Tàn Tồn

Chương 45




“Tiểu Nặc, ngươi trèo lên trên đó làm gì, nhanh leo xuống.”

Đồng Phượng tựa ở thân cây buông ra hai tay đang khoanh ở trước ngực, nhìn tiểu Nặc đang trèo lên đỉnh một thân cây, thân hình nho nhỏ đỡ lấy cành cây leo qua leo lại, nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm.

Nghe được thanh âm mềm nhẹ của Đồng Phượng vang lên dưới tàng cây, Lăng Nặc nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn không có bất luận cái gì sợ sệt, trái lại còn đối với hắn làm một mặt quỷ khả ái.

“Đừng nghịch ngợm nữa, leo xuống.”

Đồng Phượng điểm chân nhẹ nhàng nhảy lên cành cây mà Lăng Nặc đang ngồi, trên mặt hiện ra biểu tình nghiêm túc hiếm thấy.

“Hì hì, nương tử, ngươi xem đóa kia này rất đẹp có đúng không?”

Chỉ vào hoa màu hồng nhạt sinh trưởng ở đỉnh cây, hình dạng rất bình thường, Đồng Phượng nhàn nhạt liếc mắt một cái, đưa tay ổn định thân thể của Lăng Nặc, “Chỉ là một đóa hoa rất bình thường, có cái gì kỳ quái?”

Nhưng đúng là có chút nhìn quen mắt, hình như ở nơi nào gặp qua, nhưng thế giới to lớn, gặp phải hoa nhìn quen mắt cũng không có gì lạ.

Gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Lăng Nặc lộ ra một nụ cười thật tươi, từ trong lòng rút ra một cái khăn tay nhỏ mà cha vì hắn tỉ mỉ chuẩn bị, sau đó dưới sự trợ giúp của Đồng Phượng hái đóa hoa nhỏ kia xuống.

“Hoa này là trong thuốc của cha cần, phu tử đều đã nhanh hái hết hoa trên núi.”

“Cha ngươi có bệnh?”

Đồng Phượng ôm hắn nhảy tới một thân cây khác, đem hắn đặt trên đùi mình, ngồi xuống cành cây thô to, xoa xoa cái đầu khả ái của hắn, là một hài tử hiếu thuận a.

Lăng Nặc vừa nói đến cha thì gương mặt liền phát ra ánh sáng, “Cha phải thường xuyên uống thuốc, phu tử sẽ giúp cha chế thuốc, ta sẽ giúp phu tử hái thuốc, tiểu thúc thúc sẽ khuyên cha uống thuốc, hì hì, Phúc bá bá thích nhất là nhìn chằm chằm cha uống thuốc.”

Nghe Lăng Nặc mở miệng ngậm miệng đều là cha của hắn, xem ra người cha này trong sinh mệnh của hắn rất quan trọng, cũng giống như sư phụ trong sinh mệnh của chính bản thân cũng quan trọng như nhau.

“Nhà các ngươi thật thú vị, vậy ngươi một mình chạy ra ngoài, không nhớ cha ngươi sao?”

“Không phải, ta mỗi ngày đều nhớ cha, nhưng ta muốn chơi xong mới trở lại, còn muốn cưới vợ.” Lăng Nặc ôm cổ Đồng Phượng cười hì hì mà nói, đồng âm non mịn nghe thấy đặc biệt khả ái.

“Giáo chủ!”

Không đợi Đồng Phượng đáp lại Lăng Nặc, chợt nghe dưới tàng cây truyền đến tiếng kêu to của Hồng Trần.

Một tay xách một con gà rừng, một tay xách thỏ trắng ngẩng đầu nhìn một lớn một nhỏ ngồi ở trên cây, bọn họ thì nhàn nhã thong dong ngồi ở đó, còn hắn nhất định phải đi săn thức ăn, đây là điều bất đắc dĩ khi làm thuộc hạ.

“Hồng Trần đánh một con tiểu thỏ tử trở về a…”

“Ta nướng thịt thỏ cho ngươi được không?”

“Hảo! Ta thích nhất ăn thịt thỏ, cha có đôi khi sẽ đem ta lên trên núi nhìn mặt trời mọc, có đôi khi cũng sẽ nướng thịt thỏ thơm ngào ngạt cho ta ăn.”

“Cha ngươi thật lợi hại.”

Đồng Phượng trong mắt chớp động ước ao, hắn chưa bao giờ biết cái gì là cha, sư phụ cùng hắn cũng chỉ là quan hệ thầy trò, đến mức dường như đã không còn nữa.

Từ sáu năm trước sau khi Lăng Nguyệt Vụ biến mất, đã không còn nhìn thấy nhàn nhạt nhu hòa của sư phụ, về phần tính nết, có lẽ người khác nhìn không ra là có biến hóa, kỳ thực sư phụ đã thay đổi rất nhiều, chỉ là chính sư phụ cũng không phát hiện.

“Đúng vậy, nhưng mỗi lần uống thuốc, cha sẽ cau mày, sau đó muốn Phúc bá bá hâm nóng một vài lần mới uống lại, thật kỳ quái.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi lên một tia khó hiểu, Đồng Phượng nhéo cái mũi nhỏ của hắn, “Đó là bởi vì cha ngươi không thích uống thuốc, chúng ta xuống phía dưới giúp Hồng Trần thúc thúc đi.”

“Là như vậy sao?”

Chiếm được đáp án, Lăng Nặc hài lòng nở nụ cười, thì ra cha không thích uống thuốc, thuốc rất đắng a.

“Phải.”

Đột nhiên nhớ tới trước đây Lăng Nguyệt Vụ cũng không thích uống thuốc, nhưng khi có sư phụ hắn sẽ ngoan ngoãn uống hết, quan hệ của bọn họ tựa hồ vượt qua phụ tử bình thường, có lẽ bản thân suy nghĩ nhiều quá.

Có một chút hắn rất không rõ, sư phụ tại sao lại quên Lăng Nguyệt Vụ đến không còn một mảnh, sáu năm trước sau khi trúng độc tỉnh lại không còn nghe sư phụ nhắc đến Lăng Nguyệt Vụ, ngay cả y phục của tiểu hài tử trong phòng cũng rất vô tình cho người thu dọn đi, giống như là hoàn toàn không biết có một Lăng Nguyệt Vụ tồn tại.

Còn có nửa ngày thì sẽ đến Lăng Lạc cung.



“Phượng nương tử, có phải buổi tối sẽ nhìn thấy sư phụ ngươi hay không?”

Tay cầm lấy một cái đùi gà mà Hồng Trần xé cho Lăng Nặc, cái miệng nhỏ nhắn mở ra cắn lấy thịt gà, tuy rằng không có ngon như cha nướng, nhưng còn có thể bỏ vào miệng.

“Tiểu quỷ, ngươi thế nào có thể gọi giáo chủ như vậy, ngươi phải gọi là Phượng thúc thúc mới đúng.”

Hồng Trần bình thường vốn không thích nói hiện tại ngoại lệ vì Lăng Nặc mở miệng, ‘Phượng nương tử’ cái này nghe thật là khó có thể tiếp thu.

“Hắn là nương tử ta, đương nhiên phải gọi nương tử!”

Lăng Nặc đương nhiên sẽ không nhượng bộ, hắn chính là người gặp người thích a, Hồng Trần thế nào có thể mệnh lệnh hắn.

“Thế nhưng…”

“Hồng Trần, ăn cái gì đi, ăn xong chúng ta nhanh chóng lên đường.”

“Giáo chủ, ngươi không thể dung túng hắn như thế.”

Bọn họ mấy ngày nay căn bản là không hề vội vàng lên đường, mỗi ngày chỉ có sống phóng túng, nhờ vào phúc của Lăng Nặc, hắn cùng giáo chủ mấy ngày nay đều béo lên.

“Liệt liệt… Hồng Trần đáng ghét nhất!”

Nói xong liền chui vào trong lòng Đồng Phượng, cũng không sợ dầu mỡ trên miệng mà cọ cọ lên y phục của Đồng Phượng.

Hồng Trần tức đến không thể phản đối, chỉ phải căm giận cắn cắn cành cây cắm thịt thỏ, giáo chủ chưa từng nói cái gì, hắn thôi cũng quên đi, chỉ là hắn đã mệt cùng tiểu quỷ này tính toán, thực sự làm cho buồn bực, có lẽ sinh hoạt của hắn vốn cũng rất chán, đột nhiên có chút không thích ứng mà thôi, biết đâu giáo chủ cũng không thích ứng.

Nhưng, giáo chủ tựa hồ rất thích thú a.

“Ha hả…”

Đồng Phượng thấy Hồng Trần bị tức đến quẫn dạng, ôm tiểu thân thể của Lăng Nặc nở nụ cười.

Thật lâu không thấy chủ tử cười tự nhiên như thế, hài lòng như thế, Hồng Trần cũng nở nụ cười, chủ tử không hề vị chuyện kia phiền não nữa?

Ăn xong bữa cơm trưa giản đơn bọn họ liền hướng về phía Lăng Lạc cung xuất phát.

Trên đường vì có tồn tại của Lăng Nặc mà không còn nặng nề như trước.

Cùng lúc đó, Lăng Nguyệt Vụ mới thoát khỏi khốn khổ vì độc phát, cùng Phúc Nhị xuất phát đến Lăng Lạc cung.

Vì nhi tử hay là vì hắn.

Không cần nói cũng đã biết.