Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 20: THĂNG CHỨC THÀNH CÔNG




Edited by Bà Còm




Tiền chi tiêu hàng tháng của Tạ Tân và Tạ Hộ thường phát vào hai ngày đầu tháng, nghĩ rằng tháng này cũng không ngoại lệ nên hai người sáng sớm liền đến chủ viện. Nhưng vừa vào cửa thì được Vân thị với vẻ mặt khó xử báo cho các nàng biết tháng này sẽ lãnh trễ một chút.
Hai tỷ muội liếc nhau, cũng không cảm thấy có gì không ổn, gật gật đầu liền quay trở về, Vân thị đưa các nàng ra cửa nói thêm: “Chỉ là tháng này bị trễ chút thôi, tháng sau thì ổn rồi. Các con ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
Tạ Tân an ủi: “Nương đừng vội, tụi con cũng đâu phải đợi bạc đó để dùng, A Đồng nếu muốn mua gì cứ đến nói với con là được, chỗ con vẫn còn bạc dư lại.”
Nói xong lại an ủi Vân thị một phen rồi hai tỷ muội mới trở về viện của mình.
Tạ Hộ ngồi trước bàn trang điểm nghĩ ngợi, Vân thị phân phát bạc chi tiêu chưa bao giờ bị trễ, không biết kỳ này là vì sao? Trong đầu chợt lóe lên tia sáng, có thể liên quan đến chuyện Tạ Cận đang muốn cầu quan chức hay không? Tạ Cận thường rất thanh liêm, chẳng biết vì chức quan gì đó mà lại phá lệ bắt đầu chuẩn bị lễ vật đi cầu cạnh. Chỉ là nhị phòng Tạ gia trước nay không có thu nhập riêng, toàn dựa vào tiền chi tiêu trong phủ phân phát để sinh sống, Tạ Cận chắc chắn không có nhiều bạc trong tay, lúc này Vân thị lại khấu trừ vào tiền chi tiêu của các nàng, chẳng lẽ muốn tích cóp bạc cho Tạ Cận đi khơi thông?
Nếu là thật thì Vân thị có thể tích cóp được bao nhiêu đây chứ? Xem ra Tạ Cận thật sự cảm thấy hứng thú với chức quan này, nếu bỏ lỡ cơ hội thì tương lai có thể sẽ mất đi đường tiến thân hay không?
Sau khi cân nhắc một phen, Tạ Hộ quyết định kêu Hoa Ý đi mời Vân thị lại đây.
Vân thị vẻ mặt buồn rầu thê thảm, đang ở trong phòng lo lắng suông, bà đã gom góp hết thảy tài sản sở hữu đáng giá ra để tính toán, khó khăn lắm mới được một vạn lượng, thua xa số bạc mà tướng công cần dùng.
Tiểu nha đầu bên người A Đồng thỉnh bà, lúc này Vân thị mới từ gian trong đi ra hỏi tiểu nha đầu có chuyện gì, tiểu nha đầu lại nói Ngũ cô nương không nói cho nó biết, chỉ nói muốn thỉnh phu nhân qua Tốn phương cư một chuyến.
Vân thị thở dài, cũng không trách nữ nhi lúc này mà làm phiền bà, thay đổi xiêm y liền theo tiểu nha đầu đi qua.
Tạ Hộ nhìn thấy Vân thị liền kéo bà vào trong phòng, Vân thị không biết nàng muốn làm gì, trong lòng cảm thấy kỳ quái, lại thấy nữ nhi thần bí hề hề cho lui tất cả nha hoàn hầu hạ trong phòng, sau đó mới kéo bà cùng ngồi xuống mép giường, nghiêm túc hỏi bà: “Nương hãy thành thật nói cho con biết, có phải cha có chuyện gì khó xử hay không?”
Vân thị nhìn nữ nhi thấy vẻ mặt quan tâm của nàng, không nhịn được cười nói: “Không có gì khó xử đâu, con cũng đừng nhọc lòng.”
Nói liền đứng lên nhưng bị Tạ Hộ ngăn lại, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn sáng bóng tràn đầy nghiêm túc: “Nương cũng đừng giấu con. Nói cho con nghe được không, con không còn nhỏ, nói không chừng còn có thể giúp được chút gì.”
Vân thị bị nàng ép cho không biết phải làm sao, vốn dĩ không muốn nói quá nhiều, chỉ là nha đầu này ép rất gắt, Vân thị lại không biết nói dối, qua ba bận liền tước vũ khí đầu hàng, lo âu nói ra: “Ai da, những chuyện này vốn không nên nói với con,  tuổi con rốt cuộc vẫn còn nhỏ, nghe qua rồi thôi biết không? Cha con nhìn trúng chức vụ Kê Huân tư ở Lại Bộ, chạy chọt cho tới hôm nay rốt cuộc gặp được tân nhiệm Thượng Thư Trương Khánh Quang Trương đại nhân mới có chút khả quan. Chỉ là Trương đại nhân thật có công phu 'Sư tử ngoạm', mở miệng liền muốn ba vạn lượng, còn nói nể tình cha con lúc xưa chung một khoa khảo, chỉ cần cha con đưa ngân lượng là ông ta sẽ tranh chức Kê Huân tư đưa tới tay cha con. Nhưng đến ba vạn lượng lận đấy. Nếu chúng ta đắc thế một chút còn dễ nói, đằng này nhị phòng chúng ta làm sao tích lũy được nhiều như vậy? Vài ngày nay cha con không có thời gian nghỉ ngơi cũng vì chuyện này. Bạc chi tiêu của hai tỷ muội con là do ta giữ lại, tuy rằng không nhiều lắm nhưng gom góp được chút nào hay chút đó. Dù sao cũng vẫn nên tận một phần tâm lực mới được.”
Tạ Hộ nghe xong Vân thị nói một tràng thì trong lòng tính toán một chút, sau đó không nói một lời quay người đi tới trước bàn trang điểm, dùng chìa khóa nhỏ cất trong người mở khóa hộp trang điểm, từ bên trong lấy ra mấy tấm ngân phiếu rồi giao lại tất cả vào tay Vân thị.
Vân thị kinh ngạc nhìn ngân phiếu trong tay, mở miệng nhưng lại nói không ra lời. Tạ Hộ thấy bà như vậy liền chủ động giải thích: “Đây là lần trước ca ca cho con, nói là dùng năm lượng vàng của con đi buôn bán kiếm lời, chia cho con ba vạn lượng. Ca ca sợ cha trách mắng nên không dám nói ra. Vốn dĩ con cũng định không nói nhưng chuyện này liên quan đến tiền đồ của cha, vì thế con cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ hy vọng nương giấu giếm thay chúng con. Nương cứ nói là của hồi môn của ngài, như vậy cha dùng bạc sẽ thấy trong lòng dễ chịu hơn, còn con với ca ca cũng không đến mức bị phạt, nương thấy đúng hay không?”
Vân thị nghe xong chỉ cảm thấy như mình đang lọt vào sương mù, hai ngày này vì ba vạn lượng bạc làm cả hai phu thê quả thực là lo bạc tóc, không nghĩ tới khuê nữ nhà mình lại nắm trọn trong tay. Chuyện này, chuyện này . . . nếu nói cho lão gia thì lão gia sẽ nghĩ thế nào đây, nếu ông biết đây là tiền của nhi nữ thì ông nhất định không chịu dùng. Trái lo phải nghĩ một hồi, Vân thị vẫn gật gật đầu nói với Tạ Hộ: “Tuy giấu cha con có chút không tốt, nhưng lúc này cũng không còn biện pháp nào, Trương đại nhân đưa ra kỳ hạn vào ngày mai, kéo không được nữa rồi. Tiền này của con nương sẽ nhận lấy trước, tương lai nhất định sẽ trả lại cho con. Chuyện này xác thật không thể nói cho cha con, tính tình của ông không chấp nhận được các huynh muội của con xuất đầu lộ diện bên ngoài, lúc này cũng phải đành chấp nhận vậy thôi.”
Sau một phen cân nhắc Vân thị vẫn quyết định nghe theo Tạ Hộ, trước tiên hãy làm cho xong chuyện quan trọng, hết thảy những chuyện khác sau lại nói cũng không muộn.
Tạ Hộ tiễn Vân thị ra khỏi Tốn phương cư.
Năm ngày sau, Tạ Cận thành công thu được công văn bổ nhiệm của Lại Bộ, kêu toàn gia cùng ăn bữa cơm chúc mừng, Vân thị tự mình xuống bếp làm mấy món ngon. Tạ Cận xác thật rất cao hứng, đêm đó liền uống thêm mấy chén, khuyên bảo cả ba nhi nữ một phen: khuyên Tạ Tân và Tạ Hộ đều giống nhau, muốn các nàng nhất định phải trinh tĩnh hiền thục, ông sẽ không ép bức các nàng phải gả cho ai, hoàn toàn tùy thuộc vào việc các nàng có vừa ý hay không. Tạ Tân nghe được mắt lệ tràn đầy, Tạ Hộ cũng rất cảm động. Đây thật sự là chuyện quan trọng của một đời, nhân sinh chính là như vậy, có một số việc 'sai một ly đi một dặm'. Đời trước nàng chưa từng nghe Tạ Cận nói đến chuyện này, hiện giờ nghe được thì đột nhiên cảm xúc của cả hai đời đều kéo nhau ùa về, khiến nàng không khỏi rơi lệ.
Tạ Cận đối với Tạ Thiều đặt kỳ vọng tương đối cao, hy vọng hắn có thể học theo các tài tử cùng thế hệ, tên của Lý Trăn và Thẩm Hấp đã được đưa ra làm ví dụ không chỉ một lần, coi bộ muốn xua Tạ Thiều đi theo con đường khoa bảng. Tạ Thiều vừa ngồi nghe khổ không nói nổi vừa bất đắc dĩ trấn an Tạ Cận đã uống say.
***
Mà lúc này tại chủ viện của tam phòng Tạ phủ, Tam phu nhân Tôn thị kinh ngạc nhìn Tạ Quyền đang rửa mặt, khó tin nói: “Lão Nhị thế mà lại thành công sao?”
Tạ Quyền gật gật đầu, cũng có chút không cao hứng nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật này: “Đúng vậy. Thành công. Nghe nói mất ba vạn lượng. Nếu hắn đã sớm có tâm tư này thì cứ cầm ba vạn lượng đến Lý gia là chuyện này cũng sẽ xong ngay. Không nghĩ tới tiểu tử kia còn có hậu chiêu, Trương Khánh Quang và hắn là cùng khóa, nghe nói năm đó chịu qua ân huệ của lão Nhị, lúc này cứ tưởng là sẽ dựa vào tình cảm, không biết sao lại mở miệng muốn ba vạn lượng liền lo xong.”
Tôn thị tiến lên giúp Tạ Quyền cởi áo, vẫn có chút không thể tin được: “Ba vạn lượng cũng không phải là con số nhỏ. Ông vẫn luôn nói lão Nhị không có tiền đồ, không được Lão Hầu gia sủng, nhưng tôi thấy cũng chưa chắc là không sủng, có thể là sủng dưới mặt bàn ông không biết đấy thôi. Nếu không có Lão Hầu gia giúp đỡ, chỉ dựa vào nhị phòng thì có thể lấy ra ba vạn lượng sao? Tôi thấy chuyện này lộ ra bí ẩn, Lão Hầu gia khôn khéo lắm đấy.” Tôn thị vắt áo ngoài của Tạ Quyền qua bình phong, đột nhiên dường như nghĩ ra cái gì lại nói: “Ông nói coi, có phải Lão Hầu gia muốn mượn tay nhị phòng để áp chế chúng ta?”
Tạ Quyền ngồi trên mép giường, vừa cởi giày vừa nói: “Không thể đâu. Cha ta đối với ta thế nào ta rất rõ ràng, lão Đại lão Nhị cho dù là đích tử thì thế nào, nương của bọn họ sớm chết tám trăm năm rồi, hiện tại Lão phu nhân là kế thê thì càng không thể giúp bọn hắn. Năm đó Lão Hầu gia không giúp bọn hắn, lúc này không đáng để giúp đâu. Nói gì đi nữa thì ta cũng đã lấy được chức vị ở Nghiệm Phong tư, lão Nhị ở Kê Huân tư là cái chỗ không có 'nước luộc', uổng cho hắn bỏ một số tiền lớn đi vào, thế nào cũng có lúc hắn sẽ hối hận!”
Tôn thị vẫn không cam lòng, cứ lải nhải mãi. Tạ Quyền thấy bà ta thật phiền, nghĩ tới đi đến phòng thiếp thị, nhưng lại sợ bà ta đến ngày hôm sau vẫn tiếp tục lải nhải, bèn dứt khoát đưa lưng về phía bà ta nhắm mắt ngủ, trong lòng cũng đang suy nghĩ chuyện của lão Nhị rốt cuộc sao lại thế này.
***
Lão thái quân Định Quốc Công mừng thọ vào ngày chín tháng sáu, mời trên dưới của Quy Nghĩa Hầu phủ. Lão thái quân cùng Lão phu nhân Hầu phủ là tỷ muội, hai phủ cứ như vậy mà dính thân, tuy rằng lui tới không nhiều lắm nhưng vào dịp này thì Hầu phủ cũng có thể xem như thân thích mẫu gia của Lão thái quân.
Vào hôm mùng sáu thì Lão phu nhân tập hợp các cô nương lại, dặn dò một loạt những việc cần chú ý khi đến Định Quốc Công phủ làm khách, đơn giản chính là phải rụt rè, phải ôn nhu thiện lương, phải lộ ra tài nghệ, phải nói chuyện như thế nào, phải nói cái gì, Định Quốc Công phủ có người nào, các nàng có khả năng hội kiến người nào, thấy người nào cần có gì kiêng kị, tất cả đều lần lượt dặn dò cặn kẽ.
Thật ra Tạ Hộ không muốn đi chút nào, Định Quốc Công phủ là chỗ nào chứ? Hiện nay là phủ đệ có thực lực nhất trong triều đình. Định Quốc Công Thẩm Lăng lúc còn sinh thời chưởng quản năm thành binh lực của Yến quốc, bảo vệ quốc gia, được phong tước và ban thưởng quan chức. Người được ban Quốc công phủ nhiều như lông trâu, nhưng có thể được ban chữ 'Định’ thì chỉ có một nhà này. Sau khi Lão Quốc công Thẩm Lăng qua đời, Thẩm gia liền chủ động trả lại binh lực, trưởng tử của Lão Quốc công là Thẩm Diệp kế thừa tước vị Định Quốc Công, Kim thượng không những không bỏ rơi Thẩm gia, ngược lại tiếp tục sủng tín.
Mà nguyên nhân Tạ Hộ không muốn đi lý do gần nhất bởi vì Định Quốc Công phủ sau này không có kết cục tốt, nàng không muốn có quá nhiều liên lụy; thứ hai bởi vì chủ tử Thẩm Hấp lúc này vẫn là trưởng tử đích tôn của Định Quốc Công phủ, Tạ Hộ thật sự sợ vị này; còn lý do thứ ba hả, chính là bởi vì Lý Trăn. Lý Trăn là thế tử của Tĩnh An Hầu phủ, lễ thượng thọ của Lão thái quân Định Quốc Công phủ thì làm sao mà Tĩnh An Hầu phủ lại  không tới cửa chúc mừng đây chứ? Tạ Hộ chỉ cần tưởng tượng ngày mai có khả năng gặp được hai vị kia thì cho dù có hứng thú to lớn cỡ nào cũng bị dập tắt.
Khổ nỗi Lão thái quân Định Quốc Công đã mở miệng vàng, nói là muốn Lão phu nhân dẫn tất cả cô nương của Hầu phủ đến cho bà ta gặp một chút, mọi người đều muốn tham gia náo nhiệt, Tạ Hộ muốn không đi cũng không được.