Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 169: ĐỜI TRƯỚC, ĐỜI NÀY




Edited by Bà Còm in Wattpad




Dạo này người ở đế đô đều biết Ngũ thành đã xảy ra biến đổi lớn -- đầu tiên là Phó Chỉ Huy Sứ bị Hình Bộ bắt giữ, tội danh không công khai nhưng liên lụy đến tất cả gia tộc đều bị quản khống, Phó Chỉ Huy Sứ Tăng Tường thì giao cho tam ty hội thẩm.
Trong Thương Lan Uyển, Tạ Hộ đang chải mái tóc vừa gội cho Thẩm Hấp, nghe Thẩm Hấp nói đến tin tức này liền ngây ngẩn, sau một lúc lâu mới hỏi lại: “Phó Chỉ Huy Sứ Tăng Tường bị giao cho tam ty hội thẩm?”
Thẩm Hấp gật đầu: “Đúng vậy. Làm sao thế?”
Thẩm Hấp xác định thê tử căn bản không thể quen biết Tăng Tường, chỉ lạ là khi nàng nghe nói hắn bị tam ty hội thẩm thì biểu tình lại vô cùng kinh ngạc. Hắn từ trong gương nhìn chằm chằm Tạ Hộ trong chốc lát.
Chỉ thấy Tạ Hộ lắc đầu, cúi xuống tiếp tục chải đầu cho hắn. Trong đầu Tạ Hộ đang hồi tưởng chuyện đời trước -- lúc này Ngũ Thành Binh Mã Tư thật sự nên xảy ra chuyện, chỉ là khi đó người bị tam ty hội thẩm chính là Phó Thanh Lưu Thế tử của Vinh An Quận Vương phủ; sự kiện đó đối với Vinh An Quận Vương phủ mà nói quả thực có thể xem như tai họa ngập đầu, Vinh An Quận Vương cùng Vương phi song song chết thảm, còn Thế tử Phó Thanh Lưu thì bị lưu đày nơi đất khách, mãi đến khi Thẩm Hấp đăng cơ mới được triệu hồi; Vinh An Quận Vương phủ dưới sự nỗ lực của Phó Thanh Lưu mới khôi phục lại môn đình lúc xưa.
Mà người đời trước làm hại Vinh An Quận Vương phủ thê thảm như vậy, khiến cho cữu cữu của Phó Thanh Lưu và Vinh An Quận Vương phủ tất cả đều bị bãi chức đúng là gã Tăng Tường này. Sau khi hắn lật đổ Tổng Chỉ Huy Sứ liền thế vào vị trí đó, mãi đến khi Thẩm Hấp đăng cơ thì hắn mới bị diệt trừ, toàn gia lưu đày. Một đời này hắn cũng có kết cục đồng dạng, chẳng qua thiếu một phần khúc chiết không thể lôi Vinh An Quận Vương phủ ra chôn cùng.
Thẩm Hấp nhìn biểu tình Tạ Hộ trong gương rất là nghi hoặc, cầm lấy tay nàng rồi quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt kiên định nói: “Thật ra lần này phải cảm ơn nàng. Lần trước nàng nói với ta về giấc mơ không nên cho Thanh Lưu đi Ngũ thành, quả nhiên không bao lâu Ngũ thành liền có chuyện. Cữu cữu Thanh Lưu là Tổng Chỉ Huy Sứ Ngũ Thành Binh Mã Tư, nếu hắn nghe theo phân phó của ta vào Ngũ thành, địch nhân của ta vì đả kích ta nhất định sẽ xuống tay từ hắn. Hiện giờ cánh chim của ta chưa đầy đặn, muốn bảo vệ hắn tất nhiên là không làm nổi. Chứng kiến kết cục của Phó Chỉ Huy Sứ hiện giờ, chỉ sợ nếu đổi lại thành Phó gia thì bởi vì liên quan đến ta mà càng bị công kích thảm hơn. Cho nên nghiêm túc mà nói, xem như nàng đã cứu toàn bộ Phó gia.”
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp một lúc lâu không nói gì, chỉ cảm thấy thời khắc này ánh mắt của phu quân thật mát lạnh xuyên suốt, phảng phất như ở trên người nàng đã nhìn thấu cái gì. Sau một hồi Thẩm Hấp mới chậm rãi nói: “Lúc trước nàng còn có những giấc mộng thế nào, không bằng kể hết cho ta nghe được chứ?”
“. . .”
Tạ Hộ cảm thấy đột nhiên tức ngực hô hấp không nổi, tuy nói trong nháy mắt đã khôi phục nhưng loại cảm giác bị đánh vào tim thật sự làm nàng sợ hãi -- -- Thẩm Hấp đã phát hiện ra cái gì rồi sao? Nếu phu quân biết chuyện của nàng, có thể sẽ . . . Sau khi do dự thật lâu, Tạ Hộ mới miễn cưỡng tự trấn định tâm thần, cúi đầu mím môi một lúc mới chậm rãi nhìn vào đôi mắt trong sáng của Thẩm Hấp gật đầu: “Được.”
Tạ Hộ biết đương nhiên Thẩm Hấp không có khả năng đoán được ở trên người nàng đã xảy ra chuyện gì? Một lần nữa trở lại năm mười một tuổi, chuyện này nói cho bất kỳ người nào đều khó có thể khiến họ tin được. Vậy mà không hiểu sao lại phát sinh trên người của nàng.
Nàng không nói cho Thẩm Hấp biết nàng trùng sinh về lại năm mười một tuổi, cho dù nàng quyết định thẳng thắn nhưng vẫn muốn giữ lại một chút bí mật thuộc về chính mình, cho nên nàng chỉ kể cho Thẩm Hấp nghe về "giấc mộng" của mình sau khi Thẩm Hấp đăng cơ.
Mà Thẩm Hấp đối những chuyện chính sự trong lời kể của Tạ Hộ lại không có nhiều hứng thú, ngược lại đối với việc Tạ Hộ ở "trong mộng" làm cung nữ bên người Hoàng đế mình đây cảm thấy rất kỳ lạ, quấn lấy nàng hỏi Đông hỏi Tây, từ chuyện hai người khi nào tương ngộ, đến những chuyện gì đã xảy ra, trải qua cuộc sống thế nào, . . . tất cả lời Tạ Hộ kể về vấn đề này đều làm Thẩm Hấp nghe rất nghiêm túc. Suốt một đêm, Tạ Hộ dùng giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng kể xong chuyện nàng và chủ tử trong kiếp trước -- -- đương nhiên là "ở trong mộng".
Tạ Hộ nói xong lời cuối cùng, chỉ nhớ rõ khi nàng tiến vào giấc ngủ thì sắc trời đã hơi sáng. Thẩm Hấp ôm Tạ Hộ đang say giấc, còn hắn thì lại thức trắng một đêm, trong đầu xoay quanh những lời Tạ Hộ vừa kể, cảm giác kỳ bí càng ngày càng nặng, quay đầu lại ngắm nhìn thê tử đang ngủ thật ngon.
Thẩm Hấp nhớ tới phản ứng của nàng khi lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nàng vừa thấy hắn liền trực tiếp quỳ xuống; chuyện này hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng -- ở trong hoàn cảnh gì mà có thể làm nàng đối với một nam nhân chưa gặp mặt lần nào phải quỳ xuống? Chính là nếu đem cảnh tượng kia đặt vào hoàn cảnh giống như trong giấc mộng nàng vừa kể lại, vậy thì có vẻ vô cùng thích hợp.
Bởi vì nàng biết hắn là Hoàng Đế, mà nàng lại ở bên người hắn hầu hạ mười mấy năm, cho nên khi thấy hắn thì phản ứng đầu tiên khẳng định chính là quỳ xuống thỉnh an.
Nhưng chuyện này lại nghe có vẻ như không thể xảy ra được. Cho dù nàng nói ra những sự kiện với độ xác thật khiến hắn khiếp sợ, những vấn đề thuộc về triều cương hoặc phát sinh qua hoặc còn chưa phát sinh, nhưng bao nhiêu năm qua nàng chỉ là tiểu thư khuê phòng thì chắc hẳn sẽ không thể nào biết được tường tận như vậy mới đúng, thế mà nàng lại có thể nói có đạo lý rất rõ ràng, chỉ vậy thôi là đã không tầm thường. Mặc dù nàng dùng "giấc mộng" như một  lý do để thoái thác, hơn nữa có một ít vấn đề rất nhỏ nàng có điểm giấu giếm, nhưng lời nói của nàng không phải hư cấu, Thẩm Hấp có thể xác định như vậy.
Lại nghĩ tới nàng ngay từ đầu sợ hãi và phòng bị đối với mình, trong lòng Thẩm Hấp dường như có một đáp án 'giống thật mà giả', kiểu như nghe được câu chuyện "Thiên mã bay trên không" rợn cả người nhưng đúng là trên thực tế lại chính xác như vậy .
Nhìn nàng đang ngủ say, Thẩm Hấp không khỏi vươn tay vuốt ve gò má trơn bóng trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán nàng.
Nghe nha đầu ngốc này kể lại những chuyện đó, Thẩm Hấp có thể xác định chính mình trong mộng của nàng nhất định thực thích thực thích nàng, chỉ là, vì sao nhiều năm như vậy hắn vẫn không cho nàng biết tâm ý của hắn? Làm cho nha đầu ngốc này không biết mà hiểu lầm.
Chẳng lẽ bởi vì "bệnh kín" lúc trước của hắn hay sao?
Đúng rồi, nhất định là bởi vì căn "bệnh kín" kia, cho nên làm hắn không cách nào có cảm giác ham muốn với nữ nhân, cho dù đối mặt với một nữ tử mình thích cũng là như thế. Vì vậy ở trong mộng của nàng, hắn ngoài ba mươi cũng chưa từng có hậu nhân.
Cho dù cảm thấy ‘mộng’ này của thê tử thực sự kỳ lạ, chỉ là Thẩm Hấp lại có một loại cảm giác khó có thể miêu tả -- mộng của thê tử là tám chín phần mười đã phát sinh qua. Mà vì sao hắn lại có cảm giác xác định như vậy thì ngay cả chính hắn cũng nói không rõ.
*Edited by Bà Còm*
Lúc Tạ Hộ tỉnh lại đã là sau giờ Ngọ, Hoa Ý Trúc Tình tiến lại vén lên màn lụa cài sang hai bên. Tạ Hộ dụi mắt, nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha của Khang Ninh trong viện. Trúc Tình múc nước tiến vào cho nàng rửa mặt: “Công tử sáng sớm liền đi ra ngoài, phân phó chúng nô tỳ không cần đánh thức phu nhân.”
Tạ Hộ đỏ mặt lên gật đầu, ngồi vào trước bàn trang điểm, thấy chiếc lược bạch ngọc kia liền nhớ tới tối hôm qua nàng đã kể lại cho Thẩm Hấp chuyện đời trước. Tuy nói là dùng hình thức "giấc mộng" để kể lại, nhưng rốt cuộc phu quân tin được bao nhiêu, có thể hoài nghi nàng chăng, hoài nghi rồi có thể lãnh đạm với nàng hay không?
Nàng có tâm che giấu chuyện đời trước lưu luyến si mê Lý Trăn, cũng che giấu vụ được Thiên Duyên Đế tứ hôn rời cung, nàng chỉ thuật lại là trong mộng nàng đã hầu hạ chủ tử mười mấy năm, nàng tôn kính quý trọng chủ tử, tuy không đề cập đến tình cảm nam nữ, nhưng ở trong Hoàng cung lạnh băng như vậy, ai có thể tin giữa hai người không hề có chút cảm tình nào được chứ?
Nếu không phải nàng toàn tâm toàn ý nhận định Lý Trăn, có lẽ đời trước nàng cũng là một phi tần trong hậu cung đông đảo của chủ tử.
Miên man suy nghĩ một hồi, Tạ Hộ xuống giường rửa mặt rồi ra sân viện, thấy nhũ mẫu đang dẫn Khang Ninh đi trong vườn xem hoa. Trên chân Khang Ninh mang đôi giày vải đầu hổ, đang tập tễnh học đi, hai tay nắm tay của hai nhũ mẫu. Thấy Tạ Hộ từ hành lang đi tới, Khang Ninh hưng phấn nhún nhảy trên mặt đất, trong miệng phát ra thanh âm hắc hắc hắc, trên dưới bốn răng cửa nho nhỏ đã mọc ra, cả người mũm mĩm trắng mịn.
Tạ Hộ đi qua ôm hắn lên, ở trên gò má mềm mại của hắn thơm một cái. Từ khi Khang Ninh theo bọn họ về phủ, Hoàng Thượng thường xuyên triệu hắn vào cung, ngoại trừ vài nhũ mẫu Tạ Hộ tìm ở ngoài, Thiên Hòa Đế còn phái mấy ma ma kinh nghiệm phong phú từ trong cung lại đây phụ trách cuộc sống hàng ngày của Khang Ninh.
Tạ Hộ tự mình ôm hài tử, các ma ma chỉ ở một bên hầu hạ. Trúc Tình thấy Tạ Hộ tự bế Khang Ninh liền tiến đến khuyên bảo: “Phu nhân, hiện giờ tiểu công tử nặng tay lắm rồi, ngài vẫn nên giao cho bọn nô tỳ ôm đi.”
Bởi vì Tạ Hộ kiên trì giữ nguyên cách xưng hô như cũ, mọi người trong Thương Lan Uyển vẫn kêu Tạ Hộ là phu nhân, gọi Thẩm Hấp và Khang Ninh là công tử và tiểu công tử.
Tạ Hộ cười cười, cũng không buông Khang Ninh ra. Ở trong vườn hoa, Tạ Hộ nhìn Hoa Ý và Trúc Tình theo sau hầu hạ nàng, không biết khi nào mà hai tiểu nha đầu như khúc củi khô cũng đã trưởng thành trở nên đại cô nương thướt tha yêu kiều.
“Hoa Ý và Trúc Tình năm nay cũng đã mười tám rồi. Có nghĩ tới tương lai sau này làm sao hay không?”
Tạ Hộ tìm một băng ghế ngồi xuống, cho Khang Ninh ngồi trên đùi nàng, tháo chuỗi ngọc đeo trên cổ xuống cho hắn chơi.
Hoa Ý Trúc Tình không ngờ Tạ Hộ đột nhiên hỏi bọn họ vấn đề này, sau khi liếc nhau hai người toàn mặt đều ửng hồng.
Các nàng già đầu rồi, quy củ trong phủ là nha hoàn hai mươi tuổi sẽ được thả ra tìm người tương xứng, có thể là chủ nhân tứ hôn, cũng có chủ nhân cấp tiến sẽ hỏi bọn họ ý nguyện của bản thân.
Hoa Ý Trúc Tình tuy rằng là tỳ nữ của Tạ Hộ, nhưng ba người bọn họ có thể coi như cùng nhau lớn lên. Có tình nghĩa thâm hậu như tỷ muội, Tạ Hộ dĩ nhiên muốn chuẩn bị chu đáo để quyết định cho bọn họ.
Tính tình Hoa Ý tương đối nhanh nhẹn, lúc này cũng có chút thẹn thùng lên tiếng: “Phu nhân, ngài nói cái gì thế. Nô tỳ, nô tỳ . . . không gả chồng, cả đời hầu hạ phu nhân.”
Trúc Tình cắn môi không nói gì, chỉ là mặt đỏ bừng bừng, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhìn thật giống như đã nhìn trúng ai rồi.
Tạ Hộ còn chưa nói chuyện, trong miệng Khang Ninh bèn phát ra vài tiếng nha nha nha, sau đó liền nắm mấy sợi tóc vươn trên má Tạ Hộ bỏ vào miệng của mình. Chủ tớ ba người đành phải ngừng lại đề tài mắc cỡ, xoay chung quanh phục vụ tiểu thiếu gia này.
Cửa vào Thương Lan Uyển đột nhiên truyền vào một trận rối loạn, có nha hoàn chạy lại bẩm báo, hoảng loạn không nói nên lời: “Phu nhân, công tử gia trên đường về bị tập kích, cùng Nhiếp hộ vệ không biết tung tích. Triệu gia bị thương đã được nâng trở lại.”
Tạ Hộ ôm Khang Ninh đứng bật dậy, nhíu mày hỏi: “Cái gì?”
Thẩm Hấp bị tập kích, không biết tung tích? Ai đưa Triệu Tam Bảo bị thương trở về? Võ công của Nhiếp Nhung tuy rằng Tạ Hộ chưa có tận mắt nhìn thấy, nhưng nếu đời trước làm tới chức vụ Giáo đầu Cấm quân kiêm Tổng thủ lĩnh Ngự tiền Thị vệ thì dĩ nhiên không phải ăn chay. Lui một vạn bước mà nói, chỉ cần Thẩm Hấp và Nhiếp Nhung ở bên nhau thì Tạ Hộ thật ra cũng không đến nỗi quá lo lắng .
Chỉ là không hiểu, Thẩm Hấp đây là tương kế tựu kế dẫn xà xuất động, hay là có kế hoạch gì khác.
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Tạ Hộ liền đi tới Trúc viên chỗ cư trú của các thị vệ thăm hỏi Triệu Tam Bảo bị thương. Nhìn thấy một mảnh đỏ thắm ở phần đũng quần của hắn, Tạ Hộ vô cùng kinh hoảng, mà ở sau lưng Tạ Hộ, một tiếng kinh hô không lớn không nhỏ phát ra. Trúc Tình nhìn Triệu Tam Bảo sắc mặt tái nhợt mắt trợn trắng, không khỏi sợ tới mức chân mềm nhũn, đỡ khung cửa thật lâu cũng không đứng dậy nổi.