Tặng Anh Một Kiếp Thâm Tình

Chương 2




Cố Đình Sâm giật mình: “Cô lại giở trò gì nữa?”

Ngoài cửa sổ đã bắt đầu có tuyết rơi, chưa đến hai tháng nữa là sinh nhật thứ hai mươi ba của tôi.

Ngày đó rơi vào đúng giao thừa ba mươi tết.

Cũng không biết tôi có thể gắng gượng đến hôm đó không nữa.

Tôi mím môi, giơ tay xoa vùng bụng phẳng lì của mình rồi mỉm cười mà đề nghị: “Anh biết em vẫn thích anh, nên em muốn anh bỏ qua mọi thành kiến với em mà hãy yêu em trong ba tháng đi.”

Cố Đình Sâm trầm giọng nói: “Nằm mơ giữa ban ngày.”

Giọng nói trong điện thoại không có chút ấm áp nào cả, cô độc bao trùm lấy toàn bộ thể xác và tinh thần của tôi trong căn phòng lớn, nước mắt cứ yếu ớt tuôn trào như vậy, còn trái tim thì đau đớn đến tê dại.

Tôi ngăn lại tiếng nức nở mà thản nhiên cười nói: “Cố Đình Sâm, không phải anh muốn ly hôn với em sao? Thế này đi, anh yêu đương với em trong ba tháng, làm một người chồng đủ tư cách, yêu em chiều em chăm sóc em. Dù không yêu, anh cũng phải giả dạng như rất yêu em. Nếu anh có thể kiên trì ba tháng, em đồng ý sẽ ly hôn với anh, hơn nữa sẽ giao toàn bộ tài sản của nhà họ Thời cho anh. Anh nghĩ lại đi, chịu đựng ba tháng là vừa có thể ly hôn mà còn có tài sản hơn trăm tỷ của nhà họ Thời. Ba tháng sau anh còn có thể quang minh chính đại cưới Ôn Như Yên, anh chẳng hề thua thiệt gì cả.”

Cố Đình Sâm hờ hững hỏi: “Diễn với cô ba tháng à?”

Diễn ba tháng, người xem chỉ có một mình em thôi.

Suy cho cùng, chẳng qua em chỉ lừa mình dối người thôi.

Tôi kìm nén nói: “Vâng, xin hãy yêu em một lần đi.”

“A, cô đừng làm ghê tởm thời gian ba tháng của tôi được chứ?”

Tôi: “…”

Nơi tầm mắt, chiếc Maybach màu đen kia rời khỏi biệt thự.



Sáng sớm tỉnh lại, đầu tôi cứ nằng nặng, cổ họng khô khốc đến mức khó nuốt được thứ gì, chắc do đêm qua tôi khóc lâu quá. Tôi đứng dậy, uống thuốc như bác sĩ đã dặn dò, sau đó rửa mặt, thay quần áo, trang điểm đến công ty.

Ngoài việc là vợ của Cố Đình Sâm, tôi còn là tổng giám đốc của tập đoàn Thời Gia.

Lúc tôi đang ngồi trong công ty và giải quyết văn kiện thì chủ tịch Cố gọi điện cho tôi.

Giọng nói của ông ta trầm trầm, nghiêm túc dặn dò: “Con biết Ôn Như Yên đã quay về từ Mỹ chưa? Thời gian dạo này con phải trông coi Đình Sâm cho kỹ vào, việc còn lại để ba giải quyết cho.”

Tôi ngẩn người rồi hỏi lại: “Cô ta về lúc nào?”

Chủ tịch Cố đáp: “Ngày hôm qua.”

Bảo sao hôm qua, lúc trên giường anh không bắt tôi gọi tên Ôn Như Yên, thậm chí ngay cả khi tôi dùng việc ly hôn để dụ dỗ mà anh cũng không lay động, hoá ra anh không muốn giả dạng âu yếm với tôi trước mặt cô ta.

Cố Đình Sâm không muốn để cô ta hiểu lầm là anh yêu tôi.

Nghĩ vậy, trái tim tôi bỗng nhói đau.

Nếu không bắt được anh, thôi, dứt khoát buông tay đi.

Ta cười vui sướng mà nói: “Ba, con muốn ly hôn.”

Nhịp thở của chủ tịch Cố khựng lại, ông ta mờ mịt hỏi: “Con nói gì…”

“Đình Sâm không yêu con, từ khi anh ấy cưới con, mỗi quan hệ của hai người mỗi lúc một lạnh nhạt, chắc khi ly hôn rồi thì quan hệ giữa hai người sẽ dễ thở hơn.”

Chủ tịch Cố sẽ không đồng ý để chúng tôi ly hôn.

Trừ phi…

Tôi cụp mắt nhìn văn bản chuyển nhượng cổ phần trên bàn làm việc, ta thoải mái cười nói: “Ba yên tâm, con sẽ không giữ lại chút cổ phần nào của tập đoàn Thời Gia mà sẽ chuyển nhượng hết cho Cố Đình Sâm.”

Sau khi im lặng một lúc lâu, chủ tịch Cố lên tiếng nói một cách hoang mang mà hỏi tôi: “Ôn Như Yên vừa về nước mà con đã nóng lòng mà nhường lại vị trí Cố phu nhân, lại còn đồng ý chuyển nhượng lại toàn bộ cổ phần của tập đoàn Thời Gia cho tập đoàn Cố Gia, con làm vậy là muốn mưu đồ cái gì?”

Tôi mưu đồ cái gì ư?

Tôi giơ tay che lại khoé ướt đẫm, ép trái tim chua xót xuống rồi thấp giọng đáp: “Năm đó có biết bao nhiêu gia tộc muốn liên hôn với nhà họ Thời, con lựa chọn nhà họ Cố các vị thì có thể mưu đồ gì được?”

Nói đến đây, tôi tự giễu nói: “Ba à, từ đầu đến cuối, thứ các vị mưu đồ chính là nhà họ Thời, mà thứ con mưu đồ chẳng qua chỉ có mình anh ấy thôi.”

Chủ tịch Cố im lặng, cuối cùng cũng thấp giọng thở dài.

Tôi ngắt điện thoại rồi ký xuống hai chữ Thời Sanh trên văn bản chuyển nhượng cổ phần.

Sau khi cha mẹ qua đời, nhà họ Thời cũng chỉ còn lại một mình tôi.

Lúc này tôi cũng sắp ra đi rồi, nhà họ Thời cũng chỉ có thể dựa vào Cố Đình Sâm thôi.

Thật ra Cố Đình Sâm rất ưu tú, trừ việc ba năm trước không có đủ quyền lực để bảo hộ cô gái mà mình yêu thương, trên thương trường, anh có thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc lại quyết đoán.

Mạnh mẽ đến mức khiến đối thủ phải sợ hãi trong lòng.

Hơn nữa, từ sau khi hiểu ra thiệt thòi khi không có quyền lực hồi ba năm trước, anh bắt đầu thâu tóm rất nhiều quyền thế, khiến nhà họ Cố lúc này cũng đủ để nuốt chửng nhà họ Thời.

Tuy sẽ tróc vảy trầy da, nhưng Cố Đình Sâm không sợ hãi, tôi biết anh đang đợi một thời cơ, đợi nhà họ Cố thoát khỏi quyền kiểm soát của ba anh, chờ khi Ôn Như Yên về nước. Mà lúc này mọi việc đã chuẩn bị xong, nhà họ Thời đã nằm trong kế hoạch của anh, nếu để anh phá hủy thì chi bằng đưa luôn cho anh.

Dù sao ba tháng sau nhà họ Thời cũng chẳng có ai kế thừa.

Sau khi ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, tôi cũng viết một bức di chúc.

Chỉ có một câu ngắn ngủn...

Đình Sâm, chúc đời này anh được như mong muốn.

Tôi cầm văn kiện đi tìm luật sư Trần, là luật sư hồi ba tôi còn trên đời.

Ông ấy kinh ngạc lật văn bản di chúc rồi lại nhìn tôi.

Tôi mỉm cười nhạt nhẽo rồi nói: “Sau khi cháu đi, tất cả mọi thứ đều cho Cố Đình Sâm vậy, tuy nhiên cháu cũng hy vọng anh ấy có thể đến trước mộ cháu rồi đàn một bản piano.”

Luật sư Trần dùng ánh mắt thương xót mà hỏi: “Tổng giám đốc Thời, bản nhạc nào vậy?”

Tôi tùy tiện nói: “Thôi, "Wind Live In The Streets" đi.”

Hồi mới gặp Cố Đình Sâm ấy, bản nhạc piano đầu tiên mà tôi nghe anh đàn chính là "Wind Live In The Streets".

Đó là bản nhạc cuối cùng mà mẹ tôi đàn cho tôi nghe lúc còn sống.

Sau khi rời khỏi chỗ luật sư Trần, tôi gọi điện cho Cố Đình Sâm. Anh nhấc máy rồi lên tiếng hỏi một cách trầm thấp: “Hửm? Sao cô lại gọi điện nữa rồi?”

Lại?

Cả năm nay, tôi cũng chỉ gọi điện cho anh có hai cuộc.

Tính cả cuộc gọi đêm qua.

Tôi vẫn nhẫn nại mà cười hỏi: “Tối nay anh có về nhà ăn cơm không?”

Anh lạnh lùng ném cho tôi hai chữ: “Không về.”

Tuyết vẫn rơi từ trên tầng không, tôi giơ tay đón lấy, cảm giác lạnh lẽo thấm sâu vào tim. Tôi bỗng nói: “Em nghe nói Ôn Như Yên về nước…”

Cố Đình Sâm ngắt lời tôi rồi lạnh lùng nói: “Cô định làm gì với cô ấy? Thời Sanh, tôi cảnh cáo cô, nếu cô ấy có chuyện gì thì tôi sẽ giết cô chôn cùng!”

Giết tôi chôn cùng…

Vốn tôi còn nghĩ mình nói sẽ nhường lại vị trí Cố phu nhân và vun đắp cho anh thì chẳng qua đêm nay để anh về nhà ăn cơm chỉ là thương lượng đôi chút về chuyện ly hôn thôi.

Nhưng trong lòng anh, tôi vẫn cứ ác độc như thế mãi.

Nếu anh đã nghĩ tôi như thế thì chẳng thà nghe theo anh đi.

Nụ cười của tôi không đến đáy mắt: “Vậy tối nay anh có về nhà không? Em cũng không dám bảo đảm mình mà ghen ghét lên thì có làm việc gì tổn thương người khác không.”