Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 80-3: Ôn nhu dẫn dắt (3)




Buổi sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Cẩm Ngôn mở to đôi mắt đầy sương mù, sửng sốt ba giây, cảm giác được trên thắt lưng hiện hữu cánh tay đặc hữu nam tính, nàng nhất thời không khỏi rơi nước mắt.

Hậm hực hờn dỗi nhìn Tần Phi Li đang gần trong gang tấc, hắn dường như ngủ rất ngon, còn chưa có tỉnh, lúc này nàng mới yên tâm, lặng lẽ tính toán rút tay về. Nhưng mà, ngón tay vừa động một chút, trên mu bàn tay bỗng nhiên căng thẳng, ngay sau đó hai tay bị đôi tay ấm áp của hắn cầm lấy, lập tức thanh âm từ tính của nam nhân mang theo tia lười nhác từ trên đỉnh đầu vang lên: “Không cho vi phu sờ, nhưng là thân thể của vi phu, cả một đêm đều bị nương tử sờ qua, vậy tính như thế nào?”

Hai tay Cẩm Ngôn còn bị hắn nắm, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng cháy, làm cho thân mình cũng đều nóng lên: “Việc này… Ta đang ngủ… Không rõ ràng…”

Nói xong, nàng liền dùng sức tránh thoát tay hắn, bò người lên, bỗng chốc lại càng dựa sát vào Tần Phi Li đang nằm trên giường, ngốc ngốc cười: “Xin lỗi a, tối hôm qua ngủ say, cái gì cũng không nhớ rõ, ngươi đừng trách ta!”

Tần Phi Li bất đắc dĩ thở dài, lập tức quay đầu, làm cho Cẩm Ngôn đối mặt với hắn, tầm mắt hắn hơi dừng lại, bỗng nhiên liền không nói gì nữa. Ngay cả khóe miệng tựa tiếu phi tiếu cũng thu trở về.

Cẩm Ngôn theo ánh mắt của hắn, thân thủ ở trên mặt sờ sờ, vốn cũng không cảm thấy có gì không đúng, bất quá, đợi đến khi lòng bàn tay chạm vào mặt thì cảm giác khác thường , bỗng nhiên liền nắm chặt tay, toàn bộ thân thể đều cứng đờ. Nàng ngẩn đầu lên, mới nhìn thấy, mặt nạ của nàng đang nằm trong mép giường, trí nhớ nàng có chút mơ hồ, bất quá lại cảm giác được, hẳn là do sau khi bản thân đi ngủ, cảm giác không thoải mái, vô ý thức mới tháo xuống. Từ trước, nàng cũng không có cùng người khác ngủ, ngủ cũng chưa bao giờ mang mặt nạ, cho nên, lần đầu mang theo mặt nạ đi ngủ, đến cùng cũng không có quen.

Tần vương lấy mặt nạ của nàng trong mép giường, bỗng nhiên liền hướng về phía nàng vẫy vẫy tay nói: “Lại đây.”

Cẩm Ngôn nhìn nhìn hắn, có chút do dự, bất quá, nhìn đến ánh mắt nghiêm cẩn của hắn, cuối cùng vẫn xê dịch qua chỗ hắn.

Tần vương đem nàng ấn ngồi ở trên giường, lại kéo ngón tay nàng. Cẩm Ngôn ngơ ngác nhìn hắn, rất gần gũi, đây cũng là lần đầu tiên nàng bộc lộ hoàn toàn khuyết điểm của mình trước mặt người khác.

Ngón tay thon dài của hắn lưu luyến ở trên mặt nàng, ý tứ không rõ hàm xúc mở miệng nói: “Đau không?”

Cẩm Ngôn theo bản năng lắc đầu, nửa ngày âu, lại nhếch miệng cười cười, bất quá nụ cười kia so với khóc càng khó coi hơn: “Lúc đầu có chút đau, hiện tại không có cảm giác.”

Tần Phi Li bỗng nhiên nâng mặt nàng lên, hôn lên môi nàng, nói: “Thực xin lỗi.”
Cẩm Ngôn theo bản năng lui về sau, lại bị hắn ngănlại, lúc này mới thấy không hiểu sao hắn lại nói như vậy, đang muốn hỏi lại, hắn bỗng nhiên lại bổ sung thêm: “Trách ta không bảo vệ tốt cho ngươi.”

Cẩm Ngôn bật cười, lần này cười có chút tự giễu. Nàng đẩy tay Tần Phi Li ra, tiếp nhận mặt nạ trong lòng bàn tay hắn mang vào, gợi lên khóe môi nói: “Đây là chuyện không liên quan gì đến vương gia, làm gì lại tự trách mình? Huống hồ, lúc này Cẩm Ngôn đã sớm tiếp nhận khuôn mặt này, dù cho cả đời sống với gương mặt xấu xí khó coi này, cũng không có gì không tốt!” Ít nhất, may mắn, nàng không có vào cung!

Tần Phi Li cũng không nói tiếp, chỉ là đôi mắt hắn càng trở nên thâm thúy chút, nhìn nhìn Cẩm Ngôn không rõ chân tướng.

Bởi vì ngày đầu tiên sau tân hôn, theo lệ thường thì phải đi vào cung thỉnh an thái hậu cùng hoàng thượng.

Cho nên, hai người vừa rời giường, quản gia liền đưa vào cung trang, Cẩm Ngôn được cung nữ hầu hạ thay y phục trang điểm, mặt khác vết sẹo cũng không còn rõ ràng, chỉ còn hơi hồng nhạt, nên có thể nói bây giờ nhìn nàng minh diễm động lòng người. Mà Tần Phi Li vẫn như cũ một thân bạch sam, nhanh nhẹn như tiên ngồi trên xe lăn.

Hai người rất nhanh liền tiến vào xe ngựa, cùng tiến vào cung.

Người đầu tiên thỉnh an, tất nhiên là thái hậu. Thân là mẫu phi trên danh nghĩa của Tần Phi Li, nhưng cũng là người làm cho hai chân hắn bị tàn tật, Tần Phi Li đối với bà, sợ là cũng chỉ có hận ý. Bởi vì tranh đoạt quyền lợi, ngay cả một tiểu hài tử cũng không tha, tâm địa người phụ nữ này, thật sự ác độc.

Bất quá thời điểm hai người đến nơi, thái hậu đang cùng một nhóm các cung phi uống trà tán gẫu, hoàng đế cùng hoàng hậu cũng ở đây, Cẩm Ngôn nghĩ rằng, gặp luôn như vậy, đỡ cho nàng cùng Tần vương chạy tới chạy lui phiền toái.

Bởi vì chân của Tần vương không tiện, liền chỉ có một mình nàng quỳ xuống hành lễ. Lần này, Cẩm Ngôn làm được vô cùng quy củ, bởi vì lần đầu gặp, tất nhiên là đại lễ.

Thái hậu khẽ nhấp một ngụm trà, miễng cưỡng “Ân” một tiếng, sai người cho ngồi, sau đó nhìn nhìn Tần Phi Li, lại nhìn Cẩm Ngôn thủy chung chỉ biết vâng lời, mới nói: “Nhìn ngươi bây giờ quy củ không ít, nghĩ đến, sau khi lập gia đình, lại thành thật hơn. Sớm biết như vậy, nên cho ngươi sớm lập gia đình.”

Lời nói này tất nhiên là nói về Cẩm Ngôn, trong lời nói có ý mỉa mai. Đã có kinh nghiệm lần trước, lần này, Cẩm Ngôn đắn đo đúng mực, châm chước nói: “Thái hậu nương nương nói đùa, lớn nhỏ phải có thứ tự, hoàng hậu tỷ tỷ còn chưa có gả, nơi nào có đạo lý Cẩm Ngôn xuất giá trước đâu?” Nếu các nàng không đưa ra tuyển chọn cung phi, làm sao hiện tại nàng lại mang bộ dáng này.

Thái hậu hơi hơi vuốt cằm, hiển nhiên hài lòng đối với câu trả lời của nàng, ngược lại nhìn về phía Tần Phi Li nói: “Thân mình Tần vương như thế nào rồi? Tối hôm qua được không?”

Nàng vừa hỏi chuyện tối qua, Cẩm Ngôn không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra buổi sáng khi tỉnh dậy, trên mặt xẹt qua một chút mất tự nhiên, Tần Phi Li nhìn nàng một cái, bất động thanh sắc đem ánh mắt mơ hồ của nàng thu vào mắt, cười nói: “Vô cùng tốt, ra một thân mồ hôi, thân mình nhẹ nhõm hơn.”

Câu hỏi này của thái hậu, đơn giản là thử chuyện viên phòng đêm qua, mà Tần Phi Li trả lời, lại là chuyện về dược dục, hai sự kiện căn bản không giống nhau, nhưng một hồi hỏi đáp như vậy, lại tình cờ ăn khớp.

Tần Phi Mặc cùng Ôn Ca Ngâm ngồi ở phía trên, ngồi hai bên bên cạnh thái hậu, nghe vậy, ánh mắt hai người đều xẹt qua vài phần cảm xúc không rõ ràng, mâu quang Tần Phi Mặc nặng nề đảo qua trên người hai người, giữ kín như bưng, mà con ngươi Ôn Ca Ngâm, lại có thái độ khác thường, cũng đồng dạng giữ kín như bưng.