Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 182: LƯỠNG TÌNH TƯƠNG DUYỆT




Edited by Bà Còm in Wattpad

Lời của Tạ Hộ làm Triệu Tam Bảo sửng sốt một hồi lâu nhìn chằm chằm Tạ Hộ như đang xem quái vật. Trúc Tình phản ứng nhanh hơn Triệu Tam Bảo một ít, mừng rỡ như điên đẩy đẩy Triệu Tam Bảo vẫn đang sững sờ thì hắn mới hồi tỉnh. Triệu Tam Bảo rũ mi mắt xuống, vẫn có chút không xác định ý tứ của phu nhân khi nói với hắn lời này, quay đầu nhìn nhìn Trúc Tình. Nha đầu ngốc này đang nhìn mình với vẻ mặt mong đợi, nếu vào thời điểm trước mà đối mặt với một cô nương chân tình thực lòng như vậy, hắn còn có gì phải do dự, nhất định sẽ tiếp nhận nàng, sau đó cho nàng ấm áp cả đời, chỉ là hiện giờ hắn là một người bị khiếm khuyết.
Trúc Tình thấy hắn sững sờ, dứt khoát duỗi tay nhéo thật mạnh lên cánh tay Triệu Tam Bảo. Triệu Tam Bảo bị đau hô lên một tiếng, sau đó mới dưới ánh mắt uy hiếp của Trúc Tình nói với Tạ Hộ: “À, lời nói của phu nhân thì tiểu nhân cũng có thể nghe hiểu, có thể minh bạch. Chỉ là . . .” Triệu Tam Bảo nhìn thoáng qua Trúc Tình, như hạ quyết tâm thu hồi ánh mắt, kiên định cúi đầu nói: “Trúc Tình là một cô nương tốt, chắc hẳn nàng sẽ gặp nam nhân tốt hơn tiểu nhân yêu thương nàng, tiểu nhân không muốn bởi vì chính mình mà chậm trễ nàng.”
Nói xong câu đó Triệu Tam Bảo liền dập đầu cho Tạ Hộ rồi định đứng dậy lấy quải trượng. Chỉ là tay hắn mới vừa duỗi đến quải trượng còn không cầm được đã bị Trúc Tình ở một bên đột nhiên vụt ra đoạt lấy nắm chặt trong tay. Triệu Tam Bảo không dám nhìn biểu tình của Trúc Tình lúc này, chỉ nhìn chằm chằm vạt áo màu lam nhạt của nàng xuất thần, hồi tưởng lại thời khắc ngọt ngào tốt đẹp khi hai người trước hoa dưới trăng tư định chung thân. Thấy Trúc Tình thật lâu không nói lời nào, Triệu Tam Bảo mới dám thoáng nâng lên ánh mắt, nhìn bàn tay đang nắm chặt quải trượng của Trúc Tình. Ngón tay nàng bấu chặt, dường như dùng hết sức để nắm, ngay cả khớp xương ngón tay cũng trở nên trắng bệch, mu bàn tay lộ ra gân xanh, đây là biểu hiện Trúc Tình đang phẫn nộ đến cực điểm. Triệu Tam Bảo nhịn không được lại ngẩng đầu cao hơn, liền thấy trong mắt Trúc Tình đang chảy xuống hai dòng lệ trong suốt, thống khổ nhìn hắn. Trong ánh mắt kia bao hàm quá nhiều chỉ trích khiến Triệu Tam Bảo không chỗ dung thân.
Không biết qua bao lâu, Tạ Hộ cũng không quấy rầy bọn họ, liền cứ ngồi ở bàn đá uống trà, chờ đợi bọn họ tiêu hóa, sau đó cho nàng một câu trả lời xác thực.
“Triệu Tam Bảo, hôm nay cuối cùng ta nhận thức chàng. Lúc trước chàng đã nói với ta như thế nào? Tuy ta không phải tiểu thư khuê các, nhưng tốt xấu gì cũng là hoàng hoa khuê nữ, những lời chàng nói lúc trước ta đều nhớ kỹ, cũng đặt vào trong tim. Ta đã thật sự tin tưởng chàng Triệu Tam Bảo, nhưng hiện tại chàng lại nói không muốn chậm trễ ta? Chẳng phải có chút quá muộn hay sao? Ta nói cho chàng Triệu Tam Bảo, nếu chàng không cần ta, ta liền đâm đầu chết ngay tại viện này. Khi ta sống chàng không cần ta, vậy ta liền đi tìm chết. Một khi đã chết thì chàng sẽ không thể đuổi ta đi, cho dù ta thành quỷ cũng phải quấn lấy chàng một đời một thế, chàng có nghe rõ không?”
Trúc Tình nói xong những lời này liền khóc không thành tiếng. Triệu Tam Bảo nhìn nàng khóc thút thít, trong lòng cũng khó chịu cực kỳ, lắc đầu nói: “Trúc Tình, nàng tội gì phải làm như vậy. Hiện giờ phu nhân ở chỗ này, nàng chỉ cần nói với phu nhân một câu, tương lai vẫn có thể tìm một nhà tốt, đâu cần phải lãng phí tuổi thanh xuân tốt đẹp trên người một phế nhân như ta. Ta, ta thật sự không xứng với nàng.”
Triệu Tam Bảo nói thực thành khẩn nhưng vẫn không thể đả động tâm tư của Trúc Tình. Nha đầu kia tâm ý đã quyết, quỳ xuống dập đầu mười mấy cái cho Tạ Hộ, sau đó mới tựa vào quải trượng của Triệu Tam Bảo đứng lên rồi ném quải trượng xuống đất, không nói gì chỉ hướng cây cột ở hành lang đâm đầu tới. Tạ Hộ kinh hãi hô lên ngăn cản, lại thấy Triệu Tam Bảo cả người bay ra kéo lại Trúc Tình.
Tạ Hộ lúc này mới yên tâm, đập bàn giận dữ mắng: “Hay nhỉ, các ngươi làm gì vậy? Ý tứ của Trúc Tình ta đã rõ, hiện tại chính là ngươi Triệu Tam Bảo, rốt cuộc ngươi có ý gì? Tình nghĩa của Trúc Tình đối với ngươi chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra?”
Triệu Tam Bảo ôm Trúc Tình đang giãy giụa không ngừng, dường như động vào vết thương của hắn nên trên trán vã mồ hôi, nhưng vẫn nhất định vẫn không chịu nới lỏng vòng tay, sợ nha đầu này lại làm ra chuyện ngốc nghếch gì. Nghe xong câu hỏi của Tạ Hộ, lúc này Triệu Tam Bảo mới nhìn Trúc Tình đang cố ý quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, ở bên tai Trúc Tình thấp giọng nói: “Con đường này là do chính nàng chọn, đến lúc đó cũng đừng hối hận! Lời của ta nếu đã nói ra, sau này dù cho nàng có hối hận thì ta cũng không thu hồi!”
Trúc Tình kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấy ánh mắt hắn sáng quắc, lập tức kiên định gật đầu: “Ta đương nhiên không hối hận! Ta ngay cả mạng đều từ bỏ, còn có gì mà phải hối hận?”
Nghe được Trúc Tình khẳng định như vậy, Triệu Tam Bảo liền buông lỏng vòng tay, nắm tay nàng đi lại trước mặt Tạ Hộ song song quỳ xuống. Triệu Tam Bảo cao giọng nói: “Phu nhân, lúc nãy tiểu nhân nói những lời kia là trái lương tâm, tiểu nhân cùng Trúc Tình cô nương lưỡng tình tương duyệt. Nếu không xảy ra việc này, cuối năm nay tiểu nhân định sẽ hướng phu nhân cầu thú nàng. Lúc nãy là thật sự sợ chậm trễ nàng, không muốn để nàng đi theo một phế nhân. Nhưng hiện giờ tiểu nhân cũng đã nghĩ thông suốt, thay vì để nàng gả cho một người xấu không đối xử tốt với nàng, chi bằng để nàng gả cho tiểu nhân. Giống như phu nhân đã nói, một người nam nhân có phải nam nhân hay không cùng thân thể không có quan hệ. Chỉ cần phu nhân đồng ý để Trúc Tình gả cho tiểu nhân, vậy thì tiểu nhân sẽ bảo đảm với phu nhân, đời này kiếp này đều sẽ đối tốt với nàng, cả đời yêu thương nàng, chăm sóc nàng, không cho nàng chịu nửa phần ủy khuất. Cầu phu nhân thành toàn chúng ta.”
Trúc Tình nghe xong này lời này lại khóc, bất quá lúc nãy khóc vì uất ức, hiện tại lại vì quá vui mà khóc.
Tạ Hộ nhìn hai người quỳ gối trước mắt nàng, lại không tiếng động thở dài một hơi, gật gật đầu, xem như chấp nhận quan hệ của bọn họ.
*Edited by Bà Còm*
Trở lại chủ viện, Hoa Ý đang dẫn theo Khang Ninh chạy tung tăng ngoài sân, thấy Tạ Hộ trở về, Hoa Ý lập tức sà lại hỏi: “Phu nhân, thế nào rồi ạ? Khi nào Trúc Tình quay về?”
Tạ Hộ nhìn thoáng qua Hoa Ý, biết nha đầu này từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên với Trúc Tình, hai người thân như tỷ muội, mà Hoa Ý lại không thể hiểu được loại tình yêu đầu đời say đắm của Trúc Tình dành cho Triệu Tam Bảo cho nên mới có thể cảm thấy tỷ muội của mình không thể xứng với một nam nhân thân thể không kiện toàn. Tạ Hộ hiểu ý của Hoa Ý, chỉ là phản ứng của Trúc Tình hôm nay nàng cũng chứng kiến tận mắt, cũng không phải chỉ là một chút ngẫu hứng mà là thực lòng chân tình muốn cùng Triệu Tam Bảo dựa vào nhau mà sống.
Tạ Hộ không trả lời Hoa Ý, chỉ thở dài bế Khang Ninh vào phòng. Không ngờ hôm nay Thẩm Hấp trở về sớm như vậy, đang ở tiểu thư phòng đọc sách, thấy Tạ Hộ đi vào Thẩm Hấp liền buông quyển sách trong tay, Khang Ninh thấy cha liền vươn người về phía phụ thân đòi bế. Tạ Hộ để Khang Ninh xuống đất, hai chân ngắn tũn liền lạch bạch chạy về phía Thẩm Hấp, trong miệng còn hô vang trong trẻo: “Cha, cha.”
Thẩm Hấp từ sau án thư đi ra đón lấy Khang Ninh đang chạy như bay về phía mình, bế hắn lên cho hắn quàng tay qua cổ mình. Vốn dĩ Thẩm Hấp muốn chơi đùa với Khang Ninh trong chốc lát, nhưng khi đến gần thì nhìn thấy sắc mặt Tạ Hộ có chút không cao hứng bèn đến bên cạnh nắm tay nàng hỏi: “Làm sao vậy? Khuôn mặt nhỏ nhìn âm u như trời sắp mưa.”
Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, tâm tình lại càng nặng nề  hơn, véo cánh tay Thẩm Hấp một cái sau đó đi đến ghế thái sư ngồi xuống, rầu rĩ nói: “Chàng biết chuyện của Trúc Tình và Triệu Tam Bảo chưa?”
Tạ Hộ hỏi như vậy là có ý muốn đem chuyện này kể cho Thẩm Hấp nghe, nhưng không ngờ Thẩm Hấp lại giống như đã sớm biết, bình tĩnh gật đầu trả lời: “Ta biết rồi.”
Tạ Hộ ngạc nhiên: “Phu quân biết chuyện này?”
Thẩm Hấp lại gật đầu. Tạ Hộ càng thêm khó hiểu, lặp lại câu hỏi: “Ý thiếp muốn nhắc là chuyện quan hệ đến tình cảm giữa hai người bọn họ đấy.” Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘tình cảm’, cho rằng Thẩm Hấp biết không phải vấn đề này, ai ngờ Thẩm Hấp lại gật đầu lần nữa.
“Ta biết, giữa hai người bọn họ ngoại trừ chuyện này thì còn có thể có chuyện gì khác hay sao?”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Thẩm Hấp, Tạ Hộ liền ngồi thẳng thân mình hỏi ý kiến: “Vậy trong chuyện này, phu quân cảm thấy thế nào?”
Thẩm Hấp cũng ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh nàng, cho Khang Ninh ngồi dạng chân trên đùi mình cùng hắn chơi cưỡi ngựa nhịp nhàng, chọc cho Khang Ninh cười khanh khách giống chú gà trống nhỏ. Làm cho nhi tử chơi thật cao hứng xong, Thẩm Hấp mới bắt đầu trả lời vấn đề của Tạ Hộ: “Có thể thấy thế nào? Chuyện này đương nhiên vẫn phải tùy thuộc vào hai người bọn họ mà thôi.”
Tạ Hộ nghe đến đó lại thở ra một hơi, trút bầu tâm sự với Thẩm Hấp: “Ai nha, vốn dĩ đây cũng là một chuyện tốt, Trúc Tình là nha hoàn cận thân của thiếp, Triệu Tam Bảo thì làm việc cho chàng, hai người nếu kết hợp với nhau thì sau này một nhà  bọn họ đều sẽ ở bên người chúng ta, rất tiện chiếu ứng. Nhưng hôm nay Triệu Tam Bảo bị thương, lại bị thương nơi đó . . . Trúc Tình vẫn khăng khăng muốn gả cho hắn, thiếp sợ sau này bọn họ sẽ hối hận. Đến lúc đó thông gia lại thành oan gia, vậy phải làm thế nào cho phải?”
Thẩm Hấp nghe xong lo lắng của Tạ Hộ lại không để bụng: “Ta cảm thấy chuyện này căn bản không cần phải sốt ruột, dù sao cũng là con đường do đích thân hai người bọn họ lựa chọn, cho dù sau này có hối hận thì cũng là chuyện riêng của hai người bọn họ. Hơn nữa ta cảm thấy, một khi đã yêu thì tất cả những thứ khác đều không có quan hệ quá lớn -- tiền tài, thanh danh, địa vị . . . à, còn có sức khỏe, tất cả những thứ đó đều không thể ngăn chặn được cảm tình. Triệu Tam Bảo tuy rằng bị thương, nhưng ta tin tưởng hắn sẽ không bạc đãi Trúc Tình, còn về phương diện kia . . .” Thẩm Hấp nói tới đây thì dừng lại một chút, cười như không cười nhìn chằm chằm Tạ Hộ một hồi lâu làm Tạ Hộ có chút ngượng ngùng, sau đó mới nói tiếp: “Ta hỏi nàng, nếu lần này không phải là Triệu Tam Bảo bị thương chỗ đó mà là ta, nàng sẽ rời bỏ ta sao?”
Tạ Hộ ngơ ngác nhìn Thẩm Hấp, dứt khoát lắc đầu trả lời không cần suy nghĩ: “Đương nhiên sẽ không rồi!”
Thẩm Hấp là phu quân của nàng, mặc kệ sau này phu quân biến thành như thế nào, là tốt đẹp hay là khiếm khuyết thì đời này nàng cũng không cách gì rời khỏi người nam nhân này!
Thẩm Hấp nhận được câu trả lời khẳng định của thê tử hài lòng mỉm cười, cúi đầu hôn Khang Ninh vài cái, không nói chuyện nữa, để lại cho Tạ Hộ một không gian im lặng để tự hỏi bản thân.
Tạ Hộ rốt cuộc minh bạch ý tứ của Thẩm Hấp. Chuyện tình cảm của Triệu Tam Bảo và Trúc Tình cũng giống như chuyện của phu quân với nàng -- nếu nói thương tích mà Triệu Tam Bảo gặp phải xảy ra trên người phu quân, làm sao Tạ Hộ có thể vì thế mà rời bỏ chàng? Trúc Tình cũng như thế, nếu đã nhận định Triệu Tam Bảo người nam nhân này, làm thế nào bởi vì hắn bị thương mà từ bỏ hắn? Nếu thật sự từ bỏ, vậy đã chứng tỏ tình cảm đối với Triệu Tam Bảo không phải chân thành tha thiết.
Thẩm Hấp thấy nàng có vẻ như đã minh bạch, cong môi cười hỏi: “Hiểu rồi sao?”
Tạ Hộ gật đầu: “Hiểu rồi ạ! Chờ đến khi Triệu Tam Bảo dưỡng thương thật tốt, thiếp sẽ tác hợp mối nhân duyên này cho bọn họ.”
Thẩm Hấp cong môi chỉ cười không nói, trong lòng vẫn vô cùng ngọt ngào nhớ lại bộ dáng Tạ Hộ lúc nãy không chút do dự làm ra lựa chọn. Nhìn xuống nhi tử đang vui vẻ cưỡi ngựa trên đùi mình, Thẩm Hấp lại một lần nữa lộ ra nụ cười hạnh phúc.