Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 70: Thượng Thiên khí công thoát khỏi hang




Nghe xong lời dạy của Nhược cô nương, Mạc Vô Phong liền bước ra giữa hang thực hiện thử. Cậu ta hít một hơi thật sâu tích tụ nội lực tại bàn chân nhún mạnh hết mức mình có thể. Cú nhảy ấy khiến Mạc Vô Phong lên cao gần một trượng, cậu ta vốn định thực hiện tiếp bước nhảy mà nàng gọi là lăng không đạp hư kia nhưng không hiểu sao lại loạng choạng rơi thẳng xuống đất.

Nhược Thủy Liên nói

“Bước nhảy đầu tiên không cần cố cao quá chỉ khiến nội lực bị phân tán nhanh thôi. Khi thực hiện lăng không đạp hư nội lực tại bàn chân của ngươi không còn nên rơi xuống là phải. Làm lại đi”

Mạc Vô Phong bò dậy hít thở sâu tiếp tục nhảy lên không trung lần này cậu ấy nghe theo nàng giữ lại một phần nội lực tại bàn chân khi chuẩn bị kết thúc bước nhảy thứ nhất. Thấy đã tới lúc cậu ấy đạp mạnh vào hư vô nhưng cơ thể chỉ được đẩy lên một chút rồi lại rơi xuống đất ngay.

Nhược Thủy Liên thở dài

“Ngươi đang ở trên không lại nhún mạnh như thế chỉ phản tác dụng thôi. Cố gắng điều khí nhịp nhàng thả lỏng thân thể mới nhảy cao được. Làm lại cho ta xem”

Lần này Mạc Vô Phong nhắm mắt lại tập trung tinh thần nới lỏng các bộ phận tưởng tượng thân thể mình nhẹ như bông tuyết. Cậu ta hạ thấp hai chân rồi bật thẳng lên cao, thân thể cậu ấy lao đi vun vút như một mũi tên. Lên được hơn một trượng Mạc Vô Phong liền đạp nhẹ một lần nữa vào khoảng không bên dưới đủ để cậu ta nhảy lên gần tới miệng hang.

Mạc Vô Phong còn chưa kịp mừng rỡ khi thực hiện được thế Thượng Thiên khí công thì nội lực tích lũy lại cạn kiệt, tay cậu ta loạng choạng cố bám lấy miệng hang nhưng chỉ túm được nắm cỏ mọc ngay trên đó rồi rơi thẳng xuống mặt đất.

Nhược Thủy Liên nói

“Ta chẳng biết nội lực dư thừa trong cơ thể ngươi làm được tích sự gì. Nếu ngươi có thể huy động thêm một lượng nội lực lớn vào bàn chân ngươi hoàn toàn có thể nhảy lên trên đó một cách dễ dàng”

Mạc Vô Phong chỉnh đốn lại y phục sau nhiều lần rơi từ trên không xuống đất rồi tới ngồi đối diện nàng với khuôn mặt vô cùng ủ rũ

“Có chuyện này tôi chưa từng kể với ai cả bởi tôi sợ họ không tin nhưng Nhược cô nương là một người võ công cao cường, hiểu sâu biết rộng tôi nghĩ có thể cô sẽ giúp được tôi”

Nhược Thủy Liên nhìn cậu ấy

“Có chuyện gì cần ta giúp ngươi cứ nói ra khỏi phải tâng bốc ta lên như vậy”

Mạc Vô Phong nói

“Thật ra trong cơ thể tôi…hình như tồn tại một thứ nội công nào đó…tôi không biết phải giải thích như thế nào nữa. Nói đơn giản tôi không tài nào vận được thứ nội công ấy theo ý muốn, nó cứ xuất hiện một cách bất ngờ đả thương sư phụ tôi và đả thương cả cô nương. Có thể thứ nội công này xuất hiện sau khi tôi đọc qua bốn câu khẩu quyết lạ…cô nương đã từng nghe qua điều ấy chưa”

Nhược Thủy Liên trầm ngâm một lát rồi nói

“Đọc cho ta nghe bốn câu khẩu quyết”

Mạc Vô Phong lấy một cành gỗ trong đống lửa ra viết lên mặt đất bốn câu khẩu quyết cho nàng xem

‘Thái cực tụ khí – Nhân uân tử khí – Bàn long chân quyết – Kim cương chi khu’

Nhược Thủy Liên nhẩm từng chữ một của các câu khẩu quyết trong đầu

“Thiên địa hòa hợp. Đao thương bất nhập. Thủy hỏa bất xâm. Độc khí không sinh. Vật hóa bất chi. Thần công xuất thế”

Mạc Vô Phong không hiểu Nhược Thủy Liên đang nói tới cái gì cậu ta liền hỏi

“Thế nào, Nhược cô nương hiểu được bốn câu khẩu quyết này chứ”

Nhược Thủy Liên mỉm cười

“Trong bốn câu này có tới hai câu nhắc tới thiên địa giao thoa ý chỉ âm dương hòa hợp. Ngươi có nhớ khi nội công kỳ lạ đó trong cơ thể ngươi bộc phát có điều gì đặc biệt xảy ra không”

Mạc Vô Phong hướng ánh mắt ra phía hồ nước suy ngẫm, nhìn những giọt nước trên mặt hồ gợn sóng nhỏ lăn tăn bởi gió lạnh từ miệng hang thổi xuống cậu ta nhớ lại

“Lần đầu nội công bộc phát khi trời đổ tuyết lần thứ hai nội công bộc phát khi toàn thân ta bị nhiễm nước còn lần ở Khách Đường hình như chẳng có điều gì đặc biệt”

Nhược Thủy Liên nói

“Vậy thì đúng rồi thủy và băng đều mang âm tính. Trong khẩu quyết lại nhắc tới thái dương nếu ngươi luyện theo khẩu quyết nội công của ngươi sẽ mang tính dương, luyện không cẩn thận hỏa khí thiêu thân vì thế cần âm khí của băng hoặc thủy điều hòa lại. Đấy cũng là lí do ngươi suýt tẩu hỏa nhập ma tại Khách Đường”

Mạc Vô Phong nói

“Nguyên lí vận công là điều hòa âm dương trong cơ thể vậy làm sao tôi điều khiển được thứ nội lực ấy. Kiếm pháp của tôi xuất ra đều do nội công căn bản chuyển hóa thành chứ không có chút dương khí nào của nội công đó cả”

Nhược Thủy Liên chỉ tay ra hồ nước

“Ta nghĩ cũng như vậy thôi, tay phải ngươi vận công theo khẩu quyết tay trái ngươi vận hàn lực trong cơ thể thử xem”

Mạc Vô Phong gật nhẹ tiến ra hồ nước tâm hướng ánh trăng trên cao nhắm mắt vận công theo sự chỉ dẫn của Nhược Thủy Liên. Ban đầu cậu ta cảm thấy rất khó chịu, một tay vận dương khí một tay vận hàn lực khiến cơ thể lúc nóng lúc lạnh chỉ muốn nổ tung ra.

Nhược Thủy Liên đi lại trong hang động theo dõi nhất cử nhất động của Mạc Vô Phong

“Chú ý trong âm luyện dương, trong dương luyện âm, âm âm dương dương, chí âm chí dương”

Trong cơ thể Mạc Vô Phong lúc này hình thành hai luồng hỏa long cùng thủy long, chúng quyện lấy nhau hội tụ tại đan điền rồi tỏa ra toàn bộ kinh mạch của cậu ấy, từ Bách Hội tới Lao Cung xuống Dũng Tuyền. Mạc Vô Phong mở rộng hai mắt nhổm dậy hô lớn khiến cả hồ nước như chấn động phát ra tiếng nổ vang trời, nước dưới hồ bắn lên tung tóe. Chỉ trong một thời gian ngắn nội lực Cửu Dương thần công tích tụ trong cơ thể cậu ta bấy lâu như được giải phong ấn tủa ra bên ngoài như thủy long thèm nước, hỏa long thèm nắng.

Chưa bao giờ Mạc Vô Phong cảm thấy thân thể khỏe mạnh hơn lúc này, cậu ấy sờ lên thân mình rồi nhận ra những vết bầm tím bị Hà Kỳ Côn đánh đã biến mất không còn một vết nào. Quá đắc chí cậu ấy nhảy tới ôm chầm nàng vào lòng, miệng kêu lên

“Hay quá từ giờ tôi không sợ mình vô ý làm hại tới ai nữa rồi”

Bị Mạc Vô Phong ôm chặt lấy nàng còn chưa kịp phản ứng gì cậu ta đã buông nàng ra đoạn nhún nhẹ chân nhảy một bước vọt qua miệng hang một cách dễ dàng. Trông thấy bầu trời lồng lộng cậu ấy mỉm cười quay xuống thúc giục nàng

“Mau lên đi Nhược cô nương, hóa ra nơi này là phía sau sơn trang, bốn bề vắng vẻ không có bóng người nào hết”

Nàng vẫn sững sờ đứng trong hang động trong đầu không khỏi suy nghĩ về hành động của Mạc Vô Phong ban nãy

“Hắn dám…làm như vậy với mình sao”

Mạc Vô Phong nhảy từ trên miệng hang xuống, ái ngại nói với nàng

“Xin lỗi cô nương tôi quên mất cô đang bị nội thương lại bảo cô tự mình lên trên đó. Để tôi giúp cô lên”. Cậu ấy định động vào Nhược Thủy Liên thì nàng rụt tay lại

“Ngươi quên rồi sao. Ta nói ngươi đừng có động vào ta”

Mạc Vô Phong nói

“Không động vào cô nương vậy tôi đưa cô lên kiểu gì. Hơn nữa tôi nhớ cô có nói rằng khi nào chưa điều khiển được nội công trong cơ thể thì không được động vào cô, giờ tôi làm được rồi”

Nhược Thủy Liên trừng mắt

“Để ta dạy cho tên Tây Vực như ngươi hiểu nhé, người trung thổ có câu nam nữ thụ thụ bất tương thân. Ngươi năm lần bảy lượt động vào ta còn ra thể thống gì nữa”

Mạc Vô Phong giật mình

“Có điều đó thật sao. Nhược cô nương phải cho tôi biết sớm chứ, nhưng cô đã cứu mạng tôi lại bị nội thương vì tôi sao tôi có thể lên đó bỏ lại cô ở đây được”

Nhược Thủy Liên nói

“Giờ vẫn còn sớm ngươi lên miệng hang bện dây thừng xong ném xuống đây ta tự bám vào đó mà lên được. Ngươi bện xong trời cũng sáng là vừa, một công đôi việc. Giờ ta phải tĩnh tâm điều khí đừng làm phiền ta nữa”

Mạc Vô Phong bất lực nhìn nàng bước tới đống lửa nghỉ ngơi mà không làm gì được nên cậu ta đành nhảy lên miệng hang bện dây thừng chờ trời sáng.

Đúng như Nhược Thủy Liên ước tính khi Mạc Vô Phong bện xong dây thừng thì mặt trời đã dần ló dạng, cậu ta vứt sợi dây dài gồm nhiều đoạn rễ cây buộc chặt với nhau xuống rồi gọi nàng. Thấy sợi dây bên cạnh, Nhược Thủy Liên bám vào đó mà lấy đà phi thân lên cao.

Mạc Vô Phong ngồi bệt xuống đất vươn vai mệt mỏi. Cậu ta nói

“Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy cô nương thông minh thật đấy. Không biết Nhược cô nương thuộc môn phái nào của trung nguyên vậy”

Nhược Thủy Liên nói

“Ta chẳng thuộc môn phái nào cả”

Mạc Vô Phong bất giác nói

“Thế thì tốt rồi hay cô gia nhập phái của…”

Nhược Thủy Liên nhìn chằm chằm vào cậu ta

“Phái của…ngươi hả?”

Mạc Vô Phong biết mình lỡ lời liền giả bộ nói qua chuyện khác 

“Tôi đã hứa với cô sẽ đưa cô an toàn rời khỏi Vạn Thú sơn trang giờ tôi đã thực hiện được rồi tôi phải quay lại sơn trang xem họ có làm sao không”

Nhược Thủy Liên nói

“Vậy cũng được, ngươi lo chuyện của ngươi ta cũng cần làm chuyện của ta”

Mạc Vô Phong nói

“Sau này gặp lại Nhược cô nương tôi sẽ…”

Nhược Thủy Liên ngắt lời cậu ấy rồi quay người bước đi

“Ta với ngươi không phải kẻ hữu duyên chắc chắn sau này sẽ không còn gặp nữa. Ngươi quay lại đó có gặp Lão Tứ nói với hắn ta đã quay về nơi ta ở hắn sẽ tự hiểu”

Mạc Vô Phong thầm nghĩ

“Cũng đúng hôm nay từ biệt có thể sau này sẽ không gặp lại nữa. Sau khi tìm được Lạc Hư mình cũng sẽ quay về Tây Vực dù trung nguyên có đẹp tới cỡ nào vui tới cỡ nào cũng không phải nhà của mình”

Cậu ta lớn tiếng đủ để nàng nghe rõ

“Nhược cô nương, bảo trọng”

Nàng chỉ quay lại nhìn rồi tiếp tục bước đi cả cậu ta cũng vậy, mỗi người bước về một phía làm việc mình cần làm. Hữu duyên tương ngộ ta cùng nâng ly rượu, vô duyên từ biệt việc gì phải tiếc nuối.

Mạc Vô Phong thể lực dồi dào lướt đi nhanh như gió chẳng mấy chốc đã tới trước cửa Vạn Thú sơn trang. Nghe tiếng binh khí từ xa cậu ấy biết chắc đã có chuyện chẳng lành liền bước vào sơn trang ngay lập tức.