Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 123: Chương 123





Muốn nói có cừu gia, phỏng chừng trừ bỏ Tần quốc những quốc gia khác đều xem như cừu gia, kể cả ngoại tộc ngoài trường thành!
- Có rất nhiều người đánh chủ ý của ngươi, bọn họ đều có quân công trong người, cho ngươi làm hộ vệ là vì bảo vệ ngươi an toàn, đương nhiên trên danh nghĩa bọn họ vẫn là người của ta.

Doanh Chính chỉ vào bốn hộ vệ cao lớn vẻ mặt sát khí nói:
- Đi theo bên cạnh ngươi, dùng phòng ngừa vạn nhất.

Lý Quý Dương nghĩ nghĩ chợt hiểu ra, lần trước hắn bị Thành Giao ngăn ở tiệm châu báu ra vẻ làm cho Doanh Chính tạc mao, vì vậy mới phái hộ vệ cho hắn.

Phải biết rằng những người này là có quân công, không ai dám dễ dàng thương tổn hay giết chết, ngay cả Thành Giao cũng không được!
Bởi vì bọn họ là có quân công, mà Tần quốc xem trọng quân công hơn hết thảy, không có thừa kế tước vị nhưng có thể dùng quân công phong tước!
- Không.

.

cần đi?
Lý Quý Dương rụt cổ, hắn có nhiều bí mật như vậy, mang theo bốn hộ vệ bên người rất không có phương tiện:
- Ta lại không phải là đại nhân vật nào.

- Ngươi là con nuôi của a nương ta.


Doanh Chính định nói là huynh đệ của ta, nhưng hắn không thể nói ra, huynh đệ, Thành Giao mới là thân huynh đệ của hắn, kết quả cho tới bây giờ hai người cũng chưa từng nghiêm túc nói chuyện với nhau, thậm chí hắn cũng chỉ nhận thức bọn đệ đệ nhỏ tuổi hơn, nói cũng chưa nói qua vài lần!
Thế cho nên Doanh Chính cảm thấy được, dùng từ huynh đệ chính là vũ nhục quan hệ giữa hắn cùng Lý Quý Dương!
- Đã nói đó là nghĩa mẫu nhận thức ta, người ta đều là rừng gươm biển lửa hợp ra quân công, ta chỉ là một tên tiểu tử, vô quan vô tước, làm cho người ta theo bảo hộ thật không tốt!
Lý Quý Dương xua tay cự tuyệt:
- Vô công không thể lộc.

Vẻ mặt bốn người vốn nghiêm túc không thay đổi, nghe xong lời của Lý Quý Dương chợt ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

- Ít nhất lúc ngươi gặp chuyện gì bọn họ có thể tiến cung cầu viện.

Doanh Chính thay đổi cách nói:
- Tỷ như Thành Giao tìm ngươi làm phiền, ngươi không tiện trực tiếp động thủ với hắn, ta tới thì khác, lần trước luận võ ta thắng, đánh cho hắn một trận!
- Ngươi đánh hắn?
Lý Quý Dương chấn kinh.

- Luận võ bình thường, hắn nói mình lợi hại hơn ta, vừa lúc làm cho quốc chủ phụ thân nghe được, nói so đấu một hồi, ta ở ngay trước mặt quốc chủ phụ thân đem hắn đánh ngã!
Doanh Chính nhỏ giọng nói:
- Mông tướng quân đã dạy ta mấy chiêu, ta dùng thử xem, quả nhiên đánh người rất đau, vả lại trên người không có vết thương!
Lý Quý Dương:
- !
Nguyên lai nam thần lúc này đã biết học âm người?
- Bốn người bọn họ đi theo ngươi ta mới yên tâm!
Doanh Chính nhỏ giọng giải thích:
- Ta sợ Thành Giao tìm ngươi làm phiền!
Hắn sợ chính là Thành Giao không làm gì được hắn, sẽ đem cơn tức đổ lên người Lý Quý Dương, vạn nhất tìm lưu manh đánh Lý Quý Dương đây?
Đánh chết thì không được, đánh đau thì có thể! Đến lúc đó không ai che chở Lý Quý Dương thì không được!
Cuối cùng Lý Quý Dương đành nói:
- Ta chỉ là một bình dân, dùng người có quân công bảo hộ thật sự là quá mức, như vậy đi, mỗi bên lui một bước, lúc ta ở Hàm Dương thành cho họ đi theo bảo hộ ta, quay về Lý gia trang rồi cũng không cần đi theo!
Doanh Chính đành gật đầu:
- Được rồi.

Giải quyết xong vấn đề hộ vệ, bọn họ đều chuẩn bị xong, Lý Tường vác theo thùng tiền, bên trong đựng vàng, bên hông mang theo túi tiền, toàn bộ đều là bố tệ!
Mười đứa bé đều ăn mặc chỉnh tề, lúc đến trên người có mang theo tiền, đương nhiên nhiều nhất là tiểu Cam La, Lý Quý Dương cấp tiền trả công cho tiên sinh ngoại trừ vật phẩm truyền thóng mỗi tháng đều cho năm mươi kim, một trăm viên tiền.

Lần này đi ra Cam Lỗi cho Cam La mười kim, một trăm viên tiền, đối với một nhi đồng năm tuổi mà nói cũng đủ tiêu phí.


Những nhi đồng khác nhiều nhất mang theo mười viên tiền, là Lý Quý Dương phát học bổng mỗi tháng cho bọn nhỏ mười viên tiền, ai thi giỏi thì phát cho ai, thi không giỏi không có tiền!
Nhưng cho tới nay không có ai thi không qua, bởi vì ai cũng thật quý trọng cơ hội học tập.

Một đám nhi đồng vây quanh quầy hàng, lão bản đương nhiên mất hứng nhưng có Lý Quý Dương cùng Doanh Chính đi theo phía sau, còn có tùy tùng, lão bản đành nuốt nghẹn vào lòng.

Lão bản là một trung niên phụ nhân, diện mạo bình thường, Lý Quý Dương vừa ý là trên sạp của nàng có một bộ tiểu túi tiền mười hai loại nhan sắc.

- Vật này bán thế nào?
Lý Quý Dương chỉ tay hỏi.

- Năm viên tiền!
Phụ nhân muốn bán vãi ba viên tiền, nhưng xem bọn họ không giống người thiếu tiền nên tăng giá.

- Ba!
Lý Quý Dương:
- Ba viên tiền, chúng ta mua mười hai tiểu túi tiền này!
- Ba không được, ít nhất bốn!
- Túi tiền này của ngươi dùng vải lẻ làm, người lớn sẽ không dùng, cũng chỉ cấp cho bọn nhỏ chơi một chút mà thôi! Nếu ngươi không bán cho ta, ngươi lưu lại cho mình đi!
Lý Quý Dương cầm túi tiền trả giá:
- Là lưu trữ lạn trong nhà hay là ba viên tiền bán cho ta?
Doanh Chính không nghĩ Lý Quý Dương biết trả giá như vậy.

Trước kia hắn ở phủ con tin Triệu quốc không có cơ hội đi ra ngoài, binh lính cũng không dám cho hắn đi ra ngoài, vạn nhất chạy trốn đây? Sau này về nước hắn đi ra đều có một đống người đi theo, mua đồ chưa từng trả giá!
- Vậy được rồi, ba viên thì ba viên tiền!

Phụ nhân cũng sợ khách nhân bỏ đi không chịu mua.

Lý Quý Dương thanh toán ba viên tiền, cầm túi tiền nói:
- Nào, mỗi người một cái, tự đựng tiền của mình vào nga!
Bọn nhỏ tiếp nhận túi tiền, đây là lần đầu tiên nhận được lễ vật thiếu gia cấp cho.

Lý Quý Dương cho Doanh Chính một tiểu túi tiền kim hồng sắc:
- Đây là của ngươi!
- Ta cũng có?
Doanh Chính giật mình.

- Ngươi cũng mới bao nhiêu? Còn không phải tiểu hài tử?
Lý Quý Dương đem túi tiền buộc ngang hông của hắn:
- Giữ lại đựng tiền!
Doanh Chính bật cười, hắn bỏ vào một viên tiền, hai mươi bố tệ.

Đoàn người tiếp tục đi tới, thời đại này tiểu hàng hóa thật không thiếu, có một sạp bán lão hổ bằng vải bố, Cam La mua một con lão hổ nhỏ, đại khái chỉ lớn cỡ bàn tay, thoạt nhìn khéo léo đáng yêu vô cùng.

.