Tán Tỉnh Đến Nghiện

Chương 6: Phải làm sao với chị đây?




Sau sự kiện ầm ĩ ở sân thượng, Lãng Hàm bị đình chỉ học năm ngày, còn Nhược Huyên tạm cách chức hội trưởng trong vòng một tuần.

Đối với việc này Nhược Huyên thật sự rầu rĩ, cô biết thầy xử sự như vậy là quá nhân nhượng nhưng bản thân cô vẫn có cảm giác chính mình đã khiến thầy ấy thất vọng rồi. Mà cũng vì vậy nên khi nào đến trường Nhược Huyên cũng nhận được những ánh mắt soi mói của bạn học xung quanh. Không những thế, Trần Mịch còn có nói cô và hắn hiện tại đang là tiêu điểm nóng trên diễn đàn của trường.

Một tuần sau.

Hôm nay lớp Nhược Huyên có tiết thể dục, giáo viên thể dục cho phép cả lớp nghỉ ngơi một lát rồi sẽ bắt đầu bài học chạy xa. Cô thực sự rất mất tự nhiên, bởi vì lớp Lãng Hàm hôm nay cũng học cùng tiết với cô.

Trần Mịch lay lay cánh tay Nhược Huyên, cậu ta mờ ám lên tiếng.

- Nhược Huyên, Lãng Hàm của cậu kìa!

- Của mình cái gì mà của mình, cậu đừng nói nữa...

Nhược Huyên cắn môi lắc đầu. Trần Mịch có vẻ đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và hắn, đối với cô, hắn chiếm một vị trí gần như trọng tâm, nhưng là, cô hiện tại vẫn muốn né tránh hắn, ít nhất là như vậy. Cô biết, biết rất rõ là đằng khác, hai người ở hai thế giới, khác nhau.

- Chậc...

Trần Mịch chậc lưỡi.

- Mình thấy cậu ta thật lòng thích cậu, cậu không định chấp nhận một lần sao?!

Cậu ta đúng là thấy Lãng Hàm lần này nghiêm túc với Nhược Huyên, cậu ta có nghe qua, hắn thay người yêu như thay áo, chỉ vài ngày là đổi. Ấy thế nhưng Nhược Huyên, Lãng Hàm đã theo đuổi cô gần một tháng rồi, cậu ta đúng là được mở mang tầm mắt.

- Mịch Mịch à, không đâu. Mình nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng, mà cậu không thấy mình và hắn khác nhau một trời một vực sao?! Mình sẽ không yêu một người ăn chơi trác táng như hắn! Mình chỉ muốn học tập thật tốt để tương lai sau này có thể lo cho mẹ, mẹ mình bà ấy cũng lớn tuổi rồi, mình không nỡ để bà phải đi làm đâu...

Đại não Nhược Huyên căng lên, đôi đồng tử mù mờ. Phải, mục tiêu phấn đấu của cô là mẹ, cô không thể bị chi phối, không thể bị bất kì ai chi phối. Dù có rung động đầu đời chút ít với hắn nhưng Nhược Huyên hoàn toàn sẽ chẳng tiến xa hơn, với hắn. Lí lịch của hắn, trong trường ai ai cũng rõ, mẹ đã từng kĩ càng dặn dò cô, nếu yêu ai thì hãy tìm một người nghiêm túc.

Trần Mịch gật đầu, cậu ta chơi với cô cũng đã mấy năm nay, tính cách của Nhược Huyên cậu ta đương nhiên rõ. Cô rất nghiêm túc, nhất là trong việc học. Nhược Huyên không những siêng năng mà còn có hiếu, cậu biết cô bất kể hôm nào tan học cũng chạy đi làm thêm. Cậu hiểu sơ qua hoàn cảnh của Nhược Huyên, gia đình cậu ấy không phải gọi là quá mức túng thiếu nhưng vì mẹ cậu ấy chỉ làm lao công, lương bổng không được nhiều, cậu ấy căn bản thương mẹ thế nên liền đi làm thêm khi rảnh để kiếm tiền đóng học phí.

Đối với Trần Mịch, có một cô bạn là Nhược Huyên khiến cậu ta cảm thấy bản thân rất may mắn. Lúc vừa vào lớp cô không hề kì thị giới tính của cậu ta, hơn hết lại còn ủng hộ cậu ta nên tiến đến giới tính thực của bản thân. Cậu ta vui mừng khôn xiết, những người xung quanh ghét bỏ cậu ta thì sao, cậu ta vẫn có một cô bạn thân, cô hiểu cậu ta và luôn tâm sự với cậu ta.

Cậu ta đã mặc định chính mình là con gái từ rất lâu rồi, lúc nhỏ cậu ta thường lén mặc váy của chị gái, đặc biệt cũng có sở thích trang điểm. Khi lên năm cấp ba, cậu ta đã từng tự ti, cậu ta sợ mọi người sẽ xa lánh mình, sẽ chỉ trích mình, nhưng thật may, tuyệt nhiên vẫn còn Nhược Huyên làm bạn với cậu ta. Gia cảnh cậu ta rất khá, vì vậy nhiều lần cậu ta có ý định muốn giúp cô nhưng bản tính Nhược Huyên là vậy, cô hoàn toàn không nhận.

- Cả lớp đứng dậy, khi nào thầy thổi kèn đến lượt ai sẽ chạy từ đây cho đến cuối sân, thầy sẽ bấm giờ!

Thanh âm của giáo viên thể dục vọng ra, Nhược Huyên rút mình ra khỏi vòm suy nghĩ ngổn ngang, cô xếp hàng đứng chờ, mi mắt khẽ dừng nơi sườn mặt góc cạnh của thiếu niên.

Không hiểu vì sao, vô tri vô giác, Lãng Hàm cũng nhìn cô, đôi con ngươi đen nhánh hàm chứa ý vị vô cùng sâu xa. Cả người Nhược Huyên như bị điện giật, cô khẽ lách mình sau lưng các bạn học đứng trước, khoé môi run rẩy.

- Nhược Huyên, đến cậu kìa.

Bạn học nữ đằng sau khẽ thúc giục.

Nhược Huyên ngộ tỉnh, cô đặt chân lên vạch xuất phát, hít đều thở ra, sau đó chạy nhanh. Một lượt chạy bao gồm hai người, Nhược Huyên chạy cùng Hạ Bạch Nhi.

Ở nhà vào lúc rảnh rỗi Nhược Huyên thường tự tập ép dẻo xương chân nên cô vốn chạy rất tốt, đôi chân thon dài thẳng tắp trì trệ uốn lượn hệt như làn mây bay bổng.

Đột ngột, có một vật mạnh mẽ chắn ngay chân, Nhược Huyên lập tức theo phản xạ có điều kiện mà ngã người xuống nền đá rắn rỏi.

- A!

Cô thất thanh kêu lên, đầu gối va chạm cực độ với nền đá tạo ra tiếng huých kinh thiên động địa. Nhược Huyên đau đến mức tái mặt tái mày, cô lâm vào tình thế chật vật. Cô ngước mắt, chợt thấy Hạ Bạch Nhi đã chạy đến đích, khoé môi cô ta như có như không treo lên một nụ cười lơ lửng khiêu khích. Nhược Huyên hiểu rồi, nhưng là, bây giờ là tiết kiểm tra, nếu không đạt yêu cầu cô căn bản sẽ bị tụt hạng. Ý chí vững dậy mặc cho cơn đau ai oán cơ hồ truyền đến tận đại não, Nhược Huyên truân chuyên nhấc chân, chỉ là một cái cử động nhẹ nhưng cô cứ cảm giác đó là một thử thách dài, không những đau mà còn nhức.

Môi cô tím đi, không được, cô là Nhược Huyên, Đinh Nhược Huyên, cô sẽ không chịu thua, cô sẽ không thất bại! Cô cần vùng dậy, nếu cô yếu ớt sẽ chỉ làm Hạ Bạch Nhi đắc ý hơn thôi. Một vết thương nhỏ nhoi này thì có là gì, cô chẳng thể vì nó mà khiến chính mình không đạt bộ môn thể dục.

- Đinh Nhược Huyên, chị bị ngốc à?!!!

Lãng Hàm nhíu này đi tới, bờ môi lành lạnh tức tối nhìn cô. Cô gái này bị ngốc rồi, chân thì chảy máu mà còn chạy chạy cái gì?!

Hắn đột nhiên rất bực tức, bực tức dồn nén. Vừa không vui vì cô cố ý trốn tránh lánh mặt hắn, nay lại còn không biết gìn giữ bản thân.

Nhược Huyên theo bản năng quay đầu, khiếp sợ, lúc cô hoàn toàn chưa kịp đáp lời thì hắn nhanh như chớp chạy đến, ngang tàn bế cả người cô lên.

- Đừng... thả ra đi ——

Nhược Huyên giật bắn mình, rõ ràng cô chẳng hề nghĩ đến hắn lại vô ưu vô lo như vậy. Cô có thể cảm giác được, ánh mắt các bạn học xung quanh đang chăm chăm nhìn vào mình, còn có cả đàn em khối dưới.

- Thả cái gì mà thả? Con mẹ nó chị điên rồi!

Hắn giận dữ rống lên, tròng mắt thiếu niên dấy đầy tơ máu nhìn Nhược Huyên. Nhược Huyên nhất thời sợ hãi nhưng vẫn vùng vẫy phản kháng.

- Điên thì kệ tôi! Tôi nói cậu thả ra!

- Đéo thả!

Lực đạo ngày càng gia tăng, lòng bàn tay Lãng Hàm tiếp xúc với cặp chân thon dài mềm mại của người con gái, hắn hơi thất thần.

- Đinh Nhược Huyên, chị đừng nháo.

Hắn thở dài, cước bộ cao ráo bế Nhược Huyên đi đến phòng y tế, trực tiếp mặc kệ những ánh mắt thú vị tựa hồ đang xem kịch vui của mọi người xung quanh.

Nhược Huyên bất lực, cô rốt cuộc cũng không bát nháo nữa, cứ như vậy để hắn bế chính mình đi.

- Ngoan ——

Rất nhanh sau đó hai người đã đến phòng y tế, phát hiện ở đây không có ai, Nhược Huyên mới bồi hồi lên tiếng.

- Thôi, không cần thiết đâu.

- Để tôi xử lí vết thương cho chị.

Hắn dứt khoát để cô lên giường, sườn mặt tuấn tú khẽ loé lên một tia lúng túng. Cuộc sống giàu sang xa xỉ hắn vốn chưa bao giờ đụng vào những việc hao tổn tâm sức thế này, nói với cô như vậy nhưng chính hắn cũng chẳng biết nên bắt đầu ra sao.

- Dùng khăn ướt lau vết thương rồi rửa lại bằng nước muối, cuối cùng đắp gạc là xong rồi!

Nhược Huyên buông lỏng tâm tình, bộ dạng ngờ vực của hắn khiến cô rất buồn cười. Đúng, một thiếu gia ăn chơi trác táng, nhà cao cửa rộng, cha mẹ trải đường sẵn cho đi thì có lẽ hắn chưa hề đụng đến việc nặng dù chỉ là một ngón tay.

Chính vì vậy nên trong đầu cô đang không ngừng đấu tranh kịch liệt, rằng cô và hắn khác nhau, khác nhau hoàn toàn, hai người họ ở hai tầng lớp cách biệt nhau, gia thế cách biệt nhau, điều kiện cũng cách biệt nhau. Và rồi lí do ấy khiến cô chẳng tài nào chấp nhận nổi con người này.

Lãng Hàm gật gù, hắn theo lời cô cầm lấy khăn ướt, cẩn thận vén quần Nhược Huyên lên, vừa lau sơ qua vừa hỏi.

- Có đau không? Rát không?

Nhược Huyên không trả lời, rất đau, căn bản rất đau là đằng khác. Ban nãy va chạm với cự li quá xa, mà Hạ Bạch Nhi cơ hồ dùng nhiều sức nên hiện tại chính là dẫn đến đầu gối Nhược Huyên vô cùng cứng nhắc.

Hắn chuyển sang bước tiếp theo, dùng bông gòn thấm nước muối bôi quanh bề mặt vết thương, Nhược Huyên như bị điện vật, cơn đau mang máng lan tràn đến từng thớ thịt trong thân thể. Quá đau!

- A!

Sắc mặt cô tái đi, nhẹ giọng nỉ non, bờ mi lấp lánh hơi nước.

- Đau lắm sao?

Hắn nhíu mày, phức tạp nhìn cô.

- Đau ——

Cô cũng không muốn giấu diếm, lập tức trả lời theo phản xạ. Lãng Hàm rất nhanh đã dùng gạc băng lại cho cô, kĩ xảo của thiếu niên hết sức vụng về. Nhược Huyên cố nén không để cười to.

- Được rồi, cậu băng nhiều quá nó sẽ nặng, tôi đi không được đâu.

- À, xin lỗi.

Hắn nhếch mép, khó xử.

- Được rồi.

Hắn lại bế cả người Nhược Huyên lên, cô kinh ngạc.

- Cậu muốn làm gì?!

- Đưa chị đến một nơi.

Đồng tử Nhược Huyên cực kì đề phòng.

Thì ra, Lãng Hàm bế cô đến sân bóng rổ của trường. Hắn để cô ngồi ở ghế khán giả, còn hắn thì vào sân, cầm bóng lên.

"Bụp"

"Bụp"

"Bụp"

Liên tiếp nhiều lần, động tác nhanh nhẹn cùng khỏe khoắn, những quả bóng rổ đối với thiếu niên hệt như loài kiến nhỏ nhoi, hắn chỉ cần giẫm nát một cái chúng sẽ chết, mà hiện tại, hắn chỉ cần nhấc tay sẽ hoàn toàn chinh phục được vòm rổ.

Tay và chân, kết hợp rất thuần thục, Nhược Huyên nhìn đến mê mẩn. Lâu lâu hắn còn vuốt tóc lên, mồ hôi nhễ nhại, lọt vào mắt Nhược Huyên chính là sự hấp dẫn khó lường.

Bên cạnh Nhược Huyên có một thùng đồ, bên trong là khăn và nước lọc, cô vô thức với tay, lấy mỗi thứ mỗi cái.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Lãng Hàm mới ngừng lại, hắn theo bản năng nhìn lên khán đài, cước bộ tiến vào.

Nhược Huyên đứng dậy, nhưng là phía chân đột nhiên nhói lên, cô vốn mất thăng bằng, trong lòng đinh ninh chính mình sẽ phải chịu trận lần nữa thì lòng bàn tay vạm vỡ của thiếu niên nắm lấy eo cô, chặt chẽ cùng khít khao.

- Cậu...

Gương mặt thiếu niên gần ngay trong chớp mắt, Nhược Huyên thẹn thùng cúi đầu, gò má cô đọng một tầng ửng hồng.

- Nước đây!

Nhớ đến gì đó, cô nhét chai nước vào ngực hắn. Hắn cũng rất phối hợp mà mở nắp, tu ngược. Yết hầu nam tính mạnh mẽ dịch chuyển.

Nhược Huyên cắn môi, cô nâng khăn lên, khẽ khàng lau vừng trán của Lãng Hàm, nơi ấy đẫm mồ hôi.

Hắn đột nhiên dừng lại, nheo con ngươi, chăm chú nhìn Nhược Huyên. Lúc lâu sau, hắn cầm cổ tay Nhược Huyên, tay người con gái mang theo xúc cảm ấm áp nóng bừng, tựa hồ chạm sâu vào tận đáy tim hắn.

- Nhược Huyên à,

- Phải làm sao với chị đây?