Nghiêm Túc giống như không nhìn thấy Phương Châm, trực tiếp cùng nhân viên cứu hộ nói chuyện.
Lúc bắt đầu nhân viên cứu hộ cứ nghĩ anh là quần chúng nhiệt tình, sau
lại biết được anh là Chủ tịch Quảng trường Thâm Lam, lập tức giật mình, gật đầu nói: “Vậy thì phiền Nghiêm tiên sinh trấn an cảm xúc của đứa
nhỏ đừng làm cho nó kích động.”
Sau khi Nghiêm Túc chăm chú nghe nhân viên cứu hộ hướng dẫn, vòng qua
Phương Châm đi đến bên cạnh Tráng Tráng, ngồi xổm xuống nói: “Người bạn
nhỏ, cháu tên là gì?”
“Tráng Tráng.” Tráng Tráng vừa lau nước mắt vừa trả lời.
“uh, người bạn nhỏ Tráng Tráng, bây giờ tay cháu đau không?”
“Đauh.”
“Chờ chú cảnh sát cắt tấm thép hai bên là cháu có thể rút tay ra rồi.”
“Thật không?”
“Thật, đến lúc đó sẽ hết đau.”
Tráng Tráng hơi có chút tình cảm với người chú xa lạ này. Ngh có một
gương mặt khiến người ta yêu thích, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt thâm thúy
quả quyết, làm người ta vừa thấy là sinh lòng tin tưởng. Tráng Tráng
nhìn một cái liền thích người chú dễ nhìn này.
Nhưng cậu không dám xác định: “Thật là không đau?”
“Ừ, khi chú còn bé cũng bị thang máy kẹp tay, chú bảo đảm, chờ đến khi
rút tay ra liền hết đau. Nhưng là một chút lúc chú cảnh sát cắt tấm
thép, Tráng Tráng phải nghe lời, không được giãy dụa biết không?”
“Vậy, vậy lúc cắt tấm thép có đau không?”
“Có một chút.”
“con, con sợ đau.” Tráng Tráng vừa nói vừa nhìn Phương Châm, “Phương di, con sợ.”
Phương Châm vừa định há miệng an ủi cậu, Nghiêm Túc quay đầu bắn ánh mắt sắc bén đến, trong lòng Phương Châm giật thót, lập tức hiểu ý Nghiêm
Túc, ngậm miệng không nói. Nghiêm Túc đang trấn an người, lúc này bất
luện người nào cũng tốt nhất là đừng xen vào, phá vỡ kế hoạch của anh.
Nghiêm Túc cảnh cáo Phương Châm xong lại nhìn Tráng Tráng: “chỉ đau một chút, nhịn một chút là được rồi.”
“Thật sự là một chút sao chú?”
“chú đã nói là khi còn bé tay chú cũng bị kẹt như vậy, chú bảo đảm.”
“chú, chú thật dũng cảm.”
“Nam tử hán đại trượng phu phải dũng cảm. Lớn lên mới có thể bảo vệ các cô gái nhỏ, có đúng không?”
Lời này lập tức chạm đến khí thế anh hùng của Tráng Tráng. Đứa trẻ năm
tuổi ở trong nhà trẻ “hô phong hoán vũ” những cô bé cùng tuổi hay là nhỏ hơn đều làm các cậu sinh ra loại ý muốn bảo hộ. Các cậu không hiểu tình yêu, nhung theo bản năng muốn bày ra khí phái con trai, làm những cô bé kia thật tin phục. Cho nên, nhắc đến các cô gái nhỏ tinh thân Tráng
Tráng lập tức tỉnh táo, lập tức thu lại nước mắt, gật đầu nói: “Dạ, cón
nhất định dũng cảm.”
Hai mắt Nghiêm Túc tỏa sáng, biết được mình đã tìm ra chỗ đột phá.
Có Tráng Tráng phối hợp, chuyện tiếp theo dễ làm rất nhiều. Nhân viên
cứu hộ cũng rất có kinh nghiệm, người trong nhóm lại phối hợp tốt, cắt
tay vịn đối với bọn họ không là khó khăn. Nghiêm Túc nửa ngồi trên mặt
đất, quỳ một gối xuống, ôm cả người Tráng Tráng vào ngực mình, lại lấy
tay che kín mắt đứa bé, tận lực để cậu không nhìn thấy cảnh cắt tay vịn.
Lúc thanh âm máy cắt vang lên, Tráng Tráng sợ ngăng thẳng đầu lên,
Nghiêm Túc liền dựa sát vào tai cậu nói: “Tráng Tráng, thích em gái nhỏ ở nhà trẻ có phải hay không?”
Tráng Tráng do dự một chút, ngượng ngùng nói: “Có”
“Nga, có xinh không?”
“Xinh.”
“Xinh thế nào?”
“Đôi mắt thật to, da thật trắng. Mẹ cô bé mua quần áo xinh đpẹ cho cô, trên đầu còn có kẹp tóc đủ mọi màu sắc.”
“Ừ, quả thật xinh đẹp.”
“Chú, Chú có cô gái chú thích không?”
Phương Châm ở một bên nghe thấy đổ thật nhiều mồ hôi, hai người này thật đúng là con trai bản chất vốn sắc a. Đàn ông con trai cho dù kém nhau
bao nhiêu tuổi, chỉ cần ở một chỗ nói về cô gái thì độ hưng phấn và vẻ
mặt đều giống nhau.
Hai người cứ như vậy, chú một câu cháu một câu bàn về chủ đề cô gái.
Phương Châm không lắng nghe nữa, tập trung lực chú ý trên máy cắt. Cuối cùng một bên tay vịn bị cắt đứt một phần, nhân viên cứu hộ cẩn thận
từng li từng tí đêm tấm thép ra, để cánh tay có nhiều không gian thêm
chút. Khi xác định có đủ không gian, một nhân viên cứu hộ đưa tay vào,
lại bảo Nghiêm Túc phối hợp rút tay Tráng Tráng ra ngoài, hai người hợp
lực cuối cùng cũng đem tay Tráng Tráng rút ra hoàn hảo.
Thấy được rút ra trong nháy mắt, tâm Phương Châm rốt cuộc thả xuống.
Nghiêm Túc ôm lấy cả người Tráng Tráng giao cho Phương Châm. Anh trầm
tĩnh khẽ gật đầu với cô rồi buông tay ra.
Tráng Tráng được Phương Châm ôm vào trong ngực quay đầu gọi Nghiêm Túc: “chú, cám ơn chú.”
“Đừng khách khí.”
Nghiêm Túc tươi cười với Tráng Tráng, lại xoay người phân phó cấp dưới
xử lý hiện trường, đồng thời cho người đi theo Phương Châm đưa Tráng
Tráng lên xe cứu thương, đi bệnh viện khám lại, chăm sóc và xử lý thủ
tục bồi thường.
Cho dù là phụ huynh đứa bé không chăm sóc tốt hay là đứa bé bướng bỉnh,
khi xảy ra chuyện ở chỗ anh thì anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Chỉ là từ đầu đến cuối anh cũng không nói một câu với Phương Châm. Nếu như hôm nay là người phụ huynh khác của đứa bé, là người phụ trách ở đây anh
nhất định sẽ trấn an đối phương mấy câu. Nhưng đối phuong là Phương
Châm, anh cái gì cũng không nói ra được.
Bình thường anh tự nhận mình khong phải người hẹp hòi, đối với đối thủ
cạnh tranh còn có thể thả cho một con ngựa, nhưng chỉ có đối với cô gái
Phương Châm này, anh không mềm lòng được. Đại khát là anh chán ghét cô
gái này từ tận trong xương đi. (Cindy: rồi sau này anh sẽ yêu chị đến
tận xương)
Phương Châm bồi Tráng Tráng ngồi trong xe cứu thương, trong đầu cũng
nghĩ những vấn đề trước. Từ đầu đến cuối, Nghiêm Túc chỉ nhìn cô hai
lần. Lần đầu là cảnh cáo cô không được mở miệng phá hỏng kế hoạch của
anh. Lần thứ hai là lúc giao đứa bé cho cô. Vẻ mặt anh đối với cô đúng
là nghiêm túc mà xa cách, so với nhìn một người xa lạ còn không bằng.
Cô thiếu chút nữa là giết chết anh, anh phản ứng như vậy cũng là bình
thường đi. Thật ra thì đối với Phương Châm, lúc cô nhìn Nghiêm Túc túc
không phải cũng không có chán ghét cùng căm hận đâu, chỉ là trường hợp
đặc biệt hôm nay cô không thể bộc phát mà thôi.
Hai người bọn họ trong suy nghĩ lẫn nhau cũng xếp ở vị trí thứ nhất bị
chán ghét nhất a. Chẳng qua là, ai cũng không ngờ sau năm năm gặp lại
lại là cảnh tượng như vậy.
ở bệnh viện, Phương Châm gọi điện thoại cho vợ Anderson, lại bồi Tráng
Tráng đi chụp X quang cánh tay. Lúc vợ Anderson chạy đến thì đã có kết
quả, cánh tay đứa bé có hơi hồng cùng sưng thì xương không có bị tổn
thương, thuốc cũng không cần xức, về nhà chăm sóc mấy ngày là tốt.
Nửa ngày tiếp đó là bên trong An gia bùng nổ hai trận tranh chấp lón.
Đầu tiên, dĩ nhiên là vợ Anderson nhằm vào Phương Châm. Phương Châm rất
hiểu tâm tình của cô, đối với bảo mẫu nào mang con mình ra ngoái bị
thương, chắc chắn cũng sẽ giận. Cho nên lúc cô ấy mắng Phương Châm cô
cũng không mở miệng, chỉ là im lặng lắng nghe. Đây là thói quen cô hình
thành khi ở trong tù, da mặt đã luyệ dày rồi, lời khó nghe hơn nữa cô
cung nghe như vậy.
Vợ Anderson giận đến nhảy tưng tưng, muốn lập tức sa thải cô. Cô không
chỉ giận Phương Châm làm Tráng Tráng bị thương, mà còn giận cô bỏ một xe đồ ở trung tâm. Cô bảo Phương Châm mua chén dĩa đều là đồ quý giá đắt
tiền, Phương Châm lấy tiền sinh hoạt phí mà bình thường cô đưa đi mua,
tổn thất này là An gia phải gánh chịu.
Mặc dù Anderson kiếm được rất nhiều tiền, từ trước đến giờ cô đều tiêu
tiền như nước, nhưng đối với người giúp việc thì cô giống như đàn bà keo kiệt của cả Trung Quốc, dùng tốn thêm một phân đều cảm thấy bị thiệt.
Hôm nay thoáng cái liền dùng hết một hai ngàn, làm sao cô có thể bình
tĩnh mà không giơ tay giơ chân. Mặc dù, Nghiêm Túc cho một khoản tiền
bồi thường đủ cho cô mua lại mấy bộ chén dĩa, nhưng trong lòng cô một
con ngựa đổi lấy một con ngựa. Đó là tiền Tráng Tráng dùng tay mình để
đổi lấy, cũng không thể lấy ra triệt tiêu tổn thất mà Phương Châm tạo
thành. =.=’’’
Cho nên Phương Châm gặp phải nguy cơ sắp bị thất nghiệp.
Trong lúc đo, Anderson đang ở công ty tăng ca, nhận được điện thoại liên chạy về. Anh biết tình huống đại khái, vừa đến nhà là xem xét cánh tay
Tráng Tráng, lại hỏi cậu mấy câu, dạy bảo cậu sau này không được lại
chạy lung tung rời khỏi tầm mắt của người lớn, sau đó lại bào Phương
Châm và Tráng Tráng về phòng.
Từ đầu đến cuối anh cũng không nói chuyện sa thải Phương Châm.
Đợi đến trong phòng khách chỉ còn hai vợ chồng, Anderson lại lần nữa bùng nổ tranh cãi với vợ.
Phòng Phương Châm ở tầng một mơ hồ nghe được toàn bộ nội dung.
Lúc hai người tranh cãi là dùng tiếng Anh, Phương Châm nghe vợ Anderson
oán giận chồng thiên vị người giúp việc, lại nhắc lại ý muốn sa thải
Phương Châm. Cô ta thật vất vả mới nắm được sai sót của Phương Châm,
huống hồ lón như vậy làm sao lại không mượn nó để phát huy.
Anderson đối với yêu cầu cảu vợ chỉ lạnh lùng cười, nói cực nhanh: “tôi
mời cô ấy đến là để làm việc nhà chứ không phải chăm sóc đứa bé, lúc đầu chúng ta về nước đã nói, tôi chịu trách nhiệm kiếm tiền, cô chịu trách
nhiệm chăm sóc con trai. Trách nhiệm của tôi, tôi đã làm xong tất cả,
trách nhiệm của cô đâu, cô xem cô có làm được gì không?”
Vợ Anderson sửng sốt, đuối lý không biết nói thế nào.
Anderson tiếp tục quở trách cô: “con trai vốn là trách nhiệm của cô,
nhưng cô giao toàn bộ cho người giúp việc, người giúp việc một mình lại
phải nấu cơm, quét dọn, vệ sinh nhà cửa, lại còn trông coi đứa bé, thì
làm sao lại trông cói được tốt? Chuyện hôm nay trách nhiệm là ở cô, nếu
như cô ở nhà trông coi con, hoặc là cùng đi trung tâm mua sắm thì chuyện gì cũng không phát sinh. Tôi cùng cô đã nói rõ, cô thích chơi, tôi nhắm một mắt mở một mắt, nhưng là con – cô phải chăm sóc cho tốt. Nếu chư cô không làm được, vậy cô cũng không xứng làm mẹ nó.”
“Anderson!” vợ Anderson tức giận hét to, “lời này của anh là có ý gì,
lấy tiền trấn áp tôi phải không? Anh làm ra tiền là rất giỏi sao, xem
thường bà chủ gia đình? Anh đừng quên mẹ anh ở Mĩ cũng chưa bào giờ làm
việc.”
“Không sai, mẹ tôi quả thật là không làm việc, nhưng bà cực cực khổ khổ
nuôi tôi cùng anh tôi lớn. Còn cô? Cô có chăm sóc được gì cho con mình?
Mỗi ngày, cô không phải chơi mạt chược thì làm nail, xài tiền như nước
tôi cũng không để ý, nhưng ngay cả trách nhiệm căn bản cũng không làm
được, cô nghĩ tôi là ai? Dùng lời của người trong nước các cô, tôi là kẻ ngốc nhiều tiền sao? Tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô không chuyên tâm
chăm sóc con, ta sẽ tìm người khác đến chăm sóc nó.”
Ý tứ trong lời này quá rõ ràng, mơ hồ lộ ra ý muốn ly hôn. Vợ Anderson
lập tức bị dọa sợ không dám nói tiếp. Cô đã quen cuộc sống an nhàn giàu
có, bắt cô lần nữa bắt đầu cuộc sống dựa vào bản thân mình ra sức làm
việc, cô làm không được.
Anderson nhìn vợ bị lời anh dọa sợ, cho nên không nói thêm gì nữa, chỉ
nhắc nhở cô: “Ngày mốt, Nghiêm Túc sẽ đến nhà dùng cơm, cô đừng nên đi
đâu, giúp đỡ Phương Châm chuẩn bị thức ăn, hôm nay thân phận Nghiêm Túc
không còn tầm thường, trong lòng cô hẳn là rõ ràng hơn tôi.”