Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 74




Tiếng báo cáo của Cao Lâm đột nhiên im bặt.

Rốt cuộc là boss của bọn họ có nghe không vậy? Cậu phí tâm phí lực nói cả buổi, theo từ bên ngoài tới bên trong để nói mà chỉ đổi được một câu vợ đâu?

Thịnh Minh Trí đẩy đẩy mắt kính trên mũi, mỉm cười không nói.

Tô An cười mỉm đi vào, một bàn tay đặt ở trên bụng, cổ tay áo thùng thình che khuất cả nửa cái bụng nhỏ.

Nữ hầu mặc kimono nhìn thấy Tô An, vừa định cong người đã bị cô đưa tay ngăn lại.

Hai người nữ hầu lui về sau nửa bước, hơi hơi cong người rồi đồng thời đi ra ngoài. Cao Lâm với Thịnh Minh Trí rất có tự hiểu, thấy thế cũng theo đuôi hai nữ hầu lui ra.

“Tìm Tô An làm cái gì?” Hai tay của Tô An vỗ vỗ bụng, cười hỏi.

“Sợ cô ấy mang theo vợ con của anh chạy” Tô Diễn từ từ trả lời một câu, nói tiếp: “Dù sao cũng có vết xe đằng trước, Tô An đã từng không rên một tiếng dẫn theo con trai anh chạy mất bóng”

“Vậy Tô An này lá gan lớn lắm à?”

Giữa trưa, ánh nắng chói nhất, ánh sáng tươi đẹp xuyên thấu qua cành hoa đào, tạo ra những cái bóng lác đác ở trên đất. Tán cây vừa chuyển động thì chiếc bóng cũng di chuyển theo.

Tô Diễn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Là rất lớn”

“Kobayashi bị sa thải rồi?” Tô An không định tiếp tục chơi với Tô Diễn, đơn giản đi thẳng tới chủ đề.

Tô Diễn vào trong phòng, tùy tay cởi áo khoác tây trang rồi ném sang một bên, Tô An bước tới, nhấc áo khoác lên treo cẩn thận.

“Không phải bị sa thải, là bị phong sát” Tô Diễn đổ một ly bạch trà, nhấp một ngụm nhỏ. Buổi sáng tham gia phong hội mấy tiếng đồng hồ, các nhà đầu tư đại biểu ngân hàng đều phải lên tiếng cho nên anh vẫn luôn phải nói chuyện.

“Anh làm?”

“Có thể nói là vậy, cũng có thể nói là không phải” Tô Diễn chống tay đỡ trán, không quá để ý mà nói.

Tô An: “......”

Loại chuyện này còn có thể nói như vậy sao?

Tô An ngồi đối diện Tô Diễn, hai mắt không chớp nhìn anh: “Con gái anh muốn nghe”

Tô Diễn đỡ trán, cười như không cười nhìn về phía Tô An: “Rốt cuộc là con gái anh muốn nghe, hay là vợ anh muốn nghe?”

“Con gái anh và cả vợ anh đều muốn nghe, như vậy được chưa?” 

Tô Diễn thưởng thức chén trà nhỏ trên tay, nhắc nhở nói: “Em hẳn là biết, phu nhân Honda”

Trong nháy mắt Tô An đã hiểu, 囧 một chút 

Vừa nãy cô có nói chuyện với phu nhân của các nhà đầu tư liền thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới là thật sự nói trúng rồi.

Tô Diễn mượn tay Honda phu nhân, trực tiếp “phong sát” Kobayashi, phu nhân Honda náo loạn như vậy, sau này làm gì có quản lý nào dám tuyển dụng Kobayashi, nếu bọn họ dám nhận Kobayashi, những vị phu nhân kia khẳng định là người đầu tiên không đồng ý.

“Kobayashi ở chung với Honda?”

“Ừ?”

“Hai người bọn họ thật sự ở bên nhau à?” Tô An nhíu mày.

Nếu là thật thì Kobayashi kia cũng quá ghê tởm, ăn trong chén còn nhìn trong nồi, mấu chốt là miếng thịt trong chén còn không phải của cô ta. Cô ta nhớ thương Tô Diễn, Tô An còn có thể hiểu được, nhưng cô ta một bên nhớ thương Tô Diễn, một bên lại lên giường với Honda, chuyện này cũng thật quá ngựa giống.

“Thật sự” Tô Diễn buông chén trà xuống, như là nhìn ra được suy nghĩ của Tô An, anh giải thích nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Nhìn từ một góc độ khác thì Honda là một lựa chọn tốt, ông ta là một ván cầu không tồi.”

Nói xong, khóe môi Tô Diễn nhếch nhẹ lên: “Tính cách của vị Honda phu nhân kia có vài phần giống em”

Rất nhanh, tới buổi chiều Tô An liền biết vị Honda phu nhân mà Tô Diễn nói tính cách có vài phần giống cô.

Đó không phải là giống, đó là phiên bản rồng lửa của cô.

Dưới sự quạt gió thêm củi của Tô Diễn, sức chiến đấu của vị Honda phu nhân kia vô cùng mạnh mẽ. Đêm hôm trước Kobayashi vừa bị đuổi việc, cô ta còn chưa kịp thu dọn đồ vật của mình, đơn xin từ chức chưa chính thức gửi đi thì buổi chiều, phu nhân Honda đã ngồi xe chuyên dụng chạy tới đây từ Kansai, đúng lúc chặn được Kobayashi ở trước cửa.

Kobayashi bị chặn lại ở cửa chính hội trường tổ chức đại hội, ở ngay trước mặt truyền thông cùng với các trợ lý, thư ký khác, cô ta bị phu nhân Honda cho ăn hai cái tát vang trời.

Hai tiếng chát chát, âm thanh thanh thúy tới mức mọi người ở trong hội trường cũng có thể nghe được.

Lúc Kobayashi còn chưa phản ứng lại thì vị phu nhân kia giống như còn chưa hết giận, lại vung hai bàn tay nữa.

Đám người truyền thông ở bên ngoài hội trường cũng choáng váng, bọn họ có thể đoán được một phần là chuyện gì xảy ra, nhưng ngại thế lực ở Nhật Bản của nhà mẹ đẻ phu nhân Honda nên không dám tự ý lan truyền tin tức.

Honda thì chột dạ, không dám đi lên, một khi ông ta đi lên thì sẽ chứng thực chuyện ông ta có gì đó với Kobayashi, còn nếu ông ta không đi lên thì sẽ chỉ có một mình Kobayashi hy sinh thôi.

Chính chủ không đi lên, một đám nhân vật lớn tự nhiên sẽ không xen vào chuyện của người khác, miệng nói vài câu xong liền bắt đầu vây xem kịch hay.

Tô Diễn không nhúc nhích, Cao Lâm cùng Thịnh Minh Trí lại càng không động. Một người đàn ông trưởng thành như Cao Lâm thấy cảnh Honda phu nhân tát Kobayashi thậm chí còn cảm thấy có chút sảng khoái, thiếu chút nữa là móc di động ra phát sóng trực tiếp cho Tô An xem.

Cao Lâm nghẹn từ hội trường cho tới hội quán, vừa về tới nơi liền miêu tả sinh động như thật cho Tô An nghe về cảnh tượng lúc đấy.

Ban đêm trước khi ngủ, Tô An sợ Tô Diễn thú tính quá độ, lại lăn lộn cô một lần nên đã sớm trốn vào trong chăn.

Tô Diễn nhàn nhạt nhìn Tô An trong chốc lát, cười mỉm đầy ý tứ rồi nói một câu: “Còn gần 7 tháng nữa.”

“......” Tô An giật giật ở trong chăn, nhắm mắt lại nói: “Vậy cũng là 7 tháng”

Đại hội Ngân hàng Đầu tư Quốc tế từ mở họp cho đến bế mạc diễn ra liên tục tổng cộng 5 ngày, mấy ngày hôm trước Tô An còn có thể hứng thú bừng bừng mà ra ngoài tản bộ, uống trà ăn điểm tâm, hóng chuyện một chút, nhưng hai ngày cuối cùng, cô hoàn toàn héo rũ. Sửa sang lại thiết kế của Hạc Viên, ăn xong cơm trưa thì cô liền bắt đầu mệt rã rời.

Miễn cưỡng chống đỡ nói chuyện với Tiêu Nhiễm một hồi, Tô An thấy Tô Diễn vẫn chưa trở về nên nhịn không được mà đi ngủ trước.

Lúc đang chìm trong giấc ngủ lại cảm nhận được góc chăn bị người khác vén lên, cô nghĩ là Tô Diễn đã về, nhưng mí mắt nặng trĩu, không tài nào mở lên được nên cô cũng mặc kệ.

Rất nhanh, một chiếc bánh bao nhân thịt lăn vào trong, góc chăn lại bị thả xuống.

Tô An nhắm mắt lại, giơ tay sờ sờ.

Sao lại nhỏ như vậy? Khi nào mà Tô Diễn nhỏ như thế?

Cánh tay múp míp thịt, thân mình nho nhỏ, cái bụng tròn vo lại vểnh lên, khuôn mặt chỉ lớn bằng một bàn tay. Thật giống Tô Bảo, ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó sao? Cô quá nhớ con trai à?

Tô Bảo bị chính mẹ ruột của mình sờ tới thẹn thùng, tay nhỏ nắm chặt góc chăn, cuốn cuốn góc chăn, non nớt mà gọi một tiếng: “An An”

Tô An nói thầm một câu gì đó, rồi bộp một tiếng, giơ tay vỗ lên miệng của Tô Bảo, nói: “Anh ồn thật. Giống con trai em thì thôi đi, còn học con trai em.”

Tô Bảo đưa tay che lại cái miệng nhỏ của mình, hết sức tủi thân. Cậu rất nhớ, rất nhớ mẹ của mình, nhưng mà hình như mẹ cậu không nhớ cậu chút nào.

Tô Diễn đang nhìn Tô An với Tô Bảo từ trên cao: “......”

“Ba ba?” Bé Tô Bảo cực kỳ tủi thân, mở to hai mắt ngập nước nhìn Tô Diễn, ý đồ để Tô Diễn chủ trì công đạo cho mình.

Tô An đang nửa tỉnh nửa mơ thì nghe được một giọng nói giống với Tô Bảo, vẫn luôn lầm bà lầm bầm ở bên tai cô, một lát thì An An, một lát thì Diễn Diễn.

Tô An cố sức mở mắt ra, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Diễn đứng trên đỉnh đầu mình.

Tô An:???

Tô Diễn ở đằng kia rồi, vậy trong chăn là ai?

Cô lập tức xốc chăn lên, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại ụp chăn xuống

Đầu bị chăn trùm lấy, Tô Bảo “A” một tiếng, thân thể nho nhỏ lăn qua lăn lại ở trong chăn.

“Chưa tỉnh?” Tô Diễn cong chân ngồi xuống, rất có hứng thú mà nhìn bộ dáng ngơ ngác của Tô An.

Tô Bảo ở trong ổ chăn cũng không vui, cong người lại rồi hổn hển bò ra khỏi ổ chăn, mái tóc xoăn mềm mại của cậu bé cũng lộn xộn hết lên.

Tô Diễn thuận tay vuốt lại mái tóc mềm mại của con trai.

Bé Tô Bảo không vui, cậu ngồi xếp bằng ở trước người ba mình, hai cái móng vuốt nhỏ đặt ở trên đùi, nặng nề mà hừ một tiếng để bày tỏ bản thân rất không vui.

Tô An hồi tưởng lại hành động của mình một chút, vừa rồi cô hình như ngại Tô Bảo ồn ào, còn tát nhẹ cho con trai một cái. Cũng may là chỉ tát nhẹ một chút, không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nó.

“Hừ!” Tô Cư Cư lại hừ một tiếng, ồn ào: “An An chỉ thích Diễn Diễn, không thích Tô Bảo chút nào”

Tô An xoa xoa hai má của Tô Bảo, nói tiếp câu của cậu bé: “Mẹ thích Diễn Diễn lúc nào?”

“An An chỉ ngủ cùng với Diễn Diễn, không ngủ với Tô Bảo” Tô Bảo cũng rất là thù dai.

Bàn tay đang vuốt mái tóc mềm của Tô Bảo chợt dừng lại, Tô Diễn cong môi, nhìn Tô An sau đó lại tiếp tục xoa xoa tóc của Tô Bảo.

Tô An ngoắc ngoắc ngón tay với Tô Bảo, nói: “Gọi một tiếng baby nào”

Bé Tô Bảo do dự, tay đặt trên đầu gối chợt nắm chặt lại, cuối cùng lại mở miệng gọi một tiếng: “Baby”, còn vừa gọi vừa lăn vào trong ngực của Tô An, cô cũng lập tức ôm lấy Tô Bảo.

Tô Diễn buông tay xuống.

Con của anh là thật sự ngứa đòn rồi. Sớm biết như vậy, anh đã không đến sân bay đón nó, Tô Diễn đón con trai lại đây là vì muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho Tô An, mấy ngày nay cô đã nhàn tới sắp mốc cả người, nhưng bây giờ anh đột nhiên thay đổi ý định, không muốn cho Tô An niềm vui bất ngờ này nữa.

Bởi vì Tô Bảo lại đây nên lười biếng Tô An đột nhiên không còn mệt nhọc nữa, cô thay một bộ quần áo xong liền dẫn Tô Bảo đi ra ngoài dạo một vòng.

Chưa đi được một vòng, chỉ trong nửa giờ, tin tức giống như là mọc chân truyền khắp hội quán, từ người phụ trách cấp cao của các ngân hàng cùng với phu nhân của bọn họ, tới dì quét dọn vệ sinh cũng đều biết, giám đốc điều hành của ngân hàng đầu tư số một thế giới có một đứa con trai ngốc nghếch tới đáng yêu.

Trong nhất thời, cửa lớn Dạ Ngự quán đều sắp bị đồng nghiệp của Tô Diễn cùng với phu nhân của bọn họ đạp vỡ.

Buổi tối, Tô Diễn xách theo Tô Bảo đi tắm suối nước nóng xong, còn giúp con mặc một bộ kimono nhỏ, bàn chân trắng nõn của Tô Bảo đi đôi guốc gỗ, dựa vào ngực Tô Diễn, nhẹ đong đưa đong đưa cái chân nhỏ.

Mà dưới sự trợ giúp của nữ hầu, Tô An cũng thay sang một thân Furisode màu xanh nhạt. Trong bộ kimono màu xanh nhạt, hoa văn cúc non nở rộ kéo dài bên hai vạt áo, vòng eo được thắt chặt, thoạt nhìn không hề giống như người đã mang thai 3 tháng.

Tô Bảo dựa vào vai của Tô Diễn, vừa nhìn thấy Tô An thì cậu bé lập tức vật dậy, nhiệt liệt mà khen ngợi cô: “Ma ma thiệt là chẹp.”

Khen xong liền vươn móng vuốt nhỏ của mình ra, triển lãm quần áo trên người mình cho Tô An xem: “Ma ma, đẹp không?”

“Baby đẹp nhất”

Vốn dĩ trước khi nghe Tô Bảo nói ra chữ baby, Tô Diễn còn cảm thấy Tô Bảo là trẻ nhỏ dễ dạy, nhưng hiện tại sau nghe Tô An nói ra chữ này xong, anh lại cảm thấy trí nhớ của Tô Bảo không tốt lắm.

Đêm đó Kyoto được bao phủ trong sương mù, thành phố như là bị che nửa bên lụa mỏng, tùy ý có thể thấy được chùa miếu ở mọi nơi, thẻ tên bằng gỗ treo ở trên cây chạm vào nhau phát ra tiếng lọc cọc, du khách bên đường cũng nối dài không dứt, hoặc là mặc áo yukata, hoặc là mặc kimono hơi chính thức. Ngẫu nhiên còn có hai ba geisha cúi đầu đi  song song qua, bước chân nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.

Kyoto từ thời Edo đã được xưng là một nơi “thượng lưu”, vào ban đêm, ánh đèn hai bên con sông Kamo chảy từ phía bắc Kyoto tới phía nam được thắp sáng lên tuyệt đẹp.  

Các nhà hàng dọc theo ven bờ bố trí những chỗ ngồi đặc biệt, tạo điều kiện cho các thực khách vừa có thể hưởng thụ mỹ thực vừa có thể hưởng thụ cảnh đẹp.

Tô An ngồi một tư thế đã lâu nên có chút không quá thoải mái, cô liền đơn giản chống nửa người, ngồi lệch qua một bên ở trên chiếu.

Tô Bảo dưới sự đút cơm thay phiên của Tô Diễn và Tô An, ăn tới phình hai má lên.

Cậu nỗ lực mà nghiêm túc nhấm nuốt hết thịt ở trong miệng, trong lòng bàn tay có một cánh hoa anh đào không biết bay đến từ đâu.

Đột nhiên, không hề có bất luận dấu hiệu gì, từ xa bốc lên đèn đuốc rực rỡ. Từng tảng lớn pháo hoa nổ tung trên bầu trời màu xanh đen, hoa anh đào rung rinh bay lượn, hàng nghìn chiếc đèn lồ ng trôi dọc theo bờ sông, gió ấm thổi phất qua làm các du khách đều say như điếu đổ.

Tô Bảo nuốt xuống đồ ăn ở trong miệng, như là chợt nghĩ tới cái gì, cậu đột nhiên mở miệng hỏi: “An An! An An! Em gái tên là gì ạ?”

“Ừ?” Tô An bị câu hỏi làm cho sửng sốt, vấn đề này hình như trước nay cô chưa hề nghĩ tới.

“Bà nội cùng ông nội, còn có cụ đều bảo con hỏi mẹ cùng với ba, em gái Cư Cư tên là gì?” Bé Tô Bảo dựa vào đùi của Tô An, vuốt v e cái bụng đã ăn tới tròn vo của mình.

“Chuyện này còn quá sớm…...Lỡ như không phải em gái thì sao……” Tuy rằng cô luôn gọi em gái, em gái, nhưng lỡ như con thứ hai của cô là giống Tô Bảo thì cô cũng vui vẻ hạnh phúc ôm nó mà.

Tô Diễn ôm Tô Bảo dậy, hỏi: “Con muốn em gái tên là gì?” Sợ Tô Bảo lại gọi em gái Cư Cư, Tô Diễn liền nhanh chóng bổ sung một câu: “Ngoại trừ gọi là em gái Cư Cư”

Tô Bảo gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân hiểu được, sau đó không chút do dự mà mở miệng nói: “Tô Tiểu Cư” (Tô Heo Nhỏ)

Tô Diễn: “......”

Tô An: “......”

Như là sợ Tô Diễn không đồng ý, Tô Bảo lại nhanh chóng nói: “Em gái phải giống với anh trai”

“Không thể” Tô An là người đầu tiên phản đối, cô nói: “Nếu là em gái thì không thể tùy tiện như vậy!” Tuy rằng cô luôn gọi em gái Cư Cư, nhưng tới thời điểm mấu chốt, lỡ như là con gái thật thì cái tên Tô Tiểu Cư này sẽ đi với con gái cô cả đời.

Tô Bảo phản ứng thật nhanh, thậm chí không cần Tô Diễn nhắc nhở đã hỏi: “Vậy Tô Cư Cư là tùy tiện đặt sao? Vì sao anh trai có thể tùy tiện mà em gái lại không thế?”

“Đặt tên con đâu có tùy tiện” Tô An đánh giá Tô Bảo từ trên xuống dưới: “Lúc con mới được mấy tháng giống như một trái banh, Tô Cư Cư rất có tính tượng hình mà”

“Nhưng hiện tại con gầy rồi” Tô Bảo phồng hai má, một chân dẫm lên đùi của Tô Diễn, anh lập tức đỡ lấy con trai mình.

“Ồ” Tô An nghiêm túc ngẫm nghĩ.

Tô Diễn đưa ngón tay ra gãi gãi chiếc cằm ướt nước của Tô Bảo, mở miệng nói: “An An không có tùy tiện, tên chính thức của con là Tô Hoài. Trên [Ân Khư Bặc Từ Nghiên Cứu] chữ “Hoài” là khu vực Giang Hoài hiện tại, là nơi con sinh ra, cũng là quê nhà của An An. Ngoại trừ [Thuyết Văn Giải Tự], có tài văn chương của người miền Nam, còn có khí tiết của người miền Bắc, là vì “Hoài”, cho nên An An hy vọng Cư Cư có thể có cả văn và đức, không nóng nảy bốc đồng, lại có tính thanh liêm của Tô gia Giang Hoài, hiểu không?”

Tô Bảo nắm chặt tay nhỏ dựa vào vai của Tô Diễn, cậu không rõ nhưng vẫn gật gật đầu.

Tô An ngẩn người.

Lúc trước Tô Diễn hỏi tên chính thức của Tô Bảo, cô nói con tên là Tô Hoài, Tô Diễn cũng không hỏi một câu nào. Cô không hề nghĩ tới, Tô Diễn lại hiểu rõ cô như thế, chỉ bằng một chữ Hoài đã đọc ra được nhiều ý như thế, cố tình mỗi ý anh nói đều giống với suy nghĩ của cô.

“Làm sao anh biết?” Tô An mấp máy khẩu hình hỏi.

“Bởi vì em là Tô An, là vợ của anh”

“Lý do này đủ không?”

Từng trận từng trận gió đêm thổi qua, bên bờ sông Kamo, Tô Bảo dựa vào đùi của Tô An, thảo luận với mỹ nhân mama của mình về tên chính thức của em gái Cư Cư.

Đèn đuốc hai bờ rực rỡ, bây giờ đã là tháng 4 rồi.

[Sách phác họa của Tô An An: Núi sông vĩnh cố, thiên hạ thái bình.

Tô Diễn đi Nhật Bản công tác, tháng tư thời tiết tốt, hoa anh đào ở Kyoto đều đã nở rồi. Sinh thời, hy vọng tôi có thể mặc áo Tomesode một lần, đi ngang qua sông Kamo, thưởng thức hoa anh đào đẹp nhất trần đời.

Hy vọng, khi đó tôi không phải là một người đi.]