Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 106: MỖI NGƯỜI MỘT CẢNH NGỘ




Edited by Bà Còm in Wattpad



"Nếu mà đuổi ra chỉ sợ di nương của Song tỷ nhi phải sống khổ sở. Ai nha, con nói coi sự tình sao đi đến nước này! Cả đời ta không đồng ý cho cha con nạp thiếp, cố tình tới phiên con thì lại có người buộc con nạp. Song tỷ nhi đau lòng di nương của nàng, chúng ta cũng không tiện nói nhiều."
Trong giọng nói của Vân thị lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Tạ Hộ và Tạ Tân cũng hiểu minh bạch.
Mẫu thân của Phó Song là di nương của Quận Vương phủ, từ nhỏ Phó Song sống trong cảnh 'mưa dầm thấm đất', cảm thấy nam nhân nạp thiếp cũng không có vấn đề gì, rốt cuộc trên đời này có mấy nam nhân có thể nhịn xuống không nạp thiếp. Phó Song coi bộ vẫn chưa thật sự tin tưởng Tạ Thiều, nghĩ sau này có lẽ còn phải có chỗ nhờ đến Quận Vương phủ giúp đỡ, di nương cũng không đến mức phải khó sống, vì thế chỉ có thể cắn răng nhịn xuống yêu cầu vô lý của Quận Vương phi. Mà bản thân Phó Song đã đồng ý thì Tạ gia thật sự cũng đâu còn lý do gì mà từ chối, huống chi Tạ gia cũng không thể trực tiếp cự tuyệt, bởi vì Phó Song đã nói rõ, nếu không nạp An Thiến Nhu thì di nương của mình ở Quận Vương phủ sẽ phải sống khổ sở.
Không khí trong chính sảnh lại một lần nữa đình trệ. Lão phu nhân lại phái người tới thỉnh Tạ Tân và Tạ Hộ qua chủ viện, nói là Tạ Hành đã trở lại, sắp sửa phải đi Cam Túc ngay lập tức, muốn trở về cùng chúng tỷ muội cáo biệt.
Tạ Hộ nhớ tới chuyện của Lý Trăn, so với đời trước hắn đi Thiểm Cam chậm đi mấy tháng. Nàng nhớ rõ đời trước Lý Trăn xuất phát vào mùa đông năm ngoái, khi đó nàng không màng gió tuyết đứng trên thành lâu nhìn theo hắn một hồi lâu, thẳng đến lúc không nhìn thấy đội ngũ xe ngựa của hắn mới ủ rũ cụp đuôi quay về, về đến nhà còn bệnh nặng một thời gian.
Khi Tạ Tân và Tạ Hộ đi đến chủ viện, Tạ Hành đang quỳ úp mặt vào đầu gối của Đại phu nhân khóc thút thít. Bụng nàng ta đã lộ rõ chắc đã khoảng năm sáu tháng, sắc mặt tái nhợt một cách lợi hại, cũng không biết là nàng ta cố tình để làm ra vẻ thêm đáng thương ở trước mặt Đại phu nhân hay thật sự là huyết khí không tốt.
Lúc Tạ Tân và Tạ Hộ bước vào, Hình thị liền vẫy tay kêu Tạ Hộ, sai ma ma đặt một chiếc đôn ở bên người bà cho Tạ Hộ ngồi. Tạ Hộ hành lễ với Đại phu nhân và Tam phu nhân xong bèn tới ngồi bên cạnh Hình thị, giương mắt vừa lúc bắt gặp vẻ mặt ghen ghét của Tạ Ngọc đang ngồi phía sau Tam phu nhân.
Tạ Hộ cố ý làm như vô tình đưa mắt nhìn bụng Tạ Ngọc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ẩn ý, Tạ Ngọc đỏ mặt lên ngay. Sau lưng Tạ Ngọc là Tạ Xước duyên dáng yêu kiều, so với bộ dạng khi còn nhỏ thì hiện giờ dung mạo của Tạ Xước thật như hoa, không thua kém Tạ Tân một chút nào. Tạ Hộ đánh giá dung mạo Tạ Xước, khóe miệng nàng ta luôn mang theo nụ cười tủm tỉm, làm nàng ta thoạt nhìn càng thêm dễ thương.
Tạ Xước năm nay cũng đã mười bốn tuổi, chỉ không biết vì sao Tam phu nhân còn chưa chịu tìm mối hôn nhân nào cho nàng ta, ngược lại chỉ chăm chú chuyên môn bồi dưỡng tài năng, cầm kỳ thư họa đều thỉnh tiên sinh đến giáo thụ Tạ Xước, dưỡng ra một Tạ Xước càng ngày càng có phong phạm của một tiểu thư khuê các, không còn bộ dạng đáng thương yếu hèn như khi còn nhỏ.
Tạ Hành được bọn nha hoàn đỡ lên, khóe mắt hồng hồng giống như thật sự đã khóc trước mặt Đại phu nhân. Trên người nàng ta mặc áo ngoài màu trắng vạt mở dài tới gót chân thêu hoa văn như ý cát tường, váy dài màu xanh biếc, đầu cài giản trâm. Tuy rằng Tạ Hành đang mang thai nhưng toàn thân trên dưới tựa hồ chỉ có bụng nhìn lớn hơn một chút, còn những chỗ khác vẫn mảnh khảnh, một lọn tóc rớt trên gò má trắng nõn hợp với đôi mắt ngập nước nhu nhược nhìn thấy mà thương.
Tạ Hành đi đến trước mặt Tạ Hộ, dùng khăn chậm chậm khóe mắt, sau đó mới nhỏ giọng nói với Tạ Hộ: "Ngũ muội muội, lúc xưa là Tam tỷ tỷ không tốt, không có đối xử tử tế với muội. Hiện giờ Tam tỷ tỷ phải theo phu quân đến Thiểm Cam, sợ là ba bốn năm cũng không có cách gì trở về gặp nhau. Chúng ta đã là tỷ muội bao năm, muội có thể tha thứ cho lỗi lầm của Tam tỷ tỷ lúc xưa được không?"
Tạ Hộ nhìn chằm chằm nàng ta trong chốc lát, mỉm cười: "Đều là tỷ muội một nhà, có gì mà tốt với không tốt. Tam tỷ tỷ đừng nói như vậy."
Tạ Hành nghe xong lại giương mắt nhìn thoáng qua Tạ Hộ. Hình thị nghe đến đó cũng không khỏi chen vào một câu: "Vẫn là Đồng tỷ nhi rộng lượng! Nhìn đúng là người có phúc khí. Để ta nói thẳng, trong số mấy tỷ muội các ngươi thật đúng là không có một người nào so được với Đồng tỷ nhi."
Tạ Hộ nhìn Hình thị thở dài bất đắc dĩ, Tạ Hành lại không có phản ứng gì, chỉ cụp mi rũ mắt đứng phía sau Đại phu nhân. Dù gì nàng ta cũng chỉ là một thứ nữ của Đại phòng, nếu gả cho người ta làm chính thê thì tốt, nhưng hôm nay thân phận của nàng ta quá mẫn cảm xấu hổ, cho nên dù nàng ta có thai cũng không dám ở trước mặt Đại phu nhân làm giá.
Nhưng Tạ Ngọc lại có chút khinh thường, gần đây nàng ta gặp phải quá nhiều chuyện không vui, tâm tình trước sau không thể cân bằng được, nhịn không nổi đứng ra phản bác: "Nàng có phúc khí gì đâu chứ, vì sao con lại không thể thấy được? Gả cho Trạng Nguyên lang thì thế nào? Tướng công của nàng căn bản không được Thánh sủng, còn không bằng tướng công Thám Hoa lang của Hành tỷ nhi, hiện giờ người ta được điều đến Thiểm Cam làm quan tứ phẩm, còn tướng công của nàng thì không hề có một chức vụ gì."
Đừng nói là tướng công Lý Trăn của Tạ Hành, ngay cả đích thứ tử của Thái Thường khanh gia mà Tạ Ngọc nàng đây sắp gả cho thì đến tháng sáu cũng có thể nhập sĩ, làm quan lục phẩm, nhưng tướng công Tạ Hộ thì làm được gì đâu chứ? Tài học và chiều cao thì dùng được cái mốc khô gì, không được Đế vương để vào mắt.
Tạ Hộ chỉ cười không nói, giống như là nghe không hiểu Tạ Ngọc nói gì. Hình thị nghe xong sắc mặt đại biến, vốn dĩ bà thập phần khinh thường hành vi Tạ Ngọc làm ra. Ở trong mắt Hình thị, Tạ Hành và Tạ Ngọc đều cùng một loại, là giống hạ tiện không biết kiềm chế, cứ như là sợ không có nam nhân nào thèm, một đám phải vội vàng hiến thân cho không, thật quá không biết liêm sỉ.
Hình thị lập tức mắng: "Nơi này ai cho phép ngươi nói chuyện! Đồng tỷ nhi và Tân tỷ nhi gả đi đều làm chính thê, các ngươi gả đi là thân phận gì? Chính mình không biết xấu hổ liền cút trở về phòng đi, đừng đứng ở chỗ này càng thêm chướng mắt."
Cũng khó trách Hình thị tức giận tới như vậy, thật sự là chuyện Tạ Ngọc đã làm thật quá đáng -- Hình thị vốn dĩ cảm thấy hôn nhân của Tạ Ngọc khá tốt, nhưng nàng ta không biết giữ thân, làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, rõ ràng là tát bôm bốp vào bộ mặt già của Hình thị. Hiện tại bà đang nổi nóng thì làm sao có thể cho Tạ Ngọc sắc mặt tốt được?
Bởi vì lời răn dạy của Hình thị với Tạ Ngọc mà làm cho không khí ở đại sảnh cứng lại, sau một thời gian mới thoáng giảm bớt, đoàn người ở tại phòng khách chủ viện của Hình thị trò chuyện cả một buổi chiều. Tạ Hộ cũng cảm thấy thảnh thơi, hôm nay sáng sớm nàng còn chưa tỉnh ngủ thì phu quân đã nói ở bên tai nàng, bảo rằng hôm nay phải ra khỏi thành một chuyến, buổi tối không nhất định có thể trở về, vì thế Tạ Hộ mới quyết định hôm nay về mẫu gia thăm hỏi, thuận tiện đưa chút đồ bổ lại đây cho Phó Song.
Bởi vì nàng biết cho dù bây giờ về Công phủ thì phu quân cũng không ở nhà, cho nên Tạ Hộ ở chỗ này chơi đùa cũng không cảm thấy nóng lòng.
Hình thị lại lưu mọi người ăn cơm chiều, tất cả người của ba phòng đều tụ bên nhau, ngồi tràn đầy ba bàn. Hôm nay Lão Hầu gia cũng hiếm khi ở nhà, cùng tức phụ và đám hậu nhân ăn một bữa cơm đoàn viên.
Sau khi ăn xong, Tạ Tân, Tạ Hộ, Tạ Hành đều phải quay về. Vân thị và Đại phu nhân đưa các nàng ra cửa, Tạ Ngọc cũng kéo tay Tạ Hành, hai người ghé vào nhau lưu luyến chia tay.
Vân thị nắm tay Tạ Tân và Tạ Hộ dặn dò: "Về sau nếu rỗi rãnh thì thường trở về, hãy đưa tế tử cùng về luôn."
"Đã biết rồi ạ."
Bên kia Đại phu nhân cũng đang nói lời tạm biệt với Tạ Hành, Đại phu nhân chung quy vẫn không đành lòng, đưa cho Tạ Hành một đống đồ đem về, không yên tâm dặn dò: "Thiểm Cam khốn khổ, không thể so với kinh thành. Đến đó ngươi phải biết tự chăm sóc bản thân, có thời gian thì thường xuyên viết thư về nhà."
Tạ Hành lại là một bộ dáng lã chã chực khóc, vùi đầu vào lồng ngực Đại phu nhân. Mặc kệ như thế nào thì Tạ Hành vẫn được nuôi dưới gối Đại phu nhân lớn lên, nếu nói không có tình cảm thì không có khả năng, giận thì giận nhưng cũng sẽ không thật sự nhìn nàng ta cùng đường.
"Nữ nhi bất hiếu, không thể hàng năm hầu hạ dưới gối mẫu thân, nữ nhi tất nhiên sẽ sớm tối thưa hầu, quay về phương hướng kinh thành để thỉnh an cho mẫu thân mỗi ngày, khẩn cầu mẫu thân thân thể an khang."
Tạ Hành ôm bụng hành lễ với Đại phu nhân, sau đó lại cùng Tạ Ngọc ghé vào nhau nói chuyện. Tạ Ngọc thần thái kiêu căng, thỉnh thoảng liếc về phía Tạ Tân và Tạ Hộ. Tạ Tân và Tạ Hộ chỉ làm như không thấy.
Đầu ngõ truyền đến tiếng vó ngựa, một lát sau ba con tuấn mã liền ngừng trước cửa Quy Nghĩa Hầu phủ.
Thẩm Hấp ngồi trên lưng ngựa cao ngất, phía sau là Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo đi theo, bộ dáng phong trần mệt mỏi nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ tuấn dật xuất trần của chàng. Thẩm Hấp mặc bộ trường sam vạt chéo màu trắng ngà với hoa văn trúc diệp, khoác áo choàng tím, búi tóc cài trâm ngọc, thanh tuấn tuyệt luân, quý khí bức người.
Thẩm Hấp xoay người nhảy xuống lưng ngựa, đi tới trước mặt Vân thị, chắp tay cúi người hành lễ: "Tế tử xin thỉnh an nhạc mẫu đại nhân."
Vân thị kinh hỉ nâng Thẩm Hấp dậy, Thẩm Hấp lúc này mới đi đến trước mặt Tạ Hộ, vươn một bàn tay nắm tay của nàng. Tạ Hộ cảm thấy tay Thẩm Hấp có chút lạnh, bèn dùng hai tay của mình bao bọc ủ lấy sưởi ấm cho phu quân, biểu tình thẹn thùng hỏi: "Không phải phu quân nói hôm nay ra khỏi thành, buổi tối không trở lại sao?"
Thẩm Hấp cầm lại tay nàng: "Chuyện đã làm xong rồi, sau khi trở về biết được nàng đã đến chơi với nhạc mẫu nên tới đón nàng về nhà."
Tạ Hộ nhìn phu quân ngăn không được mỉm cười, hờn dỗi trách yêu: "Đâu phải thiếp không biết đường về nhà, sao còn phải cần chàng tới đón."
Thẩm Hấp thấy nàng cười tươi rói, chép chép miệng, thấp giọng ỡm ờ: "Nương tử mỹ mạo như vậy, làm sao vi phu có thể yên tâm nổi?!"
". . ."
Tạ Hộ hờn dỗi lườm một cái, bàn tay phấn nộn đấm nhẹ vào đầu vai phu quân, lại bị Thẩm Hấp bắt lấy bao phủ trong lòng bàn tay. Vân thị và Tạ Tân liếc nhau, đối với hai người này không coi ai ra gì ve vãn đánh yêu nhau không còn gì để nói, nhưng trong lòng lại thấy rất vui. Thẩm Hấp dắt tay Tạ Hộ, nói với Vân thị: "Hôm nay tiểu tế tới hấp tấp, không kịp chuẩn bị hạ lễ cho nhạc phụ nhạc mẫu. Mấy ngày sau tiểu tế sẽ mang lễ vật tới vấn an nhị lão, hôm nay xin bái biệt."
Vân thị càng nhìn tế tử càng thấy hài lòng, nghe hắn nói như vậy liền liên tục gật đầu: "Được được được, các con cứ đi về trước, hôm nay ta cũng không giữ lại các con. Có rảnh thường xuyên về chơi."
"Vâng ạ."
Thẩm Hấp lúc này mới gật đầu cáo từ Tạ Tân, nắm tay Tạ Hộ đi về phía trước vài bước rồi quay đầu lại hỏi: "Nàng muốn ngồi xe hay là cưỡi ngựa?"
Tạ Hộ khi tới đi xe ngựa với Hoa Ý và Trúc Tình, nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Hấp, không chút do dự trả lời: "Cưỡi ngựa ạ."
Triệu Tam Bảo sau khi nghe được, lập tức thay hai người chuẩn bị yên ngựa. Thẩm Hấp bế Tạ Hộ lên, để nàng ngồi ngay ngắn trên yên ngựa rồi sau đó nắm dây cương, dẫm lên bàn đạp tung người lên yên, ngồi phía sau Tạ Hộ, dùng áo khoác bọc Tạ Hộ vào lòng, hai chân thúc vào hông ngựa liền hướng về nhà.
Tạ Hộ dựa vào lồng ngực ấm áp của phu quân trong lòng ngọt như mật. Thẩm Hấp cho ngựa đi chậm rãi, để Tạ Hộ có thể nhìn ngắm cảnh náo nhiệt hai bên đường. Hai người đều mỹ mạo như nhau, lại ngồi cao ngất trên lưng ngựa, đương nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường.