Tân Xuân Mãn Ý

Chương 6: Tâm độc




Tư Văn cảm thấy chủ tử của mình từ khi có hài tử thì càng ngày càng âm dương quái khí. Nhà người ta có hài tử thì ra dáng phụ thân, trưởng thành, có trách nhiệm bao nhiêu thì chủ tử nhà này càng kì quái, âm u, khó hiểu bấy nhiêu.

Đã thế lại còn chẳng có chút khí độ dương nam nào, Mạt thiếu gia khỏi bệnh đã hơn 1 tháng rồi mà vẫn chẳng đề cập tới việc cưới xin sính lễ, cứ để âm nam nhà người ta vô danh vô phận mỏi mòn ở tại Lục gia.

Bọn gia nhân lắm lời cứ loan tin, nào là thiếu chủ tử bé bỏng của bọn họ có nương thân mĩ tựa tiên nhân, yêu mị vô cùng làm gia chủ Lục gia say mê đến quên cả phu lang chưa cưới, nào thì gia chủ Lục gia chỉ cần tử khí mẫu, không đón nương thân hài tử mà bắt người ta phải sống không danh phận.

Lời đồn thiếu căn cứ bắt đầu lan ra, đồn đi đồn lại, trở thành gia chủ Lục gia sắc lệnh trí hôn, toàn làm ra việc hơn cả cầm thú. Bây giờ còn sa đọa, thối nát hơn cả hai biểu huynh của mình.

Ít ra hai biểu huynh còn biết cưới hỏi rõ ràng, bao nhiêu thê thiếp thì vẫn có giấy trắng mức đen đàng hoàng. Đằng này chủ tử lại là lòi ra thằng con trước, nương thân thì mất tích không thấy mặt, phu lang chưa cưới chờ sính lễ đến sắp gẫy cổ vẫn không thấy đâu.

Nơi trà dư hậu tửu nào mà không đoán già đoán non chuyện lùm xùm này của Lục gia, quả thật ngõ ngách nào cũng biết chủ tử Lục gia giờ thành tra nam chính hiệu rồi.

Tư Văn rối rắm cau mày, bức thiết tìm cách cứu vớt hình tượng của chủ tử nhà mình, không thể để chủ tử thân dính vết nhơ được. Tự nhận mình đồng chủ tử như hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, Tư Văn thật không tưởng dính nước bẩn của chủ tử, nhỡ đâu...tìm không thấy lão bà thì phải làm sao?

Vì nhân sinh mà cố gắng Tư Văn quyết định rồi, đi bái phỏng Tả tiên sinh thôi. Dù sao Tả tiên sinh là người đưa đứa bé đến đây cơ mà, sao có thể không biết nương thân của nó ở đâu, phải không?

"Cái gì? Nương thân của tiểu Minh ở đâu ấy hả?" Tả Ý bình tĩnh lặp lại câu hỏi của Tư Văn, tay chân vẫn nhanh nhẹn đảo lá thuốc phơi khô trên phản gỗ. Tư Văn ra sức gật đầu, gương mặt non choẹt đỏ ửng lên, nom tươi ngon như quả đào mọng nước.

"Đúng vậy, Tả tiên sinh. Ngài có thể cho tiểu biết nương thân của thiếu chủ ở đâu được không? Tiểu nghe bọn nô tì đồn nàng ấy rất xinh đẹp, vừa thướt tha lại yêu kiều khiến chủ tử mê thất tâm hồn, khí Mạt thiếu gia không cưới. Bây giờ cả Lục phủ đồn ầm lên chủ tử là tra nam vô tình, tiểu tin chủ tử không phải người như vậy, muốn thay ngài ấy giải oan."

"Ta đương nhiên biết nàng ta ở đâu, chỉ là nàng ta..." Tả Ý thoáng ngừng tay, đưa mấy lát cam thảo mới mẻ trên giá cho Tư Văn. Thiếu niên hưởng thụ ngậm vị ngọt dịu quen thuộc, mở đôi mắt to tròn mong ngóng vọng theo khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tả Ý, lắng nghe âm điệu trầm thấp của hắn "Chết rồi, muốn tìm cũng chẳng có mà cho ngươi thấy."

Thiếu niên thất kinh mở to mắt, tin tức như sét đánh bên tai, chết rồi, chết rồi, chết rồi,...Ai chết cơ? Miệng Tư Văn há hốc, không tin tưởng nhìn Tả Ý. Tả Ý rất có kiên nhẫn lặp lại cho thiếu niên "Nương thân của tiểu Minh chết rồi, chính tay ta hỗ sinh cho nàng ta. Nàng ta sinh non, dong huyết mà chết."

"Nhưng mà, nhưng mà, bọn nô tì nói..." Tiểu Tư Văn vẫn không thể tin, lắp bắp phản bác.

"Đồn đãi vớ vẩn mà thôi." Tả Ý kiên định chặt đứt màn dong dài của Tư Văn, khẳng định mà lặp lại lần nữa. " Chết đến không thể chết hơn nữa, giờ còn nắm xương ở núi Hạ Khúc thôi. Có cần ta chỉ chỗ để tìm không?"

Tiểu Tư Văn cắn môi, u oán nhìn Tả tiên sinh vẫn bình chân như vại xử lý đống lá thuốc khô quăn của hắn. Giọng điệu âm u như oán phụ tra hỏi "Tại sao Tả tiên sinh biết mà không giải vây cho chủ tử của tiểu?"

Tả ý ngạc nhiên ra mặt phản bác "Y có nhờ ta giúp đâu. Ta là y sư của y, chứ không phải mưu thần tướng sĩ của Lục phủ, sao mà tự nhiên hiến kế được."

Tả Ý buông mi, nụ cười nhạt nhẽo đọng trên môi "Y còn không để ý mấy cái lời đồn đấy, ngươi hạt quan tâm cái gì. Đi chăm sóc cho chuẩn phu lang của chủ tử ngươi đi, dù sao hắn trúng độc mới khỏi, vẫn cần an dưỡng nhiều lắm."

"Ây nha, ngài nhắc tiểu mới nhớ mình còn phải lấy thuốc cho Mạt thiếu gia. Lần sau tiểu lại đến thăm ngài nhá! Tạm biệt Tả tiên sinh." Tư Văn giật thót cả mình, loay hoay ôm lấy mấy gói thuốc bổ dành riêng cho Mạt Hạ được Tả tiên sinh đặt sẵn trên giá, vừa chạy vừa cáo biệt Tả Ý, bóng dáng nhỏ bé thon thót như con chim sẻ lướt đi xa.

Hắn buồn cười lắc đầu, thư đồng này quả thật vô tri vô tư như trẻ con mà. Dù sao cũng xong việc giao thuốc rồi, hắn phải tiếp tục chế biến đống lá thuốc khô quăn trên phản của mình thôi.

Bỗng đôi tay Tả Ý run rẩy, lá thuốc được sao khô tung tóe vãi ra khắp mặt đất. Y sư nhíu mày áp tay lên ngực, ngơ ngẩn nhìn lá thuốc cuộn lấy đất cát bẩn thỉu, tiếc nuối công sức bao ngày bỏ ra để xử lý chúng.

Hắn thói quen cầm lấy cán chổi, run rẩy quét đống lá thuốc ra phía phòng bếp. Sắc mặt Tả Ý tái nhợt, chậm chạp hốt chúng đổ cạnh bếp lò, trầm mặc ngắm ụ thuốc chất cao của mấy ngày tụ lại. Thật nhiều, thật lãng phí, bao nhiêu thuốc quý của hắn đều bị nhiễm bẩn hết.

Gần một tháng nay Tả Ý chỉ có thể ru rú trong biệt viện, nhàm chán sơ chế thuốc thang của mình. Tất cả là do tâm độc phát tác nhanh hơn chu kì, mỗi lần đều đau đến muốn đòi mạng hắn. Từ 7 ngày rút ngắn thành 5 ngày, độc chất phản ứng với thuốc càng thêm kịch liệt, tiến trình chữa trị nhổ dần đến gốc rễ.

Hai loại độc kịch liệt giao tranh sản sinh càng ngày càng nhiều phụ độc. Tâm huyết liên tục bị tổn thương khiến cơ thể hắn vô cùng yếu đuối, chả khác gì mấy con ma ốm, gió thổi cũng gục. Tả Ý chỉ đành kéo dài thời gian chữa trị, bồi bổ thân thể rồi châm cứu để hộc dần máu độc ra.

Hơn một tháng chung đụng chịu đựng, Tả Ý dần dà quen thuộc với cơn đau tâm độc gây nên, đã có thể che dấu phản ứng của mình. Hắn tự tin không để ai nhìn ra hắn đang trúng độc, nhưng rốt cuộc hắn vẫn có điều kiêng kị.

Tại biệt viện này, gió thổi cỏ lay, Tả Ý đều có thể rõ ràng ai rình rập thăm dò mình. Còn ngoài kia, không chỉ Hỗn tộc như hổ rình mồi mà Lục Tân cũng đã nghi kị hắn. Hắn giờ chả khác gì con chuột cùng đường, trước có lang sau có hổ, ai cũng muốn bức ép hắn vào khuôn khổ.

Mà hắn không mong bất cứ ai trong hai phe làm được điều đó, hắn thật sự không muốn bị ép buộc thực hiện bất kể điều gì. Tả Ý chắc chắn mình sẽ không thể chịu nổi khi bên nào bị tổn thất cả, một bên là người thân của hắn, còn bên còn lại...

Tả Ý chua sót cười khổ, vuốt ngực thở dài. Càng không thể có một chút thương tổn nào được, không thể dù chỉ là một chút...