Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 86: Ái mộ




Cuối cùng, vẫn là hôn lên.

Bởi vì Tần Phi Li bị trọng thương, hơn nữa mất máu quá nhiều, toàn bộ môi đều trở nên mát lạnh . Cẩm Ngôn cũng bị gió thổi một đường, trên môi tự nhiên cũng sẽ không thể ấm áp, hai phiến môi lạnh như băng dán cùng một chỗ, ở dưới ánh lửa lay động, Cẩm Ngôn chớp cũng không chớp nhìn hắn. Tần Phi Li cũng không có nhắm mắt, chính là tầm mắt buông xuống, lập tức ở trên môi nàng ôn nhu trằn trọc, tự do.

Thân thể Cẩm Ngôn phảng phất như bị điểm huyệt, cứng ngắt vẫn không nhúc nhích, cuối cùng trong lúc hắn ôn nhu hôn môi, thân thể dần dần trầm tĩnh lại, chậm rãi vươn tay đến ôm lấy hắn.

Nguyên bản cánh môi lạnh như băng thong thả trở nên nóng bỏng, cũng không biết là người nào làm cho cái hôn kia càng sâu, hai người đều có chút ý loạn tình mê, đến khi dừng lại, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Trán Tần Phi Li chạm trán nàng, hô hấp chạm nhau, hắn bỗng nhiên cúi đầu nói: "Cẩm Ngôn, tìm người khác gả đi."

Thân thể Cẩm Ngôn lại cứng đờ, không thể tin vội ngẩng đầu, Tần Phi Li bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra một thanh chủy thủ nhét vào trong tay nàng: "Còn sống đi ra ngoài..."

Hắn còn chưa dứt lời, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy trên vai trầm xuống, Tần Phi Li vậy mà đã hôn mê bất tỉnh, lúc này nàng rất kinh hãi, vội xem thử mạch đập của hắn, nhận thấy được vẫn có một tia sinh mệnh, nàng nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lại đồng thời đem chủy thủ nhét vào trong lòng, không dám lại trì hoãn.

Nàng biết ý tứ Tần Phi Li, đơn giản là cảm thấy bản thân sắp chết, cho nên đưa cho nàng chủy thủ dùng để phòng thân, để cho nàng đi ra ngoài. Nhưng là, không nói đến việc hắn còn chưa có chết, mặc dù là muốn chết, chỉ cần có thể cứu sống, Cẩm Ngôn liền không có khả năng buông bỏ.

Đỡ hắn đến vùng đất bằng phẳng nằm xong, miệng vết thương hướng về phía ánh lửa, nguyên bản, nàng chỉ nhìn đến miệng vết thương sâu tới xương cốt, nhưng là lúc này, sau khi đặt hắn nằm xuống, mới phát hiện bất quá vài phút thời gian ngắn ngủn, trên mặt đất chỗ hắn ngồi vậy mà tràn đầy máu tươi, ngay cả rơm rạ cũng nhiễm đỏ một mảnh.

Nàng lúc này lại cũng không dám trì hoãn nữa, đem hai tay tiêu độc, lại đem miệng vết thương xử lý một phen, tinh tế tiêu độc, lúc này mới bắt đầu khâu. Thương thế của Tần Phi Li quả nhiên là rất nặng, mặc dù đã tẩy miệng vết thương, lúc khâu hắn một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Cẩm Ngôn động tác nhanh nhẹn, cuối cùng đợi đến khi khâu xong, cả người đã ra một thân mồ hôi.

Đã gần tới giờ tý, ánh trăng rốt cục xấu hổ lộ ra nửa gương mặt, tuy rằng ánh trăng vẫn như trước không quá sáng ngời, nhưng là tầm nhìn đã có chút lớn lên.

Cẩm Ngôn đem miệng vết thương của Tần Phi Li xử lý ổn thỏa xong, lại đắp lên kim sang dược, sau đó băng bó lại thật tốt, đợi đến làm xong tất cả những thứ này , mắt thấy Tần Phi Li vẫn như trước một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, sắc mặt lại tái nhợt, hô hấp yếu ớt, cả người giống như cũng chỉ còn một hơi mỏng manh, nàng có chút hoảng loạn.

Vết thương trên lưng tuy rằng sâu tận xương cốt, nhưng cũng không phải là vết thương trí mệnh, nhưng hắn lại như cũ hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể là do mất máu quá nhiều, Cẩm Ngôn cuối cùng không dám do dự nữa, cầm ống tiêm lấy ra, bắt đầu lấy máu của bản thân để kéo dài tính mệnh cho hắn.

Rút máu thật lâu, Cẩm Ngôn bắt đầu có chút choáng váng. Bốn phía đều là tiếng gió vù vù, còn có một hai thanh âm tiếng củi lửa gãy đồm độp, Cẩm Ngôn tựa vào sườn núi đá, cuối cùng nhổ xuống kim tiêm, kết thúc rút máu.

Nàng lại nghỉ ngơi một hồi lâu, mới cảm thấy có chút khí lực. Liền giãy dụa ngồi dậy.

Cũng không biết Tần Hiên hiện tại thế nào , đã hơn một cái canh giờ , hắn vẫn chưa có đến, không biết có hay không gặp phải chuyện bất trắc.

Nhưng là hai người ở bên cạnh lâu như vậy, tuy rằng là ở dưới sườn núi đốt lửa trại, nhưng khẳng định vẫn có ánh sáng đi ra ngoài, thời gian lâu như vậy, còn không có người đến đây, bọn họ hẳn là an toàn , chỉ là không biết Tần Hiên an toàn hay không.

Củi lửa đến cùng là không đủ chống đỡ một đêm. Bên này là sơn cốc, cây khô to lớn không nhiều lắm. Cẩm Ngôn liền muốn đi nhặt thêm một ít củi. Miệng vết thương Tần Phi Li nghiêm trọng như vậy, nếu như không có lửa, mùa đông lại lạnh như vậy, nhất định rất bất tiện đi.

Quyết định chủ ý xong. Nàng đem ngoại bào cởi ra, đem đắp lên cho Tần Phi Li, lại đem lửa trại dập tắt. Dù sao cũng muốn vào trong rừng cây nhặt nhánh cây làm củi lửa, Cẩm Ngôn liền thuận tiện đi tìm Tần Hiên.

Trên đùi bị thương, hành động vô cùng bất tiện, Cẩm Ngôn tìm một cây gậy, dè dặt cẩn trọng đi vào trong rừng.

Nàng vừa mới cởi bỏ ngoại bào màu đen của Tần Phi Li khoát lên trên người, lúc này một thân hắc y, nhìn cũng không rõ ràng. Nàng dè dặt cẩn trọng nghe động tĩnh, càngvào sâu trong rừng rậm, càng cẩn thận, bất quá, bên tai trừ bỏ tiếng gió xào xạt, cái gì cũng không có. Nàng mới lớn mật chút, một đường hướng bên trong bước đi.

Rốt cục đến địa phương đánh nhau phía trước. Vừa đi tới gần, mùi máu tươi dày đặc liền xông vào mũi. Cẩm Ngôn tỉ mỉ quan sát, trên đất nằm ba người, thích khách lúc trước là mười hai người, nói cách khác, tất cả thích khách đều ở trong này, bao gồm cả Tần Hiên.

Lòng của nàng bỗng chốc chùng đi xuống, lại đề lên. Tần Hiên quả nhiên là đã xảy ra chuyện sao? Cho nên mới chậm chạp không có trở lại?

Nàng đem chủy thủ nắm chặt trong tay, đầu tiên là để tại trên cổ thi thể kia, sau đó lại đi dò hơi thở trên mũi, tham dò qua một dám người, cuối cùng cũng tìm được Tần Hiên.

Nàng xem xét hơi thở của Tần Hiên, phát giác tuy rằng hô hấp có chút mỏng manh, nhưng vẫn còn một hơi thở, lại xem xét mạch đập của hắn, tinh tế cảm thụ một chút, chỉ cảm thấy mạch đập tuy rằng suy yếu, lại kéo dài không thôi, vẫn trầm ổn như trước, trên mặt lập tức vui vẻ. Như vậy, hắn vẫn là có thể cứu chữa !

Nàng vỗ vỗ mặt của Tần Hiên, ý đồ làm hắn tỉnh lại, không nghĩ tới, hắn cư nhiên thật sự tỉnh lại, nhìn thấy nàng, nhất thời biến sắc: "Ngươi thế nào..."

Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, ánh mắt hắn đột nhiên trừng lớn nhìn về phía sau lưng Cẩm Ngôn, Cẩm Ngôn theo bản năng quay đầu, lại không biết Tần Hiên dùng khí lực ở đâu, chợt đoạt chủy thủ trong tay nàng, hung hăng phóng một cái, nhất thời "Xích" một tiếng, mà người kia nguyên bản đứng sau lưng Cẩm Ngôn, thích khách nắm trường kiếm, còn chưa kịp đâm đến, liền ngã xuống.

Cẩm Ngôn toát một thân mồ hôi lạnh, vội tiến lên kiểm tra, xác định thích khách kia đã chết, lúc này mới nhổ xuống chủy thủ, lại đem một đám thích khách còn lại xem xét một lần nữa, thế này mới yên tâm trở về, nâng Tần Hiên lên, lo lắng nói: "Ngươi thế nào?"

"Không có việc gì..." Tần Hiên mới nói ra hai chữ, lại bỗng nhiên cúi đầu ói ra một búng máu, Cẩm Ngôn nhìn ở trong mắt nói: "Ngươi bị trọng thương, hãy đi trước nghỉ một lát đi, Vương gia cũng bị thương, ta vừa mới băng bó miệng vết thương cho hắn, lúc này đang mê man."

Tần Hiên vừa nghe Tần Phi Li còn chưa có chết, nhất thời trước mắt sáng ngời, dưới chân tựa hồ cũng sinh ra chút khí lực đến: "Đa tạ vương phi."

"Cảm tạ cái gì đâu, ngươi một đường cũng không biết đã cứu ta bao nhiêu lần ." Cẩm Ngôn nói xong, hai người liền một đường gian nan hướng chỗ sườn núi kia đi đến. Rốt cục tới nơi, Tần Phi Li vẫn còn mê man , chỉ là sắc mặt lại tốt lên rất nhiều. Tần Hiên nhìn thấy hắn tuy rằng bị thương, lại còn sống, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra nói:

"Nhìn thấy Vương gia không có việc gì, ta an tâm."

Nhiều người, càng có nhiều hi vọng, Cẩm Ngôn không còn cảm thấy một mình chiến đấu. Vết thương của Tần Hiên tuy rằng cũng thật nghiêm trọng, nhưng đến cùng là so với Tần Phi Li tốt hơn nhiều, ít nhất, cũng không mất máu quá nhiều. Vai hắn trúng một kiếm, tương đối nghiêm trọng, còn lại đều là hai bên cánh tay cùng bụng, cũng không tính quá nặng. Cẩm Ngôn lại lấy ra châm, biện pháp giống nhau khâu vết thương lại cho hắn, dú sao Tần Hiên cũng là nam nhân, lại là hộ vệ của Tần Phi Li, Cẩm Ngôn thân là vương phi, để cho hắn cởi quần áo, hắn luôn cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, làm thế nào cũng không chịu, sau này vẫn là Cẩm Ngôn lấy thân phận vương phi mệnh lệnh cho hắn, hắn mới bằng lòng cởi quần áo.

Quá trình khâu rất đau, Tần Hiên lại không rên một tiếng, chỉ là trên đầu toát ra một tầng mồ hôi, Cẩm Ngôn xử lí miệng vết thương thỏa đáng cho hắn xong, cũng dùng gói thuốc bôi lên, thế này mới nói: "Ta lại đi nhặt một chút củi lửa đến, một đêm quá dài, Vương gia còn chưa có thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, ta sợ hắn chịu không nổi."

Tần Hiên vốn đang muốn nói để hắn đi, nhưng là Cẩm Ngôn nhìn hắn một cái, liền nói thẳng: "Vương gia bị thương, không thể động, ngươi ở tại chỗ này bảo hộ hắn, ta mới yên tâm."

Nàng nhắc tới Tần Phi Li, Tần Hiên mới cân nhắc một chút, thế này mới gật gật đầu.

Cẩm Ngôn lập tức liền đứng dậy, nàng nghĩ, Tần Phi Li bị thương nghiêm trọng như vậy, buổi tối nhất định sẽ phát sốt, chỉ cần đốt lửa có thể lui xuống bớt, hẳn sẽ không có gì đáng ngại.

Nhưng là, nàng mới vừa đứng lên, liền cảm thấy một trận choáng váng mắt hoa, thân mình mềm nhũn, liền muốn ngã xuống đi. Tần Hiên liền phát hoảng, vội tiếp nàng, thế này mới không có làm cho nàng ngã trên mặt đất, thanh âm của hắn cũng lộ ra một tia sốt ruột: "Vương phi, ngươi làm sao vậy?"

Cẩm Ngôn ngồi một hồi lâu, mới vẫy vẫy tay, ý bảo bản thân không có việc gì, lại ngồi thật lâu, mới nhìn Tần Hiên đang lo lắng nói: "Bỗng chốc đứng dậy có chút gấp nên mới như vậy, không có chuyện gì, ngươi yên tâm đi."

Nàng nói xong mới lại chậm rãi đứng lên, hướng xa xa đi tới. Tần Hiên vốn muốn cản, nhưng là vừa chuyển mắt, lại nhìn đến cách đó không xa tay nải rời rạt, thời điểm hắn ở Vương phủ, nhìn đến Cẩm Ngôn lấy máu truyền cho Tần Phi Li, mà những thứ nàng dùng vào thời điểm truyền máu cho vương gia, hắn mặc dù không có ở đó, sau cũng có nghe nói. Lúc này nhìn đến ống dẫn cùng châm,bên trong ống tiêm trong suốt bạc vẫn còn có một chút máu đỏ tươi, hắn lúc này liền hiểu được.

Vương phi đây là lại truyền máu cho Vương gia, bởi vì truyền nhiều lắm, cho nên mới sẽ xảy ra tình huống vừa rồi.

Hắn trong lúc nhất thời, mâu sắc không hiểu, trong lòng lại đối với Cẩm Ngôn tràn ngập kính nể.

Cũng không lâu lắm, Cẩm Ngôn liền nhặt được củi lửa, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ thiêu đốt một đêm .

Tần Hiên trải qua một phen nghỉ ngơi, thân mình tốt lên rất nhiều, bởi vì cả một ngày hai người đều không có ăn cái gì, hắn liền đi vào trong rừng đi săn một cái nai con, đợi cho thịt nướng chín, lại vải lên một chút hạt tiêu phấn mà Cẩm Ngôn mang đến, cũng thực sự rất ngon.

Thời gian còn lại để mọi người nghỉ tạm . Tần Hiên đi gác đêm, nàng ngủ một chút.

Tuy rằng, để một người bị thương gác đêm, Cẩm Ngôn thật băn khoăn, nhưng chính nàng cũng bị thương, trên chân không ngừng đau, trên vai cũng mỏi . Hơn nữa một ngày này qua đi, cũng quả thật mệt đến ngất ngư, liền dựa vào Tần Phi Li ngủ.