Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 165: TÂN DI NƯƠNG VÀO CỬA




Edited by Bà Còm in Wattpad



Buổi tối, Tạ Hộ chuẩn bị đem chuyện này kể cho Thẩm Hấp nghe, muốn hỏi phu quân có cái nhìn thế nào. Chỉ là chạng vạng Thẩm Hấp lại phái người về truyền lời, nói là dạo này trong cung có việc, mấy ngày nay đều phải trực trong cung, cho nên đêm nay sẽ không về nhà.
Qua vài ngày sau, Thẩm Hấp từ trong cung trở về, Tạ Hộ tiến ra đón: “Phu quân đã trở lại. Chàng dùng cơm chưa?”
Thẩm Hấp xoa xoa gò má của nàng xong mới nói: “Chỉ là trở về lấy vài thứ, lúc nãy ở trong cung đã ăn qua.”
Tạ Hộ có chút kinh ngạc: "Ủa? Lấy đồ? Vậy lát nữa phu quân còn phải vào cung sao?”
Thẩm Hấp gật đầu, tiếp nhận khăn sạch Tạ Hộ đưa lau mặt lau tay rồi nói: “Đúng vậy, ta tắm rửa một cái, chờ lát phải đi.” Thẩm Hấp nói xong liền đi về hướng tịnh phòng, thấy Tạ Hộ còn đứng sững sờ, không khỏi quay đầu lại nói: “Nàng đứng đó làm gì, ta nói chờ lát nữa ta phải đi, còn không tiến vào 'giúp đỡ'.”
“À, vâng.”
Tạ Hộ nghe được hai chữ 'giúp đỡ' đột nhiên giật mình, sau đó lấy khăn treo ở trên giá cầm trong tay rồi theo Thẩm Hấp vào nội gian. Vốn nghĩ 'giúp đỡ' nghĩa là chà lưng cho phu quân, chỉ là thật không ngờ cái Thẩm Hấp gọi là 'giúp đỡ' có thâm ý khác. Tạ Hộ không thể bắt bẻ bèn phải thuận theo, ở trong bồn tắm bị lôi kéo hồ nháo một hồi.
May mắn thời gian của Thẩm Hấp không nhiều lắm, cũng không dám hỗn nháo, chỉ một hồi liền buông tha nàng, mặc xong y phục lại vội vàng ra cửa.
Tạ Hộ kiệt sức ghé vào bên cạnh bồn tắm, lúc này mới nhớ tới bị Thẩm Hấp hồ nháo như vậy, sự tình trong nhà nàng cũng chưa có cơ hội kể ra. Bất quá sự tình trong nhà cùng chuyện Thẩm Hấp  phải làm hiện giờ, cái nào nặng cái nào nhẹ Tạ Hộ vẫn phân rõ, chỉ hy vọng Thẩm Hấp ở trong cung cũng có thể chăm sóc bản thân cho tốt, còn những vấn đề khác cũng không dám nghĩ nhiều.
*Edited by Bà Còm*
Nhị lão gia nạp thiếp đãi tiệc tuy nói chỉ tổ chức ở trong phủ, bất quá cũng vô cùng náo nhiệt. Nhị phòng được trang hoàng đổi mới hoàn toàn, nơi nơi treo đèn lồng màu hồng, từ chủ viện đến thiên viện, mỗi một chỗ đều có không khí vui vẻ.
Hiện giờ thân phận Tạ Hộ không giống xưa, Trưởng Tôn phu nhân đi Thương Lan Uyển thỉnh nàng vốn dĩ cũng không phải muốn nàng nhất định phải tham gia, chẳng qua chỉ báo cho một tiếng, dù sao bất quá là một thiếp thị mà thôi, Tạ Hộ không đi cũng không ai sẽ nói gì. Chuyện của Nhị phòng Tạ Hộ không muốn dính vào, đến ngày đó cũng chỉ phái Ngọc Tiêu Ngọc Cẩm đi nhìn một cái, kết thúc buổi lễ liền trở lại.
“Tân di nương thật ra có bộ dáng vô cùng phong lưu, khóe miệng ngậm cười, thấy ai cũng thực hòa nhã. Nhị phu nhân không tham dự, các phu nhân khác dĩ nhiên cũng không tham dự. Chỉ có mấy quản sự của Nhị phòng tham gia, ngay cả người nhà của tân di nương cũng không một ai tới đây.” Ngọc Tiêu bẩm báo cho Tạ Hộ, Tạ Hộ gật đầu. Di nương này nếu xuất thân hoa lâu thì dĩ nhiên không có người nhà, lại còn tiến vào làm thiếp thì đâu có thể diện gì.
“Bọn nô tỳ cũng ngồi chơi trong chốc lát, nhìn tân di nương được bà tử đưa vào Tây Bắc thiên viện thì quay về.”
Tạ Hộ và Khang Ninh ở trên giường chơi ném banh vải, nghe Ngọc Tiêu nói như vậy Tạ Hộ không chút để ý hỏi: “Tân di nương trụ tại Tây thiên viện?”
Ngọc Tiêu gật đầu: “Vâng.”
“Được rồi, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.” Tạ Hộ lại nhét banh vải vào tay Khang Ninh xong bèn nói với Ngọc Tiêu.
Hai nha đầu liền lui xuống, Tạ Hộ chơi cùng Khang Ninh thêm một lát rồi kêu nhũ mẫu bế Khang Ninh vào giường cách ngăn cho ngủ, còn mình ngồi dựa vào đầu giường may thêu trong chốc lát rồi để Trúc Tình tiến vào tắt nến đi ngủ.
Chỉ là ngủ được còn chưa đến hai canh giờ đã bị Trúc Tình lại đánh thức, Tạ Hộ mở mắt liền thấy Trúc Tình vẻ mặt nôn nóng nói: “Phu nhân, Quốc Công gia đã xảy ra chuyện.”
Tạ Hộ trợn mắt, từ giường đệm ngồi lên hít sâu một hơi rồi hỏi: “Sao lại thế này?”
Trúc Tình liền giản lược tóm tắt sự tình cho Tạ Hộ: “Nghe người trong viện Nhị phu nhân nói, Quốc Công gia sau nửa đêm đột nhiên phát chứng động kinh, hiện tại đã đi kêu Thái y, phu nhân muốn đi thăm hay không?”
Thăm thì nhất định phải thăm rồi, rốt cuộc hiện tại Quốc Công Thẩm Diệp trên danh nghĩa vẫn là công công của Tạ Hộ, hơn nữa, Tạ Hộ vẫn muốn tìm hiểu rõ ràng hơn mới được.
“Đang êm đẹp, tại sao lại phát cơn động kinh?”
Trúc Tình nói: “Theo lời của Nhị phòng quản sự, có khả năng trong bữa cơm chiều Quốc Công gia ăn nhiều đồ mặn. Lúc trước Trâu thái y đã dặn Quốc Công gia phải kiêng rượu, khiêng thức ăn mặn, có lẽ đêm qua dùng nhiều . . .”
Tạ Hộ từ giường đệm đi xuống vào nội gian đổi y phục, đối với lời suy đoán của Trúc Tình thật không cho là đúng. Trong đầu linh quang chợt lóe, Tạ Hộ ăn mặc chỉnh tề xong đi ra ngoài kêu tới Triệu Tam Bảo và Nhiếp Nhung. Thẩm Hấp vào cung phụng dưỡng bèn lưu lại Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo ở Thương Lan Uyển tùy cho Tạ Hộ sử dụng, hiện giờ vừa đúng lúc cần.
Tạ Hộ ở trước mặt hai người nói nhỏ vài câu, hai người liền lĩnh mệnh biến mất vào đêm tối.
*Đăng tại Wattpad*
Thấy bọn họ rời khỏi Tạ Hộ mới mang theo Hoa Ý Trúc Tình đi về hướng Tây thấm viên nơi Quốc Công cư trú. Trong viện đã đứng chật người, lão thái quân lo lắng cho sức khỏe của nhi tử, hơn nửa đêm cũng đi tới, Nhị lão gia và Tam lão gia cũng ở trong viện chờ tin. Đối với bọn họ mà nói, Quốc Công Thẩm Diệp là toàn bộ trụ cột của Định Quốc Công phủ, ai xảy ra chuyện đều có thể, chỉ là Thẩm Diệp không thể xảy ra chuyện, toàn bộ Công phủ đều phải trông cậy vào hắn khởi động vận hành.
Thấy Tạ Hộ tới, lão thái quân cũng không có tâm tình chào đón, Trưởng Tôn thị và Vạn thị tiến đến hành lễ với Tạ Hộ.  Trưởng Tôn thị dùng khăn chậm chậm khóe mắt nhưng thật ra không thấy nhiều thương tâm, chỉ là làm bộ điệu mà thôi; còn Vạn thị ở bên cạnh thì biểu tình trên mặt tương đối thú vị, đặc biệt là lúc Tạ Hộ hỏi Quốc Công sao lại thế này, biểu tình trên mặt Vạn thị càng thêm ý vị sâu xa.
“Chậc, đâu có cái gì, bất quá chỉ là ăn nhiều hại thân! Quốc Công gia muốn ăn thì ai còn dám ngăn cản.” Tuy  là nói như vậy nhưng biểu tình của Vạn thị lại bao hàm sự khinh thường rõ nét.
Trưởng Tôn thị thấy Tạ Hộ nhìn chằm chằm Vạn thị nên sắc mặt cũng biến đổi, quát lớn với Vạn thị: “Ngươi làm ra bộ dáng này cho ai xem, bất quá chỉ là lão thái quân nói ngươi vài câu ngươi liền bày sắc mặt?”
Vạn thị muốn nói lại thôi, ở dưới ánh mắt của Trưởng Tôn thị và Tạ Hộ quay người lại, sau đó mới hừ lạnh một tiếng, di chuyển vòng eo thướt tha lả lướt tránh ra.
Trưởng Tôn thị thay Vạn thị chào hỏi Tạ Hộ: “Đã trễ thế này còn làm phiền Hoàng Tử Phi, thật sự băn khoăn. Đừng nhìn nhà lão Tam với bộ dáng này, có lẽ là nửa đêm bị đánh thức nên chưa tỉnh ngủ bèn có chút bực bội, bị lão thái quân nói vài câu đúng là không phục. Để ngày mai ta mang nàng đến trước mặt ngài thỉnh tội.”
Tạ Hộ xua tay: “Nhị phu nhân nói quá lời, Tam phu nhân cũng là tính tình ngay thẳng. Chỉ không biết lúc này tình huống của Quốc Công gia như thế nào?”
Vừa hỏi xong thì Trâu thái y từ nội gian đi ra, lão thái quân dẫn đầu đón lên, thỉnh Trâu thái y vào phòng khách. Hai người mật đàm trong chốc lát thì Trâu thái y mới rời viện, lão thái quân liền trực tiếp đi vào phòng trong. Sau một lúc lâu, lão thái quân phái người ra thông truyền cho mọi người, nói Quốc Công gia là ăn hỏng bụng, hiện tại đã không có vấn đề gì, mọi người cứ quay về không cần đi vào thăm hỏi.
Tạ Hộ tuy rằng trong lòng kinh nghi nhưng cũng chỉ biết nghe theo, xoay người đi về hướng Thương Lan Uyển. Tam phu nhân trụ tại Cẩm tú viên cách Thương Lan Uyển không xa, vốn dĩ muốn cùng nhau trở về, chỉ là Trưởng Tôn thị dường như đang đề phòng Tam phu nhân nói cho Tạ Hộ điều gì, chủ động đưa ra đề nghị muốn đưa Tạ Hộ trở về.
Trưởng Tôn thị đưa Tạ Hộ đến tận cửa Thương Lan Uyển, nhìn nàng đi vào trong rồi mới quay đầu lại đuổi theo Vạn thị. Hai người sóng vai nhau đi vào trong bóng đêm lạnh lẽo, hai nha hoàn ở phía trước cầm đèn dẫn đường, bọn họ ở phía sau đi song song hình như cúi đầu đang nói chuyện gì với nhau.
*Edited by Bà Còm*
Tạ Hộ đối với chuyện này cảm thấy càng thêm kỳ quái, xoay người vào thì gặp Nhiếp Nhung sớm ở trong viện chờ nàng, thấy nàng trở về liền đi lên bẩm báo: "Phu nhân, người đã mang về tới, nhốt trong phòng chất củi ở Tây sương viện, bất quá, nàng ta coi bộ có chút . . . Phu nhân đi xem liền hiểu.” Vẻ mặt Nhiếp Nhung hơi dị thường, hắn thay Thẩm Hấp làm việc trước nay đều thong dong bình tĩnh, làm hắn lộ ra biểu tình như vậy chứng minh người nọ thật sự có vấn đề.
Tạ Hộ gật đầu đi về hướng phòng chất củi ở Tây sương viện. Lúc nãy khi nghe nói Quốc Công bị bệnh, mọi người nhất định đều tụ họp đông đủ trong viện của hắn, vì thế nàng sai Nhiếp Nhung đi Tây thiên viện của Nhị phòng lén bắt cóc tân di nương hôm nay vừa vào cửa về đây.
Trực giác của nàng cho biết chuyện của Thẩm Diệp thoát không khỏi liên quan đến di nương này, chỉ là rốt cuộc nội bộ có cái gì thì nàng không biết rõ, Tạ Hộ cảm thấy vẫn nên trực tiếp tra hỏi thì tốt hơn.
Đẩy ra cửa phòng chất củi, nhìn thấy cảnh tượng bên trong cũng thực làm Tạ Hộ kinh ngạc. Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo không dám theo vào, chỉ canh giữ ở cửa. Tạ Hộ mang theo Hoa Ý Trúc Tình vào phòng, thấy trên mặt đất một người xinh đẹp đang vặn vẹo thân thể như rắn nước, mị nhãn như tơ, gương mặt ửng hồng, nếu không phải tay chân bị trói thì không chừng sẽ làm ra hành động càng thêm bất nhã.
Tạ Hộ mặc kệ nói thế nào cũng là phụ nhân đã gả, nhưng Hoa Ý Trúc Tình thì không phải, bọn họ chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, vội vàng che miệng kinh hô. Nhiếp Nhung đứng ở ngoài cửa nói với Tạ Hộ: “Lúc thuộc hạ tìm được nàng ta thì nàng ta chính là bộ dạng như vậy, áo ngoài là thuộc hạ mặc vào cho nàng ta, nội y đã không còn hình dáng, trên người cũng có rất nhiều vết thương. Nàng ta trúng tình hương dược, nếu phu nhân nóng lòng hỏi chuyện, vậy hắt cho nàng ta một chậu nước, hẳn là có thể tỉnh táo lại.”
Tạ Hộ đích xác có chuyện muốn hỏi liền gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Hoa Ý. Hoa Ý lĩnh mệnh lui xuống, không bao lâu liền bưng một chậu nước lạnh đi vào, lập tức hắt ở trên người tân di nương đang vặn vẹo không ngừng.
Một chậu nước đổ xuống, di nương kia hình như có chút tỉnh táo, mê mang trừng mắt nhìn chỗ xa lạ này. Tạ Hộ ngồi xổm phía trước nàng ta cách đó không xa, hỏi ra những nghi vấn trong lòng.
Thời gian từng chút trôi qua, vấn đề thắc mắc của Tạ Hộ đã được đáp án chuẩn xác từ miệng di nương kia, nhất thời kinh ngạc không thôi. Khi ra khỏi phòng chất củi, biểu tình của nàng vẫn có chút không thể tin được, tuy nói lúc trước ở trong lòng đã đoán được một ít, chỉ là hiện giờ nghe chính miệng đương sự nói ra lại là cảm thụ khác.
Làm gì có chuyện tân di nương này là thiếp thị cuả Nhị lão gia Thẩm Đẩu, rõ ràng chính là di nương của Quốc Công Thẩm Diệp. Lúc nãy cũng chính là Thẩm Diệp bởi vì lăn lộn với nàng ta ở Nhị phòng Tây thiên viện, nhất thời hưng phấn xông lên tới não nên bị kích thích quá độ mà ngất đi.
Tạ Hộ biết về ước định của Quốc Công Thẩm Diệp và Thiên Hòa Đế -- cả đời chỉ được có một thê tử là Lạc thị không thể nạp thiếp -- mà hôm nay nàng hỏi ra sự thật cũng đã lệch khỏi quỹ đạo của lời thề này, Thẩm Diệp chịu không nổi tịch mịch, bí mật tư thông.
Mà những vết thương trên người tân di nương kia cũng làm Tạ Hộ cảm thấy vô cùng quen mắt, lúc trước khi Lục Châu và Lan di nương không biết vì sao chết đi, trên thi thể còn không phải cũng có tình trạng như vậy hay sao? Chẳng qua, các nàng không có "vận khí tốt" như di nương này, có "kỹ năng" cao hơn một bậc so với Thẩm Diệp nên làm Thẩm Diệp ngất đi, nhờ vậy nàng ta mới có thể tránh được một kiếp. Bằng không, với dược tính trên người nàng ta, hơn nữa với những vết thương kia thì chỉ cần qua một đêm hai đêm cũng khó bảo toàn nàng ta sẽ không giống Lục Châu và Lan di nương cùng 'hương tiêu ngọc vẫn'.
Không thể không nói, thủ đoạn của Quốc Công Thẩm Diệp thật sự quá bỉ ổi!