Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 62: HÔN SỰ TRẮC TRỞ




Edited by Bà Còm in Wattpad




Thẩm Hấp đưa Tạ Hộ về phía bên kia núi giả, lại vẫn luyến tiếc không muốn buông tay. Tạ Hộ không tiện theo Thẩm Hấp ra ngoài, đành phải ở sau núi giả khó xử nhìn hắn. Cái loại biểu tình đáng thương hề hề này làm Thẩm Hấp lập tức bật cười, lại đưa bàn tay nõn nà mà mình không nỡ bỏ ra lên nhìn nhìn, sau đó mới buông ra, thay nàng lấy xuống cánh hoa dính trên tóc mai từ lúc nàng đi qua vườn hoa. Tạ Hộ hơi hơi rụt đầu làm Thẩm Hấp có chút bất mãn, nàng càng muốn tránh hắn lại càng muốn trêu chọc nàng, nâng lên hoa tai trân châu nhỏ xinh của nàng dùng lòng bàn tay xoa xoa.
Tạ Hộ có thể cảm nhận độ ấm của lòng bàn tay Thẩm Hấp trên má của nàng. Loại cảm giác mập mờ "gần như đụng rồi nhưng thực chất chưa đụng" quả thực khiến Tạ Hộ cảm thấy phát điên. Cố tình chủ tử lại rất đúng mực, căn bản không đụng tới nàng, làm cho nàng muốn trách cứ cũng không được, đành phải cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Ánh mắt Thẩm Hấp lại tối hơn một chút, nhưng không tiến thêm một bước làm ra động tác tùy tiện gì, nhìn Tạ Hộ rực rỡ như ánh mặt trời bên ngoài núi giả nói: “Đi thôi. Mẫu thân của muội chắc đang tìm muội.”
“. . .”
Giọng điệu giống như nàng là người không muốn đi hay sao đấy?? Làm ơn buông tay nàng ra thì nàng mới đi được chứ!
Nhìn thoáng qua Thẩm Hấp một lần nữa, Tạ Hộ hành lễ xong mới cẩn thận thò đầu ra khỏi núi giả xem xét xung quanh, xác định không có ai mới giống như con thỏ phóng ra ngoài chạy trốn. Nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của nàng, Thẩm Hấp bất giác lại bật cười.
Vốn dĩ hắn cho rằng cả đời của hắn cũng chỉ có thể sống trong bóng tối, trong lòng mang theo cừu hận, trên đời này không người nào có thể hiểu hắn, làm bạn với hắn. Vậy mà không ngờ hắn lại được gặp nàng, gặp một thiếu nữ dường như được tạo ra cho riêng mình. Nếu có nàng bên người làm bạn, cuộc đời này chắc sẽ không còn tịch mịch như vậy.
*Đăng tại Wattpad*
Tạ Hộ dường như bay thoát ra khỏi núi giả, thấy tất cả các cô nương trong vườn ngắm hoa đều trở về, biết yến hội coi bộ sắp bắt đầu rồi liền bước nhanh hơn, vừa định vào thính đường thì gặp Vân thị đi ra ngoài tìm nàng.
“Nha đầu này, chạy tới chỗ nào rồi? Ta đã tìm con hết nửa ngày.” Vân thị tức giận lườm Tạ Hộ.
Tạ Hộ hắc hắc cười gượng, chỉ về hướng hồ nước nói: “Con . . . đi xem cá mà. Trong hồ kia thật nhiều cá, toàn là cá lớn đỏ hồng.”
Vân thị đối với tính tình mê chơi mất cả ý chí của nữ nhi thật không biết nói gì, mắng: “Nha đầu, con sắp sửa mười lăm rồi. Nếu còn không quy củ như vậy, tương lai phải gả đi, ta thấy con sẽ bị phu gia ghét bỏ cho coi.”
Ngoài miệng tuy rằng mắng mỏ nhưng Vân thị vẫn kéo Tạ Hộ đến trước mặt, sửa sang lại xiêm y căn bản không loạn cho nàng. Nhìn nữ nhi trước mắt cái đầu đã thoáng cao hơn mình một chút, lưng cong eo thon vô cùng mỹ mạo, Vân thị lại thở dài một trận than thở: “Ai nha, xem ra sau này chỉ có thể nói cha con tìm một người giống tỷ phu của con -- phụ mẫu đều qua đời, có ngựa có nhà. Nếu để con gả cho người có dòng dõi cao, phía trên còn có trưởng bối, ta thấy với cái tính tình này của con thế nào cũng gây chuyện!”
Tạ Hộ làm nũng ôm cánh tay Vân thị, vô lại nhõng nhẽo: “Nương, vậy cha nương hãy mau giúp con tìm đi. Con cũng muốn một người như tỷ phu vậy. Dòng dõi cao chúng ta cũng trèo không tới đâu.”
Vân thị bị lời trắng trợn này của Tạ Hộ làm cho tức giận đến lỗ mũi phập phồng, bất quá cũng không phủ nhận khuê nữ xem như nói đúng. Hôm nay cũng không hiểu vì sao, nữ nhi của mình dung mạo xuất sắc như vậy, cho dù gia thế có kém một chút nhưng cố tình lại không có nhà nào nguyện ý tâm sự việc hôn nhân với bà? Có vài lần Vân thị mở miệng thì những phu nhân kia liền nói lảng sang chuyện khác, bộ dáng giống như sợ bà đem khuê nữ nhét vào nhà bọn họ, kêu bà không buồn bực sao được?
Tạ Hộ đương nhiên không biết Vân thị suy nghĩ những gì? Trong đầu nàng đang nhớ lại lời lúc nãy chủ tử nói với nàng, mấy hôm trước Quốc Công hỏi Lão thái quân về nàng, rốt cuộc là vì chuyện gì đây chứ?
Hai mẫu nữ về tới sảnh đường tổ chức yến hội, ngồi cùng với mọi người của Tạ gia. Sắc mặt Lão phu nhân có chút không tốt, thấy Tạ Hộ cũng chỉ liếc một cái, sau đó lại kèm theo một cái thở dài. Trong bữa tiệc Vân thị gắp cho Hình thị mấy món bà thích ăn, cũng không thể làm cho tâm tình Hình thị tốt hơn chút nào. Hình thị vội vàng uống mấy ngụm rượu, cả buổi chiều cũng không nói gì.
Ở trong lòng Hình thị, Tạ Hộ là con át chủ bài của Tạ gia. Mấy năm qua các cô nương Tạ gia đều liên tiếp gả không được tốt. Tuy rằng Tạ Ngọc coi như cũng định được một cuộc hôn nhân tốt -- đích Nhị công tử của Thái Thường khanh gia -- nhưng xét lại thì chẳng qua cũng không được xơ múi gì. Thái Thường khanh năm nay cũng qua sáu mươi, làm thêm mấy năm nữa cũng phải 'thoái vị nhường hiền'. Thái Thường khanh chỉ là chức quan nên không được thừa kế, sau khi ông ta lui xuống thì nhi tử của ông ta sẽ phải một lần nữa khảo công danh, từng bước bò lên.
Do đó Hình thị chỉ mong Tạ Hộ có thể gả vào nhà có dòng dõi cao một chút, tốt nhất là vào phủ đệ của Công, Hầu hay Tướng quân, nhi tử được thừa kế chức vị, không cần phải bắt đầu từ dưới bò lên. Nhưng không ngờ hôm nay Lão thái quân của Quốc Công phủ đã kêu ra nói về chuyện kia, tim của Hình thị đã bắt đầu bị lạnh lẽo quá rồi. Cái đồ tổn hại âm đức Tĩnh An Hầu Lão phu nhân, đã phải đưa một cô nương của Quy Nghĩa Hầu phủ đến làm thiếp mà vẫn chưa lấp được miệng mụ ta, còn ác độc tung ra những lời đồn đãi kia, đây rõ ràng là có ý định không muốn cô nương của Quy Nghĩa Hầu phủ được gả tốt. Chuyện của Tạ Hộ coi bộ đã bị lan truyền trong vòng xã giao của các phụ nhân, thanh danh của nàng cũng không biết có thể bảo toàn được bao nhiêu? Cố tình chuyện này lại truyền ra từ miệng của các phụ nhân. Nếu do Tĩnh An Hầu phủ truyền ra thì còn dễ giải quyết, kêu nam nhân nhà mình đến triều đình dâng tấu tố cáo; nhưng lại truyền ra từ miệng của các phụ nhân thì thật không có biện pháp gì ngăn lại.
*Đăng tại Wattpad*
Buổi tối dùng xong tiệc, khách khứa cũng liền kéo nhau cáo từ. Tạ Cận và Tạ Thiều không chút nào ngoại lệ lại ‘uống say’ bị người đỡ ra xe ngựa.
Tạ Hộ lại bị an bài ở trên xe ngựa ‘chăm sóc’ huynh trưởng Tạ Thiều. Xe ngựa chạy, Tạ Hộ chọc chọc Tạ Thiều vài cái. Vừa rồi còn say khướt Tạ Thiều đột nhiên ngồi dậy, thở ra một hơi toàn là mùi rượu. Tạ Hộ dùng khăn phe phẩy trước mặt ghét bỏ nhìn ca ca, Tạ Thiều vô lại cười hắc hắc, sau đó liền từ hộc ngầm ở vách xe lấy ra một chung trà, dường như đã sớm chuẩn bị. Tạ Hộ biết ca ca láu cá nên không cằn nhằn câu nào, bất quá mùi rượu trên người ca ca thực sự không dễ ngửi. Nàng lại nghĩ tới hương trúc thanh nhã tươi mát trên người chủ tử liền đỏ mặt lên, may mắn trong xe ngựa ánh sáng mờ mờ nên Tạ Thiều không phát hiện.
“Ai da, hôm nay tuy đã chuẩn bị vậy mà cũng bị đổ rượu. Đám tôn tử kia đúng là chỉ biết chọn quả hồng mềm để bóp, sao không thấy ai dám động đến Thẩm Đại chứ? Toàn hướng về phía lão tử đây mà tiếp rượu.”
Tạ Thiều uống một ngụm mật trà để tỉnh rượu, thoải mái thở ra một hơi, thấy muội muội nhà mình vẻ mặt ghét bỏ dùng khăn bịt mũi, lúc này mới ngượng ngùng gãi gãi đầu. Tạ Hộ cũng không phải thật ghét bỏ ca ca, chỉ là mùi rượu trên người thật sự khó ngửi, nghe ca ca nhắc tới chủ tử Thẩm Hấp không khỏi hỏi thăm: “Thẩm công tử cũng biết uống rượu sao?”
Tạ Thiều tìm một vị trí thoải mái dựa vào, nghe Tạ Hộ hỏi vậy, nghĩ nghĩ rồi nói: “Biết chứ. Lúc trước khi đi xã giao ta đã thấy huynh ấy uống qua, uống rượu mà trông cũng vẫn lịch sự văn nhã, phỏng chừng tửu lượng rất khá.”
Tạ Hộ gật đầu, xốc lên màn xe ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ mới lên trên đường phố, nhìn thấy một đôi tình lữ dắt tay đi ven đường, ma xui quỷ khiến hỏi Tạ Thiều: “Ca có biết chuyện Thẩm công tử đã từng định qua hai mối hôn sự rồi không?”
“. . .”
Trong thùng xe một trận an tĩnh, Tạ Hộ quay đầu lại, thấy Tạ Thiều đang dùng biểu tình "muốn ta nói chuyện gì" nhìn nàng chằm chằm, tức khắc mặt nàng giống bị lửa đốt, buông xuống màn xe ra vẻ giận dữ lấp liếm: “Thôi thôi, muội chỉ tùy tiện hỏi một chút, ca không cần phải nói.”
Tạ Thiều vẫn nhìn chằm chằm Tạ Hộ một hồi lâu, biểu tình ngao ngán trên mặt khiến Tạ Hộ cảm thấy lạnh buốt sống lưng, chỉ đổ thừa bản thân sao lại não tàn đến nỗi đem vấn đề này ra hỏi ca ca.
Cũng may Tạ Thiều là loại cười hi ha nhưng đối với thắc mắc của muội muội vẫn có thể trả lời tường tận: “Có nghe nói qua. Bất quá hai mối kia cũng chẳng phải tốt đẹp gì, cũng không biết Quốc Công gia nghĩ như thế nào mà lại định ra?”
Tạ Hộ ngạc nhiên hỏi: “Sao lại không phải là mối tốt? Cô nương nhà Ngự Sử Đài và Thiếu Phủ giám, tuy rằng không phải nhà cao cửa rộng nhưng cũng không đến mức không xứng mà.”
“Nè, hóa ra muội cũng đã hỏi thăm rất rõ ràng há!” Tạ Thiều trêu ghẹo, thấy Tạ Hộ sắp sửa 'thẹn quá hóa giận', vội vàng trở lại câu chuyện, giải thích vấn đề: “Muội không biết nội tình. Cho dù hai cô nương kia không xảy ra việc gì thì toàn bộ kinh thành cũng tìm không thấy người nào muốn cưới các nàng.”
“Vì sao?” Tạ Thiều nói làm Tạ Hộ vô cùng tò mò.
“Vì sao?” Tạ Thiều cao giọng, không hề khoe mẽ với muội muội, nói thẳng: “Đích tiểu thư nhà Ngự Sử Đài đã từng bỏ trốn theo nam nhân; còn cô nương nhà Thiếu Phủ giám đã từng dan díu với hạ nhân. Vì thế nếu Thẩm Đại không đính hôn với các nàng, các nàng cũng gả không ra.”
“. . .”
Tạ Hộ nghe đến đó không khỏi nheo mắt lại, vẫn có điểm không tin Tạ Thiều, lại hỏi: “Vậy, có thể là do Quốc Công phủ không biết chuyện này hay không?”
“Sao có thể không biết? Mấy năm trước hai nhà nháo ầm ĩ như vậy, ai mà không biết chứ? Quốc Công phủ chính là sau khi đã biết hai cô nương kia hành vi không hợp mới định thân cho Thẩm Đại. May mà Thẩm Đại được trời phù hộ, hai cô nương kia sau khi đính thân với huynh ấy liền xảy ra chuyện -- một người mất tích, một người phát điên -- lúc đó mới lui thân.”
“Muội cũng đừng cảm thấy kỳ quái, càng là nhà có dòng dõi cao càng có rất nhiều bí mật ghê tởm người thường không cách gì tưởng tượng được. Muội cứ nhìn Quốc Công phủ kìa, Thẩm công tử là đại phòng đích trưởng tử, phụ thân là Quốc Công, bất quá mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do nhị phòng thẩm thẩm của huynh ấy nắm trong tay. Nhất định là Nhị thẩm thẩm của huynh ấy sợ Thẩm Hấp cưới một cô nương tốt thì quyền lợi trong tay phải phân cho người ta, bởi vậy mới dùng loại gian kế không thể đưa ra ánh sáng này. Muội hãy chờ xem, sau này Thẩm Đại muốn cưới một cô nương tốt, nhất định phải tốn công 'bày binh bố trận' một phen. Ngẫm lại huynh ấy cũng đã hai mươi, vậy mà còn chưa đón tức phụ, cũng thật là đáng thương.”
Vốn dĩ Tạ Hộ còn đang suy xét một vấn đề, trong đầu tựa hồ hiện lên một loại khả năng -- hiện giờ thanh danh của nàng cũng không phải thật tốt, mà Quốc Công gia lại từng nhắc đến nàng . . . Nháy mắt trong đầu nàng hiện lên một chút linh cảm, nhưng lại chưa đủ dấu vết để bắt lấy, đúng lúc nghe thấy câu nói cuối cùng của Tạ Thiều, Tạ Hộ nhịn không được nhìn ca ca bật cười: “Hừ, còn không biết xấu hổ nói người ta! Ca không phải cũng mười tám rồi sao, vậy mà đã đón tức phụ chưa? Đúng là 'Chó chê mèo lắm lông'!”
Tạ Hộ nói vậy với Tạ Thiều vốn dĩ chỉ muốn cười nhạo ca ca, không ngờ câu trả lời của Tạ Thiều khiến Tạ Hộ ngạc nhiên đến ngây người: “Ai nói ta không tìm được?”
Tạ Hộ kinh ngạc nhìn Tạ Thiều: “Ca nói vậy là ý gì?”
Tạ Thiều thấy nàng giật mình, rồi lại đột nhiên không muốn nói, gãi gãi đầu lấp lửng: “Chính là ý này. Bất quá hiện tại bát tự còn chưa trao đổi, ta sẽ không tiết lộ, miễn làm hỏng danh tiết của nàng.”
“. . .”
Trời đất, huynh đệ này thật là có người trong lòng?