Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 92: Mâu thuẫn nội bộ đạt đỉnh điểm




Hắc Mộc Nhai – nơi cư ngụ của đệ nhất ma giáo trung nguyên là một vùng đất âm u rùng rợn tràn đầy tà khí. Với địa hình hiểm trở và các cơ quan được ẩn giấu khắp nơi nên những kẻ có ý đồ xâm phạm lãnh thổ ma giáo đều không thể toàn mạng trở về. Giả dụ kẻ đó có thần may mắn phù trợ qua được Hắc Mộc Nhai cũng chẳng thể sống sót khi đối mặt với Thiên Địa Phong Lôi giáo chúng tứ môn, mười hai vị kỳ chủ, mười vị trưởng lão và Quang Minh tả hữu sứ trong thần giáo chứ đừng mong nhìn thấy dung mạo giáo chủ.

Đấy chính là thời kỳ huy hoàng nhất của Nhật Nguyệt thần giáo do giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại đứng đầu nhưng giờ Hắc Mộc Nhai đã thay đổi. Từ khi Nhậm Doanh Doanh giao thần giáo cho Hướng Tả sứ cai quản với bản tính không thích tranh chấp của mình Hướng Vấn Thiên đã triệt tiêu những thứ được cho là tàn độc nhất dưới thời của Đông Phương Bất Bại từ kho độc dược quý báu tới những cơ quan trên Hắc Mộc Nhai ngay cả những điều luật tàn bạo tất cả đều bị ông ta cho biến mất. Bởi vậy Hằng Sơn phái, Hoa Sơn phái ngày hôm nay có thể ung dung lên Hắc Mộc Nhai tiến vào trong Nhật Nguyệt thần giáo mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Không những thế biết tin họ sẽ tới Hướng Vấn Thiên còn cho người mở rộng cửa tiếp đón từ xa.

Lần đầu tiên được trông thấy giáo chúng tứ môn đông tới hàng vạn đứng thành những hàng dài hoàn chỉnh trong thần giáo đệ tử Hằng Sơn và Hoa Sơn không khỏi bất ngờ. Giờ họ mới hiểu rõ lí do tại sao khi xưa Ngũ Nhạc kiếm phái tấn công Hắc Mộc Nhai ngay cả cái cửa cũng chẳng thể bước qua. Thấy họ đã gần đến đại điện Thôi Gian Tử của ma giáo phi thân tới tiếp đón.

“Hướng giáo chủ và Lệnh Hồ đại hiệp, Lệnh Hồ phu nhân đang đợi các vị tại đại điện phía trước. Mời đi theo tại hạ”

Thôi Gian Tử đưa người của hai phái Hoa Sơn và Hằng Sơn vào tới cửa đại điện hắn lập tức lui ra ngoài ngay. Trông thấy bọn họ Lệnh Hồ đại hiệp và Lệnh Hồ phu nhân bước tới ôm quyền chào hỏi rồi mời họ ngồi. Nhìn nét mặt kỳ lạ của phu phụ Lệnh Hồ cùng Hướng giáo chủ Bình Nhất Chỉ liền hỏi chuyện

“Không lẽ liên minh Không Động – Côn Luân đã thực hiện điều gì đó nguy hiểm với chúng ta”

Hướng Vấn Thiên đưa mắt nhìn phu phụ Lệnh Hồ rồi cúi xuống nhìn chằm chằm vào bức họa đặt trên mặt bàn với tâm trạng bất an hơn bao giờ hết. Ông ta đứng lên định đáp lời của Bình Nhất Chỉ nhưng nghĩ thế nào lại ngồi xuống ghế thở dài.

“Hướng thúc thúc để con nói giúp thúc”. Doanh Doanh đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung.

“Không cần đâu, Doanh Doanh. Để huynh”. Lệnh Hồ Xung bước tới chỗ của Hướng Vấn Thiên nhìn bức họa ấy một lúc lâu mới lấy đủ dũng khí cầm nó trên tay

“Đầu tiên Lệnh Hồ Xung đa tạ chưởng môn hai phái Hoa Sơn, Hằng Sơn vì đã nhận lời mời của ta tới Hắc Mộc Nhai. Biết mọi người đi đường vất vả rất cần nghỉ ngơi nhưng có một chuyện ta cần phải nói cho các vị biết”

“Có chuyện gì Lệnh Hồ đại ca cứ nói”. Nghi Ngọc lên tiếng

“Đêm hôm qua đệ tử Nhật Nguyệt đã đem về cho Hướng giáo chủ một tin tức động trời. Hư thực thế nào khó có thể xác định nhưng sớm muộn trên giang hồ sẽ có những lời đồn đại ngay tức khắc nên ta vẫn muốn để các vị biết trước”

“Lệnh Hồ huynh đệ, hôm nay ngươi bị sao vậy. Cứ úp úp mở mở làm mọi người tò mò quá”. Điền Bá Quang vỗ đùi

Biết Lệnh Hồ Xung không thể nói rõ ràng việc quan trọng này được nên Doanh Doanh lên tiếng thay hắn

“Kẻ thù hãm hại cha mẹ ta. Kẻ thù của Nhật Nguyệt thần giáo. Kẻ thù của cả giang hồ. Kẻ giết người không gớm tay Đông Phương Bất Bại chưa chết”

Sau câu nói động trời của Doanh Doanh đại điện Nhật Nguyệt thần giáo bắt đầu phát ra những tiếng bàn tán ầm ĩ mà đa số xuất phát từ mấy tên đệ tử Hoa Sơn. Lương chưởng môn Hoa Sơn phái lên tiếng

“Xin lỗi Lệnh Hồ phu nhân nhưng tin này phu nhân lấy được từ đâu”

Lệnh Hồ Xung giở bức họa hắn đang cầm trên tay giơ lên trước mặt mọi người

“Đã có người trông thấy Đông Phương Bất Bại và còn ký họa lại khuôn mặt của hắn. Ngay sau đó bức tranh này đã truyền tới tay một đệ tử Nhật Nguyệt”

Dương Tử Minh sững sờ

“Đó…đó không phải nữ nhân hay sao. Ngươi vừa nói hắn là Đông Phương Bất Bại sao lại đưa bức họa một nữ nhân cho chúng ta xem”

Nghi Ngọc chưởng môn tự nhủ

“Người này sao trông giống…đại ca của Nghi Lâm vậy. Nhưng hình trong bức họa lại là nữ nhân”

Điền Bá Quang giật nảy mình thì thầm vào tai Nghi Lâm

“Sư phụ, đúng là đại tỷ của người rồi, rốt cuộc chuyện này là sao”

Doanh Doanh cất giọng chấm dứt những tiếng ồn xung quanh

“Đông Phương Bất Bại là nam nhân do ham mê võ học nên đã dẫn đao tự cung để luyện Quỳ Hoa Bảo Điển công phu đệ nhất giang hồ. Từ khi luyện thành bảo điển hắn đã có một sở thích quái dị đó là cải trang thành nữ nhân. Việc này chắc các vị mới nghe lần đầu nhưng đệ tử Nhật Nguyệt không ai là không biết, dù hắn trong bộ dang nam hay nữ thì họ cũng có thể nhận ra dễ dàng”

Lương Tự Đức vẫn không muốn tin, hắn nói

“Làm sao biết được bức tranh đó được họa từ khi nào. Hơn nữa nếu Đông Phương Bất Bại đang lởn vởn ngoài kia sao giang hồ bấy lâu nay yên bình như vậy. Ta thấy các vị đã quá nghiêm trọng vấn đề cũng nên”

Hướng Vấn Thiên lúc này mới lên tiếng

“Vì vậy Lệnh Hồ đại hiệp mới nói trước khi hư thực được điều tra rõ ràng các vị nên hiểu rõ mọi chuyện tránh những tin đồn trong giang hồ khiến lòng người bất an”

Dương Tử Minh nói

“Hắn là ai, hắn là Đông Phương Bất Bại đấy, các người đã nói hắn chưa chết dù đó là thực hay hư thử hỏi làm sao mọi người bình tĩnh lại đây”

Doanh Doanh trừng mắt

“Chưởng môn Hoa Sơn phái còn chưa lên tiếng ngươi dám to tiếng với ai thế hả. Nếu đây chỉ là tin đồn thì cứ để nó trôi qua đi nhưng dù không phải tin đồn thì các vị cũng không nên lo lắng. Đông Phương Bất Bại đã từng thất bại một lần các vị quên rồi sao”

Bình Nhất Chỉ lên tiếng

“Ta có lời này muốn nói với Hướng giáo chủ, Lệnh Hồ công tử, Lệnh Hồ phu nhân. Ta cam đoan rằng Đông Phương giáo chủ thực sự…đã chết rồi”

Lệnh Hồ Xung nhăn mặt

“Bình đại phu, sao huynh có thể chắc chắn như vậy”

Doanh Doanh thắc mắc

“Tại sao ngươi biết điều này. Chỉ một câu Đông Phương Bất Bại chưa chết của ngươi sao có thể làm yên lòng mọi người”

Bình Nhất Chỉ khó xử không biết phải giải thích sao với mọi người bây giờ, hắn lắc đầu nhìn Doanh Doanh rồi lại lắc đầu nhìn Lệnh Hồ Xung. Những lời Đông Phương giáo chủ căn dặn không được nói đã trôi gần tới cửa miệng của hắn nhưng hắn đang tìm cách nuốt lại vào lòng. Hắn chắp tay sau lưng đi đi lại lại quanh đại điện như kẻ điên trước bao con mắt nghi hoặc của mọi người.

“Ta đang hỏi ngươi đấy Bình Nhất Chỉ”. Doanh Doanh lại thúc giục

Lời của Doanh Doanh không thể tới tai của hắn bởi tâm trí của Bình Nhất Chỉ bây giờ đã trôi đi rất xa, rất xa

Tại hồ băng trong khi chờ đợi một vài tên đệ tử Nhật Nguyệt nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo kia Bình Nhất Chỉ đang run sợ không dám bước đi một bước, hắn run không phải vì cái lạnh nơi đây mà run vì có thể mình đang mạo phạm người đã khuất.

“Nếu hàn khí ngàn năm là giải dược chắc chắn Đông Phương giáo chủ đã sống lại. Cơ thể người sống gặp lạnh sẽ bị đẩy trôi lên mặt nước khi đó dưới đáy hồ băng sẽ chẳng có cái xác nào cả”

“Nhưng nếu khi ta thả người xuống hồ băng…lúc ấy…đã quá muộn thì sao?”

“Không được, không được, mình đang mong muốn điều gì thế này. Mong một giáo chủ ma giáo sẽ sống lại à”

Mặt hồ băng bắt đầu nổi bọt, phía Bắc một tên đệ tử nhô mặt lên báo cáo

“Không có ai dưới đáy hồ”

Một lúc sau lại thêm một người nữa nhô mặt lên tại phía Tây Bắc

“Không có ai dưới đáy hồ”

“Không có ai…”. Phía Đông Bắc báo cáo

Bình Nhất Chỉ bắt đầu hồi hộp vì chỉ còn một người nữa đang lặn ở phía Đông. Nếu không có cái xác nào dưới đáy hồ hắn sẽ làm gì bây giờ. Ngay cả hắn cũng không biết, dần dần hắn không quan tâm tới việc giáo chủ ma giáo còn sống mà hắn đang mong chờ kỳ tích của y thuật. Lòng mong mỏi trong con người một danh y trỗi dậy bất chấp tất cả.

Phía Đông, người cuối cùng bước lên mặt nước. Thân mình hắn run rẩy vì lạnh, miệng lắp bắp nói mãi mới nên lời

“Phía Đông…tìm thấy một…một xác người”

Bao nhiêu niềm hy vọng của Bình Nhất Chỉ đã tan thành mây khói trước câu nói ấy. Hắn quỳ xuống trước hồ băng miệng thở ra khói, cố nói thành câu

“Ý trời…đúng là ý trời vẫn muốn người phải chết. Thần…thành thật xin lỗi vì đã mạo phạm nơi yên nghỉ của người…Đông Phương…giáo chủ”

“Bình Nhất Chỉ, ngươi làm sao vậy”. Doanh Doanh lớn tiếng khiến Bình Nhất Chỉ trở về với thực tại, hắn buồn bã nói

“Đông Phương giáo chủ đã chết rồi…đã chết thật rồi”

Bình Nhất Chỉ lẳng lặng rời khỏi đại điện trong nỗi khó hiểu của bao nhiêu người. Thôi Gian Tử từ bên ngoài chạy vội vã vào trong do không để ý đường nên đã đâm phải Bình Nhất Chỉ

“Xin lỗi Bình đại phu…Báo cáo giáo chủ hai đại sư của chùa Thiếu Lâm đã tới”

Thôi Gian Tử lui ra sau thì Phượng Chứng đại sư cùng Phương Sinh đại sư bước vào đại điện. Những chuyện về Đông Phương Bất Bại họ vừa nói với nhau hai đại sư đã nghe được hết từ xa.

“A di đà phật, xin lỗi đã chen ngang nhưng lão nạp cũng đồng tình với ý kiến cho rằng Đông Phương thí chủ đã không còn trên đời nữa”. Phương Chứng đại sư nói

Lệnh Hồ Xung bước tới phía trước cung kính chào hỏi hai vị đại sư

“Phương Chứng đại sư, Phương Sinh đại sư đã lâu không gặp. Mời hai vị vào trong”

Phương Chứng đại sư mỉm cười nhìn Bình Nhất Chỉ trong tâm nghĩ rằng hắn làm vậy là đúng. Tốt nhất không nên để sự hy sinh cao cả đó của vị giáo chủ si tình trở thành chủ đề cho người ta hoài nghi, bàn tán. Phương Chứng đại sư nhớ lại lần gặp gỡ tình cờ của ông ấy với Đông Phương Bạch dưới chân núi Thiếu Thất, bàn tay xoay đi xoay lại tràng hạt tìm một câu giải thích hợp lý giúp những người có mặt trong đại điện an lòng.

“Nếu Bình đại phu không thể giải thích cặn kẽ vậy ta xin thỉnh giáo Phương Chứng đại sư”. Doanh Doanh lên tiếng

Phương Chứng đại sư bước tới chỗ Lương Tự Đức hỏi chuyện

“Không biết Lương chưởng môn sợ Đông Phương Bất Bại hay sợ những điều người đó có thể gây ra”

Lương Tự Đức ấp úng

“Nếu hắn không có võ công đệ nhất cũng không tàn ác vô nhân tính thì hắn chẳng có gì đáng sợ đối với ta cả”

Phương Sinh đại sư tấm tắc cười trước câu hỏi này của sư huynh, tin rằng phương trượng đại sư đã tìm ra cách ổn thỏa để kết thúc vụ việc rắc rối này.

“Hướng giáo chủ, tại sao người lại lo lắng khi nghe tin đồn chưa được xác minh rằng Đông Phương thí chủ chưa chết”. Phương Chứng đại sư lại hỏi

“Từ trước tới nay trên dưới giang hồ ai mà không biết đến sự độc ác và cái đầu mưu mẹo của hắn. Khi xưa võ công hắn chưa đạt tới trình độ cao thâm hắn đã dày công nghĩ ra mưu kế lừa Nhậm giáo chủ hòng chiếm đoạt ngôi vị giáo chủ của ông ấy bây giờ nếu như hắn chưa chết với Quỳ Hoa Bảo Điển lừng danh thiên hạ hắn muốn làm gì chẳng được”. Hướng Vấn Thiên nói

“A di đà phật, dù có thù hận người khác bao nhiêu cũng không nên để ác khẩu phát ra. Thứ mà Hướng giáo chủ, Lương thí chủ hận là tội nghiệt của Đông Phương thí chủ chứ không phải người này. Cứ coi như Đông Phương thí chủ vẫn còn sống vậy suốt thời gian qua tại sao người đó biệt tăm biệt tích giờ tin đồn lan ra khắp nơi không lẽ người đó lại xuất hiện”

Doanh Doanh nói

“Đại sư cho rằng hắn đã thay đổi? Đại sư nghĩ rằng hắn muốn ẩn dật trong giang hồ suốt cả phần đời còn lại. Nếu ta nói thời gian hắn bặt vô âm tín dùng để mưu tính kế hoạch nào đó thì sao”

Phương Chứng đại sư bước tới gần phu phụ Lệnh Hồ

“Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ của mình sẽ không bao giờ có thể nghe được tiếng lòng người khác. Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho người khác lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản”

Doanh Doanh biết ngay những lời đại sư vừa nói cố ý dành cho mình nhưng cô ta vẫn không muốn thông suốt. Điều đó cũng chẳng có gì là sai cả, trên đời có mấy ai từ bi được như Phương Chứng đại sư.

Điền Bá Quang bước lên phía trước

“Cho ta nói vài câu, chúng ta tới đây đâu phải vì chuyện Đông Phương Bất Bại mà vì lá thư Lệnh Hồ đại hiệp gửi đến nhưng nếu mọi người cứ muốn bàn đi bàn lại, bàn tới bàn lui về vấn đề Đông Phương Bất Bại sống hay chết, chết hay sống thì để khi khác đi. Nếu Đông Phương Bất Bại đã chết các người chẳng phải lo đối phó nếu Đông Phương Bất Bại chưa chết các người có đối phó thế nào cũng sẽ bỏ mạng dưới tay người đó thôi. Chi bằng quên đi chuyện này chú tâm vào chuyện trước mắt cái đã”

Nghi Ngọc cũng lên tiếng

“Đúng vậy, chuyện quan trọng lúc này chính là sự việc liên minh Côn Luân – Không Động muốn tiêu diệt các phái chúng ta”

Lương Tự Đức nói

“Côn Luân và Không Động chẳng phải đại phái, bọn chúng muốn tiêu diệt chúng ta sao? Ta đang muốn xem chúng sẽ làm gì đây”

“Các ngươi quên chuyện ở bến đò Lạc Dương rồi hả. Ta nhớ không nhầm bốn tên các ngươi là những kẻ bỏ chạy trước tiên để đệ tử của mình ở lại thế thân”. Điền Bá Quang nói

“Ngươi dám vô lễ với chưởng môn Hoa Sơn phái sao”. Dương Tử Minh thét

“Mọi người bình tĩnh đã, có gì từ từ nói. Rốt cuộc hai người đang tranh luận chuyện gì vậy”. Lệnh Hồ Xung can ngăn

“Bốn tên đó đang yên đang lành lấy cớ tiêu diệt tà phái đốt thuyền của người ta ai ngờ người trong thuyền là đệ tử của liên minh Côn Luân – Không Động. Sau đó bọn ta đã xảy ra xô xát với người bên họ, trước tình thế nguy hiểm bốn tên tiểu nhân kia bỏ chạy thoát thân mặc mọi người”. Điền Bá Quang phân trần sự việc

“Lương chưởng môn, sự việc đúng như Điền huynh đệ nói sao”. Lệnh Hồ Xung nghe mà nửa tin nửa ngờ

Lương Tự Đức định lên tiếng thì Dương Tử Minh cướp lời

“Lệnh Hồ đại hiệp đừng tin những gì hắn nói. Bọn ta…bỏ chạy ý muốn đánh lạc hướng yêu nữ Không Động ai ngờ cô ta không đi theo bọn ta mà ở lại tấn công bọn họ”

Điền Bá Quang chỉ tay vào mặt hắn

“Ngươi…ngươi còn dám nói như vậy à”

Nghi Ngọc lúc này cũng đứng lên

“Vậy còn việc đốt thuyền Lương chưởng môn định giải thích thế nào. Dù họ là đệ tử Không Động hay đệ tử phái nào đi chăng nữa thì cũng là một mạng người. Ngang nhiên đốt thuyền giữa thanh thiên bạch nhật như thế giang hồ sẽ nói chính phái chỉ là những người giả nhân giả nghĩa, không đáng tin tưởng”

Doanh Doanh thì thầm vào tai Lệnh Hồ Xung

“Xung ca, muội cảm thấy những kẻ đi cùng Lương Tự Đức không phải người tốt. Giọng bọn chúng khi nói chuyện với huynh còn có chút khó chịu trong đó”

Lệnh Hồ Xung thì nghĩ chắc do Lương sư đệ tuổi đời còn trẻ suy nghĩ chưa được chín chắn nên mới hành động nông nổi như thế nên hắn cũng không trách mắng hơn nữa hắn đã không còn là đại sư huynh của họ lấy cớ gì để trách mắng đây.

“Dù sao chuyện cũng đã qua hiện giờ tình thế cấp bách nội bộ chúng ta phải đoàn kết lại mới mong thắng địch. Ta nghĩ chuyện này để sau rồi giải quyết”

Lam Phương Hoàng từ khi tới đại điện không mở miệng nói câu nào mà ngồi im như tượng nay thấy Lệnh Hồ Xung muốn cho qua mọi chuyện một cách dễ dàng cô ta đập bàn đứng dậy định cất tiếng thì bị Điền Bá Quang cản lại

“Không nên…không nên”. Sau đó hắn vờ quay ra cười hả hê trước mặt mọi người

“Phải rồi, Lam Phượng Hoàng tại sao người của Thông Thiên cốc chỉ có mình ngươi và Điền Bá Quang tới. Những người khác sao không thấy có mặt”. Doanh Doanh thắc mắc

“Thánh cô nhắc tôi mới nhớ…từ lúc họ rời núi Hằng Sơn đi tìm kẻ hãm hại người đến nay vẫn bặt vô âm tín. Không biết có xảy ra chuyện xấu gì không”. Lam Phượng Hoàng nói

Lệnh Hồ Xung tự nhủ

“Sao một lúc mà có không biết bao chuyện dồn dập tới thế này”

“Bình tĩnh lại, Xung ca”. Doanh Doanh nói “Trước mắt hãy tạm gác lại mọi chuyện sau khi bàn bạc xong kế hoạch đối phó liên minh Không Động – Côn Luân”

Hướng Vấn Thiên mời mọi người trở lại ghế ngồi rồi bước xuống trình bày sự việc

“Vì sao bọn họ gây chiến trong thư Lệnh Hồ huynh đệ đã nói rất rõ. Cậu ấy thay mặt ta mời các vị đại sư, các chưởng môn đến Hắc Mộc Nhai chính là muốn nhờ mọi người cùng nhau nghĩ cách giúp giang hồ thoát được kiếp nạn sắp tới. Còn chuyện nội bộ Nhật Nguyệt có nội gián là chuyện xấu hổ riêng của thần giáo ta sẽ đích thân xử lí sau”

“Theo tình hình hiện nay chúng ta đang rơi vào thế bị động. Không ai biết được liên minh đó sẽ tấn công lúc nào, khi nào nếu bắt ép các huynh đệ Nhật Nguyệt thần giáo phải cảnh giác từng khắc một e sẽ khiến họ mệt mỏi. Thiên Địa Phong Lôi giáo chúng tứ môn tuy quân số lên tới hàng vạn người nhưng chúng ta cũng không nên chủ quan”. Lệnh Hồ Xung nói

“Ta thì nghĩ Lệnh Hồ đại hiệp quá đề cao địch, lúc trước ta cũng nói rồi hai phái Không Động và Côn Luân đều là hai phái nhỏ dù có liên minh lại quân số cũng chẳng tăng đáng kể. Chúng muốn tấn công thần giáo của các người chẳng khác gì thiêu thân nhảy vào lửa cả”. Lương Tự Đức nói

“Lương chưởng môn chắc hàng ngày chỉ quanh quẩn đi dạo khắp núi Hoa Sơn không bao giờ đặt chân ra khỏi giang hồ thì phải. Muốn tấn công Hắc Mộc Nhai đâu nhất thiết phải dùng quân số đọ quân số, họ có thể dùng mưu mẹo hoặc cải trang vào đây tấn công từ trong ra ngoài”. Doanh Doanh bật cười

Dương Tử Minh lên tiếng

“Tại sao ngay bây giờ Hướng giáo chủ không cử hàng vạn giáo chúng của ông tới phái Không Động càn quét thẳng tay mà phải ở đây chờ khi nào họ tới ta mới được hành động. Như thế…như thế khác nào cá ngồi trong chảo chờ bị nướng lên”

“Nếu chúng ta chủ động tấn công chính chúng ta sẽ trở thành tội đồ của thiên hạ, đưa giang hồ vào cảnh gió tanh mưa máu”. Lệnh Hồ Xung lớn tiếng

Nghi Ngọc thì nghĩ

“Liệu chúng ta có thể thương lượng với họ không. Chấm dứt mâu thuẫn trong hòa bình hai bên đều được lợi”

Hướng Vấn Thiên lắc đầu

“Phái Không Động đã cất công mời cả phái Côn Luân từ Tây Vực xa xôi tới đây không lẽ nào họ lại chịu thương lượng với chúng ta”

Lệnh Hồ Xung trông ra phía hai đại sư

“Phương Chứng đại sư, Phương Sinh đại sư hai vị có cao kiến gì không”

Phương Chứng đại sư nói

“Ta cũng hướng suy nghĩ theo cách của phái Hằng Sơn. Nếu có thể nên chấm dứt mâu thuẫn trong hòa bình”

“Đại sư cũng nói như vậy không lẽ thực sự có cách nào đó có thể chấm dứt mâu thuẫn trong hòa bình”. Lệnh Hồ Xung hỏi

“Sư huynh đang nghĩ tới người đó phải không”. Phương Sinh đại sư nói

“Đúng vậy, trong đầu ta hiện đang nghĩ tới người đó”. Phương Chứng đại sư mỉm cười

Hướng Vấn Thiên khấp khởi mừng thầm

“Hướng Vấn Thiên ta xin được nghe cao kiến của hai vị”

Phương Sinh đại sư hai mắt nhìn vào hư vô bắt đầu kể lại

“Thực ra chưởng môn phái Không Động hiện tại không phải Diệp Ngân Bình mà là phu quân của bà ấy. Sở dĩ Diệp Ngân Bình trở thành chưởng môn vì phu quân của bà ấy đã rời khỏi bản phái bỏ đi đâu không ai biết được. Giữa họ đã xảy ra chuyện gì ta không đoán ra nhưng ta nghĩ nếu ai đó trong chúng ta có thể tìm ra phu quân của Diệp Ngân Bình thuyết phục ông ta trở về bản phái ra lệnh ngưng chiến thì rất tốt”

Hướng Vấn Thiên trầm ngâm

“Hóa ra Diệp Ngân Bình không phải chưởng môn được truyền vị hay nói cách khác chỉ cần khiến Diệp Ngân Bình rời khỏi ngôi vị chưởng môn mọi chuyện sẽ đâu lại vào đấy. Nhưng người mà đại sư nhắc tới ông ta là ai”

“Tên người đó là Tiên Gia Nhân có điều như ta đã nói nếu có thể thì nên tìm ông ta chấm dứt cuộc tàn sát vô nghĩa bởi ông ta hiện giờ ở đâu không ai biết được”. Phương Chứng đại sư nói

“Vậy nếu không tìm được ông ta hay nhỡ đâu ông ta đã chết thì sao. Ta nghĩ đằng nào cũng phải tính cách đối phó trước việc bị tấn công những cách vượt xa tầm với chúng ta không nên nghĩ tới”. Dương Tử Minh nói

Lệnh Hồ Xung chẳng quan tâm tới lời của Dương Tử Minh, hắn đưa mắt sang Hướng Vấn Thiên

“Hướng giáo chủ, việc tìm người giao cho các đệ tử của ông có được không”

Hướng Vấn Thiên nói đầy vẻ tự tin

“Các vị đừng coi thường khả năng thu thập thông tin của mật thám Nhật Nguyệt. Nếu Lệnh Hồ huynh đệ quyết làm theo ý của Phương Chứng đại sư ta sẽ chiều ý đệ”

Nghi Ngọc gật đầu

“Phái Hằng Sơn đồng ý với cách này”

Doanh Doanh trừng mắt nhìn về phía mấy tên đệ tử Hoa Sơn

“Còn các vị, nếu không đồng ý thì nêu lên cao kiến của mình xem”

Lương Tự Đức ậm ừ

“Ta…”

Hướng Vấn Thiên chốt lại

“Coi như tất cả đều đã đồng ý. Ngay trong ngày hôm nay mật thám Nhật Nguyệt sẽ lên đường truy tìm người tên Tiên Gia Nhân”

“Trong thời gian này Hướng giáo chủ có ý mời mọi người ở lại Hắc Mộc Nhai. Chúng ta ở cùng nhau sẽ an toàn hơn tách nhau ra”. Lệnh Hồ Xung nói

Thật ra đây là ý của Lệnh Hồ Xung chứ không phải ý của Hướng Vấn Thiên. Bản thân ông ta giờ còn quá nhiều việc để lo ngại giả dụ như truy tìm nội gián trong ma giáo. Nhưng để tìm ra nội gián mà không dùng tới những biện pháp mạnh mẽ mang tính răn đe cao thì khó như mò kim đáy bể mà nếu động tới những biện pháp ấy chắc chắn Lệnh Hồ Xung sẽ không đồng tình. Thánh cô giờ đã là phu nhân Lệnh Hồ cô ta sẽ không đời nào làm trái ý hắn. Giờ Hướng Vấn Thiên mới hiểu được cảm giác ngồi trên vị trí cao nhất là như thế nào. Là một giáo chủ không thể quản lí giáo chúng bằng bộ mặt hiền từ và trái tim nhân hậu được, ông ta là con người chứ đâu phải thánh phật. Đôi lúc Hướng Vấn Thiên thầm ước Đông Phương Bất Bại hay Nhậm Ngã Hành sẽ xuất hiện chỉ đường dẫn lối cho ông ta hoặc nếu họ còn sống thì lên làm giáo chủ luôn cho rồi nhưng cứ nghĩ tới trọng trách Thánh cô giao cho ông ta lại nuốt trôi suy nghĩ vào lòng.

Sau khi cuộc gặp mặt giữa chính phái và ma giáo với mục đích bàn kế sách chống lại liên minh tà phái kết thúc bản thân mỗi người có mặt đều mang một tâm trạng khác nhau chẳng ai giống ai cả. Đấy cũng chính là điều Diệp Ngân Bình tính toán từ trước, thực ra tin tình báo phu phụ Lệnh Hồ đoạt được một cách khó khăn kia có một điểm không thật nhằm gây hiểu nhầm nội bộ cho ma giáo và đúng như bà ta liệu sẵn ma giáo đã hoàn toàn rơi vào bẫy trong nháy mắt.

Phá hủy đối thủ từ trong ra ngoài chính là kế sách Diệp Ngân Bình thực hiện và dường như vận may lại tiếp tục mỉm cười với bà ta khi không chỉ mình ma giáo mâu thuẫn nội bộ. Bốn người chủ chốt của Hoa Sơn phái nhất là Dương Tử Minh có vẻ rất khó chịu khi Lệnh Hồ Xung không những không tiếp nhận ý kiến của bọn họ mà còn giả ngơ như họ không hề có mặt tại đó.

Trong căn phòng nghỉ ngơi của Hoa Sơn phái đèn vẫn còn sáng và có thể sẽ còn sáng cho tới khi mặt trời lên.

“Dù sao hắn cũng từng là đại đệ tử Hoa Sơn phái sao lại không coi chúng ta ra gì, làm phái Hoa Sơn bẽ mặt trước bao nhiêu người như vậy”. Dương Tử Minh đã nói đi nói lại câu này hàng chục lần kể từ khi hắn bước vào phòng chốt cửa cẩn thận.

“Hắn đi theo lũ tà ma ngoại đạo này từ khi sư phụ còn sống, hắn phản Hoa Sơn phái từ khi đó chứ đâu phải chỉ mới hôm nay”. Vương Từ Hạ nói

“Bọn chúng không nghe lời chúng ta tấn công bất chợt liên minh tà phái mà ngồi chờ địch tới chẳng khác nào đem tính mạng mọi người ra để cá cược”. Cao Tứ Kiến nói

“Ta chợt nảy ra một ý nghĩ, bọn chúng đã coi thường chúng ta như vậy việc gì chúng ta phải nghe theo sự sắp đặt của chúng”. Dương Tử Minh nói

“Ngươi định…làm phản sao”. Lương Tự Đức rụt rè phát biểu

“Mục đích chúng ta lên Hắc Mộc Nhai là tìm ra kế sách bảo toàn mạng sống. Nay Lệnh Hồ Xung đã quyết định liều mình việc gì chúng ta phải phí mạng mà đi theo hắn”. Dương Tử Minh nói

“Đúng vậy, một khi liên minh tà phái tấn công, Hắc Mộc Nhai sẽ trở thành nơi chôn thân của chúng ta. Dương sư huynh nói ra cao kiến xem”. Vương Từ Hạ thắc mắc

“Ta nghĩ cách duy nhất để toàn mạng khi đứng giữa một trận chiến đó là đi theo kẻ mạnh, kẻ dễ giành chiến thắng”. Dương Tử Minh mỉm cười

“Không phải ngươi định đi tìm chưởng môn Không Động phái chứ. Ngươi không nhớ tin tình báo viết gì sao, bà ta vì thù hận tàn dư Ngũ Nhạc mà nảy sinh sát ý giờ đi gặp bà ta khác nào chui vào hang cọp”. Lương Tự Đức nói

“Tất nhiên những kẻ không có giá trị lợi dụng sẽ không thể ngang nhiên vào đó được, nếu chúng ta có thể giúp liên minh tà phái giành chiến thắng chắc chắn sinh mạng chúng ta sẽ được bảo hộ. Còn phe ma giáo chúng ta chỉ cần giữ kín bí mật này với chúng thế chẳng phải phía nào cũng an toàn sao”. Dương Tử Minh nói

“Chuyện này…có vẻ hơi khó thực hiện. Thứ nhất chúng ta chẳng biết phái Không Động ở đâu mà nếu tới được đó chắc gì họ đã cho chúng ta vào. Ta sợ chưa nói được câu nào họ đã…”

Vương Từ Hạ chưa nói hết câu thì Dương Tử Minh thổi tắt nến khiến căn phòng tối thui đồng thời ra hiệu cho tất cả im lặng. Hắn vừa nhận thấy có vài tiếng thì thầm bên ngoài.

“Chính hai vị đại gia đó đã cho người họa lại chân dung Đông Phương giáo chủ. Lần tới đi thực hiện chuyện riêng ta phải hỏi cho ra lẽ chuyện này”

“Nếu đó đúng là Đông Phương giáo chủ tại sao Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta vẫn im hơi lặng tiếng như thế ta nghĩ bức họa đó chỉ là giả mạo”

“Ngươi không xem bức họa sao, trên mặt giáo chủ có một vết sẹo nhỏ từ trước tới nay chúng ta chưa hề trông thấy. Nếu có kẻ nào đó muốn họa tranh giả nhằm tung tin đồn thất thiệt sao có thể phạm lỗi lớn như vậy được”

“Thôi quên chuyện đó đi ngươi vẫn lén đem độc dược của thần giáo đi bán hả. Dừng lại tại đây được rồi đấy đừng để tới lúc Hướng giáo chủ phát hiện ra dù ông ấy có hiền lành bao nhiêu ngươi cũng không thoát khỏi tội chết đâu”

“Các ngươi không nói thì ông ấy sao biết được. Từ lúc ta thực hiện những thương vụ này có bao giờ thiếu phần cho các ngươi đâu”

Những tiếng thì thầm của bọn họ bỗng im bặt lại khi bị bốn tên chủ chốt Hoa Sơn phái lén điểm huyệt từ phía sau. Bọn chúng lôi ba tên đệ tử Nhật Nguyệt vào trong phòng tra hỏi.

“Hóa ra các ngươi là nội gián tin tình báo nhắc tới. Khai ra mau, ngươi có quan hệ gì với phái Không Động”. Dương Tử Minh gằn giọng

“Không, bọn ta không phải nội gián ngươi hiểu nhầm rồi”. Ôn Tịch Phát run sợ

“Sao các ngươi dám cả gan bắt bọn ta ngay tại thần giáo hả”. Thôi Gian Tử nói

“Mau thả bọn ta ra chuyện ngày hôm nay ta sẽ không báo lên Hướng giáo chủ”. Lâm Gia Tiết cao giọng

Dương Tử Minh cười ra thành tiếng dài

“Giờ các ngươi như cá nằm trên thớt còn dám lên mặt với bọn ta. Ban nãy ta nghe thấy gì nhỉ, lén đem độc dược đi bán có phải không? Chuyện này đem lên Hướng giáo chủ không biết các người sẽ ra sao”

Ôn Tịch Phát vờ nịnh nọt

“Các vị đại nhân Hoa Sơn phái từ bi đại lượng bỏ qua cho bọn tôi lần này. Bọn tôi kiếm được bao nhiêu chắc chắn sẽ không thiếu phần cho các ngài đâu”

Dương Tử Minh vuốt cằm

“Ta chẳng cần tiền…”

Lâm Gia Tiết nói

“Vậy ngươi muốn gì, bọn ta không quen biết ngươi không lẽ ngươi muốn đẩy bọn ta vào đường cùng”

Vương Từ Hạ rút thanh kiếm sắc bén của mình ra kề vào cổ Lâm Gia Tiết

“Ngươi nóng nảy quá đấy hay thấy bọn ta dễ bắt nạt hả”

Dương Tử Minh nói

“Sao lại động đao động kiếm thế kia, giờ ta và bọn chúng sắp cùng ngồi trên một chiếc thuyền rồi, ngươi giết chúng nhỡ đâu thuyền lật ta biết làm sao”

Ôn Tịch Phát lại mở miệng

“Ngài nói thế có nghĩa là đã đồng ý giữ bí mật dùm chúng tôi phải không. Chúng tôi vô cùng đội ơn ngài, giờ ngài thả chúng tôi đi được chưa”

Dương Tử Minh nói

“Thả đi thì dễ thôi. Có điều ta muốn các ngươi chỉ giúp ta đường tới phái Không Động”

Lâm Gia Tiết trừng mắt

“Các ngươi tới đó làm gì, bọn chúng là địch…”

Vương Từ Hạ dí sát thanh kiếm vào cổ Lâm Gia Tiết hơn ban nãy, hắn dọa nạt

“Bọn ta giúp các ngươi giữ bí mật không công sao. Các ngươi cũng phải trả ơn bọn ta chứ”

Cuối cùng dù không muốn nhưng ba tên đệ tử Nhật Nguyệt đành cùng Hoa Sơn phái lấn sâu vào tội lỗi. Bọn chúng nêu rõ địa điểm phái Không Động cho Dương Tử Minh nghe và được hắn thả về. Còn bốn tên Hoa Sơn phái thì mừng rỡ vì tìm ra lối thoát cho bản thân, ngay từ đầu bọn chúng đã chẳng quan tâm đến vận mệnh của tàn dư Ngũ Nhạc mà chỉ lo bảo toàn tính mạng cho mình nay lại thêm việc Lệnh Hồ Xung phản bác ý kiến của chúng nên chúng mới có cớ giúp sức cho địch. Nếu biết trước có ngày hôm nay đáng lẽ ra Lệnh Hồ Xung cứ mặc cho phái Hoa Sơn tan rã chứ không nên giao chức chưởng môn cho một tên không có chính kiến như Lương Tự Đức.