Hương bạc hà nhàn nhạt pha lẫn hương hoa hồng nồng nặc, không có thói quen ngửi thấy mùi hương như vậy Lăng Nguyệt Vụ từ trong mộng chậm rãi tỉnh lại, hắn ngủ không hề trầm lắng, hắn cảm giác được xung quanh luôn có người, trạng thái nửa mê nửa ngủ càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Đôi ngươi đen như sao sáng hơi đau rát dần mở, nhưng trước mắt hiện lên gương mặt trái xoan như yêu nghiệt, chưa bao giờ có thói quen có người xuất hiện bên mình, hắn nhanh chóng chém ra một quyền, ở giữa đôi mắt đối phương.
“Ôi!”
Một tiếng kêu thảm thiết khoa trương vang lên, Đồng Phượng khom lưng đang định quan sát Lăng Nguyệt Vụ tỉnh lại hay chưa, thân thể mềm nhũn dựa vào trên người Lăng Sương Nhược ngồi ở bên giường, nhưng người kia thân thể hơi nghiêng, chuyển hướng nhìn về phía bảo bối nhi tử, gương mặt mang theo vẻ lo lắng cùng với sự ấm áp như ánh dương mùa đông.
“Vụ nhi, có chỗ nào khó chịu không?”
Lăng Nguyệt Vụ mặc kệ Đồng Phượng đang lấy cớ đau đớn tới gần bên người Lăng Sương Nhược, mở mắt nhìn về phía gương mặt quen thuộc, tay Lăng Sương Nhược hướng về phía hắn, hắn thuận theo dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược, khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng Lăng Sương Nhược cọ tới cọ lui, vẫn là hương bạc hà nhàn nhạt này dễ ngửi hơn.
“Vụ nhi, tại sao lại không nói lời nào, nơi đâu khó chịu nói cho ta biết.”
Lăng Sương Nhược lần thứ hai mở miệng, cúi đầu hỏi thân thể nhỏ bé vùi trong lòng hắn, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nhuyễn mượt, hình như so với lần gặp trước đã dài hơn không ít. Sáng sớm hắn nhìn thấy mà trong lòng đau đớn, nhìn thấy tia máu run rẩy chảy xuống ở khoé miệng làm cho hắn một khắc cũng không muốn rời đi bên người Nguyệt Vụ. Sau khi Diệp Hạ chuẩn đoán bệnh mới phát hiện, thì ra là mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, có chút khí huyết công tâm, về phần võ công trên người Vụ nhi, hắn biết hắn không có khả năng có được đáp án, nhưng chỉ cần Vụ nhi bình an là tốt rồi.
“Nhược, ta đã nói ngươi ngay từ đầu là con ngươi đầu óc có vấn đề, ngươi cũng không tin, xem đi, hảo tâm không hảo báo, nếu như là con ta, ta trước hết đánh vào mông hắn, nhìn hắn còn dám tuỳ tiện nữa hay không!”
Đồng Phượng ngồi ở bên cạnh nhất quyết không chịu đi, bắt đầu ‘ra mưu hiến kế ‘, hệt như một nữ nhân ác độc hay góp gió thêm bão, ai ngờ trong mắt của người khác hắn chỉ như một tiểu hài tử bốc đồng.
Lăng Nguyệt Vụ miễn cưỡng giương mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, từ gương mặt yêu nghiệt kia một đường cúi xuống, lại nhìn về tay trái của hắn đang bị dây xích buộc chung với tay Lăng Sương Nhược, tựa hồ có chút chướng mắt.
Xốc chăn ngồi dậy, leo lên trên đùi Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược vẫn luôn đoán không ra nhi tử mình đang nghĩ gì, vẫn đều theo ý muốn của hắn, vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn dễ dàng đem hắn ôm vào trong ngực.
Mùi máu tươi trong miệng làm hắn cảm thấy khó chịu, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Phó và Diệp Hạ ngồi ở bên cạnh bàn ngậm miệng xem kịch, lạnh lùng trong ánh mắt không thua gì Lăng Sương Nhược, “Nước.”
Nam Cung Phó đang nghiêng đầu, khoé miệng vừa kéo lên bị đôi mắt trầm tĩnh của tiểu chủ nhân toàn thân đánh một cái giật mình, vài năm nay hầu như ngày nào cũng đi theo Lăng Sương Nhược ra ra vào vào Sương cư, đối với tính nết của Lăng Nguyệt Vụ hắn vẫn không nắm bắt được, chỉ có thể mỗi ngày đối mặt với vẻ mặt năm năm bất biến, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trở thành một loại thanh tú của thiếu niên, thế nhưng gương mặt nhỏ nhắn so với cung chủ còn bình tĩnh hơn làm cho nhìn thấy quả thực rất tiếc nuối, tại sao không hề có một nụ cười.
“Chờ một chút, tiểu Nguyệt Vụ, thúc thúc lập tức đem nước cho ngươi.”
“Vụ nhi.” Lăng Sương Nhược vốn định tiếp nhận nước trà mà Nam Cung Phó đem lại, chỉ tiếc vừa nhấc tay tiếng dây xích lại leng keng rung động, làm cho một trận buồn bực, năm người ở đây cũng chỉ có Đồng Phượng cười được.
Lăng Nguyệt Vụ chỉ phải tự mình cầm lấy nước, ngón tay trở nên dài mảnh nâng chén trà âm ấm uống vào miệng, cổ họng sau khi hết khô đem chén trà trả cho Nam Cung Phó, quay đầu nhìn về phía Diệp Hạ, “Một cây ngân châm.” Lãnh âm nhàn nhạt vang lên làm cho mọi người không biết nên nghe hắn nói hay không.
“Vụ nhi, ngươi muốn ngân châm làm gì?”
Tay Lăng Sương Nhược đặt trên lưng Lăng Nguyệt Vụ nắm chặt, nhớ tới buổi tối ngày hôm đó hắn với ba cây ngân châm đã đánh bại tam đại cao thủ của Liễu bảo chủ, lần này lại muốn làm gì.
“Đúng đó, tiểu hài tử muốn ngân châm làm gì, lẽ nào muốn giết người phải không?”
Đồng Phượng không biết có phải muốn xác thực hay không, đầu chuyển hướng bên tai Lăng Nguyệt Vụ vang lên, kỳ thực hắn cố ý đem chuyện này nói cho Lăng Sương Nhược, có ý tốt nhắc nhở buổi tối ngày hôm đó, hành vi bảo bối nhi tử của Lăng Sương Nhược là như thế nào.
Cảm giác được Lăng Sương Nhược hơi nhíu mày biểu hiện bất mãn, Lăng Nguyệt Vụ nhẹ nhàng tựa vào trước ngực hắn, lấy tay vòng qua lưng Lăng Sương Nhược, “Không giết người.”
“Đem ngân châm đến đây.”
Lăng Sương Nhược mệnh lệnh Diệp Hạ, từ trong gói đựng dụng cụ hành y, hắn rút ra một cây ngân châm ngắn hơn ngón tay giữa một chút, ” Tiểu Nguyệt Vụ cầm cẩn thận, đừng đâm vào tay.”
Giọng nói của Diệp Hạ vẫn bị Lăng Nguyệt Vụ coi như giọng con vịt, lúc này gương mặt ngu ngốc nhìn về phía Lăng Nguyệt Vụ, hắn dừng lại một chút rồi đưa tới cung chủ tương lai, Lăng Nguyệt Vụ tay phải tiếp nhận ngân châm, tay trái chậm rãi hướng về phía cổ tay bị trói của Lăng Sương Nhược cùng Đồng Phượng.
“Tiểu quỷ ngươi muốn làm cái gì?”
Đồng Phượng phản ứng nhanh nhẹn, tay chợt lắc mạnh làm dây xích rầm rầm rung động, Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn liếc mắt, hắn hình như phản ứng quá độ.
“Vụ nhi?”
Lăng Sương Nhược có chút khó hiểu động tác của Lăng Nguyệt Vụ lúc này, rất sợ hắn làm ra chuyện đả thương người khác, nhưng Lăng Sương Nhược vẫn tin tưởng hắn, đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Lăng Nguyệt Vụ thấy Lăng Sương Nhược không tiếp tục nói, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo cầm lên cổ tay Lăng Sương Nhược, ngay chỗ giáp nối ở giữa, cài này so với còng tay của hiện đại không sai biệt lắm, người có thể làm ra loại còng tay như vậy hẳn cũng là một người tài.
Kiếp trước hắn cái gì cũng học, muốn giết người đương nhiên phải học cách mở khoá, mật mã, cửa khoá, điện tử đều có đẳng cấp, còng tay đơn giản này hẳn là không làm khó được hắn.
Nam Cung Phó cùng Diệp Hạ đều vô ý thức đi phía trước quan sát, cung chủ tương lai của bọn họ quả thật lúc nào cũng làm cho bọn họ kinh ngạc, vừa mới vui mừng còn chưa hết kinh ngạc đã từ phía sau ập tới.
“Tiểu Nguyệt Vụ có phải là muốn dùng ngân châm đem dây xích cởi ra?”
Nam Cung Phó lấy tay nâng cằm không tin, cùng Diệp Hạ đứng tại chỗ thảo luận, thời gian năm năm chớp mắt trở thành quá khứ, gương mặt tuấn tú của hắn cùng Nam Cung Phó không hề có biến đổi lớn, chỉ bất quá trải qua vài năm mưa gió ngược lại làm bọn họ chín chắn một chút.
“Theo ta thấy, một cây ngân châm chỉ có thể cứu người giết ngươi, ta chưa từng nghe qua còn có thể mở khoá, ai, tiểu Nguyệt Vụ muốn mất mặt, làm sao đây?” Cung chủ tương lai của bọn họ tuyệt đối không thể để cho hiện tại có chuyện tỳ vết.
“Ta làm sao biết, muốn ngăn cản hắn hay mặc kệ?”
“Ngươi nghĩ có khả năng sao?”
Nghe được hai người bọn họ khe khẽ nói nhỏ, Lăng Sương Nhược mắt lạnh đảo qua, làm cho bọn họ ngoan ngoãn đứng nghiêm tư thế, kỳ thực Lăng Sương Nhược đối với phương pháp của Lăng Nguyệt Vụ cũng một nửa tràn ngập hiếu kỳ, nửa kia tràn đầy sủng ái. Mà Đồng Phượng lại dùng đôi mắt yêu mị trừng mắt nhìn thẳng Lăng Nguyệt Vụ, động tác đang muốn dùng ngân châm cắm vào lỗ nhỏ ở giữa.
Lăng Nguyệt Vụ ngón tay mảnh mai cầm ngân châm luồn vào trong lỗ nhỏ, trái mở phải động, mọi người lẳng lặng cùng đợi kết quả cuối cùng của hắn.
Răng rắc.
Còng xích bao trên tay Lăng Sương Nhược mở ra.
Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu nhìn phía Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược gạt đi còng xích vướng ở trên tay, đôi tay đạt được tự do ôm lấy thân thể mềm mại của Lăng Nguyệt Vụ.
Lăng Nguyệt Vụ không lưu tâm, hắn đã sớm quen được cách thức Lăng Sương Nhược ôm lấy mình, cho dù hắn đã mười hai tuổi.
Nam Cung Phó cùng Diệp Hạ mau chóng bắt lấy cằm vừa mới rớt xuống, “Còng xích kia không phải trong chốn giang hồ tương truyền không chìa khoá nào có thể mở sao?” Nam Cung Phó nói.
Diệp Hạ nhìn chằm chằm còng tay móc ở cổ tay Đồng Phượng, “Hình như là vậy.”
“Ai nha, ta đã quên tiểu thư còn ở bên ngoài, còn có Ác Tửu của Ác quỷ cốc!” Nam Cung Phó nhìn thấy thân ảnh của Lăng Sương Nhược và Lăng Nguyệt Vụ biến mất đột nhiên la hoảng lên.
“Có người nào ngu hơn ngươi nữa không?” Diệp Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, cả người hướng về phía tên Nam Cung Phó ra khỏi phòng.
Bên trong chỉ còn lại Đồng Phượng nhìn chằm chằm còng xích trên tay mình thì thầm tự nói, “Rõ ràng trên đời này cũng chỉ có một cái chìa khoá, rõ ràng chìa khoá đã bị tên họ Liễu đem thiêu, rõ ràng không có người có khả năng đánh vỡ, thế nhưng… Tại sao có thể như vậy, a, trên tay ta còn chưa mở ra, ôi, Nhược ngươi đâu rồi?”
Chờ một chút, vừa rồi bọn họ nói ai tới?
Đồng Phượng tay nắm chặt khăn trải giường nhất thời vẻ mặt tối tăm.