Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 97: Lọt vào bẫy của Diệp Ngân Bình




Không thể để tình hình ngày một xấu hơn, Doanh Doanh chạy tới nói chuyện với Lệnh Hồ Xung

- Hướng thúc thúc làm như vậy đã quá nương tay với họ rồi, huynh thử nghĩ xem nếu bốn người phản bội kia bị Diệp Ngân Bình lợi dụng không phải những thông tin gì từ Hắc Mộc Nhai đều truyền tới tai bà ta ngay lập tức sao. Để họ ra đi cũng như cứu chính bản thân họ, huynh lo lắng cho phái Hoa Sơn còn phái Hằng Sơn huynh không quan tâm sao.

Lệnh Hồ Xung trông thấy ánh mắt của Nghi Lâm, Nghi Ngọc nhìn mình mà ngày một khó xử. Hắn phát hiện ra bản thân đã quên đi mục đích mời tàn dư Ngũ Nhạc về Hắc Mộc Nhai chính là muốn bảo vệ họ chứ không phải rời bỏ họ nhưng giờ hắn lại đang phải lựa chọn giữa hai con đường, bỏ rơi Hoa Sơn phái hoặc bỏ rơi Hằng Sơn phái. Đối với hắn cả Hoa Sơn phái và Hằng Sơn phái đều có ý nghĩa rất lớn, một nơi đùm bọc hắn từ lúc nhỏ tới khi trưởng thành còn một nơi giúp hắn vượt qua khoảng thời gian tệ hại nhất trong cuộc đời.

Doanh Doanh lại lên tiếng mong sao có thể lay chuyển được suy nghĩ của Lệnh Hồ Xung

- Diệp Ngân Bình không thể biết được các đệ tử Hoa Sơn phái sẽ rời khỏi Hắc Mộc Nhai nên huynh đừng lo lắng. Nếu huynh muốn bảo vệ họ thì giờ huynh phải cùng các bằng hữu ở ngay đây đoàn kết lại nhanh chóng đưa âm mưu của bà ta ra ánh sáng, huynh chậm trễ một khắc nào thì bà ta lại mạnh mẽ thêm một khắc ấy. Huynh có hiểu không? Lệnh Hồ Xung!

‘Lệnh Hồ Xung’. Tiếng gọi ấy, cử chỉ ấy khiến hắn giật mình và cảm thấy quen thuộc. Hắn quay mặt ra liền bắt gặp ánh mắt của Doanh Doanh, ánh mắt trách móc pha lẫn giận hờn này hắn đã từng trông thấy một lần. Hắn cảm thấy kỳ lạ bởi nhiều lúc cử chỉ của nương tử mình có hơi giống với ‘người đó’ nhưng hắn cho rằng có thể khoảng thời gian sống trong thần giáo với Đông Phương Bất Bại đã tác động không ít tới thói quen của Doanh Doanh.

- Đệ tử Hoa Sơn phái hiện nay…tuy có chút nhút nhát và không kiên định nhưng ta tin họ sẽ có cách bảo vệ bản thân mình. Nếu điều đơn giản đó mà họ không làm được thì sau này làm thế nào mới phát dương quang đại được phái Hoa Sơn, nếu họ không thể khiến phái Hoa Sơn lấy lại uy danh như ngày nào thì chẳng sớm thì muộn Hoa Sơn phái sẽ tan rã, không phải vì chuyện này thì cũng vì chuyện khác.

Câu nói của Lệnh Hồ Xung đã khiến phái Hằng Sơn lấy lại niềm tin ở hắn. Doanh Doanh cũng bỏ được nỗi lo sợ trong lòng cô ta đi và cô ta nhận thấy Hướng thúc thúc đang mỉm cười. Lệnh Hồ Xung quay trở lại ghế ngồi với tâm trí ổn định hơn bao giờ hết, hắn nhìn mọi người một lượt rồi nói

- Đã khiến các vị lo lắng! Chuyện của Hoa Sơn phái hãy để những người vừa rời khỏi tự quyết định, ta chỉ có thể cầu mong họ sẽ bình an mà thôi còn chuyện quan trọng lúc này mời Hướng giáo chủ tiếp tục.

Điền Bá Quang gắng sức lắm mới kéo được Lam Phượng Hoàng ngồi xuống nhưng cô ta có vẻ vẫn rất tức giận nên cứ ngoảnh mặt ra ngoài chứ không hướng về phía đại điện. Hắn nói

- Được, được. Tiếp tục đi, tiếp tục đi…

Hướng Vấn Thiên lại bày vẻ mặt nghiêm trọng của ông ta ra một cách lộ liễu

- Hiện tại tin đồn Đông Phương Bất Bại còn sống chưa được chứng thực thì những kẻ xấu lại thêm bớt những điều không hay về tin đồn ấy với ý đồ hãm hại chúng ta. Do các vị hàng ngày đều ở thần giáo nên không biết được tin đồn hiện nay đã được chuyển thành ‘Đông Phương Bất Bại trở lại ma giáo chuẩn bị cho kế hoạch nhất thống giang hồ một lần nữa’. Diệp Ngân Bình đã lợi dụng tin đồn đó hòng lôi kéo rất nhiều nhân sỹ võ lâm muốn chống lại đại ma đầu về phe của mình.

Nghi Ngọc chưởng môn thắc mắc

- Dù quân số của họ có tăng nhưng không phải chúng ta chỉ cần tìm được Tiên Gia Nhân thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa sao?

Hướng Vấn Thiên xua tay

- Mật thám Nhật Nguyệt đã dò la được khoảng mười năm trước Tiên Gia Nhân có tới một thôn làng tên Lưu Đức, khi nhận được tin này Lệnh Hồ đại hiệp đã ghé qua thôn Lưu Đức tìm hiểu thực hư nhưng được người cai quản nơi đó cho biết Tiên Gia Nhân vốn là một người nay đi chỗ này mai đi chỗ khác. Ông ta có một căn nhà ở thôn Lưu Đức nhưng chẳng mấy khi trở về vì vậy việc tìm ra người này thật sự rất khó khăn.

Điền Bá Quang thẫn thờ

- Nói đi nói lại cuối cùng chúng ta cũng phải quyết chiến một trận với Diệp lão bà đúng không?

Doanh Doanh nhìn Lệnh Hồ Xung

- Huynh nghĩ sao?

- Ta vẫn cảm thấy mình có thể gặp được người tên Tiên Gia Nhân đó nhưng cảm giác nhiều khi cũng sai lệch. Hiện giờ nếu có thể cảnh tỉnh được những nhân sỹ võ lâm kia thì rất tốt, nếu không thể chúng ta đành dựa vào những lợi thế của Hắc Mộc Nhai để đấu lại Diệp Ngân Bình.

Hướng Vấn Thiên mời mọi người lên chỗ ông ta chiêm ngưỡng chiếc bản đồ nhỏ vẽ lại địa hình Hắc Mộc Nhai một cách chi tiết nhất. Nhìn vào tấm bản đồ ấy ai cũng có thể nhận ra nơi họ đang đứng kiên cố tới mức nào. Điền Bá Quang càng nhìn càng lạc quan hơn hắn cười vang lên khiến những tiểu sư phụ phái Hằng Sơn đứng cạnh thấy inh tai nhức óc

- Giờ ta hiểu lý do tại sao năm xưa Ngũ Nhạc kiếm phái đến cái cổng của Nhật Nguyệt thần giáo thần giáo cũng không bước qua nổi. Nếu Diệp lão bà tấn công cùng lắm chúng ta cứ ngồi yên trên núi thà chết đói chứ không chết dưới tay bà ta.

Hướng Vấn Thiên cũng phải bật cười

- Trừ phi có nội gián phá chúng ta từ trong ra ngoài chứ Diệp Ngân Bình phải mọc cánh may ra mới bước vào được Nhật Nguyệt thần giáo. Đây cũng chỉ là kế hoãn binh, điều quan trọng nhất hiện nay là làm sao nghĩ ra phương án đánh bại họ, tuy ở trên Hắc Mộc Nhai chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm nhưng sống thoải mái vẫn hơn sống chui lủi một chỗ.

Lệnh Hồ Xung nghe được vậy cũng an tâm phần nào

- Tóm lại những gì chúng ta có thể làm lúc này là chờ đợi, án binh bất động cho tới khi Diệp Ngân Bình có hành động mới.

Điền Bá Quang chợt nghĩ ra một ý kiến táo bạo

- Lệnh Hồ huynh đệ…Lệnh Hồ huynh đệ! Có phải Diệp Ngân Bình đang mở rộng cửa tiếp đón những nhân sỹ trong giang hồ gia nhập phe bà ta chống lại Đông Phương Bất Bại không?

Lệnh Hồ Xung gật gù

- Đúng vậy, nhưng Điền huynh nhắc tới chuyện đó làm gì?

Lam Phượng Hoàng tuy hồn đang trôi rất xa nhưng những lời của Điền Bá Quang dường như có sức tác động rất lớn với cô ta

- Ta hiểu ý ngươi!

Doanh Doanh can ngăn họ lại

- Không phải mọi người định lợi dụng việc này để thâm nhập phái Không Động đấy chứ. Điều đó rất nguy hiểm hơn nữa mọi người vào đó để làm gì.

Lệnh Hồ Xung thì lại tán thành ý kiến này

- Ta thấy đây đâu phải hạ sách, nếu có thể tiêu diệt được Diệp Ngân Bình ngay tại phái Không Động cũng coi như mọi chuyện kết thúc.

Doanh Doanh níu tay hắn lại

- Xung ca, huynh đừng quên muội và huynh đã từng tới đó lấy tin tình báo chắc chắn khuôn mặt của huynh đã được họ ghi nhớ từ lâu giờ huynh quay lại khác nào tự sát.

Lệnh Hồ Xung nắm chặt hai vai Doanh Doanh

- Muội quên khi xưa chúng ta cũng cùng nhau trà trộn vào Hắc Mộc Nhai để tiêu diệt…

Hắn định nói tiếp nhưng sợ mình lại làm tổn thương Nghi Lâm nên hắn ngừng lại vì biết dù sao Doanh Doanh cũng hiểu được. Có vẻ như ngay cả Hướng Vấn Thiên cũng đồng tình với việc này, ông ta đập mạnh tay xuống bàn với khuôn mặt mừng rỡ

- Hay lắm! Trà trộn vào hang cọp giết chết cọp già còn hơn an phận trên Hắc Mộc Nhai. Cơ hội lần này chỉ có một, đại tiểu thư có thể suy nghĩ lại không.

Nghi Ngọc chưởng môn nói

- Chúng tôi đều là ni cô không tiện tham gia vào việc này. Ai biết sau khi vào đó có bị bọn họ mời tiệc rượu hay không khi nào Lệnh Hồ đại ca cần giúp sức phái Hằng Sơn sẽ có mặt ngay.

Điền Bá Quang vỗ ngực

- Phái Hằng Sơn đã có ta và Lam Phượng Hoàng đại diện tham gia rồi, Nghi Ngọc chưởng môn không cần thấy áy náy…Haha.

Hiện nay ai cũng đều đã đồng tình với kế hoạch này nên Doanh Doanh không thể tìm cách ngăn cản Lệnh Hồ Xung được nữa. Giờ điều duy nhất cô ta có thể làm chính là sát cánh cùng hắn vượt qua kiếp nạn này. Nếu kế hoạch giết Diệp Ngân Bình thành công và mọi người rút lui an toàn vừa không bị mang tiếng gây chiến vừa phá tan âm mưu tiêu diệt tàn dư Ngũ Nhạc của bà ta nhưng nếu thất bại kế hoạch này sẽ trở thành một bi kịch.

Nghĩ lại những gì đã trải qua Lệnh Hồ Xung chẳng mang trong lòng chút sợ hãi nào, sinh tử đối với hắn giờ chẳng qua cũng chỉ như áng mây trôi. Hắn rất mong cả đời này sẽ được cùng Doanh Doanh ngao du khắp nơi tấu lên khúc tiếu ngạo giang hồ nhưng sự việc đã đến nước này nếu có thể cùng nương tử của mình sống chết có nhau âu cũng là chuyện tốt.

Trước khi lên đường Hướng Vấn Thiên đã chuẩn bị cho phu phụ Lệnh Hồ, Điền Bá Quang và Lam Phượng Hoàng những chiếc mặt nạ da giúp họ thay đổi khuôn mặt của mình. Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh nhờ hai chiếc mặt nạ mà già đi cả chục tuổi, họ quyết định đóng một cặp phu phụ già còn Điền Bá Quang và Lam Phượng Hoàng là hai hài tử của họ. Cứ như vậy họ rời khỏi Hắc Mộc Nhai lên đường tới đại bản doanh phái Không Động.

Từ khi phái Không Động mở rộng cửa chào đón các nhân sỹ võ lâm khu rừng âm u đã được đốt đuốc sáng rực, sương mù không còn dày đặc như lần đầu tiên Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh tới đây nữa. Bốn người nhìn nhau rồi chậm rãi thúc ngựa từ từ đi qua cánh cổng được hai hàng dài đệ tử canh giữ nghiêm ngặt. Ánh mắt những người gác cổng nhìn chằm chằm khiến Điền Bá Quang cứ nuốt nước miếng ừng ực, phu phụ Lệnh Hồ đã trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như thế này nên họ vẫn giữ được thái độ bình tĩnh chỉ riêng Lam Phượng Hoàng là vui mừng hơn cả, cuối cùng cô ta cũng sắp được gặp Lạc Hư, chỉ nghĩ tới việc Lạc Hư đang ở đâu đó quanh đây cô ta đã muốn nhảy khỏi ngựa chạy vào trong tìm hắn rồi.

Thấy có nhân sỹ võ lâm tới Đường Chân và Đường Hy nhanh nhẹn ra tiếp đón

- Các vị đi đường xa đã mệt rồi mời vào trong nghỉ ngơi.

Đường Chân và Đường Hy dẫn bọn họ tới một khu riêng biệt dành cho những nhân sỹ võ lâm, trong bầu không khí ẩm ướt tại đây họ càng cảm thấy rùng rợn hơn bao giờ hết. Hai nữ đệ tử Không Động dừng chân trước một nơi mang tên Đại Hiệp Đường và rời khỏi đó ngay. Đợi hai người đi khỏi Điền Bá Quang mới nói khẽ

- Lệnh Hồ…à không. Ch..ch…cha…Trời ạ ta không mở miệng nổi nữa…

Lệnh Hồ Xung chỉnh sửa lại cái mặt nạ rồi huých mạnh Điền Bá Quang

- Cẩn thận không lộ hết bây giờ, Đại Hiệp Đường này chắc là nơi dành cho chúng ta rồi. Mau vào trong xem sao.

Bên trong Đại Hiệp Đường chẳng khác gì một quán rượu rộng lớn, những tên nhân sỹ võ lâm kỳ dị kẻ thì rút thanh kiếm của mình ra ngắm nghía, kẻ thì tung quyền tung cước đánh vào không trung, kẻ lại nằm lăn ra bàn mà đánh một giấc say sưa. Trông thấy người mới bước vào chỉ có một vài kẻ liếc mắt qua còn lại chẳng có ai thèm để ý tới nhóm người Lệnh Hồ Xung, có vẻ như những tên này không được hòa đồng cho lắm.

Doanh Doanh hướng mắt nhìn những tên nhân sỹ võ lâm rồi thở phào nhẹ nhõm

- Đúng như muội nghĩ nếu bọn họ đều là những kẻ nổi danh giang hồ chắc chắn không dễ dàng bị lừa bởi tin đồn thất thiệt mà đầu quân cho Diệp Ngân Bình

Điền Bá Quang thì thầm

- Giờ chúng ta đi tìm Diệp Ngân Bình luôn chứ. Đánh nhanh thắng nhanh kết thúc kiếp nạn này đi.

Lệnh Hồ Xung phản đối

- Đang ở trong hang cọp làm gì cũng phải suy tính thật kỹ. Lần trước đột nhập vào Hắc Mộc Nhai thành công do có người giúp sức còn lần này chúng ta phải tự lực cánh sinh. Phái Không Động này có bao nhiêu đường đi lối rẽ lại được sương mù bao phủ rất dễ lạc đường, ngay cả khuôn mặt Diệp Ngân Bình ra sao ta còn chưa được biết chứ đừng nói đi tìm bà ta.

Doanh Doanh cũng nghĩ y hệt như hắn

- Muội thấy hiện giờ nên án binh bất động trong Đại Hiệp Đường thu thập tin tức. Ít nhất cũng phải biết Diệp Ngân Bình ở trong căn phòng nào mới có thể bàn kế hoạch ám sát bà ta được, nếu làm không khéo trường hợp tệ nhất sẽ chẳng có ai thoát được ra khỏi đây đâu.

Cánh cửa Đại Hiệp Đường được mở toang ra, bước vào bên trong là những nữ tử xinh đẹp tay cầm chiếc khay nhỏ đựng một ly rượu và một đĩa thịt heo vẫn đang bốc khói nghi ngút bên trên. Bọn họ đặt từng khay thức ăn xuống bàn rồi rời khỏi đó rất nhanh. Trông thấy thức ăn mọi người đều chạy ra lấy phần của mình. Lệnh Hồ Xung trông thấy rượu ngon liền uống một hơi cạn đáy, đã lâu lắm rồi hắn không được động vào thứ yêu thích nhất của cuộc đời hắn. Điền Bá Quang thì một tay cầm thịt một tay uống rượu, thịt rượu trôi xuống bụng khiến hắn no nê hơn bao giờ hết. Thấy hai nữ nhân kia không chịu động tới thức ăn hắn mới giục

- Có thực mới vực được đạo. Phải ăn mới hoạt động được chứ.

Lam Phượng Hoàng từ nãy tới giờ cứ ngó hết bên này rồi lại ngó bên kia mong sao có thể trông thấy người cô ta nhớ nhung hàng ngày mặc dù biết rõ nơi đây chỉ có những nhân sỹ võ lâm nghỉ ngơi

- Ngươi ăn hết đi, bụng ta đang cồn cào nếu ăn thứ gì vào sẽ nôn ra ngay đấy.

Doanh Doanh tuy cũng chẳng muốn ăn uống gì vào giờ phút này nhưng Lệnh Hồ Xung lại đích thân gắp miếng thịt lớn trên đĩa và nói

- Thời gian qua không có thời gian chăm sóc nương tử của mình là lỗi ở ta giờ chúng ta đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết ta phải trân trọng từng giây phút được đứng cạnh muội. Nào, ăn đi!

Được phu quân gắp thức ăn giúp mình Doanh Doanh nỡ lòng nào từ chối, cô ta ăn hết miếng thịt trong niềm vui giản dị của Lệnh Hồ Xung. Bọn họ tạm quên đi hai từ sống chết mà tận hưởng những khoảnh khắc nhỏ nhoi này.

Những nhân sỹ võ lâm trong Đại Hiệp Đường vừa mới ăn xong thì cánh cửa ra vào lại được mở toang ra như có ai canh sẵn giờ để mở vậy. Đường Chân và Đường Hy dẫn Diệp Đường Yên đi vào bên trong trước sự chứng kiến của mọi người. Trông thấy cô ta Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung khẽ liếc nhìn nhau rồi gắng sức điều hòa nhịp thở. Đối với nhóm người Lệnh Hồ Xung đây là lần đầu tiên họ trông thấy Diệp Đường Yên tại Đại Hiệp Đường nhưng đối với những nhân sỹ võ lâm đến trước họ rất lâu thì chuyện gặp mặt cô ta chẳng khác gì cơm bữa. Những tiếng phàn nàn bắt đầu cất lên

- Diệp tiểu thư sao phải mất công giám sát bọn ta hàng ngày như vậy. Đến khi nào mới để bọn ta gặp mặt chưởng môn quý phái đây.

- Ngày nào cũng được bản phái tiếp đón chu đáo ta rất biết ơn nhưng bọn ta tới đây không phải để ăn uống ngủ nghỉ. Tới khi nào mới được lên Hắc Mộc Nhai giết chết Đông Phương Bất Bại?

Diệp Đường Yên tuy chẳng ưa gì mấy tên này nhưng cô ta vẫn phải vờ nhỏ nhẹ với chúng

- Ta không tới để giám sát các vị mà để kiểm tra tình hình gia nhập Đại Hiệp Đường. Những ngày đầu chiêu mộ nhân sỹ tới rất đông cho tới ngày hôm nay cũng đã ít dần đi bởi vậy Diệp chưởng môn quyết định ngưng tuyển mộ từ giờ phút này. Ngày hôm nay cũng là ngày cuối cùng ta gặp mặt các vị tại Đại Hiệp Đường, đêm nay các vị hãy nghỉ ngơi thật thoải mái để…có tinh thần vững vàng trong cuộc gặp mặt Diệp chưởng môn vào hôm sau.

Doanh Doanh thầm nhủ

- Tinh thần…vững vàng. Cô ta nói vậy có ý gì?

Lệnh Hồ Xung nói

- Vậy là họ chờ giờ phút ngưng tuyển mộ mới cho chúng ta gặp mặt chưởng môn.

Điền Bá Quang thì thầm với Lam Phượng Hoàng

- Hóa ra chúng ta là những con cá cuối cùng lọt lưới. Sao ta chẳng thấy vinh dự gì hết nhỉ?

Khi cánh cửa Đại Hiệp Đường được đóng lại cũng là lúc Diệp Đường Yên nở một nụ cười ranh mãnh

- Thật đáng thương!

Đường Chân véo Đường Hy một cái khiến Diệp Đường Yên đi giữa hai bọn họ bị quấy rầy không ít

- Hai tiểu quỷ này lại giở trò gì thế?

- Diệp sư tỷ không biết đâu dạo gần đây Đường Hy cô nương thân thiết với Vân Dĩnh đại ca lắm. Người ta lại tới tìm muội ấy kìa.

Đúng là Vân Dĩnh đang bước tới từ phía xa nhưng có vẻ ngại ngùng khi trông thấy mấy tỷ muội bọn họ cứ nhìn mình rồi tủm tỉm cười. Đường Hy tạm biệt sư tỷ và chạy tới kéo hắn đi chỗ khác, khuôn mặt không giấu được nét ngại ngùng. Giờ chỉ còn một mình Đường Chân đưa Diệp Đường Yên trở về đại điện phái Không Động, cô ta hít một hơi dài trước khi nói những gì mình nghĩ trong đầu ra

- Sư tỷ! Muội…nhớ…

Giọng nói của Diệp Đường Yên đanh lại

- Cả tỷ và muội đều không còn quan hệ gì với những tên phản bội.

Đường Chân nũng nịu

- Sư tỷ biết tính cách của Huỳnh Cao Thái mà, chắc chắn huynh ấy nghĩ vì tỷ không chịu đến cứu mình từ tay đại sư kia nên huynh ấy mới giận dỗi đi theo Mộc Từ Thiên. Nếu muội nói cho Huỳnh Cao Thái nghe mọi chuyện huynh ấy sẽ hối lỗi mà quay về thôi.

Diệp Đường Yên nhất quyết không bằng lòng

- Tình hình bản phái hiện nay như thế nào muội còn có thời gian nghĩ tới những chuyện nhỏ nhặt đó sao.

Đường Chân biết lấy Huỳnh Cao Thái ra không thể khiến sư tỷ hồi tâm chuyển ý nên cô ta đánh liều lôi thử chuyện của Mạc Vô Phong ra xem sao

- Vậy…còn vị đại ca nhận sư tỷ là nương tử thì sao. Huynh ấy là nam nhân dù có tình ý với tỷ trước nhưng ngày ngày ở cạnh một nữ nhân xinh đẹp sợ rằng…

Thấy khuôn mặt của Diệp Đường Yên nhăn lại Đường Chân bắt đầu cảm thấy phấn chấn

- Nếu tỷ không có thời gian tới đó thì cứ để muội đi. Đảm bảo muội sẽ làm một tảng đá thật cứng ngăn không cho đại ca ấy và cô nương kia tiến lại gần với nhau.

Diệp Đường Yên phì cười

- Tỷ không nghĩ Phong ca còn ở đó đâu. Nếu huynh ấy không tìm cách xâm nhập vào Hắc Mộc Nhai kịp thời chắc chắn mẫu thân sẽ dùng tới hạ sách.

Đường Chân vẫn ra sức thuyết phục

- Nhưng huynh ấy đâu biết Diệp chưởng môn sẽ ra hạ sách nếu tỷ ra mặt nhắc khéo sẽ khiến mọi chuyện diễn biến nhanh hơn. Khi Hắc Mộc Nhai đại bại sẽ tới ngày thành thân của hai người, song hỷ lâm môn.

Diệp Đường Yên nghe nhắc tới thành thân chợt run nhẹ. Ban đầu cô ta chỉ định lấy cớ lừa Mạc Vô Phong để cậu ấy chấp nhận liên minh với phái Không Động nhưng càng ngày cô ta càng nghĩ về cậu ấy nhiều hơn. Những suy nghĩ cứ tới một cách bất chợt không vì lí do nào cả, khi cậu ta không ở bên cạnh cô ta thấy nhớ nhung, khi tưởng tượng ra việc cậu ta đang ở cùng Đông Phương Bất Bại cô ta lại thấy khó chịu trong lòng mặc dù cô ta biết Đông Phương Bất Bại chỉ là kẻ ái nam ái nữ. Cô ta sợ rằng nếu bản thân đã phải lòng Mạc Vô Phong thì sẽ ra sao, nếu cậu ta thật sự muốn kết phu phụ với cô ta thì cô ta phải giải thích cho mẫu thân nghe như thế nào.

- Thế này đi Đường Chân, tỷ…không thể để Phong ca phải hy sinh tính mạng vì chuyện này được. Muội hãy tới thôn làng đó nói như vậy cho huynh ấy nghe…

Đường Chân lắng tai nghe những lời dặn dò của sư tỷ và ghi nhớ trong lòng. Được sự cho phép của sư tỷ cô ta dễ dàng rời khỏi bản phái. Diệp Đường Yên bước vào đại điện và thầm mong rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa như ý của cô ta.

- Mẫu thân!

Diệp Đường Yên cất tiếng gọi nhưng không thấy Diệp Ngân Bình trả lời thay vào đó một đệ tử bản phái dáng vẻ hốt hoảng chạy tới báo cáo

- Diệp sư tỷ…có chuyện không hay…

- Nói mau.

- Tam Tài đệ tử của phái Côn Luân gây gổ với bốn người phái Hoa Sơn ngoài bìa rừng hiện chưởng môn nhân đã lập tức tới đó. Người chỉ vừa mới đi thôi giờ sư tỷ đuổi theo vẫn còn kịp.

Diệp Đường Yên không hiểu đang có chuyện gì xảy ra liền bắt sư đệ đưa mình tới nơi họ giao tranh. Khi cô ta ra đến bìa rừng cũng là lúc tiếng binh khí vừa dứt. Hai bên giằng co nhau quyết liệt tới mức đích thân Diệp Ngân Bình phải ra tay đẩy lui bọn họ, tiếng nói đầy sự phẫn nộ của bà ta cất lên vang tới tận tai Diệp Đường Yên

- Các ngươi không còn coi phép tắc tại đây ra gì nữa hả?

- Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì vậy. Con đi tìm người từ nãy tới giờ.

Trông thấy Diệp Đường Yên bà ta liền hỏi ngay

- Chuyện ở Đại Hiệp Đường đã xong xuôi chưa?

- Không có vấn đề gì phát sinh, chỉ chờ ngày mai mẫu thân giải quyết mọi chuyện thôi. Còn chuyện ở đây…

Diệp Ngân Bình thấy Lạc Hư dù bị ba đệ tử Không Động giữ lại nhưng vẫn ngang bướng chỉ chực bọn họ buông lỏng tay là lại xông lên tấn công

- Ta cũng đang muốn hỏi bọn chúng đây. Giờ là lúc nào mà các ngươi có thời gian gây gổ nhau hả?

Dương Tử Minh tuy bị Lạc Hư đánh cho bầm dập nhưng vẫn có thể mở miệng ra chỉ trích hắn

- Ba tên Côn Luân đó trông thấy bọn ta lập tức động thủ, Diệp chưởng môn xin hãy giúp bọn ta đòi lại công bằng.

Đường Chính Thiên chỉ tay vào mặt hắn

- Ngày trước chính các ngươi hung hăng phóng hỏa đốt thuyền, đòi giết người của phái Không Động vậy mà ngày hôm nay lại mặt dày xin vào nơi này.

Diệp Đường Yên dường như hiểu được Đường Chính Thiên đang nói về chuyện gì, tuy cô ta chẳng ưa gì mấy tên phản bội nhưng những tin tức chúng mang được từ Hắc Mộc Nhai về không thể bỏ qua

- Trong giang hồ hôm qua là thù hôm nay lại là bạn có gì lạ lẫm đâu. Bốn vị Hoa Sơn phái đốt thuyền hại sư muội ta nhưng may mắn thay những người trên thuyền đều sống sót nếu đã vậy mọi người nên quên chuyện cũ cùng nhau bắt tay vì đại sự sắp tới.

Lạc Hư nghe như sét đánh bên tai

- Sao cô biết không ai thiệt mạng. Chắc chắn không ai thiệt mạng chứ.

- Huynh nghe mà không hiểu sao. Sư muội của ta cũng có mặt trên chiếc thuyền đó và đã xác nhận khi thuyền nổ tung người trên thuyền đã kịp phi thân ra ngoài bơi vào bờ lánh nạn.

Từ khi tới phái Không Động chưa bao giờ Lạc Hư cảm thấy trong lòng tràn ngập niềm vui như lúc này. Hắn luôn dằn vặt bản thân vì vô tình hại chết thần y cô nương nhưng sự thật cô ấy vẫn chưa chết, cô ấy vẫn đang sống trong thế gian này cùng hắn, sau này hắn và cô ấy nhất định gặp lại nhau.

- Vậy thì tốt rồi.

Lạc Hư đẩy mạnh ba tên đệ tử đang giữ chặt mình ra rồi đứng dậy

- Dù sao ta cũng chẳng muốn trông thấy bản mặt của các ngươi, bây giờ các ngươi và ta sống cùng một nơi nhưng tốt nhất đừng để ta bắt gặp lần thứ hai.

Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc cũng đẩy mấy tên đệ tử Không Động đang giữ chặt mình ra, bọn họ ném ánh mắt đáng sợ về phía bốn tên người phái Hoa Sơn trước khi rời khỏi bìa rừng.

- Khoan đã.

Khi Lạc Hư quay lưng lại Diệp Ngân Bình trông thấy dây đeo của một chiếc vòng lộ ra phía cổ áo bị rách của hắn nên bà ta gọi hắn quay lại và tiến đến nắm lấy chiếc vòng một cách bạo lực khiến cổ Lạc Hư đau nhói.

- Bà làm gì vậy?

Diệp Ngân Bình chết lặng khi nhìn thấy mảnh vòng hình trăng khuyết mà Tiên Gia Nhân tặng cho hài tử đã chết của bà ta khi nó được sinh ra. Chiếc vòng ấy Lạc Hư luôn đeo trong những lớp áo dày đặc nên tới giờ bà ta mới phát hiện ra.

- Chiếc vòng này từ đâu cậu có? Mau trả lời ta.

Diệp Đường Yên giật nảy mình khi tiếng thét của mẫu thân vang lên, cô ta nhận ra tiếng thét ấy như nghẹn lại trong đau khổ của mẫu thân mình. Giống hệt những tiếng thét mỗi đêm mẫu thân say rượu rồi gọi tên đứa con quá cố.

Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc cũng bất ngờ khi biết Lạc Hư có đeo vòng cổ. Còn Lạc Hư thì lại ngạc nhiên khi tự dưng có người hiếu kỳ về chiếc vòng cũ kỹ của mình.

- Ta đeo chiếc vòng này từ nhỏ tới lớn chưa tháo ra lần nào bởi…ta không biết cách tháo cũng không nỡ cắt đứt nó.

Diệp Ngân Bình tay cầm mảnh trăng khuyết trên chiếc vòng, đôi mắt rưng lệ nhìn Lạc Hư

- Cha mẹ cậu…là ai?

Lạc Hư lắc đầu thay cho câu trả lời khiến Diệp Ngân Bình không thể kìm nén được xúc cảm, bà ta lớn tiếng gọi Diệp Đường Yên

- Có phải bốn tên Hoa Sơn phái nói Nhật Nguyệt thần giáo đang cho người đi tìm Tiên Gia Nhân đúng không?

Diệp Đường Yên đáp lại

- Bọn họ có nói chuyện đó nhưng khi họ nói về phụ thân, mẫu thân không có phản ứng gì sao bây giờ lại…

Diệp Ngân Bình thả tay ra khỏi chiếc vòng trước sự ngơ ngác của Lạc Hư

- Lập tức phái người đi tìm Tiên Gia Nhân..đi tìm lão già đáng chết đó về đây cho ta…Ta có chuyện quan trọng phải gặp bằng được lão ta…Tuyệt đối không được để Nhật Nguyệt thần giáo tìm ra trước.

Cố giữ bản thân thật bình tĩnh Diệp Ngân Bình rời khỏi bìa rừng với hàng ngàn suy nghĩ trong đầu. Bà ta vừa mừng vì trông thấy chiếc vòng đó vừa sợ Lạc Hư không phải hài tử của mình sẽ khiến bà ta phải thất vọng thêm lần nữa. Sau khi Hoa Thiên Tuyết cướp mất hài tử bà ta Tiên Gia Nhân cũng biến mất theo, khi xưa đã xảy ra chuyện gì nhất định bà ta phải tìm được ông ta để làm rõ mọi chuyện.

Theo lệnh Diệp Ngân Bình một lượng lớn đệ tử Không Động cùng toàn bộ người của Hà gia trang lên đường dò la tung tích Tiên Gia Nhân, người mà bà ta không bao giờ muốn gặp lại nhưng lại phải gặp cho bằng được để làm rõ thân thế hài tử của mình.

Đêm hôm ấy là đêm duy nhất kể tử khi hài tử chết Diệp Ngân Bình không uống rượu, bà ta lặng người ngồi trên chiếc ghế chưởng môn trong đại điện bình tĩnh suy nghĩ nhưng không tài nào đoán được rốt cuộc chuyện khi xưa đã xảy ra như thế nào. Bà ta nhận ra mình có quá vội khi kết luận hài tử của mình và Hoa Thiên Tuyết đã chết hay không, sự thật họ chỉ mất tích mà không để lại chút tin tức nào trong giang hồ chứ chẳng có ai trông thấy xác của họ. Một ý nghĩ điên dồ bắt đầu hình thành trong đầu của Diệp Ngân Bình, nếu Hoa Thiên Tuyết chưa chết chắc chắn một ngày nào đó sẽ lại trở về phái Không Động đòi mạng hài tử bà ta. Tuy có quá nhiều việc xảy ra khiến Diệp Ngân Bình rối loạn nhưng bà ta vẫn không quên cuộc hẹn với nhân sỹ võ lâm trong Đại Hiệp Đường. Bà ta cứ thế ngồi trong đại điện tới tận sáng chờ đệ tử Không Động dẫn người tới.

Bình thường khuôn mặt của Diệp Ngân Bình trông đã vô cùng đáng sợ nay sau một đêm thức trắng suy nghĩ khuôn mặt bà ta càng khó coi hơn. Những nhân sỹ võ lâm tại Đại Hiệp Đường trông thấy bà ta đều không dám thở mạnh. Điền Bá Quang nghĩ rằng dù bà ta có trẻ lại ba chục tuổi hắn cũng không bao giờ dám tới gần mặc dù bản thân rất thích nữ nhân. Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn Doanh Doanh và lấy tay nắm chặt thanh kiếm đủ để cô ta hiểu rằng thời cơ ra tay với Diệp Ngân Bình sắp đến. Hôm nay phu phụ họ có mất đi tính mạng cũng phải giết được lão bà kia.

Diệp Ngân Bình nhìn những nhân sỹ võ lâm bên dưới khóe miệng mỉm cười

- Mấy hôm trước Hà gia trang có tặng cho ta một lọ thuốc quý có tên Chu Sa Tán, nghe nói nếu một người dùng đủ liều lượng nội trong một ngày tứ chi sẽ tê liệt, kinh mạch đứt đoạn lăn ra chết ngay tại chỗ.

Những tên nhân sỹ võ lâm bắt đầu hoài nghi lời nói của bà ta

- Hôm nay Diệp chưởng môn chịu gặp mặt bọn ta để bàn kế hoạch tấn công Hắc Mộc Nhai sao lại nói những lời lạ vậy.

Thanh kiếm trên tay Lệnh Hồ Xung đã được hắn đẩy ra chút ít, thấy vậy Doanh Doanh chặn tay hắn lại

- Không lẽ…

Diệp Đường Yên tiếp lời mẫu thân

- Mỗi ngày ta đều tới Đại Hiệp Đường kiểm tra xem các vị ăn có đủ bữa không và ta rất mừng vì không ai từ chối thành ý của bản phái.

Trên khuôn mặt của các nhân sỹ võ lâm bắt đầu hiện rõ nét lo lắng, họ sợ mình hiểu sai ý của phái Không Động liền hỏi

- Đừng nói các người bỏ độc vào trong thức ăn hãm hại bọn ta nhé!

Diệp Ngân Bình cười một tràng dài

- Ta chỉ bỏ độc vào thức ăn thôi làm sao hãm hại các vị được. Người hãm hại các vị chính là bản thân các vị đó nhưng thế gian từ xưa tới nay ai có thể cưỡng lại mùi vị của thức ăn, không ăn làm sao mà sống đúng không.

Điền Bá Quang toát mồ hôi hột

- Chúng ta bị hạ độc rồi…bị hạ độc rồi phải không.

Tâm trí mọi người bắt đầu chao đảo sau câu nói của Diệp Ngân Bình. Phu phụ Lệnh Hồ vốn đã định xông lên quyết đấu với bà ta nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này và họ tự nhủ bản thân không được manh động bởi Diệp Ngân Bình phải có lí do mới hạ độc tất cả mọi người tới giúp sức bà ta. Lệnh Hồ Xung nhận thấy đối thủ của mình không đơn giản như hắn nghĩ, khi chưa gặp mặt bà ta hắn đã có chút ái ngại nay gặp rồi quả thực sự ái ngại trong tâm hắn ngày càng tăng cao.