Ai bảo lúc trước là Cam Mậu bị Tần quốc quốc chủ dọa trốn đi đâu!
Đều là lão tổ tông lưu lại di họa a!
- Đều dùng dược liệu gì vậy?
Lý Quý Dương hỏi một câu, trong không gian của hắn có địa phương có thể trồng, còn thu hoạch thật nhanh.
- Nhân sâm, hắn chỉ dùng nhân sâm bổ khí.
Nghe nói từ Ngụy quốc đi trở về, mệt khí không đủ.
Doanh Chính ngượng ngùng nhìn Lý Quý Dương:
- Mỗi ngày một bát súp.
- Không cần thuốc khác sao?
- Đôi khi cũng dùng, ta cũng không biết rõ là thuốc gì.
Hắn không thiếu nhân sâm, những thuốc khác đơn giản là tốn chút tiền mà thôi, hắn cũng không thiếu tiền.
- Hắn có biết văn tự Tần quốc?
- Có thể nói đại tài!
Doanh Chính cấp cho đánh giá khá cao:
- Chỉ là thân thể liên lụy.
Lý Quý Dương nghĩ thầm mình có linh tuyền trong tay, chẳng qua cho hắn chữa bệnh là được!
- Việc này ngươi yên tâm, sư huynh của ta y thuật xuất sắc, chờ lần sau hắn tới đây ta để cho hắn giúp nhìn xem, nếu là có thể chữa khỏi thì tốt hơn.
Lý Quý Dương nói.
- Vậy thì rất tốt!
Có thể trị lành bệnh vẫn tốt hơn luôn phải uống thuốc duy trì mạng sống a!
- Đây là phấn gia vị ta tự mình xứng, ngươi ăn thế nào?
Lý Quý Dương chỉ chỉ bình nhỏ bên cạnh.
- Ăn ngon, so với trước kia ngon hơn!
Doanh Chính ở trong Tần Vương cung ăn nhiều món ngon, nhưng lại không cảm thấy ăn ngon bằng ăn với Lý Quý Dương.
- Vật này mới nghiên chế ra, chờ thêm hai ngày làm cho Cao chiêm sự đi Lý gia trang một chuyến, ta bao một túi lớn cho ngươi, ngươi cùng nghĩa mẫu dùng là được.
Lý Quý Dương cao hứng nói.
- Ban đầu quốc chủ phụ thân còn nghỉ ngơi trong tẩm điện, hiện tại chỉ đi qua dùng cơm, ngủ lại ít.
Doanh Chính không phải không biết việc này đại biểu cho điều gì, nhưng không nghĩ tới a nương thất sủng nhanh như vậy.
- Để cho hắn đem nơi đó xem thành gia đình, không cần trở thành tẩm điện là tốt rồi.
Lý Quý Dương chỉ điểm:
- Nghĩa mẫu cũng không phải nữ nhân chỉ dựa vào quốc chủ mà sống, nàng trông cậy là a Chính ngươi.
Từ xưa tới nay, chỉ dựa vào chồng sống có mấy người? Dựa vào đứa con sống mới là chính đạo, nhớ Hoa Dương phu nhân ngày xưa, nếu không nhận thức Doanh Tử Sở làm con, hiện tại làm gì có vị trí Hoa Dương Vương thái hậu a? Cho dù là nhận thức mẫu thân, hiện tại Doanh Tử Sở cũng thật tâm chăm sóc nàng.
Nếu không phải Doanh Tử Sở thượng vị, hiện tại thành quốc chủ chính là Tử Hề, con của nữ nhân đối nghịch với Hoa Dương phu nhân cả đời, Hoa Dương Vương thái hậu chỉ sợ phải sớm theo lão quốc chủ cùng đi!
Cũng đỡ phải khổ thân!
Doanh Chính nghe xong lời này như có suy nghĩ gì.
Lý Quý Dương cũng không quấy rầy hắn, Thuần Nhã đổ một chén canh, vải lên đồ gia vị đưa cho Lý Quý Dương.
Lý Quý Dương chầm chậm uống canh, ăn chút bánh mì.
- Ta hiểu.
Thật lâu Doanh Chính mới thở phào một hơi, lại cùng hắn ăn cơm.
Lý Quý Dương nhắc tới chuyện ngọc hoàn:
- Là tiên sinh cho ta để phòng thân, ngươi cũng biết gia đình của ta.
.
Hắn đem sự tình của Lý gia thuật lại cho Doanh Chính nghe qua một lần, kỳ thật Doanh Chính cũng đã sớm biết, bởi vì lúc Mông gia truy xét đám người đuổi giết hai mẹ con bọn họ, cũng thuận tiện đem Lý gia trang tra xét một lần, nếu đúng dịp cứu người chính là ân nhân cứu mạng, nếu có người bố trí cục thì không cần quan tâm tới.
Cho nên sự tình của Lý gia cho dù Lý Quý Dương không nói Doanh Chính cũng đã biết.
Từ nhỏ bị tống đi, nói là đi học nhưng lại không xứng cho một người hầu hạ, nhi đồng nhỏ như vậy đi ra ngoài, nếu không bị tên buôn người bắt cóc, chính là sa vào ăn mày.
Sau khi Doanh Chính nghe báo cáo, thật sự rất muốn đi bào mộ phần của Lý gia, bào mộ phần của Lý gia phu nhân!
- Sợ mẹ cả đương gia đối với ta không tốt, cho ngọc hoàn báo hiệu, ngọc hoàn vỡ là cản một mạng cho chủ nhân, ngọc hoàn biến sắc là có độc, ngọc hoàn.
.
Lý Quý Dương cẩn thận dặn dò.
Doanh Chính toàn bộ ghi nhớ trong lòng, đồng thời càng thêm thân cận Lý Quý Dương, thứ này trên đời chỉ sợ ngàn vàng khó cầu, hắn lại đưa cho mình cùng a nương, còn có quốc chủ phụ thân.
- Ta vẫn còn có sáu cái, nếu ngọc hoàn có điều tổn thất ngàn vạn lần phái người đi qua lấy thêm!
Lý Quý Dương sợ hắn quý trọng mà không chịu dùng:
- Thứ này là đồ vật tiêu hao, nhưng tốt xấu có thể làm cho ngươi cùng nghĩa mẫu được an toàn, còn có quốc chủ.
- Ân!
Doanh Chính gật đầu.
Hai người tán gẫu hơn một canh giờ, bên ngoài Dương Phi Anh thiếu chút nữa nhịn không được xông đi vào!
Bởi vì hai người ném một đống cục diện rắm rối cho hắn, chờ hắn xử lý xong Vương phu nhân cùng Thành Giao công tử, chạy tới nơi này lại không tìm được cơ hội đi vào.
Hộ vệ của Doanh Chính ngăn tại cửa, không có mệnh lệnh của đại công tử ai cũng không cho vào.
Có thể đi theo trưởng công tử Tần quốc làm tùy tùng, người nào không có chức quan trong người?
Ít nhất cũng phải là một ngũ trưởng!
Hơn nữa bọn họ đều là cấm vệ quân!
Người Tần lấy quân công vẻ vang, chức quan đều ở trên chiến trường liều mạng kiếm tới, cho tới bây giờ cấp trên phân phó gì thì làm gì, nhất là môn khách như Dương Phi Anh, không vì quốc ra sức, cam tâm làm môn khách cho Lữ tướng bang xuất thân từ một thương nhân, toàn bộ chỉ nhờ vào mồm mép bò lên.
Bọn họ không đặt hắn vào trong mắt đương nhiên là không cho đi vào, Dương Phi Anh cũng không dám thật sự xông vào, kỳ thật hắn thật muốn biết bên trong nói cái gì.
Ở dưới lầu xoay lòng vòng, giống như kiến bò trên chảo nóng.
- Ngươi xem dưới lầu!
Lý Quý Dương nhìn qua cửa sổ thấy Dương Phi Anh, cười nói.
Doanh Chính nhìn thấy bộ dạng Dương Phi Anh, nhịn không được nở nụ cười:
- Ân.
- Có giống kiến bò trên chảo nóng hay không?
- Giống!
Doanh Chính gật đầu.
Hai người ăn xong mới đi xuống lầu, người bên dưới cũng ăn xong rồi đang đợi họ.
- Ta đi về trước, ngươi cũng trở về đi, nói một tiếng với nghĩa mẫu ta ở nhà rất tốt.
Lý Quý Dương cáo biệt.
- Nhưng vẫn luôn làm cho người lo lắng.
.
Một tiểu hài mang theo một tiểu tiểu hài nhi, cho dù có người hầu chiếu cố nhưng dù sao chỉ là người hầu, không phải trưởng bối trong nhà.
- Yên tâm!
Lý Quý Dương kiễng chân vỗ vai Doanh Chính:
- Ta cũng không phải dễ khi dễ!
- Ngươi nha!
Doanh Chính lo lắng, nghĩ lần sau tìm Mông tướng quân hỏi vài người thân thủ tốt, đưa đi Lý gia trang bảo hộ tiểu Dương.
- Vậy ta đi trước!
Lý Quý Dương tạm biệt nam thần của mình.
Dương Phi Anh cuối cùng cũng không dám đi theo sau mà chạy về Văn Tín hầu phủ tìm Lữ Bất Vi.
Lý Quý Dương lại tiếp tục mua đồ, mua xong quay đầu rời khỏi Hàm Dương thành, cũng không nói một tiếng với Dương Phi Anh.
Bởi vì hắn cảm thấy được nơi đây không nên ở lâu.
Lúc rời đi hắn để Lý Phúc an bài người điều khiển xe trâu của mình đi đón cha con Cam Lỗi Cam La, chỉ nói là đi mời tiên sinh.
Lý Phúc lập tức cao hứng tổ chức người mang xe rời đi.
Về tới nhà, đem đồ vật phân phối cho trong nhà.
.