay người khác. Chuyện của Trường Thọ ta sẽ xử lý, bất quá lần tới cần phải kêu hắn để ý, không phải mỗi một lần đều có thể may mắn như vậy.” Tạ Hộ lại nhìn lướt qua quanh nhà, thái độ vẫn không nóng không lạnh nói tiếp: “Hôm nay ta chỉ là đến coi các ngươi, bệnh tình của ngươi tựa hồ không thể kéo được, chờ lát nữa ta kêu đại phu tới bắt mạch cho ngươi. Người còn sống một hơi thì vẫn phải cố duy trì tánh mạng mới được.”
Nói xong không đợi Lục Châu phản ứng, Tạ Hộ liền xoay người đi rồi. Lục Châu bảo Trường Thọ bên cạnh: “Đi đưa tiễn phu nhân, thay nương dập đầu cho nàng, không được tùy hứng.”
Trường thọ có chút không muốn, bất quá bị Lục Châu đẩy một cái mới cúi đầu đi ra cửa. Nhưng dù thế nào hắn cũng không tiến lên dập đầu, cứ đứng bên cạnh cửa như vậy, một đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm bóng dáng Tạ Hộ rời đi, gương mặt tựa hồ hiện ra chút mê mang.
*Đăng tại Wattpad*
Tạ Hộ ra khỏi Thúy Phượng các, hai bà tử canh giữ ở cửa thấy nàng ra liền tới chào đón đưa tiễn, Tạ Hộ kêu Trúc Tình thưởng bạc.
Trên đường về, Trúc Tình đi một bên ấm ức: “Phu nhân, nô tỳ thấy Lục Châu kia không giống người tốt. Nàng ta nói những lời đó cũng thật đáng giận, đúng là tự cho mình trở thành thiếp thị của Đại công tử.”
Tạ Hộ cười nhẹ: “Cũng là một người đáng thương.”
Trúc Tình lại không hài lòng: “Phu nhân, ngài đúng là quá hảo tâm. Ngài xem Lục Châu kia kìa, rõ ràng trong nhà cũ nát như vậy mà bản thân lại mặc xiêm y đắt giá, ngài lại xem Trường Thọ hài tử kia mặc cái gì, chằng chịt mụn vá còn chưa nói, lại ngắn đến như vậy. Người chỉ lo ăn diện cho mình mà khắt khe với hài tử, nàng ta đáng thương chỗ nào chứ?!”
Tạ Hộ  nhìn hồ nước bên đường, một lúc lâu sau mới lại mở miệng: “Ngươi chỉ thấy mặt ngoài, có lẽ nàng có khổ tâm.”
Đan Tuyết ở một bên ít có khi mở miệng lại lên tiếng: “Nô tỳ cũng cảm thấy phu nhân nói có đạo lý. Trúc Tình tỷ tỷ có chú ý tới bàn tay của nữ nhân kia hay không, tuy rằng trắng nõn nhưng khớp xương ngón tay đều sưng lên và nứt nẻ thô ráp. Tỷ hãy nhìn tay của người tập võ như muội nè, chỗ cầm đao cầm kiếm đều bị chai lại. Từ bàn tay của nữ nhân kia có thể suy ra, ngày thường nàng ta nhất định thật sự vất vả. Tuy nàng ta ăn mặc hoa phục, nhưng nàng ta lại không giống như người thích chải chuốt, bởi vì trong phòng nàng ta ngay cả một cái gương cũng không có, chứng tỏ nàng ta không yêu trang điểm. Thử hỏi một nữ nhân không yêu trang điểm mà trên người lại mặc hoa phục, không phải rất kỳ quái hay sao?”
Trúc Tình nghe Đan Tuyết nói vậy vô cùng sửng sốt, ngược lại Tạ Hộ cười bảo: “Trúc Tình tuy rằng lớn tuổi, bất quá tâm tư cùng nhãn lực lại không so bằng Hoa Ý và Đan Tuyết. Đan Tuyết nói đúng, nữ nhân này rất kỳ quái, tuy rằng lời trong lời ngoài đều đề cập đến Đại công tử, muốn nói ra những lời khiến ta hiểu lầm, chỉ là trong mắt nàng ta lại không có chút tình cảm nào, quá mức cố ý.”
Trúc Tình nghe xong vẫn có chút không hiểu: “Nhưng nếu là như vậy, nô tỳ lại càng không rõ.”
“Ngươi không rõ điểm nào? Để ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Lục Châu có được sủng ái không?”
“. . .” Trúc Tình nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, chỗ ở của Lục Châu còn không bằng chỗ ở của tỳ nữ các nàng, làm sao có thể sử dụng từ 'sủng ái' mà hình dung nàng ta chứ?
“Ngươi cũng cảm thấy nàng không được sủng ái đúng hay không? Nếu nàng thật coi mình trở thành thiếp thị của Đại công tử, vậy thì tại sao đã biết rõ mình không được sủng ái mà còn muốn nói ra những lời khiến chính thê hiểu lầm? Đừng nói nàng không phải là thiếp thị, cho dù nàng là thiếp thị mà lại đi khiêu khích một phu nhân chính phòng, dù ta giết chết nàng cũng không có người nào sẽ nói cái gì, chẳng lẽ điểm này nàng không thể nghĩ ra được sao? Mục đích nàng nói như vậy thật ra cũng không phải khiêu khích, mà là bức thiết muốn ta tin tưởng nàng có liên quan đến Đại công tử. Cho nên mới nói những điều làm ra vẻ thân thiết như vậy.”
Tạ Hộ nói xong cũng không nói gì thêm, bản thân cũng lâm vào trầm tư. Lục Châu rõ ràng đã biết mình không tin nàng ta cùng Đại công tử có quan hệ, nhưng vì sao lại muốn cấp bách chứng minh nàng ta có liên quan với Đại công tử chứ?
Trên người nàng ta mặc hoa phục, trông giống như đồ trang trí treo trên người, không bằng nói là có người cố ý muốn nàng ta mặc như vậy. Còn chuyện làm nàng ta mặc hoa y mỹ phục rốt cuộc có ý nghĩa gì thì Tạ Hộ đoán không ra.
Trở lại Thương Lan Uyển, Hoa Ý đi ra ngoài còn chưa trở về, Tạ Hộ sai Ngọc Tiêu đi thỉnh một đại phu đến Thúy Phượng các bắt mạch cho Lục Châu.