Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 99: Sự thật về Thất Thương quyền pháp




Biết địch thủ mình đang phải đối mặt chính là cao thủ lừng danh giang hồ Đông Phương Bất Bại nhưng Tư A Thần và Diệp Y Nhân vẫn không hề kinh hãi. Tư A Thần đã tận mắt chứng kiến hàn lực của người Tây Vực ảnh hưởng rất mạnh tới người trung thổ trên chiếc thuyền đậu ở bến đò Lạc Dương nên ông ta nói với Diệp Y Nhân rằng

- Ta dùng nội lực khống chế cô ta chắc chắn cô ta sẽ phải tránh né khi đó ngươi chặn đường tránh của cô ta tấn công vào yếu huyệt.

Đúng như Tư A Thần dự đoán ông ta vừa vận hàn lực tiếp chưởng với Nhược Thủy Liên nàng lập tức thu chiêu né sang mạn phải liền bắt gặp ngay cánh tay của Diệp Y Nhân chuẩn bị tấn công vào yếu huyệt sau gáy của mình. Diệp Y Nhân những tưởng chiêu vừa rồi đã được xuất thành công thì ông ta bị trúng ngay một quyền của Mạc Vô Phong vào mạn sườn. Cậu ta đỡ lấy Nhược Thủy Liên từ trên không rồi nhẹ nhàng tiếp đất

- Cả hai ta đều bị thương nặng, trong cơ thể chỉ còn chút nội lực ít ỏi mà cứ đánh lẻ thế này không hiệu quả chút nào.

Nhược Thủy Liên kéo Mạc Vô Phong lại gần

- Trong người ta chỉ còn hai ngân châm kim tuyến, nếu phóng trúng ma huyệt hai tên đó sẽ khống chế được họ có điều bọn họ không phải tảng đá chẳng may phóng trượt hay bọn họ tránh được cơ hội giành được lợi thế rất mong manh.

Mạc Vô Phong nhìn bản mặt đắc chí của Tư A Thần thâm tâm càng thêm khó chịu

- Lão đại sư đó có hàn lực tuyệt đối cô nương không được để lão ta đánh trúng. Trong lúc tôi so chiêu với hai lão đó cô hãy tìm cơ hội tấn công.

Tư A Thần và Diệp Y Nhân lại cùng xông lên một lần nữa, người bọn chúng nhắm tới vẫn là Nhược Thủy Liên nhưng lại bị Mạc Vô Phong phi thân lên trước cản đường. Hiểu rõ thứ nội lực kỳ lạ trong người cậu ta hai người đó kịp thời thu lại chưởng lực và sử dụng ngoại công đối phó. Diệp Y Nhân liên tiếp tấn công vào những vết thương có sẵn trên người Mạc Vô Phong lại thêm Tư A Thần liên thủ nên cậu ta chỉ có thể phòng mà chẳng thể tung ra một chiêu nào.

Diệp Y Nhân mở miệng cười lớn

- Ngươi muốn chết vì kiệt sức thì để ta giúp.

Tư A Thần tuy công Mạc Vô Phong nhưng mắt vẫn không rời Nhược Thủy Liên

- Đây là cơ hội tốt nhất để đánh bại một kẻ Bất Bại. Tên tiểu tử này ngươi tự lo đi.

Mạc Vô Phong biết chắc sức mình hiện tại không thể một lúc kìm chặt hai cao thủ này nên cậu ta đánh liều kìm một mình Tư A Thần bởi trong hai người chỉ có lão đại sư ấy có hàn lực gây nguy hiểm cho Nhược Thủy Liên. Mạc Vô Phong quay sang giữ chặt hai vai Tư A Thần và kêu lớn

- Nhược cô nương mau phóng ngân châm kim tuyến.

Tư A Thần lúc này mới phát giác rõ hành động liều lĩnh của Mạc Vô Phong. Lão ta chỉ kịp nói ‘Nguy rồi’ liền bị một mũi kim đâm ngay vào ma huyệt giữa ngực khiến huyệt đạo bị phong tỏa ngay tức khắc. Mũi ngân châm kim tuyến thứ hai cũng đã được Nhược Thủy Liên xuất về phía Diệp Y Nhân nhưng một chiêu không thể dùng hai lần, ông ta đã nhanh chóng lôi Mạc Vô Phong ra làm lá chắn khiến mũi kim đó đâm thẳng vào vai cậu ta và đưa Tư A Thần rời khỏi đây.

- Mạc Vô Phong, thù mới thù cũ sau này ta sẽ gặp ngươi đòi một lượt.

Đệ tử Tiên Hà Lĩnh lập tức theo chủ nhân trở về lãnh địa. Khi những người lạ mặt rời khỏi hai huynh đệ họ Trình mới dám chạy ra cởi trói cho Trình thúc. Thoát khỏi mớ dây trói cứng ngắc, Trình thúc chạy tới xem tình hình của Mạc Vô Phong ra sao.

- Cô nương, cậu ta vẫn còn sống đấy chứ.

Sau khi bắt được mạch của Mạc Vô Phong, Nhược Thủy Liên liền nhờ Trình thúc đưa cậu ta vào trong nghỉ ngơi. Bản thân nàng trở vào khu rừng miệt mài tìm Mao Thảo Căn mong sao có thể giúp Mạc Vô Phong hồi phục nội thương.

Đêm hôm đó, Mạc Vô Phong tỉnh giấc trong căn phòng nhỏ tại Trình gia bởi cậu ta không tài nào nghỉ ngơi được khi trong cơ thể mình bỗng nhiên bùng phát một cảm giác khó chịu. Cứ như thể bản thân vừa bị rơi xuống một hồ băng lạnh lẽo sau đó hồ băng ấy phát hỏa ngay tức thì. Cậu ta thở hổn hển như sắp chết tới nơi

- Lạnh quá.

Trong khi mê sảng cậu ta nghe rõ tiếng cánh cửa căn phòng mở toan ra sau đó được đóng lại một cách nhẹ nhàng. Tiếng bước chân chậm rãi tiến dần về phía Mạc Vô Phong cùng tiếng nói nhỏ nhẹ được cất lên

- Ngươi sao vậy, khó chịu ở đâu hả.

Cái lạnh quấy nhiễu cơ thể Mạc Vô Phong bỗng nhiên biến mất, thay vào đó một ngọn lửa dữ dội lại xuất hiện như muốn thiêu đốt từng kinh mạch của cậu ấy. Mạc Vô Phong tức giận xé rách chiếc áo mình đang mặc mong sao hỏa khí kia có thể được giải thoát phần nào. Hành động kỳ lạ ấy của cậu ta khiến Nhược Thủy Liên đang chứng kiến cũng thấy khó hiểu.

- Không ổn rồi. Để ta bắt mạch giúp ngươi.

Mạc Vô Phong kéo Nhược Thủy Liên lên nằm ngay cạnh cậu ta khiến nàng không kịp phản ứng. Cậu ấy quàng tay mình ra sau gáy nàng, lấy thân mình đè lên thân hình nhỏ nhắn của nàng và ôm chặt lấy nàng. Hỏa khí chuyển thành hỏa dục, dưới ánh nến mờ ảo Mạc Vô Phong lại được trông thấy khuôn mặt Nhược Thủy Liên trong hoàn cảnh trớ trêu này một lần nữa. Cậu ta mong sao Nhược Thủy Liên hãy làm gì đó ngừng hành động điên dại này lại ngay nhưng nàng vẫn nằm gọn trong vòng tay cậu ấy. Thứ duy nhất giúp cậu ta kiềm chế bản thân chính là đôi mắt mở to kia của nàng, hơi thở vội vã của nàng và nhịp tim đập liên hồi của cả hai.

- Ta nhớ rồi. Tại sao đêm hôm đó tại Tửu Khí Ấp ta lại cảm thấy ấm áp như vậy…

- …là ngươi phải không, Mạc Vô Phong.

Câu hỏi của Nhược Thủy Liên khiến Mạc Vô Phong bừng tỉnh, cũng như lần đó ở Tửu Khí Ấp cậu ta nhảy vội xuống giường và thở dồn dập. Mạc Vô Phong ngồi dậy không nói câu nào, cậu ta cũng không nghe nàng nói câu nào, trong căn phòng nhỏ chỉ còn ánh nến chập chờn và tiếng gió gõ vào khe cửa sổ. Hai người họ vẫn có mặt trong căn phòng này nhưng tâm hồn mỗi người lại bị nhốt trong một nhà tù hư ảo nào đó. Hỏa khí và hàn khí trong cơ thể Mạc Vô Phong lúc này cũng đã trở lại bình thường, không còn đấu đá lẫn nhau và đó cũng là lúc cậu ta hiểu rằng chuyện này mới chỉ là khởi đầu.

Phải mất một khoảng thời gian rất lâu sau đó Mạc Vô Phong mới dám ngoảnh mặt lại cố gắng cư xử như ban nãy chưa hề có chuyện gì xảy ra và rồi cậu ta bắt gặp ngay ánh mắt đó của nàng đang hướng thẳng về phía mình từ khi nào không hay. Nàng ngồi thu mình trên góc giường nhìn tấm lưng trần trụi đầy thương tích của cậu ta nhưng cậu ta hoàn toàn không biết nàng đang nghĩ gì.

- Chắc cô ấy đang rất giận mình.

Mạc Vô Phong đoán như vậy bởi ngay cả cậu ta cũng không thể chấp nhận nổi hành động đi ngược luân thường đạo lý ban nãy. Thời gian sống tại trung thổ khiến cậu ta dần nhớ và hiểu cách sống của người nơi đây, cậu ta biết rằng nam nhân không được phép động vào nữ nhân nếu hai người không hề có quan hệ; thân thể của nữ nhân rất quý giá, quý tới mức gần như vô giá và vô số những tục lệ khác mà cậu ta cho là vừa cầu kỳ vừa vớ vẩn.

Nhược Thủy Liên mệt nhọc gục xuống giường, nàng không biết phải đối mặt với tình huống này bằng con người của ai, nếu đối mặt với tư cách Đông Phương Bất Bại chắc chắn Mạc Vô Phong đã xong đời từ lâu, nếu đối mặt với tư cách Nhược Thủy Liên chắc chắn tình bằng hữu từ đây chấm dứt nhưng nàng lại chẳng muốn chọn điều gì trong hai điều đó, càng ngày nàng càng tin rằng trong thâm tâm nàng đã sản sinh ra một tâm hồn khác, ba tâm hồn sống trong một cơ thể và dù sớm hay muộn nàng cũng phải chọn lấy một tâm hồn để đối nhân xử thế.

- Trước giờ ta còn nghĩ mọi hỉ, nộ, ái, ố trong cuộc đời ta đều từng trải qua. Cho đến hôm nay đối mặt với hỉ, nộ, ái, ố hòa quyện vào nhau, lẫn lộn tới mức ta không biết nên tức giận hay chấp nhận nó nữa.

Cuối cùng Nhược Thủy Liên cũng chịu nói, nàng không biết rằng một câu nói của nàng trong lúc này, dù là câu gì đi chăng nữa cũng giúp Mạc Vô Phong vơi bớt cảm giác hổ thẹn và tội lỗi. Cậu ta ngồi xuống cạnh giường kéo chiếc chăn ấm đắp lên cơ thể Nhược Thủy Liên rồi đi vội chiếc giày nằm lăn lóc bên dưới vào chân.

- Đừng nghĩ nhiều nữa. Đêm nay cô nương cứ nghỉ lại tại đây sáng mai tỉnh dậy…

- Ta sẽ quên.

Nhược Thủy Liên nhìn Mạc Vô Phong và nói giúp cậu ấy vế cuối sau đó nàng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Mạc Vô Phong yên tâm khi thấy nàng yên giấc như vậy, cậu ta trở dậy thổi tắt cây nến đang cháy và nhẹ nhàng đi ra ngoài. Mạc Vô Phong tìm một chỗ yên tĩnh trong thôn đặt mình nằm xuống ngắm nhìn bầu trời đêm lạnh giá. Một bông tuyết nhỏ rơi xuống giữa màn đêm, khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống đất và tan ra những bông tuyết thứ hai, rồi thứ ba theo đó xuất hiện. Mạc Vô Phong thầm nhủ

- Đã lâu rồi không được nhìn thấy tuyết. Tuyết ở trung nguyên không rơi hàng ngày như Tây Vực, không thể ở bên mình mãi mãi. Nhược Thủy Liên, liên trong Tuyết Liên Hoa, bông hoa đó cũng như những bông tuyết này, xuất hiện rồi tan vào hư vô. Liệu có cách nào để giữ muội ở bên ta không?

Mạc Vô Phong mong đêm nay sẽ trôi qua thật chậm, cậu ta muốn Nhược Thủy Liên sẽ quên hết đi còn bản thân thì lại nhớ mãi. Nhớ mãi đêm tuyết đầu mùa, căn phòng nhỏ với ánh nến chập chờn và từng nhịp thở của Nhược Thủy Liên. Chẳng mấy chốc tuyết đã phủ kín thôn Lưu Đức chỉ trong một buổi đêm, có lẽ kể từ ngày hôm nay những tia nắng mặt trời sẽ không xuất hiện nữa. Mạc Vô Phong rảo bước trên làn tuyết trắng thỉnh thoảng ánh mắt lại hướng về căn phòng kia, cậu ta đang phân vân không biết nên gõ cửa gọi cô ấy dậy hay ở ngoài này đợi cô ấy ra.

Một tiếng động lớn xuất hiện, tiếng động của hai cánh cửa được mở toang ra khiến Mạc Vô Phong quay phắt người lại. Hai huynh đệ họ Trình vẫy tay chào cậu ta rồi nhảy xuống đống tuyết lớn giữa sân đùa nghịch.

Trình Thiên cầm bộ y phục trên tay đưa cho Mạc Vô Phong

- Đại ca không thấy lạnh sao?

Mạc Vô Phong nhận lấy bộ y phục đó rồi mặc vào người sau khi đa tạ tiểu đệ. Cậu ta nhận thấy dường như lũ trẻ trung thổ rất thích tuyết, cũng phải thôi tại đây một năm tuyết chỉ rơi trong vòng vài tháng ngắn ngủi chứ đâu như Tây Vực, tối đi ngủ cũng nhìn thấy tuyết, sáng mở mắt ra lại trông thấy tuyết, ngày nào cũng hai mắt cũng chỉ thấy một màu trắng xóa nhợt nhạt đến mức ngán ngẩm. Nhìn hai huynh đệ họ Trình nặn những cục tuyết lớn ném vào nhau Mạc Vô Phong liền nhớ lại những buổi chơi đùa dưới chân núi Côn Luân cùng Lạc Hư, Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc.

- Hai đệ chỉ biết trò ném pháo tuyết thôi à. Có muốn ta chỉ cho trò mới không.

Nghe tiếng Mạc Vô Phong mời mọc, bọn trẻ vô cùng thích thú. Chúng vứt hết pháo tuyết đang nặn dở dang trên tay xuống đất và chạy tới quan sát bàn tay Mạc Vô Phong đang vun đống tuyết lớn dưới đất vào với nhau. Khi đống tuyết ấy đã lớn và tròn như quả tú cầu, cậu ta lại tiếp tục vun thêm một đống tuyết khác nhỏ hơn ban nãy.

- Xong rồi, giúp ta đặt quả tú cầu nhỏ lên quả tú cầu lớn.

Trình Thiên và Trình Vũ cùng nhau nâng đống tuyết nhỏ đặt lên đống tuyết lớn còn Mạc Vô Phong thì nhặt lấy hai hòn đá gắn vào cục tuyết phía trên làm mắt, hai nhánh cây làm tay.

- Hai đứa xem huynh đệ này giống ai.

Trình Thiên mở lời

- Tất nhiên là giống đệ rồi.

Trình Vũ phản bác ngay

- Nó giống đệ.

Tranh cãi nhau nảy lửa một hồi, hai huynh đệ họ Trình quay sang hỏi Mạc Vô Phong đang nằm trên đống tuyết thư giãn

- Người tuyết này giống ai đại ca nói đi.

Mạc Vô Phong cười lớn

- Hai tên nhóc này ngốc thật. Các đệ giống y hệt nhau, người tuyết này lại giống cả hai vậy coi như nó vừa là tiểu Thiên vừa là tiểu Vũ rồi.

Trình Thiên nhăn mặt

- Sao có thể coi như vậy được. Bọn đệ có đến hai người nhưng ở đây chỉ có một người tuyết, như vậy là một đứa sẽ không được chơi.

- Vậy thì nặn thêm một đứa nữa được không?

Tiếng nói quen thuộc của Nhược Thủy Liên vang lên khiến Mạc Vô Phong có hơi bất ngờ. Cậu ta mải mê làm người tuyết tới mức không để ý nàng đã thức dậy từ bao giờ. Trông vẻ mặt nàng không có chút giận dỗi nào hết, chính xác là vẫn như thường ngày, điều đó khiến cậu ta nghĩ rằng chắc nàng đã thực sự quên đi sự việc xảy ra ngày hôm qua.

- Hay quá. Tỷ giúp bọn đệ làm nhé.

Trình Vũ và Trình Thiên chạy tới kéo nàng ra giữa sân. Nhược Thủy Liên vui vẻ ngồi xuống nặn thêm một người tuyết nữa để thỏa tâm nguyện hai đứa trẻ.

- Để tôi giúp cô nương.

Mạc Vô Phong nhanh chóng chớp lấy cơ hội này bắt chuyện với nàng và cậu ta vô cùng nhẹ nhõm khi Nhược Thủy Liên đáp lại hành động ấy bằng một nụ cười. Tuy rằng sau nụ cười ấy nàng vội quay mặt đi nhưng những hình ảnh đã kịp đọng lại trong mắt Mạc Vô Phong, nếu hạnh phúc là cảm giác vui vẻ khi tâm hồn được thanh thản thì cậu ta dám khẳng định rằng mình đang rất hạnh phúc.

Hai người tuyết được hoàn thành không lâu sau đó, ngồi nhìn bọn trẻ vui đùa chán chê Mạc Vô Phong mới quay sang hỏi Nhược Thủy Liên

- Sau khi rời khỏi đây tôi sẽ quay lại Tửu Khí Ấp, chắc hiện giờ Mộc Từ Thiên đã hồi phục hoàn toàn. Cô nương có dự định gì chưa? Nếu chưa thì tới đó cùng tôi nhé, dù sao nơi đấy cũng là thôn làng cũ cô đã từng sinh sống.

- Ta không định ở lại đó đâu. Ta phải tới một nơi rất xa, rất xa.

- Nơi nào vậy?

Nhược Thủy Liên nhìn thẳng vào ánh mắt lộ rõ vẻ hiếu kỳ của cậu ta

- Ngươi định đi theo ta hả?

Mạc Vô Phong chớp mắt liên hồi sau câu nói đánh trúng tim đen mình của nàng

- Tôi chỉ tò mò thôi. Dù sao tôi cũng có nơi phải đến rồi làm sao có thể đi theo cô được.

Nhược Thủy Liên đứng dậy phủi lớp tuyết bám đầy trên y phục của nàng

- Ta có việc phải làm, ngươi có nơi phải đến vậy chúng ta từ biệt tại đây thôi.

Mạc Vô Phong vội đứng lên đi theo từng bước chân của Nhược Thủy Liên

- Tôi nghĩ thế này nội thương cô chưa hồi phục đi một mình lỡ gặp phải lão đại sư đó thì sao thôi thì để tôi chịu thiệt thòi tạm gác công việc của mình giúp cô cho tới khi cô khỏe hẳn được không.

Nhược Thủy Liên còn chưa kịp trả lời thì một tràng dài tiếng Tây Vực vang lên từ phía sau

- Tiểu đệ, tiểu đệ. Đệ có cô nương đó nên định bỏ A Nhĩ đại ca lại đây hả.

- Đại ca trốn ở đâu giờ mới chui ra vậy.

Mạc Vô Phong thắc mắc khi trông thấy A Nhĩ xuất đầu lộ diện với một đống tuyết phủ trên bộ tóc lù xù của ông ta. A Nhĩ liền tường trình ngay

- Tiểu đệ biết đấy, ta bị ám ảnh bởi mấy tên Tiên Hà Lĩnh đó khi chúng xuất hiện ta phải chạy đi trốn ngay ai ngờ ngủ quên tới tận bây giờ. Ta nghĩ công phu của đệ và cô nương đó cao thâm như vậy chắc chắn sẽ qua khỏi mà không cần ta giúp. Haha…

- Giờ đại ca trở về Tây Vực hay tiếp tục ở lại trung thổ.

- Đại ca cũng chưa biết nữa. Thế này đi đệ đi đâu đại ca sẽ đi đó.

Mạc Vô Phong ngửa mặt lên trời thở ra một làn khói dài làm sao cậu ta có thể đi cùng A Nhĩ đại ca được, những nơi cậu ta đến toàn là nơi nguy hiểm, chỉ nhìn Nhược Thủy Liên là biết từ khi cô ấy đi cùng cậu ta liên tiếp gặp họa vào thân. Cuối cùng cậu ta quyết định

- Tửu Khí Ấp. Đệ sẽ đưa đại ca tới đó.

A Nhĩ cười khì

- Đi cùng đệ cũng được, tới Tửu gì gì đó cũng được. Miễn sao không phải quay lại Tiên Hà Lĩnh là được.

Nhược Thủy Liên vờ hỏi

- Ngươi quyết định lâu quá. Ta sẽ chết cóng trước khi tới được nơi mình cần tới mất.

Mạc Vô Phong cúi thấp người xuống, ghé sát khuôn mặt mình gần gương mặt nàng

- Cô nương biết không, một thân một mình tôi ở trung nguyên gặp được đồng hương quả thực rất, rất quý giá giờ A Nhĩ đại ca không nơi nương tựa nên tôi muốn đưa đại ca tới Tửu Khí Ấp. Hơn nữa, Tửu Khí Ấp cách đây không xa vì vậy chúng ta ghé qua đó trước được không.

Nhược Thủy Liên lườm cậu ấy rồi bước về phía trước thay cho câu đồng ý. Mạc Vô Phong không thấy làm lạ bởi cậu ta hiểu rõ nàng sẽ chẳng bao giờ nói những câu như ‘được thôi’, ‘cám ơn’ hay ‘xin lỗi’ mà chỉ dùng hành động. Nếu là trước đây cậu ta sẽ công nhận rằng cô nương này thật kỳ quái còn bây giờ những điều kỳ lạ ấy của nàng càng khiến nàng thêm đặc biệt trong mắt Mạc Vô Phong mà thôi. Cậu ta kéo A Nhĩ đuổi theo nàng hướng thẳng về thành Lạc Dương.

Với thân hình to béo của mình mà phải đuổi theo Nhược Thủy Liên khiến A Nhĩ mệt đứt hơi. May mắn thay vừa về tới Tửu Khí Ấp ở ngoại ô thành thì cũng là lúc A Nhĩ kiệt sức, hắn ngồi bệt xuống đất thở hổn hển chẳng khác gì mấy con heo khụt khịt mũi. Tiếng khụt khịt kinh dị ấy bị át đi bởi tiếng chửi rủa lớn gấp nhiều lần phát ra bên trong Tửu Khí Ấp. Mạc Vô Phong và Nhược Thủy Liên ngạc nhiên đi tới xem có chuyện gì xảy ra thì trông thấy chủ nhân của những giọng nói ấy.

- Tên phản tặc. Ta cứ thích gọi ngươi là tên phản tặc đấy. Biết điều thì giao nộp Huỳnh Cao Thái ra cho bản cô nương.

Đường Chân đứng chống hông đầy uy lực khiêu khích Mộc Từ Thiên còn hắn cũng không kém cạnh gì thậm chí giọng của hắn còn vang xa hơn giọng của cô ta.

- Đồ a hoàn đáng chết, ngươi dựa vào cái gì mà dám to tiếng tại lãnh địa của ta hả.

- Khá khen cho mấy tên sơn tặc cướp làng cướp nhà người khác rồi tự nhận là lãnh địa của mình. Ta buồn…

Cô ta vờ ôm họng, phát ra mấy tiếng như bà bầu bị nghén chọc tức Mộc Từ Thiên. Hắn giơ cao tay định dọa dẫm Đường Chân thì trông thấy đại ca của mình đã trở về, Mộc Từ Thiên đẩy cô ta ngã ra xa chạy tới chào hỏi Mạc Vô Phong.

- Hai người được lắm, nói là đi mua thuốc cho ta mà dắt nhau bỏ đi mấy ngày trời luôn. Còn tên đó là ai hả…

Mộc Từ Thiên đánh mắt sang A Nhĩ đang ngồi bệt dưới đất. Mạc Vô Phong liền đỡ A Nhĩ dậy và kể lại mọi chuyện cho Mộc Từ Thiên nghe, tất nhiên chuyện để A Nhĩ ở lại chẳng khó khăn gì đối với hắn có điều việc bất đồng ngôn ngữ cần được giải quyết ngay. Mộc Từ Thiên lệnh cho các huynh đệ trong Tửu Khí Ấp đem A Nhĩ vào thay cho hắn y phục người Hán và ép hắn học Hán tự.

Mạc Vô Phong chỉ có thể an ủi A Nhĩ bằng câu ‘mọi khởi đầu đều rất khó khăn’ và chúc hắn sớm hòa đồng với các huynh đệ tại đây.

- Phải rồi, sao không thấy tam đệ trong thôn.

Mộc Từ Thiên chỉ thẳng tay vào mặt Đường Chân đổ lỗi cho cô ta

- Tại con a hoàn này đang yên đang lành dẫn xác tới đây khiến tam đệ phải vào thành tìm chỗ trốn. Ta vừa cho người báo tin cho Huỳnh Cao Thái biết đại ca đã trở về, tối nay chúng ta phải mở tiệc thật lớn nhưng để bữa tiệc thật vui vẻ hôm nay ta nhất quyết đuổi được a hoàn này về ổ.

Đường Chân đá đống tuyết bên dưới bay thẳng vào mặt Mộc Từ Thiên

- Ta cứ nhất quyết ở lại đây cho các ngươi ăn thịt không thấy ngon, uống rượu không thể say đấy.

Mạc Vô Phong nhìn Nhược Thủy Liên rồi từ chối thành ý của nhị đệ

- Thật ra ta ghé qua Tửu Khí Ấp vốn chỉ muốn gửi gắm A Nhĩ đại ca lại đây giờ ta có việc phải đi cùng cô ấy chắc không thể tham gia tiệc rượu được.

Nghe cậu ta nói vậy cả Mộc Từ Thiên và Đường Chân cùng hét toáng lên

- Không được. Hai người không được đi.

Mộc Từ Thiên trợn mắt lên nhìn Đường Chân

- Liên quan gì tới ngươi. Hay ngươi định lấy lòng ta bằng cách này đúng không.

Đường Chân thè cái lưỡi của mình ra

- Ngươi đừng có tưởng bở. Ta cản họ vì ta…thấy bất bình, hai người đó có quan hệ gì với nhau mà cứ bám nhau không rời vậy, ta chẳng quan tâm các người đi đâu, có điều không được đi cùng nhau.

Mạc Vô Phong giờ đây bắt đầu cùng chung suy nghĩ với Mộc Từ Thiên, cậu ta bước tới nhìn ngắm Đường Chân từ trên xuống dưới rồi đưa ra kết luận

- Cô sinh vào ngày nào, năm nào vậy, sinh ra để chọc tức người khác hả. Ta cứ không hiểu tại sao nhị đệ trông thấy cô thì tức giận như vậy cả ta cũng bắt đầu tức giận rồi đấy.

Đường Chân lấy tay đập vào vai Mạc Vô Phong vài cái

- Huynh đó. Đã có Diệp sư tỷ còn dám bênh vực nữ nhân khác, ta đến đây không chỉ để đưa Huỳnh Cao Thái về mà còn muốn đưa Mạc Vô Phong huynh về nữa. Đường đường là chưởng…

Mạc Vô Phong nhanh tay bịt miệng Đường Chân lại trước ánh mắt tò mò của Mộc Từ Thiên

- Cô bớt nói đi vài câu có được không. Ta và Nhược cô nương chỉ là bằng hữu nên cô đừng có hiểu lầm.

Mộc Từ Thiên bắt gặp ánh mắt của Nhược Thủy Liên nhìn Mạc Vô Phong sao trông giống ánh mắt hắn khi bị Đường Chân gọi là tên phản tặc vậy. Hắn không quen biết nàng lại càng không muốn đại ca của hắn phải thành thân với Diệp Đường Yên bởi vậy dù giữa Nhược Thủy Liên và đại ca có quan hệ gì hắn cũng nhất quyết phải lên tiếng

- A hoàn, ngươi luôn miệng bênh vực Diệp sư tỷ của ngươi trong khi bản thân chẳng hiểu gì về cô ta và Diệp Ngân Bình hết. Ta thấy thật nực cười.

Đường Chân dường như không vờ nổi nóng nữa mà cô ta đã tức giận thật sự

- Giờ ta cũng thấy thật nực cười khi ngày xưa lúc nào cũng gọi ngươi một tiếng sư huynh, hai tiếng sư huynh. Rốt cuộc phái Không Động đã làm sai điều gì mà ngươi quyết định phản lại chưởng môn, đối đầu Diệp sư tỷ còn lôi kéo đệ tử bản phái nữa.

Cô ta đẩy Mạc Vô Phong ra tiến tới gần Mộc Từ Thiên hơn nữa

- Sư huynh, nhìn muội đi. Hàng ngày muội bám theo sư tỷ luôn miệng xin được tới nơi này để đưa Huỳnh Cao Thái trở về để che giấu thực tâm của mình. Người muội luôn muốn huynh ấy trở về nhất chính là huynh, nhưng muội thấy bản thân mình thật vô dụng. Muội cứ gặp huynh liền gọi huynh là phản tặc, cứ gặp huynh lại nghĩ cách chọc giận huynh, muội muốn ép huynh phải nói ra lý do huynh bỏ đi nhưng huynh không nói. Mộc Từ Thiên huynh thực sự không hiểu tình cảm muội dành cho huynh lớn thế nào sao, khi còn là đồng môn huynh không hiểu đã đành, muội không nói cho huynh hiểu ngay vì nghĩ chúng ta còn nhiều thời gian giờ mỗi người một nơi muốn gặp nhau một lần khó thế nào huynh…

Đường Chân định từ bỏ tất cả quay người bỏ đi thì Mộc Từ Thiên giữ cô ta lại

- Quay ra đây. Không phải muội muốn biết lý do huynh rời bỏ phái Không Động, rời bỏ muội sao? Quay mặt lại đây mà nhìn cho kỹ đi.

Mộc Từ Thiên xé rách chiếc áo hắn đang mặc ra để lộ vết thương vẫn chưa hết sưng tấy do Thất Thương Quyền của Diệp Đường Yên, hắn nắm tay Đường Chân đặt vào ngực hắn mà nói

- Thất Thương Quyền là quyền pháp trấn sơn của phái Không Động, bên trong thế quyền bao gồm bảy loại kình lực khác nhau không loại nào giống loại nào. Nếu người luyện nội công chưa đạt tới cảnh giới cao thâm sẽ làm tổn hại tới chính bản thân người đó. Đó cũng là lý do quyền pháp này được các đời chưởng môn cất giấu không truyền dạy cho các đệ tử nhưng Diệp Ngân Bình vì tham vọng nhất thống giang hồ của mình lại đem dạy cho tất cả các đệ tử. Khi bị huynh phát giác sự thật bà ta đã đuổi huynh đi rồi nói rằng huynh rời bỏ bản phái, phản bội phái Không Động. Huynh ngàn lần muốn nói chuyện này cho các sư đệ, sư muội nghe nhưng không một ai tin huynh bởi huynh chỉ là một tên phản tặc. Còn muội, hiện giờ muội tin huynh hay không thì cũng như vậy thôi, một thời gian sau tất cả các sư huynh muội đồng môn mà muội quen biết đều sẽ chết hết bởi chính thứ quyền pháp họ đang học.

Mạc Vô Phong thầm nhủ

- Diệp Ngân Bình thực sự ác độc như vậy sao. Tại sao Đường Yên không nói chuyện này cho mình nghe, còn cả việc nhất thống giang hồ nữa, không phải bà ta chỉ muốn trả thù xưa thôi hay sao. Rốt cuộc chuyện này phải nghe ai và tin ai.

Đường Chân không muốn tin nhưng ánh mắt của Mộc Từ Thiên đang nhìn cô ta khiến cô ta không thể không tin

- Thứ quyền pháp bọn muội đang học là Thất Thương Quyền đáng sợ huynh nói sao. Hóa ra đó là nguyên do dạo gần đây rất nhiều đệ tử bị thổ huyết khi luyện quyền pháp. Không được, muội phải về báo cho họ nghe, bảo họ đừng luyện thứ quyền pháp đó nữa.

Mộc Từ Thiên giữ chặt Đường Chân lại, không để cô ấy rời đi

- Muội quay về nói những chuyện đó kết cục sẽ giống huynh vài năm về trước. Không những chẳng ai tin muội mà muội còn vô tình chọc giận Diệp Ngân Bình nữa. Ở lại đây với huynh đi.

Đường Chân ngồi bệt xuống đất trong vô thức, miệng không ngừng nói ‘Tại sao lại như vậy’. Câu hỏi tại sao đã biết đáp án cứ vang vọng lên tận trời xanh. Mộc Từ Thiên chỉ biết cúi xuống an ủi Đường Chân còn Mạc Vô Phong lại không ngừng suy nghĩ tại sao cậu ta có thể liên minh với phái Không Động một cách ngu ngốc như vậy.

- Ta phải trở về gặp Diệp Ngân Bình hỏi cho ra lẽ.

Nghe Mạc Vô Phong nói vậy Mộc Từ Thiên liền hỏi

- Đại ca tới đó làm gì.

Đường Chân như sực nhớ ra một điều rất quan trọng, cô ta đứng dậy chặn đường đi của Mạc Vô Phong

- Trước khi tới đây Diệp sư tỷ có nhờ ta chuyển lời cho huynh rằng nếu huynh không đột nhập vào Hắc Mộc Nhai kịp thời, đệ tử của huynh trong bản phái sẽ ra sao huynh tự hiểu lấy.

Mộc Từ Thiên càng nghe càng không hiểu họ đang nói chuyện gì nhưng Nhược Thủy Liên lại khác, nàng hỏi Mạc Vô Phong một câu khiến cậu ấy rùng mình

- Mạc Vô Phong, ngươi là ai?

Mạc Vô Phong không trả lời Nhược Thủy Liên mà quay người bước đi. Mộc Từ Thiên bước tới đẩy mạnh vào người cậu ấy và quát lớn

- Rốt cuộc huynh giấu mọi người chuyện gì. Còn nữa, huynh đang đi đâu vậy? Huynh định đi đâu một mình hả?

Đường Chân ôm cái đầu đau nhức dữ dội của mình mà la hét

- Đủ rồi, huynh không nói được thì để ta nói giúp. Chuyện đó có gì mà phải giấu chứ chưởng môn phái Côn Luân.

Mộc Từ Thiên bật cười

- Chưởng môn phái Côn Luân à? Là tên khốn đang giúp Diệp Ngân Bình xây dựng thế lực ngày một lớn mạnh phải không? Tên khốn đó là huynh sao.

Ngay lập tức Mạc Vô Phong nhận một cú đánh như trời giáng của Mộc Từ Thiên. Cậu ta không phản kháng mà cứ để hắn đánh mình liên tục, mỗi một cú đánh cậu ấy lại nhận thêm một câu chửi rủa. Đường Chân phải ngăn hắn lại nếu không chắc chắn hắn sẽ giết chết Mạc Vô Phong ngay tại đây. Dù đã cố gắng hết sức mà phải mất một lúc Đường Chân mới kéo được Mộc Từ Thiên vào trong.

Mạc Vô Phong ngồi dậy miệng không ngừng ho ra rất nhiều máu. Cậu ta ngồi đó cười lên vài tiếng như một kẻ điên rồi gục mặt xuống. Một chiếc khăn tay nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của Mạc Vô Phong, cậu ta nhận chiếc khăn ấy từ tay Nhược Thủy Liên rồi khua bừa lên mặt, nàng giật lại chiếc khăn đó và lau những vệt máu dùm tên tiểu tử ấy.

- Cô nương không muốn đánh tôi sao. Giống nhị đệ ấy.

- Ta chỉ hơi bất ngờ thôi. Bản thân ta cũng giấu ngươi rất nhiều chuyện, ngươi giấu ta một hai chuyện có hề gì. Giờ ngươi ngang nhiên muốn tới hủy liên minh chẳng ích gì đâu, người của ngươi đã nằm trong tay chưởng môn phái Không Động, chắc chắn bà ta sẽ lôi họ ra để khống chế ngươi.

- Biết là vậy nhưng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn Diệp Ngân Bình dùng đệ tử của mình phát động cuộc chiến vô nghĩa này.

- Ta nói ngươi đừng ngang nhiên tới chứ đâu nói ngươi không được tới.

Mạc Vô Phong biết Nhược Thủy Liên đang nghĩ gì, cậu ta cảm thấy mình thật ngu ngốc, điều đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra. Vào hang cọp thì phải vào thật nhẹ nhàng và bí mật, kẻ khôn ngoan dùng kế sách chứ không dùng võ lực. Chỉ cần gặp được Tam Tài tử, cậu ta sẽ cùng họ trong ngoài phối hợp lật đổ âm mưu của Diệp Ngân Bình và giải thoát đệ tử Côn Luân.

- Đa tạ Nhược cô nương đã giúp tôi thông hiểu tình thế. Tôi không thể đợi lâu hơn nữa, tối nay tôi sẽ đột nhập vào nơi đó tìm người của mình.

- Ngươi việc gì phải vội vàng như vậy. Đợi tới khi nội công hoàn toàn bình phục vào đó cũng chưa muộn.

Mạc Vô Phong mỉm cười nhìn nàng

- Nội công của tôi đã hoàn toàn hồi phục từ sáng hôm nay rồi.

Nhược Thủy Liên không dám tin lời cậu ta vừa nói, nàng thử bắt mạch cho Mạc Vô Phong và nhận ra rằng thực sự có một nguồn nội lực mạnh mẽ đang tuôn trào trong cơ thể cậu ta. Nàng thầm nhủ thứ thần công cậu ta học được thật đáng quý, nếu cậu ta chú tâm tu luyện công phu chắc chắn một ngày nào đó cơ thể sẽ trở nên rắn chắc, không chỉ nội công bất nhập mà ngoại công cũng bất xâm, mình đồng da sắt chẳng khác nào một tấm lá chắn sống.